Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên bờ sông Minh Hà, ba cô gái hành hung người khác, Nhạc Phàm vô tình đi ngang qua chẳng hiểu sao lại bị liên lụy. Chỉ một lời không hợp, đối phương lập tức hạ sát thủ, muốn dồn Nhạc Phàm vào chỗ chết. Chỉ thấy lúc này Nhạc Phàm lấp loáng hồng quang, khiến người ta cảm thấy sát khí lẫm liệt.

“Đại tỷ, hình như không đúng! Sao lâu vậy rồi hắn còn đứng đó được?”

“Đúng vậy, đại tỷ! Tỷ xem kìa, tên tiểu tử thối kia tỏa ra ánh sáng đỏ, hình như có điểm lạ!”

Cô gái dẫn đầu ngẩn ra, cố gắng giải thích: “Có gì lạ đâu? Chắc hắn vận công phu gì đặc biệt, vừa khéo khắc chế được một ít độc tố nên mới sống sót được tới giờ... Các muội cứ yên tâm. Ngoại trừ bọn sư huynh ra, ta chưa từng thấy ai chống nổi Hủ Tâm Khuyết.”

Hai cô gái bên cạnh cùng gật đầu, hiển nhiên cùng suy nghĩ.

Cô giá kia tên Sư Nhược Tĩnh, hai người còn lại là sư muội ả, Nhuế Anh và Cận Quỳnh Vân. Ba người lớn lên bên nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, thường gọi nhau là tỷ muội.

Lần này các nàng vốn phụng mệnh sư phụ ra ngoài làm việc, song trên đường lại phát hiện có kẻ theo dõi, trong lòng tức giận bèn diệt sạch đối phương! Đang lúc muốn bỏ đi lại thấy Nhạc Phàm đi ngang qua.

Đang lúc giết người lại gặp kẻ lạ mặt, Sư Nhược Tình lập tức sinh nghi, bọn họ đâu ngờ tính cách Nhạc Phàm vốn là vậy. Bởi vậy chỉ một câu hỏi mà rước lấy rất nhiều phiền phức.

...

“Buông tay! Mau buông ta~~” Bất kể Sư Nhược Tĩnh dùng sức kéo roi tới mức nào, nó vẫn chẳng hề lay động, lại quát lớn một tiếng: “Tên đê tiện nhà ngươi, sắp chết đến nơi còn cố chống cự! Tiểu muội, chặt tay hắn giúp tỷ. Hừ!”

“Vâng, chặt cả hai tay luôn nhé, ha ha!” Cô gái bên tay phải mỉm cười phụ họa.

“Vâng!” Cận Quỳnh Vân bên tay trái hưng phấn gật đầu, nâng kiếm đi về phía Nhạc Phàm.

“Không tốt!” Thi Bích Dao thấy thế, lập tức che trước mặt Nhạc Phàm, chắp tay nói: “Ba vị cô nương, đây vốn chỉ là hiểu lầm, đâu cần ra tay tàn nhẫn tới vậy?”

Cận Quỳnh Vân vẫn bước tới, khinh thường nói: “Hiểu lầm cái gì, xem dáng vẻ các ngươi rõ ràng là chó săn cho triều đình. Tên tiểu tử thối này còn dám phản kháng, bắt roi của đại tỷ chúng ta, hắn chết chắc rồi!”

“Chó săn cho triều đình? Ngươi...” Thi Bích Dao tức giận, không buồn giải thích nữa, sắc mặt chuyển lạnh nói nói: “Chẳng lẽ trưởng bối các ngươi không dạy, làm việc gì cũng đừng quá mức. Nếu không quay đầu lại chỉ còn đường cùng thôi!”

Giọng điệu Thi Bích Dao rất nặng nề, ngược với vẻ nhu nhược thường ngày, thái độ rất cứng rắn, khiến ba cô gái không khỏi ngẩn ra.

Thấy tiểu muội do dự, Sư Nhược Tình quát lớn: “Tiểu muội đừng để ý tới chúng, giết hết là xong.”

“Hừ!”

Một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau lưng Thi Bích Dao, song khi nàng nhìn lại, khuôn mặt Nhạc Phàm vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, ánh đỏ toàn thân đã thối lui.

“Ngươi, ngươi không sao chứ?”

Nghe câu hỏi ân cần thân thiết của Thi Bích Dao, Nhạc Phàm hơi run lên, nhanh chóng đẩy nàng sang bên, đối mặt với ba cô gái.

“Ngươi, ngươi còn không chết?” Cận Quỳnh Vân kinh ngạc thối lui! Độc tính của Hủ Tâm Đan rất mạnh. Các nàng đều hiểu rõ. Song người trước mắt thân trong tuyệt độc mà vẫn vô sự, sao không khiến người ta sợ hãi.

Sư Nhược Tình khôi phục tinh thần, trong mắt đằng đằng sát khí, cao giọng nói: “Nhị muội, tam muội, hắn có thể chống cự được Hủ Tâm Khuyết, chắc chắn có bí bảo gì đó, mau giết chúng đi rồi lục xem.”

“Đại tỷ nói không sai!” Hai cô gái cùng gật đầu, vào thế ứng chiến.

“Thật ác độc!”Thi Bích Dao thầm mắng một câu, không ngờ thế gian còn những ả ác độc đến vậy.

Sát ý của Nhạc Phàm càng bốc lên dữ dội, lạnh giọng nói: “Các người... đáng chết!”

“Ha ha...” Đối mặt với sát ý trùng trùng, ba cô gái vẫn chẳng những không hề lay động mà còn cười to hơn.

Sư Nhược Tình cười lạnh khinh thường nói: “Đáng chết? Ngươi có biết chúng ta là ai không mà dám mở miệng nói vậy? Hừ hừ!... Ngươi tưởng giết được chúng ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Dứt lời vung tay, từ tay cầm ngọn roi dài rút ra một thanh nhuyễn kiếm, ba cô gái cùng lao về phía trước.

Nhạc Phàm đã muốn giết người chẳng lẽ còn để ý đối phương là ai, võ công ra sao? Hơn nữa tình thế bây giờ, ngươi không động thủ chẳng lẽ chờ bị giết?

“Tránh ra chút.” Nhạc Phàm liếc mắt sang Thi Bích Dao, bỏ ngọn roi trong tay ra rồi lao tới nghênh đón.

๑๑۩۞۩๑๑
“Giết gã này trước đã, đừng để hắn chạy trốn!” Sư Nhược Tình đánh mắt cho hai muội muội, hai cô gái lập tức lao sang hai bên vây chàng vào giữa.

“Xem kiếm...” Ánh lạnh lóe lên, luồng khí âm tà bắn cùng ba thanh kiếm sắc, kéo tới những phương vị biến ảo khác nhau... Tốc độ cực nhanh. Tiếng “tê tê” vang vọng, đâm thẳng vào yết hầu Nhạc Phàm.

“Kiếm pháp thật tà ác!”

Nhạc Phàm sắc mặt chăm chú, không dám coi thường. Lách mình trong mưa kiếm, mỗi lần đều tránh né đầy hiểm trở, khiến Thi Bích Dao đứng ngoài kinh hãi không thôi.

Không có chút quy tắc nào, sát chiêu vô cùng trực tiếp khiến Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới chém giết trên chiến trường! Chỉ vì giết người, không quá biến hóa, không cần hoa lệ. Nếu đánh giá kiếm pháp này, vậy chỉ có ba chữ: nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

Thấy Nhạc Phàm vẫn luôn né tránh, Sư Nhược Tình cất giọng lanh lảnh châm chọc: “Còn tưởng ngươi lợi hại thế nào? Hóa ra chỉ biết né tránh, thế mà cũng đòi làm nam nhân à?”

“Đại tỷ nói đúng lắm, rõ là nhát gan!”

“Hi hi...”

Ba cô gái vừa thi triển kiếm pháp vừa cười nhạo, cố gắng chọc giận Nhạc Phàm. Chỉ có điều, Nhạc Phàm sẽ để ý tới những lời này sao? Bất giác, hai bên lại tăng thêm vài phần lực lượng.

๑๑۩۞۩๑๑
Giao thủ trong chốc lát, Nhạc Phàm đã có suy tính. Xét về mặt công lực, ba cô gái này chỉ mới bước vào tiên thiên, song kiếm pháp vừa tà ác lại vừa lợi hại, chỉ nhắm vào chỗ yếu hại, mũi kiếm còn mang theo hàn khí ăn mòn bắp thịt! Nếu là cao thủ bình thường sợ rằng đã vong mạng từ lâu.

“Hông~”

Khí thế Nhạc Phàm tăng vọt, toàn thân bùng phát hào quang đỏ rực, ngăn cản kiếm thế, khiến chúng không cách nào tiến thêm.

“Cương khí hộ thể thật quái dị, ngay cả kiếm của ta cũng không cách nào đâm vào nổi!” Đại tỷ giơ tay ngăn cản, quát lớn: “Tiểu tử này quả có thực tài, biến kiếm!” Dứt lời nhanh chóng bứt ra.

“Hừ! Còn muốn chạy?” Nhạc Phàm hai mắt chăm chú, còn không đợi đối phương thu kiếm hai tay đã giương ra, nắm chắc ba thanh kiếm trong tay, vững như tinh cương, sau đó chấn một cái thật mạnh.

Tam nữ cùng cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ truyền vào lòng bàn tay, chấn động tới mức tê dại hai tay, cầm kiêm cũng không vững, bị Nhạc Phàm đoạt mất.

Thấy binh khí bị cướp mất, ba cô gái vừa sợ vừa giận! Không chờ các nàng có hành động gì, Nhạc Phàm đã ném thanh kiếm ra xa, rồi lại tiếp tục ra tay về phía Sư Nhược Tình.

“Bùng!” Một quyền đánh thẳng vào mặt Sư Nhược Tình, đập nát mũi ả, khiến ả bay ngược về phía sau. Nếu không nhờ tiên thiên cương khí hộ thể, quyền này đã đoạt mạng ả rồi.

Thi Bích Dao đứng vậy mà lạnh cả sống lưng, bất giác vuốt vuốt sống mũi: “Nếu quyền này đánh lên người mình, còn sống sao nổi!”

Nhuế Anh và Cận Quỳnh Vân thấy Sư Nhược Tình bị thương, lập tức tiến tới cứu giúp... Song toàn thân Nhạc Phàm bừng lên ánh đỏ, hất hai ả ra, tiện đà đuổi theo Sư Nhược Tình...

"Bồng!", "Bồng!", "Bồng!" ...

Đối mặt với công kích mãnh liệt đó của Nhạc Phàm, Sư Nhược Tình không còn lực hoàn thủ, chỉ có nước dùng tiên thiên cương khí khổ sở chống cự.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh...”

Nhớ tới tình cảnh lúc vừa rồi, Sư Nhược Tình thấy thật oan ức, nước mắt và máu tươi đan xen, bộ dáng thê thảm nào còn vẻ mỹ lệ khi xưa.

“Đại tỷ!”

“Dừng tay...”

Nhế Anh cùng Cận Quỳnh Vân lao tới, song vẫn bị hồng quang bức lui.

Thi Bích Dao thấy thế, lòng hơi trầm xuống, cười lạnh nói: “Lý Nhạc Phàm này cũng thật thú vị, chỉ đánh đập một kể, hoàn toàn không để ý tới người khác. Một cô gái xinh đẹp là vậy cuối cùng lại bị hắn đánh cho thương tích đầy mình, hung danh chẳng truyền cũng lan xa! Ha ha...”

“Ầm...”

Từng quyền của Nhạc Phàm nện lên người Sư Nhược Tình, cuối cùng cũng đánh nát cương khí hộ thể của ả.

“Chết!”

Đang lúc Nhạc Phàm định hạ sát thủ bỗng nghe một tiếng gió rít phía sau.

“Cẩn thận, đấy là Phích Lịch đạn!” Thi Bích Dao nhanh chóng nhắc nhở, song đã chẳng kịp.

"Bồng!", "Bồng, bồng, bồng!" ...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK