Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ngọn núi này vốn vô danh, chốn thâm sâu không ai biết. Vạn vật đông ấm lạnh, tuyết bạc phủ trên người.

Sáng sớm, một luồng ánh sáng chiếu rọi sinh cơ bừng bừng, ngọn núi xanh tươi mơn mởn được phủ một lớp áo bạc dày đặc.

Trong thâm sơn có một ao lạnh, quanh năm suốt tháng lạnh lẽo vô cùng.

Lúc này, hai thiếu niên cởi trần nửa người lơ lửng trên mặt ao lạnh, trên cơ thể lượn lờ sương trắng, tựa như tiên linh.

๑๑۩۞۩๑๑
“Bùng!”

Nước trong ao đột nhiên bùng lên, hai thiếu niên phóng lên trời rồi từ từ hạ xuống.

“A Tuấn, tu luyện thật cực khổ! Thật không hiểu làm sao lúc trước sư phụ qua được.”



“Khà khà ~~ Cũng may chúng ta còn có sư phụ tốt, giúp chúng ta đả thông kinh mạch toàn thân... Lại lưu lại kinh nghiệm tâm đắc, bí kíp võ công cho chúng ta, giờ rốt cục cũng có thể coi là có chút thành tựu.”

“Đáng tiếc, chúng ta đã bước lên con đường khác, sau này phải tự dựa vào mình.”

“Sư phụ từng nói, muốn thành công vậy nhất định phải tự dựa vào nỗ lực bản thân.”

“Đúng vậy! Khổ luyện mấy tháng, hiệu quả còn tốt hơn cả dự liệu... A Tuấn, còn hai ngày nữa là năm mới rồi, chúng ta có nên xuất quan sớm xem thử không?”

“Ừ. Ta cũng đang có ý đó. Với thực lực hiện tại của chúng ta, tự vệ chắc hẳn không vấn đề.”

๑๑۩۞۩๑๑
Đột nhiên, giữa bầu trời cao bồ câu bay tới, thiếu niên cao gầy nhận lấy tin tức vừa được truyền, đột nhiên biến sắc!

“Có chuyện gì vậy, A Tuấn?”

“Dưới núi có tin của các anh em... Bên ngoài đã xảy ra chuyện!”

๑๑۩۞۩๑๑


Năm năm tháng tháng xuân lại về, tháng tháng năm năm đông lại đi. Tuyết lớn bay đầy trời, giữa thời loạn lạc nhân gian vẫn thái bình!

Hôm nay là ngày hàn mạt, tiếng chiêng trống pháo nổ rộn trời, bách tính trong thiên hạ vẫn chúc mừng nhau. Tuy giữa thời loạn lạc bọn họ vẫn ôm hy vọng may mắn.

Có người may mắn lại sẽ có người bất hạnh, bầu không khí bên ngoài thật vui vẻ, song trong quân doanh mọi thứ vẫn như trước, bọn họ đứng cách hạnh phúc rất xa.

Sáng sớm không tuyết.

Trong doanh trại Tĩnh Quốc quân tuyết trắng mịt mù, sự vụ trong quân doanh vẫn vận hành bình thường. Khói bếp bốc cao, xúc tuyết dọn phòng, quân sĩ tuần tra, binh tốt thao luyện...

Tại sân luyện tập trung tâm...

“Đội một lên!”

“Hây ~~”

"Giết —— giết —— "

“Đội hai lên ~~”

“Hây ~~”

"Giết —— giết —— "

๑๑۩۞۩๑๑
Mùa đông nơi phương bắc này vô cùng lạnh lẽo! Các binh sĩ cắn răng thao luyện trên nền tuyết, miệngp hun sương trắng, tay cũng đã cứng nhắc... Có lẽ chính sự tưởng nhớ người thân, khát vọng tồn tại khiến bọn họ tiếp tục kiên trì vì niềm tin của mình.

"Tới rồi! Lý tiên sinh tới rồi!"

Một tiếng hô vang lên, các binh sĩ ngừng tay, đưa mắt nhìn sang góc sân tập, ngay cả các đại tướng thủ lĩnh cũng quay đầu nhìn sang, khuôn mặt đầy vẻ mong chờ.

Chỉ thấy ở góc sân, tướng sĩ đứng chỉnh tề, bọn họ thân mang quần áo nhẹ, đao dựng tại chân, ưỡn ngực đứng thẳng, kiên cường bất khuất.

Những người này hiển nhiên đều là chiến sĩ do Trương Phong Nghị chọn lựa cẩn thận, theo Nhạc Phàm học đao. Tứ đại doanh chọn ra một người, cận vệ doanh một nguwòi, thêm vào Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh, ba anh em họ Vương, Hoa Khuê và Liễu Cường, tổng cộng mười hai người.

“Trời đất ơi! Nhạc huynh đệ rốt cuộc cũng tới rồi, ngày lạnh thế này mà không cho ngủ thêm một lát.”

“Đúng vậy, số ta khổ quá. Đã sắp lạnh chết rồi, đúng là mệnh khổ!”

“Chúng ta cũng đông cứng rồi! Lạnh quá! Mệnh khổ! Khà khà ~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Không cần nhìn cũn gbiết là ba gã hề họ Vương, một đống những lời lảm nhảm khiến mọi nguwòi mỉm cười, Trương Uyển Anh cũng không nhịn nổi hé môi.

Hoa Khuê và Liêu Cường cười nhẹ, đang định tiếp lời lại thấy Trương Tĩnh Cừu lạnh lùng nhìn sang, dáng vẻ muốn sống đừng lại gần khiến người ta phát lạnh, lập tức dọa cho họ không dám lên tiếng nữa.

Nhạc Phàm chậm rãi bước tới, vẻ mặt nhiên nghị lạnh lùng. Chàng đã quen đối mặt với ánh mắt của người khác, đương nhiên không buồn để ý. Có lẽ chỉ khi nào đứng trước thân nhân bằng hữu chàng mới có thể buông lỏng tâm linh của mình.

Bước về phía hai người, Nhạc Phàm thản nhiên nói: “Ý chí là then chốt cho sự sống, đã lên chiến trường, không gì quan trọng hơn sống sót!”

“...”

Mọi người đều im lặng! Bọn họ đã trải qua lằn sinh tử, sao không hiểu ý Nhạc Phàm.

Mấy ngày nay chiến tranh bình tĩnh lại. Mười hai người này vừa hay mượn cơ hội cẩn thận luyện tập tỷ mỷ. Nhạc Phàm truyền thụ vài động tác, lại thêm chút kỹ xảo dùng đao. Tới giờ họ đã nắm được cơ bản.

Nhạc Phàm chẳng hề nhiều lời, nói thẳng: “Nhớ kỹ, đao pháp của ta chỉ vì giết người!”

Lời vừa dứt, Nhạc Phàm tiện tay rút đại đao của một người trước mắt, bắt đầu múa lên...

Chặt, chẻ, xoay, đỡ, gạt, chém, kéo, không có động tác hoa lệ, không có khí thế dọa người, càng không có bất cứ lực sát thương nào, bảy động tác đơn giản liên tiếp lặp lại...

Mọi người đều nghi hoặc, những chiêu thức này đều là động tác Nhạc Phàm bảo họ luyện tập, không có chỗ nào đặc biệt.

Mọi người đương nhiên không cho rằng Nhạc Phàm đang đùa giỡn với mình, vội vàng xem tiếp.

Theo động tác của Nhạc Phàm càng lúc càng nhanh, đao phong cànglúc càng lớn! Bốn phía sân tập yên tĩnh lạ thường, cuối cùng chỉ nghe thấy từng tiếng đao xé gió...

“Vút ~~”

“Viu ~~ viu ~~”

Hay tay càng lúc càng nhanh, đao thế cũng theo đó nhanh dần... Bảy động tác đơn giản thi triển liên tiếp, tự nhiên mà thành.

“Ồ ~~” Mọi người kinh ngạc như muốn ngừng thở, đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ sợ sơ sót một chút. Dẫu là vậy bọn họ cũng nhìn tới hoa cả mắt.

Ánh đao đầy trời không ngừng biến ảo... Lúc hóa thành hình tròn vây lấy Nhạc Phàm vào chính giữa, lúc lại như một khối đá lớn vỡ tan bắn ra bốn phương tám hướng, lúc lại như có vạn mã xông pha, khí thế chấn động lòng người, lúc lại như chém giết nơi chiến trường, sát khí tung hoành khắp nơi...

Áp lực nặng nề khổng lồ khiến người ta không thể thở nổi! Đao phong lạnhl ẽo sắc bén quét qua khiến khuôn mặt ai nấy đau rát! Mọi người đều há hốc miệng, trong lòng vô cùng chấn động!

Danh xưng Đao Cuồng tuyệt đối không phải hư ảo. Khí thế vô cùng bá đạo! Đao pháp điên cuồng! Một người thật lợi hại!

Sau một lúc diễn luyện, Nhạc Phàm lại lần lượt chỉ dẫn những chỗ nối tiếp trong đao pháp, có thể nhìn ra vẻ hâm mộ trong mắt các binh sĩ. Có điều bọn họ cũng thầy kêu may mắn, được học đao pháp như vậy họ đã rất thỏa mãn rồi. Không mong thành cao thủ lợi hại, chỉ mong sống sót nơi chiến trường.

๑๑۩۞۩๑๑
Trở lại doanh trướng của mình, Nhạc Phàm tiếp tục tu luyện nguyên khí.

Sau nhiều ngày tự hỏi, rốt cuộc càng cũng hiểu được một chuyện. Tu luyện nơi sa trường, nguyên khí tụ tập cực nhanh cực hiệu quả, cũng như năm đó tu luyện trong Tử Dịch doanh. Bởi vì nơi này có nguyên khí mà người chết lưu lại, cũng là tinh hoa của sinh mệnh.

Nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm giờ rốt cuộc cũng khôi phục được ba phần, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho chàng ứng phó với những biến số trong tương lai.

“Tiên sinh!”

Vệ binh bên ngoài doanh trại lên tiếng gọi: “Chủ soái bảo tại hạ tới mời tiên sinh.”

“Ừ.”

๑๑۩۞۩๑๑
Nhạc Phàm bước vào doanh chủ soái, bên trong chỉ có ba người Trương Phong Nghị, Cừu Minh, Trần lão tướng quân.

“Trương thúc, dì Minh, Trần lão bá...”

Trương Phong Nghị mỉm cười nói: “Tiểu Phàm, thứ con muốn chúng ta đã chuẩn bị xong, rốt cuộc con định làm thế nào?”

“Đã đủ cả?” Nhạc Phàm tinh thần phấn chấn.

“Ha ha! Đương nhiên đủ rồi, nhiều thứ như vậy khiến chúng ta khốn đốn mất vài ngày đấy! Giờ dù sao cũng phải giải thích vài lời chứ?”

Ngay khi Nhạc Phàm đáp ứng sẽ trợ giúp bọn họ, chàng đã tới tìm Trương Phong Nghị chuẩn bị một lượng lướn tài liệu, như bột sắt, huyền thạch, đồ gỗ... Trương Phong Nghị không biết Nhạc Phàm cần những thứ này để làm gì, ngay cả Cừu Minh cũng cảm thấy nghi hoặc. Có điều, ngay sau đó bọn họ biết được, sự cực khổ của mình chẳng những không uổng phí mà còn khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên, chấn động, vui mừng!

Nhạc Phàm không trả lời, hỏi ngược lại: “Trương thúc, phòng ngự của Tĩnh Quốc quân ra sao?”

“Hai mặt thụ địch, binh lực mười bảy ngàn không đỡ nổi ba lần chém giết lớn.” Lão tướng quân đáp lời, hiểu rất rõ tình hình Tĩnh Quốc quân.

Trương Phong Nghị bổ sung: “Giờ Tiểu Phàm đã ở đây, bọn họ cũng không dám làm bậy. Nếu dùng đao pháp Tiểu Phàm vừa truyền thụ, chuyện tự vệ của chúng ta chắc không vấn đề gì.

Trong mắt Cừu Minh mang theo ý cười, nói: “Tiểu Phàm hỏi vậy chắc có dự định tốt hơn?”

Nhạc Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy! Công thành...”

“Cái gì? Công thành?” Mọi người ngây ra, đột nhiên không biết nòi gì tiếp.

Vẫn là Cừu Minh mửo miệng đầu tiên: “Tấn công thành Hà Gian là cách nguy hiểm nhất, nếu thành công sẽ thu lợi không nhỏ... Nhưng Tiểu Phàm, con có nghĩ không, cho dù có con giúp đỡ, chúng ta muốn công thành cũng rất miễn cưỡng. Nếu lưỡng bại câu thương các thế lực khác sẽ thừa cơ xâm lấn.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không nắm chắc tuyệt đối không thể dùng cách này được!” Trương Phong Nghị cùng Trần lão tướng quân cũng biết điểm lợi điểm hại trong đó.

“Thế nên con mới cần những tài liệu đó để bố trí chiến trận...” Nhạc Phàm đem suy nghĩ của mình thuật lại cho ba người.

Trận pháp! Đúng vạy, Nhạc Phàm muốn bố trí một trận pháp khổng lồ ngay trước khi chém giết! Lấy mặt đất làm căn cơ, lấy quân làm lực, lấyp háp làm tâm.

Năm đó, Nhạc Phàm theo lão tướng quân Lệ Vân học được phương pháp chiến trận, lại chém giết nơi sa trường suốt bốn năm, hiểu được biến hóa của quân thế, phương pháp chiến trận chính là then chốt của quân đội.

Đương nhiên, chiến trận phổ thông mọi người đều dùng được, Trần lão tướng quân và Cừu Minh cũng coi như cao thủ trong đạo này, đương nhiên không mấy tác dụng với họ. Song chiến trận mà Nhạc Phàm bố trí lại là kết hợp với thuật Kỳ Môn để sáng chế ra, điểm huyền diệu trong đó nào chỉ một hai.

Phải biết, phép chiến trận đối với thuật Kỳ Môn mà nói thật vô cùng nông cạn, từu trước tới này hầu như không ai đi vào nghiên cứu. Dẫu sao tuy thuật Kỳ Môn cực kỳ huyền diệu song phạm vi hữu dụng lại khá nhỏ. Trên chiến trường vài vạn đại quân chém giết, hoàn toàn không thích hợp cho hai quân đối chiến.

Tại Ẩn Tiên cốc, theo lão nhân Hoàng Phủ học tập trận pháp, Nhạc Phàm từng nghĩ tới cách dung hợp phép chiến trận với thuật Kỳ Môn, nhưng chàng bôn ba bận rộn suốt, không có điều kiện, nên đành gác lại tới giờ.

Mà giờ, chínhl à cơ hội. Nhạc Phàm tinh thông chiến trận và thuật Kỳ Môn, lại có cảm giác trời sinh, rất nhanh chóng kết hợp cả hai lại... Mặc dù chỉ là do bản thân tự tìm hiểu, chưa từng có thực nghiệm, song Nhạc Phàm tin rằng có thể thành công.

Chàng gọi thuật dị học mới này là chiến trận Kỳ Môn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK