Ngày hôm sau, chuyện Hồ Hiến Hải gặp thích khách đã loan truyền khắp thành Ninh Huyền, thậm chí còn có tin rằng hắn bị dọa thành ngu ngốc. Bởi vậy không ít người hoan hô, không ít kẻ nghi hoặc, lại có người cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Nhạc Phàm cùng Thi Bích Dao đang ăn điểm tâm trong một quán trà nhỏ. Nơi này tuy hơi đơn sơ nhưng cũng khá náo nhiệt. Còn nơi như Thực Vi Thiên, Nhạc Phàm chẳng hề muốn tới nữa.
Trong quán trà nhỏ, ai nấy đều bàn luận chuyện Hồ Hiến Hải gặp thích khách...
Thi Bích Dao nhìn khắp xung quanh, ánh mắt quái dị, nhỏ giọng nói: “Lý Nhạc Phàm, chuyện tối qua là do ngươi làm à?”
Nhạc Phàm khẽ nhíu mày, trọng nói trầm trầm hỏi ngược lại: “Thi cô nương có vẻ biết nhiều nhỉ?”
Thi Bích Dao buồn cười đáp: “Hôm qua ngươi đứng trên sườn núi nhìn xuống lâu như vậy, chắc chắn là quan sát địa hình, sau đó lại thấy ngươi mua hết thứ này đến thứ kia, chỉ cần không ngu ai mà chẳng biết. Ta...” Dừng một chút, sắc mặt mất tự nhiên: “Có phải ngươi cũng đã biết ta không phải người may mắn sống sót của thôn Đào Nguyên không?”
Nhạc Phàm không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Thi Bích Dao chán nản thở dài, nói với vẻ không hiểu nổi: “Làm sao ngươi biết? Ta tự thấy mình đóng kịch rất tốt mà, đâu để lại sơ hở nào?”
“Nếu ta nói là dựa vào cảm giác, ngươi có tin không?” Nhạc Phàm thản nhiên đáp.
Thi Bích Dao mỉm cười lắc đầu, đương nhiên nàng không tin vào thứ hư vô mờ ảo như cảm giác.
Nhạc Phàm lại nói tiếp: “Ta từng sống ở Đào Nguyên thôn, những người ở đó vô cùng chất phác.... Từ lần đầu tiên thấy ngươi ta đã có cảm giác tuy ngươi ăn mặc giản dị song trên người lại chẳng hề có khí tức mộc mạc giản đơn... Không cần nghi ngờ, ta là thợ săn, phán đoán khí tức rất ít khi sai lầm. Hơn nữa bốn kẻ đuổi theo ngươi cũng có vấn đề...”
Thi Bích Dao hiếu kỳ hỏi: “Vậy sao lúc đó ngươi không vạch mặt ta?”
“Vạch mặt ngươi để làm gì?”
“Ách!” Thi Bích Dao ngây ra, một cảm giác thất bại dâng lên. Cho dù hiểu rõ Lý Nhạc Phàm song nàng vĩnh viễn không đoán nổi y đang suy nghĩ điều gì.
“Ha ha! Ánh mắt ngươi quả rất độc!” Thi Bích Dao cười nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu đã biết ta giả mạo, sao ngươi còn ngầm chấp nhận ta theo ngươi? Chẳng lẽ ngươi thích ta rồi?”
Thích? Thần sắc Nhạc Phàm bỗng u ám như nhớ ra điều gì đó... Chốc lát sau, chàng uống một hớp trà rồi nói: “Có theo hay không là chuyện của ngươi, cho dù ta đuổi ngươi đi hay bỏ ngươi lại ngươi cũng có cách tìm tới ta! Tuy ta không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ít ra ngươi không uy hiếp tới ta, cho nên ngươi còn sống.
Lý Nhạc Phàm ta đúng là giết người vô số, nhưng không có nghĩa là ta thích giết người. Có đôi khi ta phải đấu tranh trong đau khổ để sống sót.”
“Ai chẳng phải đấu tranh trong đau khổ! Đâu ai khác chứ? Ngươi nói không sai, ta tới đúng là có mục đích, cũng có nỗi khổ tâm riêng, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ biết!” Thi Bích Dao gật đầu đầy cảm khái, không biết vì sao đáy lòng nàng bỗng nảy sinh cảm giác quái dị, đột nhiên cảm thấy muốn từ bỏ...
Nghĩ tới từ bỏ, Thi Bích Dao đột nhiên tỉnh tạo lại, thầm phủ nhận: “Chẳng lẽ ta có tình ý với hắn? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Ta chỉ đồng tình với những gì hắn đã trải qua thôi! Là đồng tình, là thương hại thôi, không phải cảm tình... Ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể vì tư tình nhi nữ mà từ bỏ được... Tư tình nhi nữ? Đối với ta mà nói, thật quá xa xỉ!” Trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng lại mỉm cười tự giễu.
“Chuyện của Đào Nguyên thôn, ngươi biết được bao nhiêu?”
Nghe Lý Nhạc Phàm hỏi vậy, lúc này Thi Bích Dao mới khôi phục tâm tình.
Nàng tức giận đáp: “Ta cũng không rõ lắm, có điều ta biết cái chết của bọn họ là do ngươi. Cả huyết án toàn trang trên giang hồ cũng là bởi ngươi.”
“...” Nhạc Phàm không nói không hỏi, như tất cả đều không liên quan gì tới mình, nhưng nào ai biết tâm trạng chàng giờ ra sao?
Thi Bích Dao cũng thức thời nói tránh sang chuyện khác: “Đúng rồi, tiếp theo ngươi định tới Quảng Tây tìm Thái gia báo thù à?”
Nhớ tới Thái gia, đáy mắt Nhạc Phàm bỗng chốc lạnh băng.
Thi Bích Dao tiếp tục nói: “Tuy ta không thể ngăn được quyết định của ngươi nhưng vẫn phải nhắc nhở một chút. Lạc Khuê không phải kẻ đơn giản, nếu ngươi thật sự muốn báo thù phải có chuẩn bị thật chắc chắn. Bằng không nếu cứ hữu dũng vô mưu, đừng nói là báo thù, sợ cả bản thân cũng phải bỏ lại nơi đó!”
Nhạc Phàm nhìn Thi Bích Dao một cái thật sâu, thản nhiên nói: “Thế thì sao? Ta chỉ là một thợ săn.”
Thế nào là thợ săn? Anh dũng không sờn, đấu mà không tranh, gặp nguy hiểm không lùi, hung mà không tàn, dùng chuyện săn bắn mà sống, thân lâm tuyệt địa mà cầu sinh, lòng có sát ý mà không quên tình, cố chấp kiên cường, vĩnh viễn không khuất phục! Đó là thợ săn.
๑๑۩۞۩๑๑
Bữa điểm tâm nhạt nhẽo qua đi, Nhạc Phàm đang định đi khỏi bỗng thấy một người bước về phía mình.
Người vừa đến xét dung mạo chắc đã quá bảy mươi, chòm râu bạc phất phơ, mặc một bộ áo trắng kiểu văn sĩ.
“Là ngươi!” Sắc mặt Nhạc Phàm phát lạnh.
Lão già tiến tới chắp tay, khách khí nói: “Cách biệt đã vài tháng, chẳng hay tiểu huynh đệ có khỏe không?”
“Hừ!” Nhạc Phàm lạnh lùng nói: “Thái gia kêu ngươi tới?” Nói xong xiết chặt tay như có thâm thù đại hận.
Không sai! Người này là một trong tứ đại cao thủ thiên tiên ngăn cản Nhạc Phàm tại Thái gia hôm đó, Ngô Bắc.
“Không, không, không!” Ngô Bắc vội vã xua tay nói: “Lần này ta tới không có ác ý, hơn nữa cũng không liên quan gì tới Thái gia.”
“Không liên quan? Vậy sao hôm đó còn ra tay ngăn cản ta?”
Đối diện với câu chất vấn của Nhạc Phàm, Ngô Bắc lúng túng đáp: “Chúng ta vốn chịu nhờ cậy của người khác, phụ trách bảo đảm an toàn cho Thái gia...”
“Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?” Nhạc Phàm vẫn lạnh lùng như trước, lúc đó nếu không phải bốn huynh đệ bọn chúng ngăn cản, chàng đã sớm tiêu diệt Thái gia, giờ bảo chàng sao cam tâm cho được?
Thi Bích Dao cũng hôi ngạc nhiên, tự giác lùi sang một bên, im lặng không nói.
“Lần này ta tới là để xin lỗi tiểu huynh đệ, chuyện lần trước là do chúng ta không đúng, mong tiểu huynh đệ khoan hồng đại lượng. Mặt khác, ta còn một chuyện muốn nhờ...”
Có chuyện muốn nhờ? Xem ra đây mới là mục đích chính của Ngô Bắc.
Chỉ nghe hắn khàn giọng nói: “Trận chiến đêm đó tuy bọn họ không gặp nguy hiểm về tính mạng song tới giờ suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn, ta đã thử rất nhiều cách rồi song vẫn không thành công, cho nên giờ mặt dày tới tìm tiểu huynh đệ, cầu xin ngài ra tay, giảm bớt đau đớn cho ba vị huynh trưởng, Ngô Bắc xin bái tạ!”
Nhạc Phàm thật không ngờ một mũi tên gieo xuống hôm đó lại đổi lấy nhân quả ngày hôm nay!
“Thiên lý tuần hoàn, ắt có báo ứng, mình làm mình chịu, liên quan gì tới ta? Hừ!” Chàng chẳng buồn nhiều lời, bước thẳng ra ngoài quán trà.
“Ngươi không thể đi!” Ngô Bắc quýnh lên, vội vàng ngăn cản Nhạc Phàm, một tay khoát lên vai Nhạc Phàm, muốn giữ hắn lại.
Chỉ thấy ánh hồng trên vai Nhạc Phàm lóe lên, ép Ngô bắc lui lại.
Mọi người trong quán trà thấy có tranh đấu đều lui lại phía xa, quan sát với vẻ hiếu kỳ.
Một người trong lâu nói: “Ngươi đoán xem ai lợi hại hơn?”
Người bên cạnh nói như chém đinh chặt sắt: “Còn phải nói sao, lão già đâu phải đối thủ của người trẻ tuổi? Vừa ánh đỏ chỉ lé lên cái đã hất văng ông lão ra, sợ là cao thủ nhất lưu!”
“Ta cũng thấy vậy, cao thủ nhất lưu! Không ngờ hôm nay lại tận mắt thấy, mà đối phương lại trẻ tuổi như vậy...”
“Cũng chưa chắc...”
๑๑۩۞۩๑๑
“Thật lợi hại!” Ngô Bắc cảm thấy đôi tay tê dại, so với hơn ba tháng trước, Nhạc Phàm hiện giờ đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn, không phải người hắn có thể đối phó được.
Cắn răng một cái, Ngô Bắc kiên định nói: “Lý Nhạc Phàm, ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng chữa khỏi cho ba vị huynh trưởng của ta, muốn ta làm gì cũng được.”
Nhạc Phàm quay lị nhìn Ngô Bắc một cái rồi nói: “Sao ta phải cứu họ?”
"Ngươi..."
๑๑۩۞۩๑๑
“Đi rồi! Sao người kia đi rồi?”
“Sao lại không đánh?”
Mọi người trong quán trà cùng ngạc nhiên, bọn họ vốn tưởng hai bên sẽ tranh đấu kịch liệt, nào ngờ người trẻ tuổi cứ thế bỏ đi!
Ngô Bắc đứng đó vẻ mặt mờ mịt, hắn không cách nào ngăn cản Nhạc Phàm, đương nhiên chỉ có nước để mặc cho chàng rời khỏi.
Mọi người không biết Nhạc Phàm đang nghĩ gì, nhưng Thi Bích Dao có vẻ hiểu rõ hơn một chút.
Nàng bước tới cạnh Ngô Bắc, thở dài: “Nhạc Phàm coi trọng ân oán, thấy đồng lõa với kẻ thù mà không hạ sát thủ đã là cực kỳ nhượng bộ rồi. Ngươi muốn hắn ra tay cứu người? Khó càng thêm khó!”
“Khó hơn ta cũng phải thử!” Ngô Bắc thở dài, cũng tự bỏ đi.
๑๑۩۞۩๑๑
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK