Buổi tối, trong Ẩn Tiên cốc, những ông lão hòa mình cùng đám trẻ nhỏ, tiếng cười cười nói nói huyên náo, khắp nơi tràn ngập bầu không khí hài hòa, phảng phất như đã lâu không có chuyện náo nhiệt như vậy.
Hạnh phúc rất ngắn ngủi, đối với Nhạc Phàm mà nói, nó chỉ như một ngôi sao băng, nháy mắt đã trôi qua, ít ra cũng được cảm nhận hạnh phúc, dẫu có tiếc nuối... Mang theo tâm trạng nhẹ nhàng, Nhạc Phàm trở lại gian phòng của mình, lại bắt đầu nghiên cứu Kỳ Kinh.
Hứng thú của Nhạc Phàm đối với trận pháp đã không dưới việc săn bắn, sau nhiều ngày nghiên cứu và học tập, chàng đã có nhận thức mới về trận pháp.
Kỳ Kinh chia ra làm Cơ Quan Thuật, Trận Giải Thiên, Pháp Quyết Thiên, Đấu Thiên và Ngự Thiên, tổng cộng năm bộ.
Có thể bởi thân là thợ săn, Nhạc Phàm có xúc giác trời sinh với cơ quan cạm bẫy, những gì ghi trong Cơ Quan Thuật chàng đã linh ngộ được căn bản. Còn Trận Giải Bản và Pháp Quyết Bản lại giảng giải nguyên lý kỳ thuật, Nhạc Phàm xem một thời gian dài cũng chỉ lĩnh ngộ được hai ba phần, đầy thâm ý và ảo diệu.
Nếu nói phía trước đều là cơ sở, vậy hai bộ sau, Đấu Thiên và Ngự Thiên lại là ứng dụng thực tế. Đấu Thiên chủ giết chóc, trong đó ghi chép toàn những kỳ trận công kích, sát khí vô hạn, càng đọc sâu, Nhạc Phàm càng cảm thấy đáng sợ.
Ngự Bản lại vùa khéo ngược lại, chủ phòng ngự, vây khốn kẻ địch, tuy thủ đoạn ôn hòa song cũng là giết người trong vô hình.
Trận pháp trong hai bộ này cũng có phân chia cao thấp, dựa theo sự huyền diệu của Tinh Thần Quyết, Nhạc Phàm đã nắm giữ một số trận pháp cơ sở, cho dù là trận pháp cao cấp cũng hiểu được đôi chút. Có điều, muốn tiến thêm một bước rất khó, phải trải qua rất nhiều thực tế và tích lũy kinh nghiệm mới được.
Nghĩ đến tích lũy thực tiễn, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới Thái Thanh Huyễn Tuyệt Trận ngoài Ẩn Tiên Cốc... “Đã có sẵn sao lại không dùng! Giờ đã muộn rồi, chờ sáng mai tìm Tô gia gia hỏi một chút...” Nghĩ vậy, Nhạc Phàm cẩn thận thu lại Kỳ Kinh, đứng dậy bước ra ngoài phòng.
... Màn đêm thâm sâu lóe lên từng điểm sáng sao, hiển lộ sắc tiêu điều của bóng đêm.
Nhạc Phàm một mình bước trên đỉnh núi, mặc cho gió lạnh ập vào cơ thể mình.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm xếp bằng, vừa hít thở không khí của thiên địa, vừa rèn luyện Tiễn Hồn.
Tu luyện không dám lười biếng, đây là một thói quen Nhạc Phàm ngộ ra từ giữa sự sống và cái chết. Cũng chính bởi quen thuộc với nó rồi nên chàng mới có thể trưởng thành một cách nhanh chóng, bước ra từ giữa sự sống và cái chết.
... Hôm sau, Nhạc Phàm Tỉnh lại từ trong tu luyện, nghĩ tới chuyện tham khảo trận pháp, không còn lòng dạ lưu lại, bèn bước xuống dưới núi.
Khí trời rất tốt, Tô Phóng Hào dậy rất sớm, đi bộ vòng quanh nhà những ông lão khác, đang định trở về thì thấy Nhạc Phàm đi tới, bèn bước lên hỏi thăm: “Tiểu Phàm, tối qua vui chứ?”
“Vâng, trước giờ con chưa từng gặp chuyện náo nhiệt như vậy! Cảm giác này rất tốt!” Nhạc Phàm nhớ tới chuyện ngày hôm qua, đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
Bước trên thảm cỏ, hai người cùng cảm thấy khoan khoái, bèn đem những việc nhà ra trò chuyện, thậm chí nghị luận vài câu về việc của thiên hạ.
... “Đúng rồi, Tô gia gia, con có chuyện muốn hỏi.”
“Ha ha! Có gì cứ hỏi.”
Nhạc Phàm cũng không khách khí, nói thẳng: “Gần đây con đang nghiên cứu trận pháp, hơi thiếu kinh nghiệm, cho nên con muốn mượn Thái Thanh Huyễn Tuyệt Trận ngoài ẩn Tiên Cốc để nghiên cứu một chút, mong rằng có thể tiến bộ,.”
“Ừm!” Tô Phóng Hào dừng bước, cau mày nói: “Thái Thanh Huyễn Tuyệt Trận là do các tiền bối đời trước tiêu hao hết tâm lực, liên quan tới căn cơ của Thần Cơ các, cũng là lá bài tẩy cuối cùng của chúng ta, tuyệt đối không thể có chuyện gì...”
Trong mắt Nhạc Phàm thoáng hiện vẻ thất vọng, chàng cũng biết chuyện này liên quan rất lớn nên cũng chỉ định hỏi thử mà thôi.
Đang định lên tiếng, bỗng nghe Tô Phóng Hào nói: “Có điều, nếu Tiểu Phàm muốn xem... Như vậy đi, ta đưa con đến gặp một người, có lẽ ông ấy giúp được con.”
Nhạc Phàm lập tức vui mừng: “Vâng, Tô gia gia.”
“Đi theo ta.”
... Nhạc Phàm được Tô Phóng Hào dẫn tới chỗ lối vào Ẩn Tiên Cốc, lúc này chàng mới để ý tới, cách cửa cốc không xa có một gian nhà tranh.
Gian nhà tranh đơn sơ mộc mạc, bốn phía là cỏ cây hoa lá.
Thật kỳ lạ, Nhạc Phàm ra vào cốc tới vài chục lần, không ngờ lại chưa từng để ý tới nơi này. Song giờ chú ý quan sát, chàng lại đột nhiên có cảm giác là lạ.
“Ảo trận!” Nhạc Phàm kinh ngạc nhìn xung quanh, có thể ứng dụng kỳ thuật tới mức phản phức quy chân này, trình độ trận pháp của người này thật cao minh!
Chẳng rõ có phải do trùng hợp không, khi hai người Nhạc Phàm vừa tới gần, cánh cửa nhỏ đã mở ra. Chỉ thấy một đứa trẻ chừng mười tuổi chạy tới, cười nói: “Tô gia gia, Lý đại ca, sư phụ bảo con ra đón hai người.”
“Tiểu Đậu Tử! Sao lại là đệ?” Nhạc Phàm sửng sốt! Ở nơi này có khoảng bốn năm mươi đứa trẻ, chàng biết gần hết, chỉ có điều lúc bình thường ít tiếp xúc. Tiểu Đậu Tử này vốn thích ngây ra một mình, không thích chơi cùng những đứa trẻ khác, cho nên Nhạc Phàm khá ấn tượng, cũng nhớ được tên.
Tô Phóng Hào thấy Nhạc Phàm ngạc nhiên bèn cười nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này tên là Hoàng Phủ Minh là lão nhân đời trước, cũng là kỳ nhân tuyệt đỉnh, tinh thông trận pháp kỳ môn, Thái Thanh Huyễn Tuyệt Trận bây giờ cũng do ông ấy chủ trì.
Hoàng Phủ lão ca bình thường ít khi dao du với mọi người bên ngoài, còn Tiểu Phàm cũng bận chuyện của mình, không biết nhau cũng bình thường. Tiểu Đậu Tử là đồ đệ của Hoàng Phủ lão ca... Đi thôi, vào đó đệ sẽ hiểu.”
Bước vào gian nhà tranh, bốn phía vách tường đều đầy những đồ án, bên trên vẽ một số ký hiệu kỳ lạ. Ở chính giữa có một cái bàn hình vuông, bên tường chỉ có hai cái giường gỗ... Nơi này cũng thật nhỏ!
Trên chiếc giường bên phải có một ông lão mặc áo hoàng màu xám, mái tóc bạc rối tung, không để râu, đôi mắt thâm thúy, toàn thân tỏa ra ý lạnh, người này chính là Hoàng Phủ Minh.
“Là ông ấy!” Nhạc Phàm hớ ra người này. Tối qua khi mọi người tụ tập, ông lão này vẫn ngồi một bên, không nói một lời, chỉ thi thoảng nhìn mọi người mỉm cười.
“Ngồi!” Hoàng Phủ Minh thấy hai người Nhạc Phàm bước vào, nở nụ cười nhẹ.
Tô Phóng Hào vỗ vỗ vai Nhạc Phàm: “Ở đây thì đừng khách khí, ngồi đi Tiểu Phàm.”
“Vâng.”
Đợi Tiểu Đậu Tử ra ngoài, Hoàng Phủ Minh quay sang hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Phóng Hào lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Hôm nay đệ đến có chút chuyện.” Dừng một chút rồi vào thẳng vấn đề: “Đệ muốn để Tiểu Phàm theo học trận pháp thuật của huynh.”
Hoàng Phủ Minh hai mắt sáng lên, nhìn về phía Nhạc Phàm nói: “Ngươi biết thuật kỳ môn?”
“Biết cơ sở.” Nhạc Phàm cũng thẳng thắn trả lời.
Hoàng Phủ Minh lại nói: “Vậy ngươi nhìn ra cái gì?”
Nhạc Phàm trả lời: “Nơi này có bày ảo trận, chắc là do cỏ cây bên ngoài tạo thành. Ngôi nhà này là mắt trận nên có thể biết bên ngoài có người tới, nên ngài mới để Tiểu Đậu Tử ra đón.”
“Có biết biến hóa của thiên địa?”
“Vô cùng vô tận, tự có quy luật...”
“Thế nào là kỳ thuật.”
“Biến hóa trong đó.”
... Hoàng Phủ Minh và Nhạc Phàm một hỏi một đáp, Tô Phóng Hào bên cạnh không hiểu, chỉ đành ngồi nghĩ thầm: “Đến bao giờ mới kết thúc đây?”
Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Minh cười lớn, miệng khen: “Cao minh, cao minh...”
Tô Phóng Hào không khỏi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên lão thấy Hoàng Phủ Minh thất thố như vậy. Lập tức quay sang nhìn Nhạc Phàm, chỉ thấy chàng đang cúi đầu trầm tư, không biết suy nghĩ điều gì.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phủ Minh thu liễm tâm thần, nói với Tô Phóng Hào: “Hắn có thể ở lại.”
“Ách!” Tô Phóng Hào nghe vậy lập tức vui mừng, lão biết Hoàng Phủ Minh tuy tính tình quái gở nhưng tới giờ đều nói một không nói hai. Nếu đã đồng ý cho Nhạc Phàm ở lại chắc chắn sẽ không làm khó chàng.
“Vậy Tiểu Phàm ở lại đây đi...” Tô Phóng Hào căn dặn Nhạc Phàm vài câu rồi đi khỏi.
Sau đó, cứ mỗi hôm, Nhạc Phàm lại bỏ ra nửa ngày tới đây học biến hóa của trận pháp.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK