Mục lục
[Dịch] Thương Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“A!”

Nhạc Phàm chống đao đứng dậy, rên lên từng tiếng đau đớn.

“Hống~~” Gầm lên một tiếng giận dữ, Nhạc Phàm điên cuồng vung đao chém xuống đất, vết đao lưu lại nông cạn khác nhau. Mà luồng khí đen khí quanh người chàng cũng từ từ đậm dần, phảng phất như muốn bao phủ, thôn phệ.
.

Chẳng lẽ là đám Phong Dã tác quái? Ánh mắt mọi người tập trung trên người bọn Phong Dã, song khi thấy vẻ mặt bọn họ cũng lộ vẻ mịt mờ mới hiểu, hóa ra bọn chúng cũng chẳng hề hay biết.

Thế lửa xung quanh dần tắt, những người tụ tập tại nơi này càng lúc càng nhiều, thấy cảnh tượng Nhạc Phàm múa đao không khỏi kinh hãi.

Hình Trọng quay sang Phổ Quang, kinh ngạc hỏi: “Đại sư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phổ Quang đại sư cười khổ lắc đầu, xem ra cũng không biết!

Tạ Tiểu Thanh ở bên cạnh đang định xông lên thì bị Thi Bích Dao kéo lại nói: “Nha đầu đứng lại, ngươi không chỉ không cứu nổi Lý Nhạc Phàm, ngược lại sẽ tự hại mình.”

“Có lẽ, nhưng giờ muội nên làm gì đây?” Tạ Tiểu Thanh lo lắng nhìn Thi Bích Dao: “Tỷ tỷ, đại ca ca bị sao vậy? Sao lại như vậy?”

“Dùng linh làm dung môi, áp chế trong vô hình...” Thi Bích Dao nghiêm túc nói: “Nếu ta đoán không sai, Lý Nhạc Phàm đang bị kẻ khác thi chú, hơn nữa còn là loại chú rất độc ác.”

“Cái gì? Thi chú! Thi chú là gì?”

Thi Bích Dao giải thích: “Ở Nam Dương có một bộ tộc thờ phụng Tu La Tà Thần, tính cách tàn bạo, tên là Vu Lê. Bọn họ chỉ tu kỳ thuật, quỷ dị khó lường, có thể giết người trong vô hình, người đời sau gọi nó là Vu thuật. Còn ‘thi chú” chính là một trong những loại vu thuật... Thường dùng linh dẫn dắt, giết người trong vô hình!”

Nghe Thi Bích Dao nói xong, Tạ Tiểu Thanh càng lo lắng, kéo ống tay áo nàng nói: “Vậy đại da da thì sao? Tỷ tỷ, tỷ biết có người thi chú, vậy có phải tỷ có cách cứu đại ca ca không? Đúng! Chắc chắn tỷ có thể cứu được đại ca ca, chắc chắn có thể...”

“Ta...” Thi Bích Dao tâm tình phức tạp, nàng đi theo Nhạc Phàm vốn là định lợi dụng, song giờ chẳng biết vì sao trong lòng lại thấy lo lắng.

Lắc lắc đầu, nàng nói với giọng run run: “Ta vốn không biết Lý Nhạc Phàm trúng chú gì, hơn nữa cũng không biết cách giải chú, làm sao cứu hắn đây? Làm sao cứu được hắn đay...” Tất cả cảm xúc trong lòng bùng phát, trước ngực ê ẩm, khó chịu!

Tạ Tiểu Thanh gấp tới muốn khóc, muốn tiến tới song lại bị Thi Bích Dao kéo lại nói: “Nha đầu, đừng đi...”

“Muội, muội... đại ca ca... hu hu~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Phía đối diện, đám người Phong Dã tụ tập lại một chỗ, sắc mặt chật vật không thể chịu nổi, đâu còn uy thế diễu võ dương oai lúc vừa rồi. Cho dù bọn hắn có tức giận, có đau đớn, song lại chẳng còn sức mà phản kháng.

Nếu trên thế gian thật sự có chuyện báo ứng, vậy lúc này bọn chúng chính là minh chứng rõ nét nhất.

Sư Nhược Tình mất quá nhiều máu đã hôn mê bất tỉnh, Nhuế Anh cùng Cận Quỳnh Vân đang đứng bên chiếu cố, gấp tới mức nước mắt trào ra. Còn hai người Tân Phi và Tang Lang đã nằm bẹp trên mặt đất, hoàn toàn không còn hơi thở, coi như đã bỏ mình. Ba Hùng như một người máu, toàn thân không chỗ nào hoàn chỉnh, cũng chỉ nửa quỳ trên mặt đất, khổ sở chống đỡ. Chỉ còn một mình Phong Dã tuy chật vật nhưng vẫn miễn cưỡng đứng thẳng không ngã.

Hồi tưởng lại đao thế kinh thiên của Nhạc Phàm lúc vừa rồi, đám người Phong Dã lại rùng mình. Nếu không nhờ biến cố đột nhiên xảy ra lúc này, bọn họ nào còn cơ hội sống sót.

“Lão, lão đại... lão tam lão tứ chết cả rồi, chêt scả rồi!” Ba Hùng đặt thi thể Tân Phi và Tang Lang xuống, cố nén đau xót chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ thống khổ và phẫn nộ.

“Khụ khụ... Lão tam! Lão tứ!” Phong Dã cũng ra sức thở hổn hển, mồ hôi và máu hòa cùng nhau, thân hình run rẩy, cố ép mình bình tĩnh lại: “Ta sẽ báo thù, chắc chắn sẽ báo thù cho hai đệ ấy, nhưng không phải bây giờ!”

“Ừm.” Ba Hùng biết Phong Dã cũng đang đang buồn, bèn nói tránh đi: “Lão đại, Lý Nhạc Phàm này đang làm trò quỷ gì vậy?”

“Ta cũng không biết.”

“Vậy chúng ta có nên nhân cơ hội giết hắn không?”

“Hừ! Làm sao giết được? Đệ xem làn hắc khí xung quanh người hắn đi...” Phong Dã chỉ vào Nhạc Phàm đang phát cuồng gầm rú liên tục, căng thẳng nói: “Luồng khí đen kia không biết là gì, nhưng ta chỉ nhìn thôi cũng thấy phát lạnh rồi!”

“Đệ không đi, chúng ta dùng Phích Lịch Đạn nổ chết hắn, báo thù cho lão tam, lão tứ!”

Phong Dã lắc đầu nói: “Phích Lịch đạn đối phó với người bình thường hiệu quả còn tốt, nhưng đệ cho rằng đối phó với cao thủ như hắn sẽ hữu dụng sao? Bọn tiểu muội từng dùng Phích Lịch Đạn, chẳng phải kết quả vẫn vậy à? Chẳng bằng nhân lúc này đi mau, chờ mọi người chữa lành vết thương rồi hãy nói. Trở về!”

“Nhưng sư phụ...”

“Câm miệng! Giữ mạng đã rồi hãy nói, lúc trở về ta sẽ giải thích cho sư phụ.”

“Vâng, lão đại!”

๑๑۩۞۩๑๑
“Đầu của ta... A... Cút ngay... Đau! Hống~~” Nhạc Phàm lại rống lên giận dữ! Luồng khí đen bao phủ, từ từ nâng chàng lên không trung, không còn sức lực giãy giụa.

Nhạc Phàm cảm thấy một luồng tinh thần lực quỷ dị xuyên qua não mình, thôn phệ nhận thức của mình, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, cảm giác toàn thân bị thiêu đốt nóng rực, như linh hồn bị chiếm hữu, ràng buộc.

“KhônG!”

Nhạc Phàm trợn mắt đầy phẫn nộ, trong lòng gầm lên không cam lòng, gắng hết sức phản kháng. Song khí đen quanh người chàng càng lúc càng dày đặc, bao phủ lấy toàn thân... Một lúc sau, làn khí dần dần tiến vào đầu Nhạc Phàm, cảnh tượng vô cùng qury dị!

Đúng lúc này, Tiễn Hồn trong thức hải Nhạc Phàm rung động không thôi, tốc độ xoay chuyển càng lúc càng nhanh, từ từ xua đuổi làn khí đen xâm nhập vào trong cơ thể kia.

... “Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?”

“Ồ~~~”

Một tiếng hô kinh hãi, chỉ thấy giữa bầu trờ, Nhạc Phàm mái tóc rối tung bay loạn tứ phương, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xám. Cầm đao lơ lửng giữa bầu trời lẫm liệt như chiến thần! Đột nhiên, trước trán Nhạc Phàm tỏa ánh sáng bao phủ toàn trường!

Mọi người che tay nhìn lại, một ấn ký mây lửa lớn cỡ đầu ngón tay đột nhiên xuất hiện trên trán chàng, khí đen xung quanh dần dần biến mất... Chuyện gì đã xảy ra? Cảnh tượng thật quỷ dị! Hoàn toàn ra khỏi trí tưởng tượng của mọi người.

๑๑۩۞۩๑๑
Vẫn trong hang động thần bí quỷ dị kia, một lão già tướng mạo xấu xí đang qufy trước tế đàn, dùng giọng điệu trầm bổng du dương niệm thứ gì đó!

Bốn phía xung quanh ngổn ngang vết máu, còn trong rãnh trên tế đàn là một loạt trùng độc. Chúng quay xung quanh một con rối to bằng nắm tay, cắn nuốt lẫn nhau. Vết máu đen sậm vẩy lên người con rỗi làm tỏa ra từng đợt khói đen.

Đây là một nghi thức cổ xưa tên gọi Vu Thuật, không ngờ lại xuất hiện ngay lúc này.

Thuật Sát Sinh là một trong những loại Vu Thuật, mượn vật mà kẻ bị thi pháp đã từng dùng qua làm môi giới, lại thông qua sự ô nhiễm của máu huyết trùng độc ăn mòn linh hồn kẻ bị thi pháp. Khi linh hồn bị diệt sạch, thần trí mất đi, kẻ này sẽ trở thành xác chết biết đi, sống chết đều bị kẻ khác nô dịch.

Vu Thuật này và Cổ Thuật có thể nói cách làm khác nhau nhưng cùng công hiệu. Chỉ có điều trong mắt người thường Vu Thuật lại càng thêm thâm ảo quỷ bí.

๑๑۩۞۩๑๑
Nghi thức đã hoàn thành bước đầu, lão già cắn đứt đầu ngón tay giữa của mình, sau đó tiếp tục niệm chú pháp.

Lúc này, trên con rối ẩn hiện sắc máu, nhìn kỹ lại, trên y phục con rối gỗ mơ hồ viết thiên sinh bát tự: “Năm Mậu Tử, tháng chín, vào giờ hợi”, còn phía trên có ba chữ bằng máu – “Lý Nhạc Phàm”.

“Lý Nhạc Phàm, giờ chết của ngươi đã đến. Hô hô hô~~” Tiếng cười âm hiểm quái dị vang vọng trong động.

Hóa ra đối tượng ông lão này niệm chú là Lý Nhạc Phàm! Nhưng giữa họ có thâm cừu đại hận gì, vì sao hắn lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với Lý Nhạc Phàm?

“Ha ha ~~ Mau chết đi~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Trong chùa PhonG Nguyệt cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Mọi người đều tập trung nhìn về phía Lý Nhạc Phàm, hoàn toàn không để ý tới hành động của đám Phong Dã.

“Không tốt!” Phổ Quang địa sư phát hiện đám Phong Dã có dị động, vội vàng lao lên.

Hoàng tham tướng cũng phản ứng lại, vội vàng nói: “Mọi người mau bắt lấy đám loạn tặc kia, đừng để bọn chúng chạy trốn!”

“Ngăn cản bọn chúng!”

“Mau mau~~”

Giờ đám người Phong Dã đều đã trọng thương, các tiêu sư và những người trong võ lâm đâu còn gì để sợ, ai nấy lăm lăm binh khí nhao nhao lao về phía bọn họ, miệng không ngừng gào thét.

“Chỉ bằng đám các ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta? Ha ha! Đi chết đi! Đi chết hết đi~~”

Phong Dã vô cùng uất ức mà lại chẳng có cách nào đối phó với Nhạc Phàm, đành trút hết lửa giận lên những người khác. Hắn cười gằn một tiếng, lấy Phích Lịch Đạn đã chuẩn bị sẵn từ lâu ra, ném khắp bốn phía... “Tránh mau! Đó là Phích Lịch Đạn~~”

Thi Bích Dao lớn tiếng nhắc, song đã quá muộn... “Ầm~~”

“Bùng, Bùng~~”

๑๑۩۞۩๑๑
Khói bụi lại nhấn chìm nơi này, những người trong giang hồ tử thương vô số. Kẻ xông lên trước nhất là Phổ Quang, nương theo cương khí hộ thể ngăn chặn kiếp nạn này.

Khói thuốc súng nồng nặc, mọi người tự lo còn chẳng xong, chỉ có Thi Bích Dao và Tạ Tiểu Thanh lo lắng tìm kiếm bóng dáng Nhạc Phàm. Chỉ có điều tình cảnh hỗn loạn vậy làm sao tìm nổi một người đang phát cuồng?

Tai ương lại trút xuống khiến người ta tâm tro ý lạnh.

Gió cuốn mây tan, khi bụi đất tỏa đi, đám người Phong Dã đã sớm biến mất trong làn khói bụi, ngay cả thi thể Tân Phi và Tang Lam cũng không hề để lại.

“Người đâu? Lý Nhạc Phàm đâu?” Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, Thi Bích Dao không còn thấy khí tức của Lý Nhạc Phàm đâu nữa.

Nhạc Phàm cứ thế biến mất như chưa từng xuất hiện! Giờ chàng đang ở đâu, rốt cuộc sống hay chết? Khiến rất nhiều người nghi hoặc không thôi.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK