Tình huống này thật nực cười: con quái vật ấy tự nhận là con người và gọi chúng tôi là quái vật.
“Thú vị đấy.”
“Thú vị sao? Nó vừa nói gì?”
“Nó nói chúng ta mới là quái vật, còn nó mới là con người.”
“Ồ… Đúng là một con quái vật ngốc nghếch.”
Không giống Aynar – người cười phá lên với vẻ mặt tỉnh bơ – phản ứng của những người còn lại thì đa dạng hơn.
Một số thấy buồn cười, như tôi. Vài người khác lại tò mò.
Hoặc hơi bực mình.
Lạ thay, Versil chẳng mấy bận tâm.
Có lẽ vì cô ấy cũng là một “người chơi”? Nếu Raven có mặt, chắc chắn cô ấy đã phát điên lên, chất vấn tại sao con quái vật kia lại nghĩ như vậy.
[...Các người đang nói gì vậy?]
Con quái vật nhỏ quay sang hỏi tôi. Rõ ràng nó không đến nỗi ngây ngô.
[Chúng tôi đang bàn về chuyện ngươi tự nhận mình là con người.]
[Đó… có phải là điều đáng để bàn luận không?]
[Chắc chắn là có.]
[Thế các người là ai mới được chứ?]
Trước câu hỏi then chốt ấy, tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Có một từ bao quát được cả nhân loại, Barbarian, Fairy và thú nhân.
[Chúng tôi là những nhà thám hiểm.]
[Nhà thám hiểm… là gì vậy?]
[Chưa từng nghe qua à?]
Con quái vật nhỏ giơ tay phải lên và gập ngón trỏ xuống – dường như là cử chỉ đồng tình trong văn hóa của nó.
[Nhà thám hiểm là những người đi lang bạt trong mê cung, khám phá điều mới, săn lùng quái vật.]
[…Vậy các người từ bên ngoài đảo đến đúng không?]
[Đúng thế.]
Khi tôi gập ngón trỏ xuống, nó cũng gập nhẹ ngón trỏ của mình hai lần.
Ồ, trò này cũng vui ghê.
“Có vẻ cuộc nói chuyện còn kéo dài đấy, mọi người cứ cảnh giác.”
“Rõ.”
Sau khi đổi đội hình sang trạng thái phòng thủ, tôi bắt đầu tìm cách giao tiếp trôi chảy hơn.
[Muốn ăn chút gì không?]
[Ăn?]
[Cái này là thịt khô – thịt sấy khô đấy.]
[Không phải ý đó.]
[Hả?]
Khi tôi nghiêng đầu khó hiểu, nó hỏi lại với vẻ hoang mang thật sự:
[‘Ăn’ là gì?]
Tôi chết lặng vài giây, nhưng trông nó không có vẻ gì là đang đùa. Thế là tôi giải thích:
[Ăn nghĩa là nhai đồ ăn bằng răng rồi nuốt qua cổ họng.]
Tôi làm mẫu ngay: cắn miếng thịt, nhai, nuốt. Con quái vật nhỏ nhìn tôi như thể tôi là sinh vật kinh tởm nhất hành tinh.
[...Ugh. Ghê thật. Răng là để giết kẻ thù mà...]
[Ý nhóc là nhóc không ăn gì sao?]
[Dĩ nhiên rồi! Làm sao mà đưa thứ kinh khủng đó… vào trong cơ thể được chứ?!]
Thật kỳ lạ khi nghe được những lời này phát ra từ miệng nó.
[Tất nhiên, đôi khi trong chiến đấu chúng tôi có thể lỡ nuốt phải gì đó thôi – nhưng bình thường ai làm chuyện ấy?]
Lạ thật.
[Vậy chủng tộc của nhóc sống mà không cần ăn?]
[Còn phải hỏi. Chỉ cần có đủ Nước Sinh Lực là bọn ta sẽ không chết.]
[Nước Sinh Lực…?]
Tôi tò mò hỏi thì nó rút từ túi ra một bình gốm rồi trút một ngụm lớn.
[Đây là Nước Sinh Lực.]
[Có thể cho tôi một chút được không?]
[…Được.]
Rõ là nó không vui, nhưng có lẽ nhận ra mình đang bị bắt, nên đành miễn cưỡng đưa cho tôi.
Tuyệt, có mẫu để nghiên cứu rồi.
“Versil, cô biết đây là gì không?”
“Chờ một chút… mật độ ma lực cao khủng khiếp…”
Tôi đưa cô ấy theo bản năng, không ngờ cô lại nhận ra ngay.
“Đây giống như nước pha từ đá mana đã nghiền nhỏ.”
“…Đá mana?”
“Đúng vậy. Ở thành phố, người ta cũng làm nước ma lực theo cách y hệt.”
Nước ma lực là nguyên liệu không thể thiếu để chế tạo công cụ ma thuật. Nhưng dùng để làm thực phẩm chính thì có hơi…
[Này, Nước Sinh Lực của nhóc được làm từ đá mana của quái vật đứng không?]
[Ừm… đúng. Mà sao vậy? Và tôi không phải là ‘này’ – tôi tên là Marupichichi.]
[Rồi, Marupichichi. Tôi là Bjorn, con trai của Jandel.]
[...Tên lạ thật.]
Marupichichi…
Gọi tắt là Maru – khi tôi phát âm cái tên ấy, nó đưa ngón tay trỏ về phía tôi. Tôi cũng đáp lại bằng cách chạm ngón tay mình vào đó.
“Anh đang làm gì với con quái kia vậy?”
“Tôi cũng không biết. Chắc là… bắt tay?”
“Đã hỏi được chỗ làng của bọn chúng chưa?”
À… đáng lẽ tôi hỏi sớm hơn, tôi đã mất tập trung chỉ cuộc trò chuyện thú vị.
“Vẫn đang hỏi.”
“Được thôi… Dù sao thì cũng không dễ dàng gì khi khai thác thông tin từ kẻ địch, dù chỉ là một đứa trẻ. Hãy cho tôi biết nếu anh cần giúp nhé.”
Amelia thậm chí đang đề nghị sử dụng các biện pháp tra tấn. Đến mức này rồi, tôi cần phải gạt sự tò mò sang một bên và đi vào trọng tâm.
[Marupichichi, cổng vào làng của nhóc ở đâu?]
Trái với lo ngại của Amelia, Maru, vốn quá thật thà, đã trả lời ngay.
Chỉ có điều…
[Không có. Giờ thì không vào được.]
[Hả?]
[Chừng nào người lớn chưa mở cổng thì chẳng ai vào được đâu… kể cả ta…]
À, hóa ra vì vậy mà nó nấp một mình trong bụi rậm.
[Chuyện đóng cổng là thường xuyên à?]
[Không… trừ lúc mùa mưa thì chuyện này hiếm khi xảy ra.]
Mùa mưa sao… vậy chỗ này có mưa?
Cũng hợp lý, nếu ngôi làng được xây ở dưới lòng đất, mưa lớn có thể gây sập.
[Vậy tại sao giờ lại đóng?]
[Chắc là… tại tôi.]
[Vì nhóc?]
[Ừ. Người lớn chắc nghĩ lũ quái bị bắt đã trốn rồi…]
Khoan đã – nếu nghĩ tù binh trốn, thì phải cho người truy lùng chứ?
Tôi nghĩ vậy, nhưng rồi nhận ra họ có lý.
Dân làng (hay bất kỳ sinh vật nào đó) không biết những tù nhân đã trốn ra ngoài. Chúng tưởng họ vẫn còn ẩn nấp trong làng, nên đã phong tỏa nơi này và truy lùng họ.
“Đã bốn tiếng rồi từ khi những người này trốn thoát – chúng chắc hẳn cũng sắp nhận ra và mở cổng…”
Tôi chia sẻ thông tin và mở cuộc bỏ phiếu.
“Chủ đề là: xử lý thế nào với những con quái vật biết nói và tự xưng là con người. Có hai lựa chọn.”
“Hai à?”
Khi Amelia hỏi, tôi giơ hai ngón tay lên và gập ngón trỏ xuống rồi đáp.
“Một là kết bạn.”
Hoặc.
“Hai là giết sạch.”
Cả hai đều đúng với tinh thần của một nhà thám hiểm.
*****
“Làm bạn… với quái vật á?”
Nhiều người tự hỏi tính khả thi của việc này. Những người còn lại thì nghĩ tôi đã phát điên rồi.
“Sao lại muốn kết bạn với chúng?”
“Chúng là thổ dân – chắc biết nhiều thứ ở đây.”
“Vậy hỏi đứa nhóc này thôi không được à?”
Nhưng một đứa trẻ thì biết được bao nhiêu?
Để tìm hiểu sâu hơn, chúng tôi phải nói chuyện với người lớn.
Amelia vẫn nghi ngờ.
“Nếu vậy, bắt một con lớn rồi tra khảo là xong.”
“Đúng, nhưng không dễ đâu. Đứa nhóc này ngây thơ, nhưng những người lớn thì chưa chắc.”
“Anh… không tin tôi có thể ép cung được à?”
“Không phải thế. Chỉ là, khi chưa biết rõ sức mạnh của chúng, chúng ta nên hạn chế sử dụng những biện pháp cực đoan. Với lại… không phải có từng nói đừng giết người tùy tiện sao?”
“Tôi nói là ‘người’.”
“Ồ.”
“…Dù sao thì, nếu phương án kết bạn thất bại thì sao?”
Amelia hỏi thẳng, và tôi trả lời không do dự:
Nếu A thất bại, thì bắt đầu kể hoạch B.
“Vậy thì giết hết.”
“Vậy à? Vậy tôi chọn kết bạn.”
“Bất ngờ thật.”
“Tôi cũng tò mò về những sinh vật này.”
Cuộc bỏ phiếu bắt đầu, từ Amelia.
“Kết quả: ba phiếu cho kết bạn, ba phiếu cho giết hết.”
Lại đến lượt tôi quyết định.
Tôi quay sang nhìn Marupichichi.
Ngay lúc định lên tiếng.
Vút—!
Bản năng chiến đấu cảnh báo tôi một nguy hiểm đang tới. Không kịp suy nghĩ, tôi đã đưa ra hành động chính xác.
Phập!
Một mũi tên găm thẳng vào chiếc khiên tôi vừa giơ lên che ngực.
‘…Nó suýt chút nữa đâm xuyên qua luôn kìa.’
Đó là một đòn tấn công thuần vật lý. Không hề có ma pháp.
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Tôi hét lên, nhìn về hướng mũi tên bay tới. Đúng như tôi đoán, lũ quái vật trang bị đủ loại vũ khí bước ra từ bụi rậm.
Chắc chắn mục tiêu của chúng là cứu đứa trẻ.
[Eek!]
Tôi ném chiếc khiên vô dụng đi, túm gáy Marupichichi- chiếc khiên mới của tôi, rồi nhấc bổng lên.
[Thả… thả tôi ra!]
Nó hơi không chịu hợp tác, nhưng vẫn rất hiệu quả.
Bịch.
Đám quái vật chững lại khi thấy tôi dùng “khiên sống”.
[Kẻ hèn hạ…]
[Lấy trẻ con làm con tin…]
Những con quái vật chỉ có thể trao cho tôi những lời
[Ma… Marupichichi đại nhân!]
[Đừng sợ, bọn tôi sẽ cứu ngài.]
Tất cả đều nhận ra nó.
‘Wow, có vẻ nó là một nhân vật rất quan trọng?’
Tôi không chắc, nhưng nếu thế thì tốt thôi.
Tôi giơ cao chiếc khiên quái vật mình vừa nhặt được rồi hét lên:
[Bỏ vũ khí xuống! Không thì nó chết!]
Amelia nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:
“Lạ nhỉ. Tôi tưởng anh chọn kết bạn mà?”
“Hả? Thì tôi đang kết bạn mà.”
“…Kiểu này á?”
“Khụ…”
Mà nói “kiểu này” nghe hơi đụng chạm đấy.
“…Chúng ta đã trở thành bạn sau khi đánh nhau mà.”
Ai cũng vậy mà, đúng không?
*****
Sự căng thẳng bao trùm bầu không khí.
[Nó… nói được tiếng người?]
[Làm sao một con quái vật có thể…?]
[Có khi là thứ mà Trưởng làng từng nói…]
Chúng chỉ đứng nhìn, không tiến cũng chẳng lùi.
Tôi vẫn giữ tư thế chiến đấu và chờ đợi.
Và rồi—
Thịch, thịch.
Một con quái cao 3m5 bước ra từ bụi rậm, vác một cây cung khổng lồ.
Chắc đây là kẻ đã bắn mũi tên đó.
[Ngươi là thủ lĩnh sao?]
Tôi hỏi nó trước, nhưng nó lại không muốn trả lời :
[Quái vật, làm sao ngươi có thể nói được tiếng người?]
[Bỏ vũ khí xuống. Rồi ta sẽ nói.]
Bất ngờ thay, cái “khiên” của tôi trả lời:
[…Cha! Đừng! Con không sao mà…]
Cha?
“Thấy chưa? Bjorn lại nở cái nụ cười nham hiểm đó kia kìa! Mấy con quái này tiêu đời rồi! Ha ha ha!”
…Tôi có cười à?
Không rõ, nhưng tôi giữ gương mặt bình thản.
[Im lặng đi, Chichi.]
[Nhưng…]
[Câm miệng!]
[…]
Một tiếng quát, đứa nhỏ câm bặt.
Đúng rồi, chuyện của người lớn thì trẻ con đừng xen vào.
[Một lần cuối. Muốn cứu con ngươi thì bỏ vũ khí—]
[Quái vật, ta muốn mời ngươi đến làng ta.]
[…Gì cơ?]
Tưởng mình nghe lầm, nhưng không.
[Ta nói muốn mời ngươi về làng. Không hiểu à? Ngươi không nghe hiểu sao?]
Ờ… không phải vấn đề từ ngữ…
[Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý lời mời trong tình huống thế này à?]
Thông qua uy lực của mũi tên đầu tiên, mức độ uy hiếp của nó không thể bị coi thường.
Ở một nơi chật hẹp như không gian dưới lòng đất và hoàn toàn mất lợi thế về địa hình, bị một cung thủ như thế này theo dõi sẽ là dấu chấm hết cho chúng tôi.
[Từ chối một lời mời… thật là một lũ mọi rợ.]
[Treo xác người trên cây là văn minh sao?]
[Những kẻ bị bắt đưa về làng vẫn an toàn. Bọn ta chưa động vào bất kỳ kẻ nào nên ngươi không cần lo lắng.]
Làm sao tôi có thể tin tưởng điều đó?
[Ngươi có thể giữ con ta nếu muốn—]
[Ta từ chối.]
Nhìn thấy thái độ dứt khoát của tôi, nó cũng không cố thuyết phục nữa, mà chỉ đổi sang một yêu cầu kỳ lạ.
[Vậy ngươi có thể chờ ở đây một chút được không? Một lát thôi.]
Gọi viện binh à?
Tôi có chút lo lắng nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu đó. Có thể là tôi nhầm lẫn, nhưng tôi có thể cảm nhận được địch ý của những con quái vật này đã giảm đi đáng kể kể từ khi biết tôi có thể giao tiếp
Khoảng mười phút sau—
[Trưởng làng đến rồi…]
[Mọi người, tránh đường.]
Âm thanh xào xạc khi các chiến binh dạt sang hai bên. Một con quái vật trông có vẻ già nua, râu bạc dài tới ngực, chống gậy bước ra.
[Rất hân hạnh. Tên anh là gì?]
Giọng của ông ta cực kỳ ôn hòa.
[Tôi là Bjorn, con trai của Jandel.]
[Tên hay đấy. Nuiachichi! Dẫn các chiến binh rút lui! Ta cần nói chuyện với những người này!]
Tôi không hiểu biết nhiều về cấp bậc xã hội của những con quái vật tự gọi mình là con người này, nhưng nhìn vào vẻ ngoan ngoãn rút lui của những con quái vật khác sau khi tên này lên tiếng, có vẻ đây mới là kẻ thống trị thực sự.
[Xin lỗi nhé. Chuyện này những kẻ kia không nên nghe.]
[“Những kẻ kia” à?]
Tôi thấy cách dùng từ kỳ lạ, nhưng ông ta chỉ cười, để lộ hàm răng sắc nhọn.
[À, chưa giới thiệu. Tôi là Brungrid, người đứng đầu cuat ngôi làng này.]
[Brungrid?]
Tôi tin là tôi đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi…
“Emily, cô có biết cái tên này không?”
“Tôi nhớ rằng đó là tên của một trong những đồng đội của Đại Hiền Giả.”
À, ra thế.
Tôi quay lại nhìn ông già.
Ông ta chìa tay ra.
[Đừng lo. Chỉ là Bbt tay thôi mà.]
[À…]
Tôi cười gượng rồi bắt tay.
Và rồi—
“[Bjorn, con trai của Jandel, đúng không?]”
Ông ta nói bằng tiếng Raphdonia.
“Rất vui được gặp. Anh là một nhà thám hiểm đến từ Raphdonia đúng không?”
Cái quái gì vậy…?
“Thế giới bên ngoài… đã trôi qua bao lâu rồi?”
Rốt cuộc ông ta là ai?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

16 Tháng năm, 2025 21:31
ở đây đăng chương mới lúc nào bác biết k

16 Tháng năm, 2025 21:20
SS lúc đầu mới lạ t cũng cày ác lắm, tầm 1k chương thì thấy loãng, nhai lại với nói linh tinh nhiều phát bực ra nên drop.

16 Tháng năm, 2025 20:03
+ thêm nữa là cvt dịch siêu có tâm nên đọc rất mượt và cảm xúc

16 Tháng năm, 2025 20:03
Chuẩn bác ạ, sau bộ Khát Vọng Trỗi Dậy thì đây là bộ Hàn thứ 2 tôi phải cày ngày đêm còn SS nó thuỷ quá

16 Tháng năm, 2025 16:23
lịch đăng chương như nào vậy bác

16 Tháng năm, 2025 16:20
Cốt truyện cuốn lắm các bác ạ, bác dịch giả hành văn rất mượt mà, ít lỗi dễ đọc. So với Shadow slave thì bộ này ít thủy hơn nhiều, độ dài 1 chương rất ấn tượng khoảng 6k chữ 1 chương, ko câu chữ, k nhai lại, k phải đọc lướt.
+1 fl.

14 Tháng năm, 2025 20:40
Công đức vô lượng

14 Tháng năm, 2025 20:20
Má hay quá hahaa cái gachabone nó hề *** thành mẹ rammus luôn

14 Tháng năm, 2025 18:56
ái chà chà, vừa định nói với ae là t sắp tới giới hạn cao nhất của bản tiếng anh miễn phí và sắp hết hàng rồi thì nhặt được link của bản lậu 740+ chương, cung hỉ cung hỉ

13 Tháng năm, 2025 12:34
Vlen mới tích đc 2 tháng =)))

13 Tháng năm, 2025 07:18
mất r mà
main ném cái zin cho misha hồi lâu r, trước arc đảo Farune luôn cơ

13 Tháng năm, 2025 01:35
Tui chỉ thắc mắc là main còn zin ko thôi :))) thanh niên giữ kĩ quá

12 Tháng năm, 2025 15:22
hay quá ae ơi, Bjorn vừa mới đạt thành tựu ẩn và mở khoá bản đồ mới, khởi đâù cho thời đại toàn dân Thám hiểm ở Raphdonia kìa, quá đã. Nhân tiện, nó được gọi là tầng hầm 1

09 Tháng năm, 2025 13:54
Bác nào có phiếu ném phát chứ ko là search ko ra name truyện

25 Tháng tư, 2025 20:58
găm lại đã, full quay lại đọc

07 Tháng tư, 2025 11:34
Kkk

06 Tháng tư, 2025 23:44
ê bất công nha, không có ai đăng chương dễ dãi bằng tui đâu à, hứng lên là thêm chương sướng quá còn gì

06 Tháng tư, 2025 20:27
Khuyên ae tích chương nhiều nhiều chứ nhập hố sớm là ngày ngày đói thuốc đấy

03 Tháng tư, 2025 14:35
truyện đọc khá là cuốn đấy, dịch giả thì thật sự có tâm, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến bạn

30 Tháng ba, 2025 19:53
nhưng mà lúc tui mới đăng chương thì nó vẫn hiện lên ở chỗ truyện mới lên chương

30 Tháng ba, 2025 18:30
Truyện này đúng thật ko thể tìm trên app.

29 Tháng ba, 2025 17:13
truyện về Diablo hả các bác, để e thử nhảy hố xem sao

29 Tháng ba, 2025 14:38
nhân tiện thì thấy bà rồi, trong ba thành viên mới có một người đeo mặt nạ màu đen (Black Mask) chứ không phải mặt nạ động vật, theo thói quen đó giờ tui dịch thì chẳng lẻ gọi người đó là Đen, nghe racist quá.
Ae có gợi ý nào không ?

29 Tháng ba, 2025 14:31
anh em im lặng quá để thả bom cho vui.
Chương 470 : ....
Sau khi rời khỏi phòng chat, tôi lập tức vào Hooin Bàn Tròn.
Tôi mặc bộ đồ vest màu navy thường ngày và đeo chiếc mặt nạ sư tử lên mặt.
Thịch, thịch.
Tôi đi qua hành lang trống hướng tới căn phòng chính nơi cuộc họp đang diễn ra.
Nhưng đây là gì?
“Hahaha! Cáo, lâu quá không gặp!”
Bên trong hội trường Bàn Tròn, ngoài những thành viên thường lệ, còn có một số gương mặt mới mà tôi chưa từng gặp trước đây.
Và không chỉ có một—
“Ồ, anh hẳn là Sư Tử phải không? Rất vui được gặp anh!”
“……”
"Xin chào……"
Có đến ba người.

28 Tháng ba, 2025 14:49
tui đăng sai chương 296 mà k ai nhắc luôn, buồn
BÌNH LUẬN FACEBOOK