Tầm nhìn của tôi tối dần, rồi ánh sáng dần trở lại.
“Đây là phòng của tôi.”
Không phải phòng của Lee Han-soo, mà là phòng của Bjorn Jandel trong nhà trọ.
Nhìn vào đồng hồ, đúng 12 giây đã trôi qua kể từ khi tôi được triệu tập đến không gian đó.
“Một giờ ở nơi đó có thể chỉ bằng một giây ở đây, có lẽ vậy.”
Sự chênh lệch về thời gian không có gì đáng ngạc nhiên.
Mê cung cũng tương tự như vậy.
Bất kể các nhà thám hiểm đã ở đó bao nhiêu ngày, khi trở về thành phố, lúc nào cũng là trưa ngày hôm sau.
“Tôi không hiểu nguyên lý này, nhưng đây là một hiện tượng khá thuận tiện.”
Tuy nhiên, tôi vẫn phải cẩn thận.
Tôi sẽ không có khả năng phòng thủ trong vòng 12 giây. Tất nhiên, trong trường hợp khẩn cấp, tôi có thể đăng xuất ngay lập tức… nhưng nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì sao?
Nếu có chuyện gì xảy ra trong 12 giây đó thì sao?
Sẽ rất khó để có thể phản kháng một cách thỏa đáng.
Nhưng, tôi không có ý định ngừng sử dụng cộng đồng vì lý do đó. Tôi chỉ muốn ghi nhớ mối nguy hiểm tiềm tàng này.
Bằng cách đó, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể đưa ra quyết định nhanh hơn một chút.
“Hừ…”
Tôi duỗi người và thở ra thật sâu.
Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, không phải về thể chất mà là về tinh thần.
“Dù sao thì tôi cũng đã thức 12 tiếng rồi.
Tôi nhắm mắt lại và nghĩ rằng nếu có thể biết được ai ngủ nướng vào ngày đặc biệt này thì có thể nhận ra ai là người chơi.
Tôi nhắm mắt lại, không phải để ngủ, mà để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Giá mà tôi đến sớm hơn.”
Ghostbuster.
Nó được tạo ra và vận hành tốt hơn tôi mong đợi. Nó quá đủ để trở thành nguồn thông tin mà tôi đang tìm kiếm.
Nhờ đó, tôi có thể thu thập thông tin về sự Sụp đổ Không gian.
“Nó chỉ là tin đồn thôi sao…”
Chắc chắn đó là điều tốt. Tôi có thể đảm bảo về điều đó. Nhưng tôi không thể thoát khỏi cảm giác hoảng hốt và lo lắng dường như đang cùng lúc xuất hiện.
Lần đầu tiên nghe thấy, tôi nghĩ đó chính là câu trả lời cho cảm giác bất an của tôi. Nhưng nếu không phải vậy thì điều gì sắp xảy ra?
“Tôi cần phải thận trọng hơn.”
Với suy nghĩ đó, tôi chìm vào giấc ngủ.
Và thời gian trôi qua, sáng hôm sau đã đến. Đã đến ngày tôi phải giữ cuộc hẹn với Nam tước Martoin.
***
“Cẩn thận nhé và nhớ kể cho em mọi chuyện khi về nhé!”
Misha vẫy tay chào và tôi đi ra phố.
Sau nhiều lần đổi tàu ở các nhà ga, tôi đã đến điền trang của Nam tước Martoin.
“Đến đây đi. Chúng ta không có thời gian.”
Ngay khi bước vào dinh thự rộng lớn, tôi được đưa vội vào một căn phòng lộng lẫy để thay đồ…
Trông tôi không đủ tàn bạo để đến dự tiệc tối nay của Bá tước sao?
“Chết tiệt.”
Trở thành một người Barbarian có nghĩa là phải đối mặt với những tình huống như vậy.
Thông thường, họ sẽ mặc đồ cho tôi vì lý do ngược lại.
“Ồ, nhìn cơ bắp kìa…”
Với sự giúp đỡ của những người hầu gái, tôi cởi bỏ áo giáp ngực và áo sơ mi. Sau đó, tôi đeo miếng bảo vệ vai lên ngực trần.
Miếng bảo vệ vai được thiết kế có gai, còn miếng còn lại có hình dạng giống như đầu lâu động vật.
Và trên hết …
“Xin lỗi, ngài có thể cúi xuống một chút được không?”
"Được thôi."
Những người hầu gái đứng trên bục, cố gắng quấn thứ gì đó quanh eo tôi.
Một chiếc đai vô địch, to hơn một bàn tay theo tiêu chuẩn của tôi.
Tại sao tôi phải mặc cái thứ chết tiệt này nhỉ? Tôi có thể bảo vệ toàn bộ phần thân trên của mình chỉ bằng một tấm giáp ngực.
“Ngài vui lòng giơ tay lên được không?”
Sau đó, nhiều phụ kiện thời trang khác nhau đã được gắn vào cơ thể tôi trái với ý muốn của tôi.
Mớ trang bị này có vẻ tập trung nhiều vào việc đe dọa hơn là phòng thủ.
Sự cân bằng của trọng lượng không đồng đều, khiến ngay cả những chuyển động nhỏ nhất cũng trở nên khó chịu, và mớ tóc mà những người hầu gái đã nới lỏng khỏi đầu tôi liên tục rơi xuống, cản trở tầm nhìn của tôi.
(Dịch giả-kun: điều mà tui không thích ở truyện tranh nhất là cách nó vẽ main tóc nhìn đụt đụt thế nào ấy, làm đọc giả hiểu lầm, mọi người muốn hình dung Bjorn thì phải kiếm hình Barbarian lông lá tóc dài râu dài ý )
Nhưng vẫn còn…
“Tôi hiểu họ đang nhắm tới điều gì.”
Khi cuối cùng tôi nhìn vào gương.
Một chiến binh Barbarian đang đứng đó, trông dữ tợn như thể sẵn sàng uống máu một con rồng và xé xác lũ Ogre bằng tay không.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Nếu tôi thiếu khả năng phòng thủ hoặc tính thực tế thì sao?
Mà chả cần, nếu tôi đi đến chỗ đối thủ thế này, chúng sẽ bận tè ra quần rồi bỏ chạy mất.
Mức độ đe dọa thực sự rất ấn tượng.
Nhưng trong mắt tên đó, thế này vẫn chưa đủ sao?
“Chậc.”
Một người đàn ông gầy với bộ râu dê nhìn tôi với vẻ không hài lòng.
Tên của tên khốn này là gì nhỉ?
Tôi vẫn chưa nghe thấy hắn giới thiệu điều đó.
"Anh tên là gì?"
Trước câu hỏi của tôi, người quản gia cau mày như thể không muốn trò chuyện và trả lời một cách ngắn gọn.
“Cứ gọi tôi là trợ lý của anh-”
“Được, quản gia.”
“…Chậc, đúng là bọn Barbarian ngu dốt.”
Tôi thực sự không thích người quản gia này vì nhiều lý do.
Người ta không phải nói rằng những người có càng ít thì càng cố tỏ ra mình hơn người sao?
Ông ta luôn đối xử với tôi như một kẻ thấp kém, mặc dù bản thân Nam tước Martoin chưa bao giờ làm như vậy.
Ông ta nghĩ mình là đại nhân vật nào đó sao? Sau tất cả thì hắn ta cũng chỉ là một thường dân mà thôi.
Lầm bầm một mình, tôi làm theo hướng dẫn của quản gia và xỏ miếng lót giày vào.
Đôi giày giáp tấm, nặng hơn 7kg do tham vọng thiết kế quá mức, khá bất tiện, đặc biệt là khi có vật lạ bên trong, nhưng…
“Bây giờ trông ngươi khá ổn đấy. Trước kia thì nó quá nhỏ.”
Cái quái gì thế, đồ khốn nạn.
'Hãy cố chịu đựng điều này một ngày thôi.'
Chẳng có gì ngạc nhiên khi ông ta trả một triệu stones làm tiền công cho một ngày.
Nó chẳng dễ dàng như tôi tưởng mà thật sự là một khoản phí vất vả.
Dù sao đi nữa, tôi đã được người quản gia đáng ghét hướng dẫn về những thứ như cách di chuyển, đứng ở đâu khi Nam tước đang trò chuyện với những người khác và những khía cạnh chi tiết khác cho đến khi đến giờ phải rời đi.
“Hết giờ rồi. Đi thôi.”
Tôi rời khỏi nơi trông giống như một căn phòng cung điện và hướng về phía cổng chính.
Một cỗ xe ngựa sang trọng đã chờ sẵn.
Nam tước, người mà tôi đã không gặp cả ngày nay, chắc hẳn đang ở bên trong.
“Ngươi đứng đó làm gì? Chỗ của ngươi là ở đằng kia.”
Tôi phải đứng ở phía trước đoàn xe ngựa. Giờ thì trông tôi giống như người dẫn đầu một đoàn diễu hành.
“Đây là một nhiệm vụ quan trọng, vì vậy hãy chắc chắn rằng ngươi luôn nhìn thẳng về phía trước và giữ tư thế oai nghiêm như Nam tước…….”
Người quản gia vẫn tiếp tục cằn nhằn cho đến tận lúc chúng tôi rời đi.
“Đi thôi!”
Ngay sau đó, một hiệp sĩ cưỡi ngựa phía sau tôi giương cờ và hô to, và tôi dẫn đầu đoàn diễu hành với tốc độ vừa phải.
Cộc, cộc.
Khi chúng tôi bước ra khỏi cổng chính, những con phố rộng lát đá của Quận 1 thuộc Thủ đô Đế chế, Carnon hiện ra trước mắt – một nơi mà tôi không thể vào nếu tôi không phải là một phần của ‘đoàn diễu hành’ trước xe Nam Tước.
Các cửa hàng rất tráng lệ và trang phục của mọi người đều được trang trí đồng đều.
Ngoài ra, Cung điện Hoàng gia, nơi tôi thậm chí không thể nhìn thấy từ nơi tôi sống, cũng hiện diện rõ nét ở đằng xa.
“Chết tiệt, mình cần phải nhanh chóng vào được nơi đây để sử dụng Sky Auction (Sảnh đấu giá Sky).”
Người quản gia đã hướng dẫn tôi chỉ cần nhìn về phía trước và bước đi, nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này để nhìn xung quanh.
Có lẽ đó là lý do?
“Dừng lại!”
Đoàn diễu hành dừng lại đột ngột khi tôi vô tình rẽ nhầm đường. Người quản gia, mặt tái mét, chạy đến chỗ tôi và hét lên điều gì đó.
Nhưng tôi đã mạnh dạn làm ngơ.
Đó là những gì bạn nhận được khi giao phó việc này cho một Barbarian.
***
Khoảng cách từ dinh thự của Nam tước đến điền trang của Bá tước nơi diễn ra bữa tiệc là khoảng 6 km.
Trước đây tôi đã từng bò bằng cả bốn chân trên những khoảng cách xa hơn, nhưng…
“Chết tiệt.”
Tôi đã quên mất rằng mình đang mặc một bộ trang bị hoàn chỉnh và là điển hình của sự không thực tế.
Mồ hôi chảy dài trên mặt tôi.
Nếu không có miếng lót giày được thêm vào vào phút chót thì mọi chuyện đã không khó khăn đến thế.
“Nam tước Martoin đang tới!”
Trong khi càu nhàu về người quản gia, cuối cùng tôi cũng đến được đích.
Ngay khi cánh cổng dinh thự của Bá tước mở ra, những ánh mắt tò mò đổ về từ mọi hướng.
Giới quý tộc, thường không mấy ấn tượng với bất kỳ cảnh tượng nào, dường như lại thích thú trước cảnh tượng một người Barbarian dẫn đầu một đoàn xe ngựa.
“Dẫn đầu bằng một người Barbarian, chắc chắn họ lấy cảm hứng từ câu chuyện đó!”
“Thật là một sự hiện diện đáng sợ. Tôi cảm thấy như thể một người khổng lồ đang tiến vào.”
“Ồ, bố ơi, lần sau chúng ta có thể vào như thế này được không?”
Các gia đình quý tộc tụ tập tại sảnh tiệc ngoài trời bày tỏ sự ngưỡng mộ và làm bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Trông có vẻ hài lòng với sự náo động này, Nam tước bước xuống xe ngựa và nở một nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Đây là lần đầu tiên chỉ cần vào đã nhận được nhiều sự chú ý như vậy. Tôi sẽ đảm bảo thưởng cho anh hậu hĩnh khi chúng ta trở về.”
Nam tước, với tinh thần phấn chấn, thậm chí còn hứa thưởng thêm.
“Tôi sẽ chào Bá tước và quay lại ngay. Trong lúc đó, hãy tận hưởng bữa tiệc.”
Rất nhanh, Nam tước mang theo một ít tùy tùng tiến vào trong phủ, các kỵ sĩ tự nhiên tản ra, hòa vào tiệc rượu.
Đó là lúc tôi nhận ra.
“……”
Tôi bị bỏ lại một mình trong sảnh tiệc rộng lớn.
“Ôi trời, nhìn cặp sừng trên mũ bảo hộ của anh ta kìa. Đáng sợ quá.”
“Trông anh ta giống như được mô phỏng theo con quỷ cổ đại Parseira vậy!”
Bộ đồ vest, áo tuxedo, váy hở lưng.
Một loạt kim loại quý lấp lánh và áo giáp sáng bóng của các hiệp sĩ.
Và ở đó tôi là kẻ man rợ duy nhất trong số họ.
Tôi không phải là một con khỉ trong sở thú.
“Nhìn kìa, anh ta di chuyển rồi. Anh ta đang đi đâu vậy?”
Chỉ cần bước một bước thôi cũng đủ gây ra một loạt tiếng bình luận tò mò từ khắp nơi. Cảm giác như chứng PTSD mà tôi đã cố vượt qua từ lâu sắp tái phát.
Sau đó, một người đàn ông đến gần tôi.
“Anh đã vất vả rồi.”
Anh ấy chính là hiệp sĩ đã cưỡi ngựa ngay phía sau tôi.
"Anh thật sự là một con quái vật, chết tiệt. Tôi không thể tin là anh có thể đi xa đến thế trong bộ trang phục đó."
Vị hiệp sĩ đã chứng kiến tận mắt cuộc đấu tranh của tôi, cười khúc khích và vỗ vai tôi.
“Sao không qua đó nghỉ ngơi cùng chúng tôi cho đến khi Nam tước quay lại?”
“Nghe có vẻ ổn đấy.”
Tôi đi theo hiệp sĩ và ngồi xuống một chỗ trống tại khu vực của những kỵ sĩ theo hầu.
Mặc dù có rất nhiều món ngon, tôi vẫn không thấy thèm ăn. Vị hiệp sĩ dường như cũng cảm thấy như vậy khi anh ta ngồi lặng lẽ nhấp một ngụm đồ uống.
Tò mò, tôi hỏi.
“Anh không bận tâm đến việc không được giao du với họ sao?”
“Dù sao thì tôi cũng không được chào đón. Tôi là một nhà thám hiểm giống như anh.”
Điều đó giải thích thái độ thực tế của anh ấy.
“Đây là Bjorn, con trai của Jandel. Tên anh là gì?”
“Karl Erimore.”
Sau khi giới thiệu sơ qua, chúng tôi trò chuyện.
Karl là một chàng trai tử tế, dễ nói chuyện và không giống như những hiệp sĩ khác, anh ấy không có vẻ kiêu ngạo thường thấy.
Tên quản gia khốn kiếp đó có thể học được đôi điều từ anh ấy…
“Ngươi làm gì thế? Ai cho phép ngươi ngồi xuống?”
Người quản gia, người đã bước vào dinh thự cùng Nam tước, phát hiện ra tôi và vội vã chạy tới.
Hắn ta có vẻ không vui khi thấy tôi nghỉ ngơi.
“Này, trợ lý. Bỏ đi. Tôi bảo anh ấy nghỉ ngơi một lát.”
“…Thật vậy sao?”
Karl lên tiếng bênh vực tôi khiến cho giọng điệu của người quản gia trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Nghỉ ngơi xong thì nên đứng dậy. Người ta sẽ nghĩ gì về một tên Barbarian ngồi nghỉ ngơi?”
“……Barbarian không nghỉ ngơi sao?”
"Không, bọn họ sẽ nghĩ ngươi là một kẻ yếu đuối. Vậy nên hãy đứng lên đi. Bất kể bản chất của ngươi là gì, ngươi được cho là một chiến binh thiết huyết ngày hôm nay."
Lời thúc giục của người quản gia cuối cùng cũng khiến tôi đứng dậy.
'Được rồi, chịu đựng một ngày thôi.'
Chẳng phải tôi đã hứa sẽ trở thành tấm huy chương đáng tự hào cho gia đình Nam tước sao?
Đã đến lúc phải diễn thật tốt vai diễn mà anh ấy mong muốn.
Nhưng tôi không hề có ý định nhẫn nhịn tên hề này.
Một chiến binh thiết huyết.
Một Barbarian sống trong thế giới mà nắm đấm thường có sức mạnh hơn luật pháp.
Người Barbarian.
Nếu đó là cách họ áp đặt lên tôi…
“Bethel—raaaaaaaaa!!!”
Ngay khi tôi vừa kết thúc bài động viên tinh thần, một tiếng hống xung trận tự nhiên bật ra từ trong tôi.
“Ngươi đang làm cái quái gì thế!”
Người quản gia cau mày, có lẽ đang nghĩ đến giá của bộ đồ đặt làm riêng mà tôi đang mặc, hoặc vẻ ngớ ngẩn của tôi khi bị lạc đường lúc trước.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn khiến tôi tự hỏi tại sao mình lại kìm nén đến tận bây giờ.
Tôi không phải là một Barbarian sao?
“Tôi chỉ làm điều đó vì tôi muốn thôi!”
Theo đúng phong cách Barbarian, tôi chộp lấy một miếng thịt nằm gần đó.
Có lẽ là một miếng sườn non?
Có một chiếc xương gắn vào thịt giống như một cái tay cầm.
“Đúng vậy, đây chính là điều tôi muốn—”
Khi tôi xé thịt bằng tay không, người quản gia gật đầu tán thành, như thể đây chính xác là điều ông ta có mong đợi từ một kẻ man rợ.
Tuy nhiên…
“…?!”
Biểu cảm của ông ấy cứng đờ khi nhìn tôi nghiền nát cả những chiếc xương.
Tôi nói chuyện với anh ta, vẫn giữ được phẩm giá của một chiến binh man rợ.
“Quản, tôi muốn đập vỡ đầu anh.”
"…Cái gì?"
Anh ấy nhìn tôi với vẻ không tin, như thể anh ấy chưa từng nghe những lời như vậy trong đời. Tôi tử tế giải thích cho
anh ấy.
“Tôi chỉ muốn làm điều đó thôi!”
Rắc, rắc.
Ngay khi tôi vừa nói, xương của một con thú vô danh nào đó đã kêu lạo xạo trong miệng tôi.
***
“Không, đó là trò đùa tệ hại.”
“Một trò đùa à?”
Khuôn mặt của người quản gia tái nhợt, như thể ông ấy không hiểu những gì tôi nói.
Cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra.
Dù sao thì tôi cũng là một người Barbaria rợ.
“Lời tôi nói có giống trò đùa không?”
Người Barbarian rất đơn giản và bốc đồng.
Tất nhiên, người quản gia có thể không có bất kỳ hiểu biết nào về tâm lý của những kẻ man rợ.
Nhưng…
'Nếu anh ta điều tra về lý lịch của tôi, anh ta sẽ biết những gì đã xảy ra ở Hiệp hội.'
Tất nhiên là cũng có những lý do để bào chữa.
Lúc đó tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trong một thế giới mà hầu hết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền phạt, ngoại trừ cướp bóc, trốn thuế và một số luật liên quan đến giới quý tộc.
Tôi nghĩ tôi có thể làm được miễn là tôi chứng minh được mình không phải là kẻ cướp bóc.
Nhưng đó là điều chỉ có tôi biết.
Với người khác, tôi có thể trông giống như một kẻ điên.
“…Ta có việc phải làm, phải đi thôi. Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Người quản gia, có lẽ dựa trên việc nghiên cứu quá khứ của tôi, đã rời khỏi nơi này một cách ngượng ngùng.
Karl, người đã theo dõi, cười lớn.
“Ha ha ha! Không ngờ lại thấy anh ấy làm vẻ mặt như vậy!”
Có vẻ như anh ấy khá thích cách cư xử trước đó của tôi.
“Nhưng hàm của bạn có ổn không?”
“Ổn thôi. Nó khá mạnh.”
Đó là hậu quả của việc tăng mật độ xương hơn là một khả năng bẩm sinh.
Cảm thấy thèm ăn trở lại, tôi bắt đầu ăn thỏa thích những món ăn trước mặt.
“Nhìn kìa!”
“Trời ơi, thật là man rợ!”
Những tiểu thư quý tộc nhìn tôi như thể tôi là một loài mới, nhưng bây giờ, điều đó không còn làm tôi bận tâm nữa.
Có gì sai khi trông giống một Barbarian ?
Nếu có thể gạt bỏ sự xấu hổ qua một bên thì không còn tư thế nào thoải mái hơn thế này cả.
“Bethel—raaaaaaa!”
“Sao tự nhiên anh lại hét lên thế?”
“Ngon quá!”
Không khí trang trọng của bữa tiệc đã tạm thời khiến trở nên trầm lắng. Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi bắt kịp nhịp độ thực sự tận hưởng bữa tiệc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK