Đùng.
Quái vật côn trùng “'Krungbee” biến thành ánh sáng và biến mất, rơi ra một viên đá ma thuật.
Tôi thậm chí còn chẳng thèm nhặt nó lên. Việc đó có ích gì chứ? Tôi thậm chí còn không có túi để đựng nó.
“Chết tiệt.”
Theo một số cách, điều này còn tệ hơn cả lúc tôi lần đầu tiên rơi vào mê cung và phải bò bằng cả ba chân.
Ít nhất thì lúc đó tôi cũng có đồ lót.
“…Tôi phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu sau. Nhưng trước tiên, tôi cần tìm thứ gì đó để che thân.”
Sau một lúc hoảng loạn vì ở trong tình huống lạ lẫm, tôi nhanh chóng sắp xếp các công việc của mình và đánh dấu chúng từng cái một.
Đầu tiên, tôi cần quần áo.
Mặc dù khu vực này chỉ toàn cây cối và quái vật sẽ biến mất trong ánh sáng khi bị đánh bại, nhưng không quá khó để tìm quần áo.
Suy cho cùng, tôi là một Barbarian.
Tôi nhặt một dây leo vừa với vòng eo của mình. Sau đó, tôi luồn những chiếc lá lớn, có kích thước bằng lá bí ngô, vào dây leo, quấn quanh eo và buộc lại.
Với điều này, trangl bị bảo vệ phẩm giá của tôi, “Phước lành của Thần cây,” đã hoàn tất.
“…Nó chắc chắn hơn tôi nghĩ.”
Tôi di chuyển xung quanh trong bộ trang phục tạm thời và ngạc nhiên trước độ bền không ngờ của nó.
Có lẽ sau tất cả, những thứ truyền thống vẫn là tốt nhất?
Phải có lý do nào đó khiến con người trong thời kỳ đầu của nền văn minh ưa chuộng kiểu dáng này.
“…Mình cũng nên làm một cái cho cô ấy.”
Tôi cũng làm một cái cho Amelia. Không giống như tôi, người chỉ cần một cái đáy, cô ấy cần hai mảnh. Nhưng cô ấy nhỏ hơn tôi rất nhiều nên không mất nhiều thời gian.
'Tôi đã làm khá nhiều nên sẽ không có vấn đề gì về kích thước đâu.'
Một trong số ít lợi thế của “Phước lành của Thần Cây” là bản chất nguyên thủy của nó khiến kích thước không còn là vấn đề nữa.
Tôi chỉ cần buộc chặt dây leo là được.
“Cô ấy còn định ngủ bao lâu nữa?”
Tôi tiến đến gần Amelia và ném “Phước lành của Thần Cây (Nữ)” lên người cô ấy.
Tôi đã cân nhắc đến việc mặc đồ cho cô ấy, nhưng…
“Thế thì ngượng quá.”
Suy cho cùng, có câu nói rằng đàn ông và phụ nữ không nên ngồi cạnh nhau sau bảy tuổi.
'Dù sao thì hiện tại tôi không đói, vậy nên chúng ta hãy dựng chỗ trú ẩn trước đã.'
Sau khi chuẩn bị xong quần áo, tôi ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị nơi trú ẩn.
Việc này cũng không quá khó.
Tôi đào một cái hố bằng một tay, nhét vào đó những chiếc lá lớn giống như loại lá dùng để làm ra "Phước lành của Thần Cây" và hoàn thành.
Tôi cũng thu thập củi khô và đốt lửa trại ở giữa.
Điều ngạc nhiên là việc nhóm lửa lại khá dễ dàng.
'Có lẽ là vì tôi đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết?'
Tôi chỉ cần chà xát gỗ một chút là khói đã bắt đầu bốc lên. Có vẻ như không có việc gì là không thể làm được nếu có đủ sức mạnh.
'Nhưng khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?'
Sau khi đặt Amelia lên chiếc giường lá, tôi nhìn lên bầu trời.
Trời đã tối rồi.
Nhờ có lửa, tôi không cảm thấy lạnh và có thể nhìn thấy xung quanh, nên việc chiến đấu với quái vật sẽ không thành vấn đề.
Sau khi làm đủ, tôi chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo.
'Vấn đề lớn nhất là thức ăn…'
Yếu tố thiết yếu thứ ba cho sự sống và có thể nói là quan trọng nhất cho sự sống còn.
“Haiz, thật sự là…”
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lo lắng về điều này nữa, kể từ lần đầu tiên trở về từ mê cung.
…Tôi tìm đâu ra thức ăn đây?
****
Không có ngọn núi nào trên Đảo Farune.
Ngoại trừ bờ biển, toàn bộ khu vực này là một khu rừng bằng phẳng, có nhiều cây che phủ nên ánh sáng từ đống lửa không lan rộng ra xa.
Tuy nhiên…
'Chúng giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa vậy'
Ánh sáng từ đống lửa trại đủ sức thu hút những con quái vật ở gần, vì vậy, tôi đã phải dành cả đêm để chiến đấu với chúng.
Tất nhiên là dập tắt đám cháy không có ý nghĩa gì cả. Quái vật vẫn sẽ xuất hiện ngay cả khi không có ánh sáng, vì vậy chiến đấu khi có tầm nhìn sẽ hợp lý hơn.
'…Dù sao thì tôi cũng không định ngủ trong tình huống này.'
Khi tôi tiếp tục chống chọi với cơn đói thêm vài giờ nữa, Amelia cuối cùng cũng thức dậy.
“Cuối cùng thì cô cũng đã tỉnh rồi.”
“…Làm sao anh biết?”
“Hơi thở của cô đã thay đổi.”
Cô ấy khá buồn cười. Rõ ràng là đã tỉnh, nhưng nằm im với đôi mắt nhắm nghiền và không nói gì. Có lẽ đó là bản năng phòng bị của những kẻ độc hành.
“…Chúng ta đang ở đâu?”
“Khoan đã, mặc cái đó vào trước khi đứng dậy.”
“…?”
Amelia ngồi dậy, cau mày nhìn mảnh gỗ trên cơ thể trần trụi của mình.
“Barbarian, ngươi đã… cởi đồ của ta ra sao?”
Đoán trước được câu hỏi này, tôi bình tĩnh trả lời.
“Nhì tôi này. Quần áo của tôi cũng mất rồi.”
"…Tôi hiểu rồi."
Cô ấy quay lưng lại, và tôi nghe thấy tiếng lá cây xào xạc. May mắn thay, tôi không cần phải giải thích cách mặc nó.
“Bây giờ anh có thể quay lại rồi.”
Khi tôi quay lại, Amelia đã trang bị đầy đủ “Phước lành của Thần cây (Nữ)” mà tôi đã làm.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Cả hai chúng tôi đều mặc những bộ quần áo tạm thời giống nhau, cảm giác như đang trang bị sáo trang vậy.
“Vậy, chúng ta đang ở đâu?”
Không hề bối rối, Amelia lại hỏi câu hỏi đầu tiên.
Này, tôi mới là người nên hỏi câu hỏi chứ.
“Đây là đảo Farune. Tôi không biết đã bao lâu rồi, nhưng khi tôi tỉnh dậy, cả hai chúng ta đều khỏa thân.”
Tôi giải thích ngắn gọn về những nghi ngờ của mình khi thức dậy, và Amelia vẫn im lặng, có lẽ đang sắp xếp lại suy nghĩ.
Sau khi chờ cô ấy một phút, tôi hỏi.
"Được rồi, bây giờ hãy nói cho tôi biết. Tại sao chúng ta lại rơi vào tình huống này?"
“…Sao anh lại hỏi tôi?”
Ồ, đừng giả vờ ngốc nghếch thế.
"Còn nhớ viên đá cô cầm không? Tôi tin là nó có liên quan đến tất cả chuyện này."
“À, cái đó…”
Amelia nắm chặt bàn tay trống rỗng theo phản xạ. Nhưng vật đó đã biến mất kể từ khi tôi thức dậy, không xuất hiện trở lại.
À, tôi cũng nên nhắc đến điều này.
“Nhân tiện, tôi không chạm vào hòn đá đó. Tôi không biết nó đã đi đâu.”
“Đừng lo lắng. Tôi không nghi ngờ anh đâu.”
Có nghĩa là cô ấy tin tưởng tôi nhiều đến vậy sao?
“Vậy, câu trả lời cho câu hỏi của tôi là gì?”
“…Tôi cũng nghĩ là do viên đá đó, nhưng không chắc chắn.”
Thôi nào, nói cho tôi biết đi.
Ngay cả trong tình huống này, cô ấy vẫn giữ bí mật thông tin sao?
“Cứ nói đi. Hòn đá đó là gì, và tại sao chúng ta lại ở trong tình trạng này?”
Tôi hỏi, không giấu được sự bực bội, và Amelia do dự.
Và sau đó…
“Đó là…”
Đúng lúc cô ấy có vẻ như sắp nói gì đó.
Tách.
Chúng tôi nghe thấy tiếng cành cây gãy trong bụi cây.
Cả hai chúng tôi đều hạ thấp tư thế và nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.
Trên hòn đảo này chỉ có quái vật côn trùng. Vì vậy, rất có thể thứ phát ra âm thanh đó là một con người.
“…”
Ngoài tiếng lửa trại, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm khu rừng. Có lẽ trên khuôn đó đang quan sát chúng tôi tự trong bóng tối.
“Ngươi định theo dõi bọn ta đến bao giờ? Ra đây.”
Amelia lạnh lùng lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào bụi cây tối tăm.
Khoảng năm giây sau, có phản hồi.
“Haha, cô nói thế làm chúng tôi giống người xấu quá.”
Năm nhà thám hiểm đứng thẳng người lên, bước ra từ bụi cây.
Vậy là có cả một nhóm đang theo dõi chúng tôi sao?
Từ khi nào?
'Chết tiệt.'
Cảm thấy hơi hoảng hốt, tôi nhanh chóng nhìn một lượt tất cả thành viên của đám người vừa xuất hiện.
Họ đều là đàn ông.
Xét theo trang bị của họ thì trình độ của họ là…
'Khoảng Tầng Năm.'
Trình độ không cao, tuy nhiên, họ đều có biểu tượng Clan trên ngực.
Đó là biểu tượng của một Clan xa lạ.
'Vậy là họ ở trong một Clan, vừa lên đến tầng thứ sáu và đang chia nhau ra trên hòn đảo này?'
Tất nhiên, cảm giác vẫn có gì đó không đúng.
Hầu hết các nhà thám hiểm không vào mê cung trong vòng này vì tình hình thực tế, và đó là lý do tại sao điều kiện phải có ít hơn 20 người trên hòn đảo này được đáp ứng.
Nhưng bây giờ chúng ta lại gặp phải những nhà thám hiểm?
Có gì đó không ổn.
Khi tôi đang tìm kiếm nguyên nhân của cảm giác bất an, Amelia bắt đầu cuộc đối thoại.
“Tại sao các ngươi lại theo dõi bọn ta?”
Amelia, tỏ ra cảnh giác, hỏi và cuộc trò chuyện thực sự bắt đầu.
“Đừng hiểu lầm, chúng tôi thấy ánh sáng từ xa, nghĩ rằng có thể là các thành viên Clan của chúng tôi, nên đến chào hỏi. Nhưng chúng tôi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của những người xa lạ nên quyết định quan sát một lúc. À, và chúng tôi cũng chỉ vừa mới đến đây một lát thôi.”
Điều đó có phần đáng tin.
Nếu tôi nhìn thấy một cặp đôi ăn mặc như người nguyên thủy ở giữa đảo, tôi cũng sẽ tò mò.
“Vậy thì chuyện gì đã xảy ra với cô?”
“Ngươi không cần phải biết.”
“Đừng quá đề phòng, rõ ràng là cô đang ở trong tình thế khó khăn….”
“Ta đã nói là ngươi không cần biết mà.”
Amelia ngắt lời người đàn ông một cách gay gắt. Nhưng có vẻ tên ngốc này bị thu hút bởi tính cách nóng nảy của cô ấy.
“Haha, dữ dội thật.”
Người đàn ông cười sảng khoái mà không hề tỏ ra bực tức.
Thành thật mà nói, với tôi anh ta có vẻ đã điên rồi. Cố tán tỉnh cô gái này không khác gì đang cầu xin bị giết cả.
“Amelia.”
“Tôi sẽ xử lý việc này. Anh cứ ở yên đó.”
Được thôi.
Việc gọi tên cô ấy để ra hiệu không làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn đã có hiệu quả. Amelia dịu giọng hơn một chút.
“Thuyền của chúng tôi bị mắc cạn. Chúng tôi đã hứa sẽ gặp lại những người bạn đồng hành của mình ở đây sau khi bị lạc. Điều đó có đủ để giải thích chưa?”
Đây rõ ràng là một câu chuyện được bịa đặt, có thể là được lấy ý tưởng từ câu chuyện của tôi.
“Ồ, vậy thì trang bị của cô đâu rồi?”
“Chúng tôi đã làm mất túi trước khi rơi xuống nước. Quần áo của chúng tôi bị ướt và bẩn, vì vậy chúng tôi đã vứt chúng đi.”
"Tôi hiểu rồi."
Người đàn ông tò mò tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi nữa và Amelia đã đưa ra những câu trả lời hợp lý.
Tất nhiên, nếu đào sâu hơn thì sẽ thấy có rất nhiều mâu thuẫn…
“Ồ, câu chuyện thật ấn tượng! Chắc hẳn cô đã từng ở trong tình thế khó khăn.”
Bất chấp những mâu thuẫn đó, người đàn ông không thể rời mắt khỏi cơ thể gần như không mặc quần áo của Amelia, đôi mắt anh ta sáng lên.
Đúng lúc đó.
“Cũng nhờ may mắn, tôi phải thừa nhận-…”
Vù!
Amelia đá một cú đá cao vào đầu người đàn ông.
Thịch.
Ha, người phụ nữ manh động này.
Ngay cả tôi, một Barbarian, vẫn có thể đứng yên.
'Ai đã dạy cô ấy trò tấn công trước này vậy?'
Trong khi thở dài trong lòng, tôi lập tức hành động như thể đã hẹn trước.
"Các người đang làm gì thế!"
Nước đã tát ra thì không lấy lại được nữa. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này sau; hiện tại, chúng tôi cần phải cùng nhau hợp tác.
“Betheeeel—raaa!!”
Tôi đã kích hoạt [Wild Burst] và [Gigantification].
Sau đó, với [Leap], tôi hạ cánh vào giữa đội hình của chúng.
Và sau đó…
[Swing].
Tôi vung gậy, đánh ngã tên pháp sư xuống đất trước.
'Được rồi, pháp sư đã gục.'
Tôi xoay eo một cách tự nhiên và sử dụng lực ly tâm để vung gậy về phía tên cung thủ bên cạnh.
Nhưng…
“Cút đi!”
Người cầm khiên chặn được cú vung kiếm của tôi.
Rắc.
Cây gậy đập vào tấm khiên và vỡ tan thành từng mảnh.
Tsk, nếu là cây chùy của mình thì tôi đã đập vỡ tấm khiên rồi.
Tôi thả cây gậy gãy xuống và cầm lấy tấm khiên bằng cả hai tay.
Và sau đó…
“Mượn nhé.”
Tôi kéo nó thật mạnh.
Việc thực hiện thành công ngay trong một lần là rất khó khăn. Bất kể sự khác biệt về sức mạnh có lớn thế nào, khiên thường được buộc vào cánh tay của người cầm.
Tất nhiên, đó chỉ là vấn đề nhỏ.
Nếu cánh tay là vấn đề thì chỉ cần bẻ nó đi là được.
Rắc-!
“Arghhh!!”
Tôi kéo gã đó đi cùng với chiếc khiên, đập vỡ khuỷu tay và phá hủy khớp xương.
Sau đó, đá anh ta ra xa và nắm lấy tấm khiên—
Đông-!
Chặn một mũi tên đang bay tới bằng nó.
Và đó chính là kết thúc của trận chiến.
Bụp!
Trong thời gian ngắn đó, Amelia đã chăm sóc hầu hết bọn họ. Khi cung thủ ngã xuống và máu phun ra, không còn ai đứng vững nữa.
Không phải tất cả mọi người đều chết, nhưng…
“C-các… các ngươi có biết bọn ta là ai không…?”
Người đàn ông dẫn đầu bị đá nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hằn học.
Ha, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
"Im lặng."
Lo rằng chúng có thể hét lên và gây rắc rối, tôi nhanh chóng nhặt lá dưới đất và nhét vào miệng chúng.
Sau đó tôi nhìn Amelia.
"Cô đang làm cái quái gì thế?"
Mặc dù tôi đã chủ động tham gia, nhưng những gì chúng tôi vừa làm không khác gì cướp bóc. Nếu tin này lan truyền khắp thành phố, chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
“Giải thích đi. Tại sao đột nhiên cô lại làm thế? Hãy cho tôi biết.”
Tôi nhìn cô ấy như thể đang cho cô ấy cơ hội giải thích, nhưng Amelia lại tránh ánh mắt của tôi.
“…Chúng ta không có vũ khí, nên tôi đã tấn công phủ đầu trước khi chúng ta rơi vào thế bất lợi.”
Tôi thực sự sửng sốt.
“Bước đầu tiên không phải là cố gắng giải quyết mọi việc thông qua đối thoại sao?”
“Tôi đoán là họ sẽ không muốn giải quyết bằng cách đó.”
'Cô ấy nghĩ mình là nhà ngoại cảm à?’
Cảm giác như đang nói chuyện với một bức tường.
Hả, những người phải đối mặt với tôi cũng cảm thấy thế này sao? Không hiểu sao, việc ở bên cô ấy khiến tôi hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Tôi thở dài và quyết định dừng cuộc trò chuyện. Amelia sau đó nói như thể muốn an ủi tôi.
“Đừng lo lắng. Điều anh lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
"Ý cô là gì?"
“Kiểm tra túi của chúng đi.”
Với sự tò mò, tôi làm theo hướng dẫn của cô ấy và mở những chiếc túi đã mở ra.
Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là thịt khô để ăn vặt.
Tôi đang đói nên đây thực sự là một tin tức tốt. Ít nhất thì vấn đề lương thực đã được giải quyết?
Tôi nhét miếng thịt khô vào miệng và tiếp tục lục tung túi. Ngay sau đó, tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ.
'Khoan đã, những gã này… không phải họ là thành viên của một Clan sao?'
Chiếc túi chứa đầy đủ các loại trang bị khác nhau.
Nó quá đa dạng để có thể dùng làm vật dụng dự phòng khẩn cấp và hầu hết các loại vũ khí đều có vết máu.
“Bọn này… chúng là những kẻ cướp bóc.”
Vậy biểu tượng của Clan chỉ là ngụy trang thôi sao?
Nhưng trông nó quen quen…
'Tôi đã thấy thứ này ở đâu rồi?'
Khi tôi lục lại trí nhớ, tôi chợt nhớ ra.
“…Clan Elbis.”
Tôi đã đọc về Clan này trong một cuốn sách ở thư viện.
Chúng là một nhóm nổi tiếng với những tội ác tàn bạo của mình cho đến khi bị phát hiện và hành quyết.
Nếu trí nhớ của tôi hoạt động đúng, chuyện đó xảy ra cách đây khoảng 15 năm.
'Không một người sáng suốt nào lại mang theo một biểu tượng giả mạo của một Clan tai tiếng như vậy…'
Có điều gì đó rất rất rất bất ổn đang diễn ra.
Và ngay lúc đó.
Vù-!
Một cơn gió lạnh đêm từ biển thổi vào sống lưng tôi.
'Khoan đã…'
Tôi vội vàng mở túi ra lần nữa và kiểm tra các giấy tờ tùy thân đã thấy trước đó, sững sờ tại chỗ.
“Thật điên rồ…”
Các ID có nhiều tên, chủng tộc và độ tuổi khác nhau. Nhưng tất cả đều có một điểm chung.
“Ngày gia hạn: Năm 134 của Kỷ nguyên mới…?”
Không hiểu sao tất cả đều viết thời gian của 20 năm trước.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

28 Tháng ba, 2025 14:49
tui đăng sai chương 296 mà k ai nhắc luôn, buồn

25 Tháng ba, 2025 08:50
dịch giả cho mình xin nguồn tiếng anh với được không ạ

25 Tháng ba, 2025 00:36
bối cảnh fantasy phương tây thì tên tiếng anh hợp hơn đó, đằng nào nhân vật, địa điểm, item đều tiếng anh hết

24 Tháng ba, 2025 22:05
Ý kiến mình là để tiếng Anh ạ, cảm ơn bác đã dịch :33

24 Tháng ba, 2025 10:11
mọi người nghĩ t nên để tên kỹ năng bằng tiếng anh hay tiếng việt, ưu khuyết đều có hết. Tên tiếng việt thì tui sẽ tham khảo để cho nó một cái tên Hán việt ngầu ngầu, nhưng mà nhiều khi dịch ra nó không sát nghĩa hoặc nghe đụt lắm

23 Tháng ba, 2025 00:33
Sao truyện này tìm trong thanh tìm kiếm k ra nhỉ? Cả app và web đều k thấy, dt cũ t tình cờ click vào xem nên còn, mà qua dt mới k thể tìm thấy luôn

19 Tháng ba, 2025 09:08
có ae nào từng đọc bộ này bên mtc chưa, t đã từng đăng bên đó mà bị xoá mất.
Hồi đó có chắc cỡ 6 người đọc thôi, k biết mấy ae đó có biết tui đăng lại bộ này bên ttv không

18 Tháng ba, 2025 17:48
Bộ này đọc bánh cuốn phết. Lâu lắm mới tìm được bộ viết về thời trung cổ hợp ý như thế này.

18 Tháng ba, 2025 02:35
chạy dl nên lên chương trễ, sr ae

16 Tháng ba, 2025 18:48
cái tên này, đọc ra nó bị cấn

16 Tháng ba, 2025 18:14
outlaw of the wasteland theo tui là hoang dã vô pháp giả

16 Tháng ba, 2025 13:40
sasuga sư tử sama . mô típ não bổ đúng là k bao h chán

16 Tháng ba, 2025 05:07
Bác để tài khoản donate ở đây đi bác. Có gì mn thấy hay thì donate nhẹ nhẹ cho.

15 Tháng ba, 2025 20:11
ok thks

15 Tháng ba, 2025 20:05
đồng chí đã từng nghe qua, team Raven ?

15 Tháng ba, 2025 19:25
main chắc ngày xưa cũng chủ động chia tay bạn gái cũ surevcl

15 Tháng ba, 2025 15:23
vật phẩm có đánh số 7611 nhé, cực hợp với main nên ms k cho và sợ main chạy làng nên phải dặn và đổi liền sau khi đủ 5tr stones

15 Tháng ba, 2025 15:21
chương 123 là vật phẩm mà ông gấu cho main cầm đồ là necromancer's duplicity giúp người dùng miễn nhiễm sát thương trong thời gian ngắn khi nhận sát thương chí tử. lượt dùng còn 2/3 trc khi vỡ.

15 Tháng ba, 2025 14:16
team misha hay team erwin ae, tui team misha

15 Tháng ba, 2025 13:39
Barbarian dịch sát nghĩa tiếng anh là người man rợ. Dùng để chỉ người hoặc bộ lạc nguyên thuỷ, man rợ, hiếu chiến. Hoặc 1 cá nhân có hành vi bạo lực cao.
Trung quốc có từ tương tự là man nhân, không chỉ một nước cụ thể mà dùng chung cho các tộc, đất nước xung quanh là man di mọi rợ, dã man chưa khai hoá. Thời xưa trung quốc xem các nước xung quanh như mông cổ, việt nam, ấn là man nhân. Việt Nam cũng xem lào, campuchia là man nhân

15 Tháng ba, 2025 12:09
ln bản anh bám sát nguyên tác bản hàn nên để là fairy thật

15 Tháng ba, 2025 12:00
v à, tui đọc webtoon tiếng anh nó là elf nên tưởng ông dịch sai, đã thế nghe tiên tộc là ai cũng nghĩ đến tiên có cánh chứ k phải elf

15 Tháng ba, 2025 06:59
thì biết nó là elf, mà bên bản tiếng anh nó lại là Fairy - tiên tộc, nhóm dịch tiếng anh để sao tui để vậy luôn, thoả thuận v rồi

15 Tháng ba, 2025 06:57
uk chủng tộc man nhân á, theo nguyên tác là chủng tộc khác luôn, t check bên bản gốc rồi

14 Tháng ba, 2025 23:19
erwin là elf nhé, k bt khúc sau cvt sửa lại k
BÌNH LUẬN FACEBOOK