Không có điểm đến cụ thể nào cho chuyến đi chơi hôm nay.
Tôi chỉ lang thang đến nơi mà đôi chân tôi đưa tôi đến.
“Ồ, quán xiên nướng đó cũng có ở đây 20 năm trước.”
Mặc dù tôi không thường thích đi bộ nhưng lần này lại khá thú vị.
Cảm giác giống như đang chơi trò tìm điểm khác biệt vậy.
Nhìn thấy những cửa hàng vẫn hoạt động sau 20 năm, ngay cả những cửa hàng tôi chưa từng đến, bằng cách nào đó khiến tôi cảm thấy vui.
Và điểm đến của chuyến lang thang vô định ấy hoá ra lại là một nơi khá quen thuộc.
“…Hả?”
Tại sao tôi lại ở đây?
Thói quen thực sự là một điều gì đó rất đáng sợ.
Tôi vô tình ngước nhìn công trình kiến trúc tuyệt đẹp trước mặt.
[Trung tâm Lưu trữ Phía nam của Lavigion.]
Còn được gọi là 'thư viện', đây là nơi tôi đã đến thăm nhiều hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới này.
“Nơi này không hề thay đổi chút nào trong 20 năm qua.”
Không có việc gì gấp phải làm, tôi bước vào thư viện mà không chút do dự.
Và…
“Chào mừng. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.”
Ngay khi bước vào, tôi đã được nhân viên chào đón.
Thành thật mà nói, điều đó khá là khó hiểu.
“Cái gì thế này? Nơi này trước kia không trông như thế này.”
Quầy thủ thư trống rỗng khi Ragna làm ở đây giờ đã được lấp đầy bởi nhân viên. Hồi đó, ở đây chỉ có một thủ thư hầu như lúc nào cũng ngủ gật.
Một trong số nhiều thủ thư đã đến gặp tôi.
“Đây có phải là lần đầu tiên anh đến đây không?”
Một cô gái trông có vẻ đang ở độ tuổi thiếu niên. Cô ấy có vẻ còn rất trẻ nên không thể là nhân viên toàn thời gian được.
Cô ấy làm việc bán thời gian phải không?
Nhưng tại sao cô ấy lại trông quen thuộc thế?
“…Đây có phải là lần đầu tiên anh đến đây không?”
“Ồ, ừ… đúng vậy.”
“Sau đó tôi sẽ giải thích ngắn gọn về các quy tắc và phương pháp tìm kiếm sách.”
Chỉ có một pháp sư hành chính trong số các nhân viên.
Pháp sư này sẽ sử dụng phép thuật để lấy thông tin về những cuốn sách được lưu trữ khi người dùng cung cấp từ khóa về chúng và những thủ thư không biết phép thuật khác sẽ hướng dẫn người dùng đến địa điểm.
“…Tại sao lại dùng phương pháp rườm rà như vậy?”
"Sao cơ?"
“Không phải dễ hơn khi niệm chú lên người dùng để họ có thể tự tìm thấy nó sao?”
Người thủ thư mỉm cười rạng rỡ trước câu hỏi của tôi, một nụ cười công thức hoá dùng để đối phó với những khách hàng khó tính.
“Haha, cũng có thể làm như vậy. Nhưng tôi nghe nói, phép thuật niệm lên người khác sẽ tiêu hao ma lực gấp mấy lần.”
“Ồ, vậy thì vấn đề là thiếu pháp sư.”
“Đúng vậy. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói đến loại phép thuật như vậy tồn tại.”
Hả? Cô ấy đang nói gì thế?
Tôi nghiêng đầu bối rối, còn người thủ thư thì lẩm bẩm với giọng tự ti.
“Những pháp sư cao quý của Tháp Ma Pháp sẽ không tạo ra phép thuật cho những thủ thư thấp kém như chúng ta, phải không?”
“…Ồ, tôi hiểu rồi. Xin lỗi. Tôi sẽ quay lại sau.”
“Không vấn đề gì. Nếu anh có bất kỳ cuốn sách hoặc chủ đề nào mà anh quan tâm, hãy thoải mái hỏi.”
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, thủ thư trở về chỗ ngồi của mình. Nhờ vậy, giờ tôi có thể nhìn thấy thẻ tên trên ngực áo của cô ấy, thứ không nên nhìn khi chúng tôi đang nói chuyện.
[Thủ thư thực tập – Shabin Emure]
Ha, chẳng trách cô ấy trông quen quen.
Đó chính là cô ấy.
Cô ấy hẳn đã làm việc ở đây trước khi xin việc ở văn phòng hành chính.
'Điều này khá thú vị.'
Tôi đột nhiên có một suy nghĩ.
Nếu tôi ở lại đây, tôi có thể nghe được giọng nói ngọng nghịu của cô bé Misha…
'Ồ, nhưng mà đến tận bây giờ cô ấy vẫn nói ngọng.'
Dù sao thì đó cũng không phải là điều quan trọng.
Vấn đề là tôi có thể nhìn thấy phiên bản tươi trẻ, trẻ trung của những người quen của tôi bất cứ khi nào tôi muốn?
Nó có thể chỉ là một trò chơi thú vị, nhưng cũng có thể thay đổi cả cuộc sống của họ.
'Dwalki… chắc hẳn cũng còn sống ở đây.'
Leor Wuerv Dwalki .
Một pháp sư có lẽ sẽ là nỗi đau dai dẳng suốt đời của tôi.
'Nếu có thể thay đổi tương lai…'
Tùy thuộc vào những gì tôi làm ở đây, liệu tôi có thể ngăn chặn cái chết của Dwalki không?
Ngay khi nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể.
Không phải theo nghĩa bóng mà là theo nghĩa đen.
Xèo xèo.
Gì nữa đây?
Có người đã giật điện tôi.
Nhìn xuống theo cảm giác đau nhói ở chân, tôi thấy một cô bé đang trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt hỗn láo.
Giống như một người Barbarian trưởng thành, tôi nói một cách rộng lượng.
“Muốn kiếm chuyện hả nhóc con?”
Đứa trẻ trả lời câu hỏi của tôi.
“Tôi là một pháp sư.”
Tôi không nói nên lời.
Ừ, nhóc là pháp sư, thì sao?.
Nhóc nghĩ là tôi sẽ cúi mình và quỳ gối sao?
“Đứa trẻ loài người, có thể nhóc không biết vì nhóc còn nhỏ, nhưng ngay cả pháp sư cũng sẽ chết nếu cổ bị gãy.”
Thật nực cười khi phải tranh luận nghiêm túc với một pháp sư sáu hoặc bảy tuổi, thế nên tôi đã cho cô bé một lời khuyên chân thành.
Nhưng có lẽ cô ấy không thích điều đó?
“Tránh ra. Tôi không thể đi qua vì anh.”
Cô bé pháp sư nhỏ tuổi trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt ngạo mạn.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại giật điện tôi.
'Ha, con bé này giật điện tôi chỉ vì tôi cản đường nó sao?'
Đúng là một đứa nhóc láo xược, nhưng tôi nhớ đến lời Amelia dặn phải tránh xa rắc rối nên cố kiềm chế bản thân.
“Được rồi, đi đi. Nhóc con.”
“To xác để làm gì nếu anh thậm chí không thể sử dụng phép thuật?”
“Cái gì? Nhóc có muốn xem phép thuật bẻ cổ không?”
Khi tôi bước sang một bên, đứa trẻ khịt mũi thật mạnh rồi bỏ đi.
“…Đồ Barbarian thô lỗ.”
Ừ, kiểu mắng chửi đó sẽ không làm một Barbarian thấy khó chịu đâu.
'Chậc chậc, 20 năm trước trẻ con đều thế này sao? Ha ha, hồi đó chúng ta đâu có thế này... Thế giới này sẽ đi về đâu đây.'
(Bro quên mất mình đang ở quá khứ)
Sau đó tôi đi lang thang quanh thư viện.
Thay vì lấy bất kỳ cuốn sách nào, tôi chỉ ngồi vào một chiếc ghế trống. Tôi cần sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
'Sẽ thật lãng phí nếu bỏ lỡ cơ hội này.'
Chênh lệch thời gian 20 năm.
Như Amelia đã nói, việc quay trở lại dòng thời gian ban đầu mà không làm gì cả sẽ là một sự lãng phí lớn.
'Vì tôi chỉ có ba tuần trước khi trà trộn xuống Raphdonia nên không thể đầu tư quá nhiều thời gian…'
Tôi bắt đầu lên kế hoạch xem mình có thể làm gì trong thời gian đó.
Có một số điều hiện lên trong tâm trí tôi.
'Đầu tiên là Di vật Sáng thế.'
Di vật Sáng thế sẽ bị đánh cắp sau 20 năm.
Tôi không thể ngăn cản điều đó, và việc giấu nó đi trước là điều gần như không thể. Tôi thậm chí còn không biết nó được giấu ở đâu trong thánh địa.
Nhưng…
'Ít nhất thì tôi cũng có thể gửi một lời cảnh báo.'
Như vậy, nhiệm vụ đầu tiên đã được quyết định.
Viết một lá thư nặc danh kể lại rằng Di vật Sáng thế sẽ bị đánh cắp vào ngày 1 tháng 3, 153 năm sau thảm họa.
Tất nhiên, vẫn chưa chắc chắn liệu điều này có thay đổi tương lai hay không.
Nhưng nó không đòi hỏi nhiều nỗ lực, vì vậy không có hại gì khi thử. Tôi cũng sẽ viết về Thánh chiến vì đó là nguyên nhân chính dẫn đến sự suy tàn của bộ tộc Barbarian.
'…Thật tuyệt nếu sức mạnh của chúng tôi trong tương lai cũng mạnh như ở đây.'
Tôi không dành nhiều thời gian ở thành phố này cách đây 20 năm, nhưng sự thay đổi đáng chú ý nhất chính là tỷ lệ người Barbarian.
Người Barbarian khá phổ biến ở bất cứ nơi nào tôi đến. Trước đây điều này hẳn là bình thường.
Cuộc Thánh chiến đã làm giảm dân số của chúng tôi, và thông báo của Tháp Ma Pháp rằng trái tim của chúng tôi có thể thay thế vật liệu ma thuật đã đưa chúng tôi đến tình huống này.
'Tháp Ma Pháp… mình có thể làm gì đó không?'
Ừm, tôi sẽ suy nghĩ thêm về điều này.
Không có gì hiện ra trong đầu ngay lập tức.
Kế tiếp.
2. Tạo ra tình huống mà Dwalki không chết.
Có hai phương pháp chính để thực hiện điều này.
Hoặc can thiệp vào quá khứ để ngăn cản anh ta trở thành nhà thám hiểm…
'Hoặc giết tên khốn Sát Long Nhân đó.'
Phương pháp trước có nhiều biến số, nhưng phương pháp sau là phương pháp chắc chắn nhất.
Nó cũng có lợi cho thế giới này nữa.
Theo nhiều cách, nó là lựa chọn tối ưu nhất
Tuy nhiên, vấn đề là…
'Không có gì đảm bảo tên khốn đó đang ở Noark.'
Theo lịch sử đã biết, hắn xuất hiện lần đầu tiên vào khoảng 10 năm sau khi đánh cắp thanh Sát Long Kiếm.
Hắn ta thông báo sự gia nhập của mình vào Orcules bằng cách thực hiện một cuộc tấn công khủng bố đơn độc vào Thánh địa của bộ tộc Fairy, nơi đã bị phá hủy trong cuộc Thánh chiến.
Thật không may, người ta không biết gì về những hành động của hắn trước khi đó.
'Vậy thì tôi nên gặp Dwalki trước.'
Vì vậy, tôi quyết định thực hiện kế hoạch để ngăn chặn Dwalki trở thành nhà thám hiểm.
Mặc dù có nhiều biến số, nhưng vẫn đáng để thử.
Tôi thậm chí còn biết Dwalki sẽ ở đâu vào thời điểm này.
'Nếu tôi đến và kể cho anh ấy nghe tất cả những điều tồi tệ về việc trở thành một nhà thám hiểm, có lẽ anh ấy sẽ có ấn tượng tiêu cực với nghề nghiệp này.'
Được thôi, tôi sẽ làm như thế này…
'Kế tiếp…'
Khi tôi tiếp tục suy nghĩ của mình.
Zzzzzt!
Tôi nghe thấy tiếng điện chạy qua cơ thể ai đó.
May mắn thay, lần này nó không đến từ cơ thể tôi.
“Áaa!”
Quay đầu về phía phát ra âm thanh, tôi thấy một người đàn ông đang la hét sau khi bị điện giật.
“Tránh ra chỗ khác, đừng chặn đường.”
Đứa trẻ đọc lại câu mà nó đã dùng với tôi trước đó với người đàn ông đó. Nhưng thật không may, lần này kết quả lại khác.
Có bao nhiêu người lớn rộng lượng và dễ tha thứ như tôi trên thế giới này?
Đùng!
Người đàn ông tát vào mặt cô bé một cách không thương tiếc.
Ngay cả khi thể chất của hắn ta yếu đuối điển hình của bọn ẻo lả, vẫn khó cho một đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi có thể chịu đựng được sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
“Birhe Te…”
Cô bé bị tát văng đi nhanh chóng đứng dậy và bắt đầu niệm chú, nhưng người đàn ông đó không cho cô bé cơ hội.
Thịch!
Một cú đá tàn bạo giáng xuống cơ thể nhỏ bé.
“…Chúng ta không dừng chuyển này lại sao?”
“Chúng ta hãy gọi thủ thư!”
Mọi người xung quanh đều nhìn nhưng không ai dám bước lên.
Ha, chuyện thế này có lẽ là quá sức với những tên mọt sách.
Và chuyện này cũng hơi khó chịu.
“Ai đang làm ồn đấy?”
Tôi miễn cưỡng đứng dậy và đi về phía nơi náo loạn. Tiến lại gần người đàn ông vẫn đang giậm chân giận dữ…
“Hãy giữ im lặng trong thư viện.”
Tôi gạt chân anh ta và khiến anh ta vấp ngã.
Bụp!
“Này, mày là thằng nào thế?!”
Người đàn ông vừa ngã ngồi xuống đất nghiến răng đứng dậy.
Hắn ta lớn tiếng với tôi một cách khó chịu.
“Nếu mày không muốn bị thương…”
Nhưng hắn im lặng ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Nếu tôi không muốn bị thương thì sao?”
“…”
“Tại sao anh không nói hết câu?”
“…”
Người đàn ông không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi tự hỏi liệu hắn có đang thử phương pháp đầu tiên để chọc tức ai đó không, nhưng may mắn thay, không phải vậy.
“…May cho ngươi là hôm nay ta đang có tâm trạng tốt đấy.”
Hắn ta tránh mắt, giả vờ cứng rắn nhưng rõ ràng là đang lùi bước.
Tôi hơi sửng sốt.
Nghĩ đến việc anh ta tát đứa trẻ một cách tàn nhẫn như vậy, tôi nghĩ anh ta có thể là người theo chủ nghĩa bình đẳng, đối xử với mọi người như nhau hệt như một Barbarian.
'Sau cùng, anh ta chỉ là kẻ bắt nạt kẻ yếu thôi.'
“Sao anh không dừng lại ở đây và đi đi? Anh không thấy mọi người đang cố đọc sách sao?”
“…Chậc.”
Khi tôi đưa ra lời tiễn khách, người đàn ông đó tắc lưỡi và quay đi.
Có lẽ hắn ta đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi cơn giận đã lắng xuống.
“Nhóc có thể đứng dậy được không?”
“…Tôi có thể tự giải quyết vấn đề của mình.”
Nếu định nói chuyện như người trong thành thì hãy đợi đến khi nhóc lớn hơn một chút nhé.
“Ồ.”
Tôi thở dài và đỡ đứa trẻ đang co ro đứng dậy.
Sau đó tôi hỏi.
“Nhóc có mẹ không?”
“Không.”
“…Bà ấy đang ở nhà.”
Ồ, tôi hiểu rồi.
Nhóc nên nói điều đó sớm hơn.
“Sao nhóc lại ra ngoài một mình mà không có mẹ? Nếu nhóc định đến những nơi như thế này, hãy đi cùng mẹ.”
“…Tôi có thể tự làm được.”
“Thì ra đó là lý do tại sao nhóc bị đánh?”
Tôi trực tiếp chọc vào chỗ đau như một Barbarian thực thụ, khiến đứa trẻ cau mày.
“…Tôi có thể thắng.”
"Chắc chắn rồi."
Đây là lý do tại sao tôi không thích trẻ con. Chúng không hề có tư duy lý trí, nhưng sự bướng bỉnh của chúng là không có đối thủ.
“Được rồi, vậy thì tự lo cho bản thân đi. Nếu định gây rắc rối lần nữa thì làm ở nơi khác không có tôi ở đây.”
“…Tôi không gây rắc rối. Ngay từ đầu, lỗi là do bọn họ đã chặn đường.”
Con bé này đang nói gì thế?
“Sử dụng ma thuật chỉ vì họ đang chặn đường là sai. Nhóc nên bảo họ tránh ra trước.”
“Tôi đã hỏi rồi. Tôi đã hỏi anh và cả người đàn ông kia trước đó. Nhưng cả hai người đều lờ tôi đi.”
Hả? Thật sao? Tôi không biết gì cả…
“Vậy nên tôi sẽ không cảm ơn anh đâu.”
"Cái gì?"
“Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu.”
“Ồ, được thôi.”
Dù sao thì tôi cũng không hy vọng tới chuyện đó.
“Được rồi, đi đi.”
Tôi phất tay, đứa trẻ vẫn còn tức giận, quay người và bỏ đi.
Một nhân viên vội vã chạy tới sau khi đứa trẻ rời đi.
May mắn thay, tôi không phải giải thích gì cả. Vị thủ thư đã nghe tình hình từ những người dùng khác, cảm ơn tôi và rời đi.
“…Tôi nghe nói anh đã giúp giải quyết tình hình. Cảm ơn anh.”
Và thế là cuộc náo động ngắn ngủi kết thúc.
Tôi trở về chỗ ngồi và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Tiếng lạch cạch.
Tôi nghe thấy tiếng động từ bên cạnh và liếc sang. Đứa trẻ vừa nãy đang ngồi chéo chân đối diện tôi, trên tay đang cầm một cuốn sách.
“Này, nhóc đang làm gì thế?”
“Đọc sách.”
“Tại sao lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể đọc ở đây?”
Urgh, con nhóc hỗn láo này…
'Bình tĩnh nào.'
Thể hiện tính kiên nhẫn của người lớn, tôi chuyển sang chỗ ngồi khác. Nhưng rồi, vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng chiếc ghế đối diện tôi lại bị kéo ra.
“Tại sao nhóc lại đi theo tôi?”
“Tôi không làm thế.”
“Nhóc đã làm thế.”
“Không, tôi không làm thế.”
Với kinh nghiệm với trẻ em phong phú của mình, tôi kết luận rằng mình đã thu hút được sự chú ý của đứa trẻ này.
'Sự thờ ơ sẽ là biện pháp tốt nhất trong những trường hợp như thế này.'
Nếu tôi không trả lời, nó sẽ dần mất hứng thú và bỏ đi.
Tôi lờ con bé đi và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Nhưng đứa trẻ phiền phức này không biết giới hạn nào cả.
“Sao anh không mở sách ra?”
“…”
“Anh không biết đọc à?”
“…”
“Anh có cần tôi dạy không?”
Ôi, chuyện này làm tôi phát điên mất.
“Này, nhóc.”
Không thể nhịn được nữa, tôi lên tiếng và đứa trẻ nhíu mày.
“Tôi không phải là nhóc.”
“Không phải là nhóc, vậy—”
“Alluva Raven.”
"…Cái gì?"
Tôi chết lặng, hoàn toàn đứng máy trước quả bom nặng ký vừa nhận được.
Có lúc tôi còn nghi ngờ đôi tai mình, nhưng chúng đã không nhầm.
“Alluva Raven, đó là tên tôi.”
…Nghiêm túc sao?
***
Đôi mắt xanh và mái tóc vàng óng ả.
Một thân hình nhỏ nhắn và là nhân loại.
Đó là những điểm tương đồng duy nhất ngay lập tức, nhưng khi xem xét kỹ hơn, tôi có thể nhìn thấy 'Alluva Raven' thông qua con bé.
Tuy nhiên, tôi không thể chắc chắn như trong trường hợp của Shavin Emure.
Rốt cuộc, có một sự khác biệt rất lớn giữa việc bạn sáu hoặc bảy tuổi và việc bạn đã ở độ tuổi cuối thiếu niên.
Vì vậy, tôi hỏi lại lần nữa cho chắc chắn.
"Ngươi thật sự là Alluva sao? Không phải Aruna, Aruru, hay Aruberos?"
“Những cái tên kỳ lạ đó là gì? Tên tôi là Alluva. Nên hãy gọi cho đúng.”
Thật nhạy cảm.
Dù sao đi nữa, trong 20 năm nữa, sẽ không còn ai gọi nhóc là 'Alluva' đúng cách nữa.
"Nhóc bao nhiêu tuổi?"
"Năm."
Wow, cùng tuổi. Tôi đoán đúng là cô ấy rồi. Hồi đó cô ấy trông khá cao so với tuổi của mình.
Tôi rất ngạc nhiên vì cuộc gặp gỡ đột ngột này, nhưng sự tò mò dần dần xuất hiện.
“Cuốn sách đó là gì thế? Có vẻ là về phép thuật. Nhóc học một mình à?”
"Vâng."
“Không đi Tháp Ma Pháp sao?”
Biết rằng Alluva sau này sẽ thuộc về Tháp Ma Pháp, tôi không thể không hỏi.
Nhưng cô ấy chỉ lè lưỡi.
“Anh nghĩ bất kỳ ai cũng có thể vào được Tháp Ma Pháp sao?”
Vâng, điều đó đúng, nhưng…
“Chúng tôi quá nghèo để làm điều đó.”
“Vậy nhóc tự học à?”
“Ừ, nếu sau này tôi trở thành pháp sư hành chính, tôi sẽ không cần phải lo về vấn đề kiếm sống nữa.”
“…Ừm, đúng vậy.”
Tôi gật đầu ngượng ngùng và suy nghĩ.
Tôi đã làm gì lúc năm tuổi?
'Ra vào phòng phẫu thuật, đọc sách trong bệnh viện mỗi ngày.'
Tôi cũng khá trưởng thành so với tuổi của mình, nhưng đứa trẻ này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Ít nhất thì lúc đó tôi không phải lo lắng về tương lai của mình nữa.
Vâng, tôi quá bận rộn với việc sống và chết để có thể tận hưởng sự xa xỉ đó.
“Được rồi, tôi phải đi đây.”
“Hả? Đột nhiên thế?”
"Mẹ tôi sắp tan làm về rồi. Nếu bà ấy biết tôi đã đến thư viện, tôi sẽ gặp rắc rối mất."
“Ừm, việc lẻn ra ngoài sẽ khiến cô ấy lo lắng.”
“…Nó sẽ hơi khác so với anh nghĩ một chút.”
Sau đó, Raven trả lại cuốn sách đang đọc lên giá và lạnh lùng bỏ đi, không ngoảnh lại nhìn.
“'Khác với tôi nghĩ', điều đó có nghĩa là gì?”
Trông có vẻ không có gì quan trọng, nhưng khuôn mặt của Raven trông có vẻ tối tăm lạ thường khi cô ấy nói ra điều đó.
“Gia đình cô ấy có vấn đề gì sao?”
Nghĩ lại thì cô ấy chưa bao giờ kể về gia đình mình với chúng tôi. Tôi thậm chí còn không biết cô ấy xuất thân từ một hoàn cảnh nghèo khó.
“Ừm…”
Điều này làm tôi tò mò.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

15 Tháng ba, 2025 06:59
thì biết nó là elf, mà bên bản tiếng anh nó lại là Fairy - tiên tộc, nhóm dịch tiếng anh để sao tui để vậy luôn, thoả thuận v rồi

15 Tháng ba, 2025 06:57
uk chủng tộc man nhân á, theo nguyên tác là chủng tộc khác luôn, t check bên bản gốc rồi

14 Tháng ba, 2025 23:19
erwin là elf nhé, k bt khúc sau cvt sửa lại k

14 Tháng ba, 2025 21:31
barbarian thường là class mà trong truyện cứ như chủng tộc khác nhỉ.

14 Tháng ba, 2025 02:31
Đừng spoil a thứ ta cần là thuốc aaa

13 Tháng ba, 2025 15:37
hơi bị cháy luôn

13 Tháng ba, 2025 15:36
tui đã đọc tới chương mới nhất, kkk. Bonus cho ae cái này : "
Sau khi nắm lấy vòng eo thon thả của Erwin bằng cả hai tay…
“Giải thích sau nhé.”
Tôi ném Erwin thẳng về phía trước.
“…Ahhh!”
Khi thính giác của tôi bắt đầu hồi phục, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng hét của
Erwin, nhưng tôi không để ý nhiều đến nó.
Dù sao thì tôi cũng đã từng làm điều này rồi.
Có chút hoài niệm… Trước đây, tôi cũng làm như vậy khi cho cô ấy sử dụng tinh chất Goblin.
「Tinh chất của Chúa tể Hỗn loạn Riakis thấm sâu vào linh hồn Erwin Fornacci di Tercia.」

12 Tháng ba, 2025 09:06
mấy chương 400 hay quá ae ạ, spoil một chút thì nick name của Raven là Golden Mage - pháp sư hoàng kim còn Erwin là Blood Spirit Queen - Huyết Linh nữ hoàng

10 Tháng ba, 2025 23:56
vừa mới chạy dl xong

10 Tháng ba, 2025 23:50
Nay ko chương à bác

09 Tháng ba, 2025 13:27
thôi cmt là vui rồi, cf gì. Tui cứ tưởng ko có ai đọc ấy chứ, kiếm đc ng cùng sở thích vui lắm

09 Tháng ba, 2025 12:46
Cho tui xin stk tui gửi ông ly cf đc ko

09 Tháng ba, 2025 02:53
400, tui dịch tới 300 rồi

09 Tháng ba, 2025 00:13
Bộ này free text đến chương bn r bác nếu nhiều thì tui nhảy luôn

09 Tháng ba, 2025 00:11
Tui thấy cũng cute =))

08 Tháng ba, 2025 23:56
hơi ức chế là nó vẽ misha như con Neferpitou trong hunter x hunter ấy cay vl

08 Tháng ba, 2025 23:56
tui cũng i như ông nên mới đi kiếm novel nè, chờ manhwa mòn đít, cơ mà light novel cũng hay lắm

08 Tháng ba, 2025 23:45
Bộ này bên manhwa tui đang chờ mòn đít giờ ko biết có nên đọc lightnovel ko sợ làm ảnh hưởng hình tượng trong tâm trí quá mà cũng hóng truyện tranh quá

07 Tháng ba, 2025 20:06
Toàn lão nhân ko , đạo hữu thông cảm

04 Tháng ba, 2025 22:14
bên đây đa số cựu binh rồi , không hay cmt linh tinh đâu , thỉnh thoảng vài ông mới le te thích thể hiện thì hay ba hoa chích chòe !

04 Tháng ba, 2025 17:37
đọc giả của TTV im ắng quá nhỉ, bấy nhiêu view bên mtc là mọi người comment tùm lum r

27 Tháng hai, 2025 16:00
Main mà quyết đoán lên tí là ngon r, nhiều lúc cứ lăn tăn giết địch hay ko, ko giết thì nó giết mình thì giết luôn cho xong cần gì lăn tăn

27 Tháng hai, 2025 13:15
harem chặt luôn bro, tui đảm bảo

27 Tháng hai, 2025 01:02
Mong truyện nhiều nữ chính chứ truyện hàn đa số 1v1 hoặc thái giám đọc nản thật

27 Tháng hai, 2025 00:46
Những chú bot lịch sự
BÌNH LUẬN FACEBOOK