2 năm 6 tháng.
Tôi đã đợi ở quá khứ khoảng nửa năm, vì vậy có thể nói rằng thời gian trôi qua ở tỷ lệ khoảng 5:1.
Vấn đề là tỷ lệ này có vẻ không cố định.
“Amelia, cô trở về đây trước tôi à?”
Mặc dù gần như chắc chắn, tôi vẫn hỏi và cô ấy trả lời ngay.
“Đúng vậy, tôi đã phải chờ rất lâu. Công cụ ma thuật mà anh đang cầm là thứ tôi để lại. Tôi đã thiết lập để nó sáng lên ngay khi anh trở về, báo hiệu cho tôi. Tuy nhiên, tôi không ngờ phải mất hơn hai năm để tín hiệu được kích hoạt.”
Chẳng trách tôi lại nghe thấy tiếng 'bíp' khi thức dậy.
Đó hẳn là tiếng của công cụ ma thuật đang khởi động.
“Dù sao thì, tôi sẽ giải thích mọi chuyện sau. Bây giờ, cứ chạy đi.”
Rõ ràng Amelia rất muốn kết thúc cuộc trò chuyện và rời khỏi nơi này, nhưng tôi không thể cứ thế đi theo cô ấy.
Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa thì vẫn có điều gì đó vô lý.
“Khoan đã, nếu Erwin đang đuổi theo chúng ta thì tại sao chúng ta phải chạy?”
“Anh không hiểu, người phụ nữ kia bị ám ảnh bởi ý muốn giết tôi. Trong thành phố này, nơi lời thề không giết chóc vẫn có hiệu lực, tôi nhất định sẽ thua.”
Tôi hiểu là cô ấy sẽ thua, nhưng—
“Tại sao cô ấy lại muốn giết cô?”
“Bởi vì cô ta nghĩ tôi có liên quan đến cái chết của anh.”
“À….”
Tình huống này bắt đầu trở nên có lý trong đầu tôi.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể hiểu nổi hành động của Amelia.
“Nhưng nếu đúng như vậy, tôi có thể gặp cô ấy và giải thích—”
“Điều đó sẽ không dễ dàng đâu.”
"…Cái gì?"
Khi tôi trả lời, bối rối, Amelia dừng bước. Cô ấy quay lại đối mặt với tôi và nói bằng giọng nghiêm túc.
“Jandel, người phụ nữ đó… cô ấy không phải là cô nàng Fairy mà anh từng biết nữa.”
Biểu cảm của cô ấy trông như thể đang nghĩ đến một con quái vật nào đó.
Amelia chắc chắn rằng ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được Erwin.
“Trong lúc tôi không có ở đây, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy…?”
“Rất nhiều. Nhưng không có thời gian để giải thích dài dòng.”
Amelia ngắt lời tôi và tiếp tục nói.
“Không thể chắc cô ta có còn tình cảm với anh không, nhưng hiện tại chỉ có một điều quan trọng.”
“Đó là cái gì thế…?”
“Cô ta sẽ không thể nào bảo vệ anh được.”
Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác thế này. Dù chúng tôi có nói chuyện nhiều thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể hiểu nổi.
“…Bảo vệ tôi? Khỏi ai?”
Tôi hỏi một cách ngu ngơ và Amelia lại trả lời ngắn gọn một lần nữa.
“Khỏi toàn bộ thế giới.”
Cô ấy đang nói cái quái gì thế?
Trước khi tôi kịp hỏi thêm, Amelia đã gọi tên tôi.
“Bjorn Jandel.”
Giọng nói của cô kiên quyết nhưng cũng mang theo chút cay đắng, giống như một bác sĩ đang đưa ra chẩn đoán cho bệnh nhan mắc bệnh nan y.
“Gia đình Hoàng gia đã ra tuyên bố chính thức rằng anh là một Ác Linh.”
…Cái gì?
***
Một buổi chiều nhàn nhã.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào văn phòng qua những ô cửa sổ có song sắt.
Nhưng bên trong thì chẳng hề yên bình chút nào.
“…Báo cáo của tôi đến đây là kết thúc.”
Alex Halo, phó sĩ quan của Quân đoàn Ma pháp sư số 3, đứng nghiêm, quan sát biểu cảm của cấp trên với tư thế thẳng tắp, cằm ngẩng cao.
Cô ấy đang đọc tài liệu với đôi lông mày nhíu lại.
“Ừm….”
Sau khi hoàn thành xong công việc giấy tờ, cô ngước lên nhìn anh.
Vẫn là vẻ mệt mỏi, kiệt sức mà cô vẫn thường có.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Alex khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dựa trên những kinh nghiệm trước đây, anh biết rằng ít nhất, anh sẽ sống sót lần này.
“Anh đã làm tốt. Bản báo cáo rất hay, đặc biệt là phần về những hoạt động của Noark. Nó mang tính suy đoán, nhưng cho thấy sự sáng tạo, không giống như những thứ rác rưởi mà anh từng đưa cho tôi trước đây.”
Đó là lời khen hay lời chỉ trích?
Anh không chắc chắn, nhưng phản ứng của anh đã có sẵn.
"Cảm ơn-"
“Anh đã mong đợi tôi nói thế sao?”
Ôi, tệ quá.
Ực.
Giọng nói của cô đột nhiên thay đổi khiến Alex nuốt nước bọt.
Đôi mắt của cô ấy không còn mệt mỏi nữa.
Well, cô ấy vẫn có vẻ mệt mỏi, nhưng chúng không còn buồn ngủ nữa. Đó là đôi mắt của một kẻ săn mồi sắp nuốt chửng con mồi của mình.
Nếu anh tiếp tục im lặng, anh sẽ bị xé nát hoàn toàn.
“Xin hãy cho tôi biết điều gì cần thay đổi, tôi sẽ sửa ngay lập tức.”
“Đầu tiên, định dạng của thứ này là một vấn đề. Nhất là phần này. Lần trước tôi không nói với anh sao? Anh không biết rằng một khi tôi chấp thuận, nó sẽ được chuyển đến Chỉ huy Febrosk sao?”
“…Tôi sẽ sửa lại.”
“Thực ra, nội dung là vấn đề lớn hơn. Noark có thể sống bên trong Mê cung? Có lẽ anh nên trở thành một tiểu thuyết gia. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ những câu chuyện của anh sẽ có ai mua hay không.”
“Tôi sẽ sửa lại.”
“Anh là vẹt à? Anh định sửa thế nào đây? Anh cần phải giải thích điều đó.”
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc.
“…Tôi sẽ viết lại hết.”
“Tốt. Vậy thì.”
Ánh mắt cô chuyển sang một tài liệu khác, và Alex, ôm chặt tâm hồn đau thương của mình, quay người và lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng không làm phiền cô ấy khi cô ấy đang tập trung vào công việc tiếp theo.
Kẹt kẹt—
Khi cánh cửa từ từ khép lại, Alex thoáng thấy cô qua khe hở hẹp dần. Ngay cả với khuôn mặt mệt mỏi, vẫn có điều gì đó quyến rũ trong sự tập trung cao độ của cô.
Có lẽ đó là lý do tại sao những người lính trong quân đoàn sợ cô nhưng không bao giờ ghét cô.
'Giá như cô ấy tử tế hơn một chút thì cô ấy sẽ nổi tiếng hơn nhiều….'
Pháp sư Hoàng kim - Golden Mage.
Nhưng trong quân đoàn, danh tiếng của cô được biết đến rộng rãi hơn với biệt danh 'Tiểu Ác Ma - Little Demon'.
'Cô ấy thực sự rất tuyệt vời, nhưng…'
“Anh đang làm gì vậy? Sao anh còn chưa đi?”
“X-Xin lỗi! Raphdonia vạn tuế!”
Người đàn ông giật mình, vội vàng chào rồi đóng sầm cửa lại.
Và sau đó…
“Haa, khi nào thì anh ta mới có ích đây?”
Pháp sư Hoàng kim, Alluva Raven, thở dài khi nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại. Nhưng sự chú ý của cô không dừng lại ở đó lâu.
Cô lại cầm bút lên, xử lý đống giấy tờ chất cao trên bàn.
Đã bao lâu trôi qua?
“Hôm nay thế là đủ rồi.”
Raven duỗi cơ thể cứng đờ của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thế giới bên ngoài đã trở nên tối tăm vì mặt trời đã lặn từ lâu.
'Ít nhất thì hôm nay mình đã hoàn thành những nhiệm vụ quan trọng nhất. Mình chỉ cần hoàn thành nốt phần còn lại vào sáng mai thôi…'
Raven bắt đầu cởi cúc đồng phục nhưng dừng lại giữa chừng và cười cay đắng.
Thay quần áo có ý nghĩa gì khi cô sẽ lại mặc lại chúng vào ngày mai?
Sau khi mặc áo khoác sĩ quan và dọn dẹp bàn làm việc, cô kiểm tra lịch lần cuối.
Năm 156, ngày 2 tháng 12.
Nhìn vào cuốn lịch vẫn luôn khiến cô cảm thấy lạ lẫm.
Bây giờ mọi thứ đã vơi đi nhiều hơn rồi. Nhưng ngay cả sau ngần ấy thời gian, cơ thể cô vẫn cứng đờ, và trái tim cô vẫn chùng xuống vào những lúc như thế này.
Cảm giác mất mát đó chỉ làm cô hiểu sâu sắc hơn.
Cô nhận ra có bao nhiêu niềm vui và sự rạng rỡ đã tràn ngập trong những ngày ngắn ngủi cô được ở bên anh và những người đồng đội của anh.
Nhưng những khoảng thời gian đó… sẽ không bao giờ trở lại.
'Đã hơn hai năm rồi…'
Trong khoảng thời gian hai năm sáu tháng, vô số sự kiện đã xảy ra—quá nhiều để có thể kể lại chỉ trong vài ngày.
Tóm lại một cách ngắn gọn:
Đó là một thời gian rất dài.
Những mối quan hệ mà cô cố gắng cứu vãn, tất cả đã bị phá vỡ.
Vào thời điểm đó, Alluva Raven, một pháp sư cấp 6 của Trường Artemion, đã lột xác trở thành phó chỉ huy của một quân đoàn trực thuộc quân đội hoàng gia.
****
Cạch.
Raven bước tới cửa sổ và mở toang cửa sổ.
Một cơn gió đông lạnh lẽo lặng lẽ thổi vào.
Xoẹt—
Cô bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của những người đồng đội cũ.
Chiến binh man rợ Aynar Pheneline.
Abman, người hầu như không đáng tin cậy nhưng lại đáng tin cậy khi cần thiết.
Và cả Misha nữa.
'Đã hơn sáu tháng kể từ lần cuối mình nhìn thấy họ…'
Người cuối cùng cô gặp là Abman, nửa năm trước. Ngay cả khi đó, cuộc trò chuyện vẫn ngượng ngùng, không giống như trước.
Họ đã đụng nhau ở Tầng Sáu, trao đổi một chút chuyện phiếm, và chia tay một cách khó chịu.
Và, cô cũng đã gặp Erwin hai tháng trước… nhưng họ thậm chí không còn là đồng đội nữa.
Họ chỉ giao tiếp bằng mắt trong một khoảnh khắc và thậm chí không chào hỏi nhau.
'Ít nhất thì Abman và Aynar có vẻ vẫn ổn…'
Khi Raven nhớ lại những người đồng đội cũ của mình, cô lặng lẽ nhắm mắt lại.
Một ký ức đau thương đặc biệt hiện về trong tâm trí.
“Misha….”
Hiện giờ cô ấy đang làm gì?
Raven đưa tay qua cửa sổ mở. Khi những bông tuyết bắt đầu rơi, cô bắt một bông trong lòng bàn tay và nghĩ về cuộc trò chuyện cuối cùng của cô với Misha.
[Tôi có điều này muốn nói với cô…]
Lúc đó là khoảng hai năm bốn tháng trước, vào cuối mùa hè năm đó.
***
Bản năng.
Các nhà thám hiểm thường nói đùa rằng đó là giác quan thứ sáu.
Điều đáng ngạc nhiên là giác quan này lại vô cùng hữu ích trong cuộc sống.
Đây là câu chuyện thường gặp của những người làm nghề này - không có thông tin hay bằng chứng rõ ràng, nhưng lại cảm thấy lo lắng, cúi xuống và suýt bị một cú cào bằng móng vuốt sượt qua đầu.
Bụp.
Tuy nhiên, giác quan này không phải là thứ con người sinh ra đã có.
Càng có nhiều kinh nghiệm và trí thông minh, bản năng của họ càng chính xác. Bản năng là kết quả của thông tin, giống như những hạt cát, tích tụ trong tiềm thức và kết hợp lại.
Thật khó để giải thích tại sao bạn lại đi đến kết luận đó. Nhưng cơ sở cho kết luận đó tồn tại rõ ràng trong tiềm thức.
***
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao…?”
Bỏ qua cảm giác lo lắng ngày một dâng cao, Raven hỏi lại.
Rốt cuộc, vẫn chưa có gì được xác nhận. Bản năng vẫn có lúc sai lầm.
Trên thực tế, khả năng sai của chúng cao hơn là đúng.
Nhưng…
“Ừ… có điều này tôi cần nói với cô… Không, là điều này tôi phải nói với cô.”
“Ah, giọng của cô…”
“Cái đó sao? Tôi đang cố gắng thay đổi nó. Tôi không thể lúc nào cũng như thế được, đúng không?”
“Ồ… thật sao? Thật vui khi nghe điều đó. Tôi-tôi ủng hộ cô.”
Nhìn bề ngoài, sự thay đổi của Misha có vẻ tích cực.
Raven hiểu phần nào hoàn cảnh của Misha.
Trước đây, Misha đã bị thương ở lưỡi. Mặc dù vết thương đã lành theo thời gian, nhưng nó vẫn để lại sẹo tâm lý cô khiến cô không thể sử dụng nó như ý muốn.
(Dịch giả-kun : cuối cùng, tui cũng biết có chuyện gì xảy ra với giọng Misha, sau khoảng hơn 300 chương(╥﹏╥))
Vâng, chắc chắn là vậy, nhưng…
Bụp.
Tại sao tim cô lại đập nhanh hơn?
Tại sao điều này lại khiến cô cảm thấy lo lắng hơn?
“…Vậy, cô muốn nói gì?”
“Thực ra thì….”
Misha im lặng, tránh giao tiếp bằng mắt. Nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng mở miệng.
“Tôi sẽ rời khỏi đội.”
Lời tuyên bố rời đi của cô ấy.
Nhưng Raven không hỏi tại sao.
Thực ra, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Tôi hiểu rồi…."
Thành thật mà nói, một phần trong cô đã biết trước chuyện này cuối cùng sẽ xảy ra.
Không ai có thể lấp đầy sự vắng mặt của đội trưởng Barbarian của họ. Cuộc thám hiểm vào mê cung đã bị hoãn vô thời hạn, và cuối cùng, nhóm sẽ tan rã.
Nhưng…
“Được thôi. Nếu cô đã quyết định đó là điều tốt nhất thì tôi sẽ không tranh cãi nữa.”
Việc giải thể đội ngũ không quan trọng. Điều quan trọng là mối liên kết giữa họ.
Chỉ vì họ không còn cùng nhau vào mê cung nữa không có nghĩa là mối liên kết của họ phải kết thúc ở đây.
“Vậy, cô định làm gì tiếp theo?”
“Bây giờ tôi sẽ trở về với gia đình.”
“Ồ, cô định nghỉ ngơi mà không có kế hoạch cụ thể sao? Tôi cũng ủng hộ điều đó—”
“Và sau đó, tôi sẽ quay trở lại mê cung.”
"…Cái gì?"
Raven không thể hiểu nổi.
Cô ấy rời khỏi đội, nhưng vẫn đi vào mê cung sao?
Đầu cô quay cuồng.
“Mê cung? Với ai? Đừng nói với tôi là cô đã tìm được đồng đội mới rồi nhé?”
Cảm thấy một cảm giác bị phản bội khó hiểu, Raven liên tục hỏi cô một loạt câu hỏi.
Nhưng Misha không trả lời.
Thay vào đó, cô ấy đổi chủ đề với giọng điệu cay đắng.
“Quan trọng hơn, đó không phải là điều duy nhất tôi cần nói với cô….”
Sự bồn chồn của Raven vừa mới lắng xuống lại một lần nữa tăng lên.
Có lẽ đó là lý do tại sao giọng nói từng rất phấn khích của cô lại bình tĩnh lại.
“…Cứ nói đi.”
Giọng nói của cô, lúc này đã lạnh lùng, vang lên.
Misha cúi mắt xuống nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô ấy nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Sẽ sớm có tin đồn lan truyền rằng Bjorn là một Ác Linh….”
"…Cái gì?"
“Ồ! Đ-Đó chỉ là tin đồn thôi! Bất kể ai nói gì, đừng tin vào nó! Tôi chỉ muốn cảnh báo cô….”
Cô ấy đang nói cái quái gì thế?
Cô ấy đã phát điên vì cái chết của Jandel sao?
Cuộc trò chuyện này có thực sự có ý nghĩa gì không?
Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Đó là bản năng.
Giác quan thứ sáu có thể tìm ra sự thật trước lý trí.
"Vậy, cô là người định tung tin đồn về Jandel à? Tôi không biết tại sao, nhưng đó là điều cô sắp làm phải không?"
Như để trả lời, Misha lùi lại một bước.
"Cô tới đây là muốn trước cảnh cáo tôi, không phải sao? Bởi vì cô không muốn chúng tôi nhớ tới Jandel như một cái Ác Linh."
Raven bước lên phía trước một bước.
“Nhưng tôi muốn hỏi cô một điều.”
Cô đã nhận ra sự thật.
“Khi cô nói sẽ có tin đồn rằng Jandel là một linh hồn ma quỷ…”
Cảm giác bất an này vẫn luôn ám ảnh tôi từ đầu đến giờ.
“…Nó không chỉ là tin đồn, phải không?”
Raven nắm lấy cổ tay Misha và hỏi.
Đây là một sai lầm thường thức của cô.
Rốt cuộc, không đời nào một pháp sư như cô có thể chế ngự được một nhà thám hiểm có sức mạnh thể chất lớn.
“Ồ!”
Misha hất tay cô ra và bỏ chạy.
Ngày hôm sau, thành phố rộ lên tin đồn rằng Bjorn Jandel là một linh hồn ma quỷ.
Và…
“Cô gái đó rốt cuộc đã biến đi đâu rồi…?”
Đó là lần cuối cùng Raven nhìn thấy Misha.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

27 Tháng hai, 2025 13:15
harem chặt luôn bro, tui đảm bảo

27 Tháng hai, 2025 01:02
Mong truyện nhiều nữ chính chứ truyện hàn đa số 1v1 hoặc thái giám đọc nản thật

27 Tháng hai, 2025 00:46
Những chú bot lịch sự

27 Tháng hai, 2025 00:31
Truyện đỉnh vcl

25 Tháng hai, 2025 18:05
ai bảo nvp như NPC đâu, đợi tới lúc tui dịch đến chương 400 xem, đỉnh cao plot twist, xoay đám nhân vật chính như xoay dế, cái gì cũng biết hết nhưng vẫn diễn như thật

23 Tháng hai, 2025 16:54
Lần đầu đọc truyện Hàn. Hay và lạ quá.

20 Tháng hai, 2025 05:25
Uk, đây gọi ý thức lịch sự ấy

18 Tháng hai, 2025 22:18
lịch sự á bro, chứ mỏ hỗn lắm

18 Tháng hai, 2025 21:47
2 bố nói chuyên y như con bot. ))

18 Tháng hai, 2025 17:22
xin hãy cứ tiếp tục đồng hành cùng mình đi
mình lấy danh dự ra đảm bảo là nó sẽ càng ngày càng hay, tam quan của mình rất chuẩn nên mấy main tính cách có vấn đề mình sẽ không thích đâu

18 Tháng hai, 2025 06:49
à thì, mình đọc thấy mọi thứ khá ổn, chỉ là quả tích cách hơi khó nuốt, nv phụ nói chuyện cũng khá giống npc, mình đọc tầm 50 chương với có đọc truyện tranh rồi, cảm giác nhiều lúc như thể main đang chơi game thực tế ảo thây vì isekai á
tác xữ lý rất không tốt ở mảng nói chuyện dẫn đến việc mỗi lần main nói thì mấy bố npc như bị hạ IQ, như đã nói ở trên thì có vẽ như tác và main đều đang k phân biệt được thế giới mà hai người đang focus vào, cảm giác như 2 người đang chơi game hơn là isekai. với main thì chỉ cần làm là sẽ có kết quả mấy đứa khác chỉ là npc, còn với tác thì main là nhân vật tác chơi chỉ cần làm những việc tác chọn thôi thì main sẽ nhận đc đồ mà k cần lo về hậu quả

17 Tháng hai, 2025 09:48
cảm ơn bạn vì đã bình luận
điều bạn vừa nói là một phần lý do mình thích bộ truyện này, tính cách nhân vật không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi
từ cảm giác bất an khi vừa bị ném đến thế giới này và muốn lợi dụng tất cả, tâm tính của Bjorn sẽ dần dần chuyển biến để chấp nhận và yêu quý những người của thế giới này

16 Tháng hai, 2025 19:51
Mọi thứ đều ổn trừ tính cách thằng main, main với con pháp sư đang trong quan hệ win-win, tự nhiên chương 41 bố main bătd đầu tống tiền với lý do hấp thụ tinh chất k theo kế hoạch, tiểu nhân vcl

13 Tháng hai, 2025 14:05
cho cơ hội đối chứng nữa
truyện này mình đăng 1 lần trên mtc rồi, nếu mà ai kiện thì cho mình cơ hội đối chất, mình chỉ cần ra chương theo kiểu ra 1 chương bỏ 1 chương là tụi nó im re liền

13 Tháng hai, 2025 09:52
nếu có bạn kiện bạn copy thì mình sẽ xóa truyện nhé

10 Tháng hai, 2025 17:11
ông lại điêu, tui coppy của ai ấy, coppy từ gg drive của t về à

10 Tháng hai, 2025 16:12
truyện này coppy phải tự làm đâu

09 Tháng hai, 2025 12:23
ban đầu đang đăng thì bị web mtc xoá mất nên mình mò qua đây, ko có vấn đề bản quyền đâu

09 Tháng hai, 2025 12:21
này là truyện hàn di một nhóm dịch tiếng anb dịch, mình xin phép anh bạn bên đó với điều kiện là chỉ dịch maya chương bạn đó mở free với lại ko được bán.
còn nội dung tiếng việt là do mình tự gõ tay

05 Tháng hai, 2025 10:20
truyện này do bạn tự convert hay copy từ nơi khác về

24 Tháng một, 2025 09:17
bạn copy từ truyện mới qua à, TTV chỉ duyệt truyện mình tự làm thôi bạn, copy từ trang khác sẽ gây ra tranh cãi giữa 2 wed với nhau
BÌNH LUẬN FACEBOOK