- Tin dữ?
- Đúng vậy.
Lệ Vương Tôn giải thích:
- Hôm đó đột nhiên có người mang một phong thư đến phủ của hạ quan, sau khi đưa thư người đó lập tức rời đi. Lúc đó hạ quan rất tò mò, mở phong thư ra, bên trong viết là tiểu nữ bị bắt cóc, hơn nữa còn gửi theo miếng ngọc bội mà tiểu nữ luôn mang bên người. Hạ quan không tin, hạ quan phái người đi Kim Lăng nghe ngóng, thì biết tiểu nữ đích thực là đã đến Kim Lăng. Lúc này mới biết chính xác thật sự đã xảy ra chuyện, chuyện này giấu tất cả người trong phủ nhưng lại không có cách nào giấu được tiện nội. Mãi cho đến hiện giờ, việc tiểu nữ bị mất tích chỉ có hạ quan và tiện nội biết.
- Chỉ huy sứ cũng biết lệnh ái bị ai bắt cóc?
- Ngay từ đầu cũng không biết rõ, khi hạ quan nóng ruột phái người đi khắp nơi tìm kiếm thì hôm đó trên bàn của hạ quan đột nhiên xuất hiện một phong thư.
Lệ Vương Tôn cười khổ nói:
- Bên trong viết rõ ràng sự sống chết của tiểu nữ tất cả đều nằm trong tay hạ quan. Nếu hạ quan chịu phối hợp với chúng thì mọi chuyện sẽ yên ổn, nếu không thì....
Gã thở dài một tiếng, khóe mắt hơi run rẩy.
Sở Hoan nhíu mày:
- Là Thiên Môn đạo?
Lệ Vương Tôn hơi gật đầu nói:
- Đích thực là thư bọn yêu nhân Thiên Môn đạo gửi đến, tiểu nữ nằm trong tay bọn chúng.
Gã ngừng một chút, mới nói tiếp:
- Những năm gần đây hạ quan vẫn điều tra tình hình của Thiên Môn đạo, mặc dù cũng không biết được nhiều nhưng Thiên Môn cũng biết hạ quan ở sau lưng gây phiền phức cho chúng, quan trọng nhất là, trước khi tiểu nữ bị bắt không lâu, hạ quan đã từng gặp phải thích khách ám sát, suýt chút mất mạng!
- Ồ?
Hai hàng lông mày Sở Hoan nhíu chặt.
Lệ Vương Tôn giải thích:
- Lần đó hạ quan đang định đi Hoàn châu thị sát Vệ Sở, trên đường đi gặp phải một đám thích khách. Trong đám tùy tùng hộ vệ của hạ quan có bốn người bị giết ngay tại chỗ, may mà đám thích khách cũng không đông lắm, hạ quan chỉ huy đám thuộc hạ đánh lui. Hơn nữa còn bắt được một tên thích khách bị thương, sau khi bắt được tên đó, hạ quan không tiếp tục đi Hoàn châu nữa mà mang theo những hộ vệ còn lại áp giải tên thích khách về Thái Nguyên.
Sở Hoan chỉ nhìn Lệ Vương Tôn, cũng không nói lời nào. Vẻ mặt Vương Lệ Tôn nghiêm nghị nói:
- Lúc đó vẫn cách Thái Nguyên một khoảng đường khá xa, hạ quan biết bọn yêu nhân Thiên Môn đạo tuy bị đánh lui nhưng bọn chúng nhất định không dễ dàng từ bỏ ý đồ, vì vậy trên đường hạ quan bèn đích thân thẩm vấn tên thích khách đó.... Người của Thiên Môn đạo, mồm mép thật ương ngạnh, hạ quan thật không dễ dàng mà moi được câu nào từ miệng y. Mặc dù bị bắt, nhưng y lại rất hung hăng, nói rằng An Ấp nhanh chóng trở thành thiên hạ của Thiên Môn đạo, còn khuyên hạ quan gia nhập Thiên Môn đạo...!
Khóe miệng gã nhếch lên cười lạnh:
- Trong lúc bất tri bất giác y đã để lộ Thiên Môn đạo muốn gây sóng gió ở An Ấp, cuối cùng dưới sự bức hỏi y khai ra tám chữ...!
- Tướng tại công môn, lão Quân tịch phá!
Sở Hoan chậm rãi nói.
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là tám chữ này. Hạ quan lúc ấy cực kỳ khó hiểu, tiếp tục ép hỏi, nhưng mà tên đó không nói một chữ, cũng là có vài phần cốt khí.
Sở Hoan sờ lên cằm, hỏi:
- Thích khách kia hiện tại ở đâu?
- Đi được nửa đường thì đã chết rồi.
Lệ Vương Tôn thở dài:
- Thiên Môn đạo quả nhiên không cam lòng, trên đường hạ quan trở về, lại bị tập kích một lần nữa. Tùy tùng của hạ quan lại có mấy người nữa bị thương, nhưng mục đích của lần này lại không hoàn toàn nhằm vào hạ quan mà là cứu tên thích khách kia. Hạ quan đương nhiên không để chúng đạt được mục đích, bọn chúng không có cách nào cứu được, cuối cùng đã xuống tay hạ sát tên thích khách kia.
Sở Hoan nheo mắt lại.
- Trước khi tên thích khách kia chết, đối với kẻ giết y đầy căm phẫn oán hận, hoàn toàn tỉnh ngộ, y chỉ là một quân cờ mà Thiên Môn đạo lúc nào cũng có thể bỏ đi.
Hai mắt Lệ Vương Tôn sắc bén:
- Thiên Môn đạo yêu môn tà đạo, không coi người là người, gã đó trước khi chết, lại nói ra ba chữ “Mộc Tướng quân”, chỉ tiếc là thương tích của y quá nặng, hạ quan từ miệng y cuối cùng chỉ thu được mấy chữ Mộc tướng quân mà thôi.
Sở Hoan hơi gật đầu:
- Lúc đó Chỉ huy sứ có điều tra qua Mộc Tướng quân không?
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Thích khách trước khi chết đề cập đến Mộc Tướng quân, hạ quan biết vị Mộc Tướng quân này không phải đơn giản, liên hệ đến bốn chữ “tướng tại công môn” cuối cùng hạ quan lý giải, cái gọi là tướng tại công môn là chỉ Mộc Tướng quân đang ở trong quan phủ.
Trong mắt gã hiện ra vẻ hồ nghi, hỏi:
- Sở đại nhân sao lại biết sự tồn tại của Mộc tướng quân?
Sở Hoan thở dài:
- Thực ra là một người bằng hữu nói cho ta, Thiên Môn đạo có Tướng đạo Thất hùng, vị Mộc tướng quân đứng thứ bốn, hiện tại đang tại An Ấp.
- Tướng đạo Thất hùng?
Vương Lệ Tôn tựa hồ cũng chưa nghe qua cái tên này bao giờ, ngạc nhiên nói:
- Tướng đạo Thất hùng là gì?
Sở Hoan hỏi:
- Lệ chỉ huy sứ cũng biết Thiên Môn lục đạo?
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Cũng có nghe qua.
Bỗng nhiên gã hiểu ra cái gì:
- Tướng đạo Thất Hùng... Không sai, Thiên Môn đạo tựa hồ có tồn tại cái gọi là Tướng đạo.
- Thiên Môn lục đạo, Tướng đạo đứng đầu.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Cái gọi là Tướng đạo Thất Hùng, chính là bảy Tướng đạo của Thiên môn. Bên trong Tướng đạo, cũng chỉ có bảy người!
- Thì ra là thế.
Lệ Vương Tôn vội hỏi nói:
- Sở đại nhân vị bằng hữu kia co nói Mộc Tướng quân là ai không?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Kỳ thực y cũng không biết nhiều, có thể nói cho ta tin tức về Tướng đạo Thất hùng, ta đã vô cùng cảm kích. Nhưng mà có một điểm ta vô cùng chắc chắn, vị Mộc Tướng quân này, có lẽ là thủ lĩnh cao nhất của Thiên Môn đạo ở An Ấp, người này hiện tại đang ở trong quan phủ....!
Lệ Vương Tôn miệng mở lớn, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có nói ra.
- Chỉ huy sứ muốn nói cái gì?
Lệ Vương Tôn do dự một chút, cuối cùng nói:
- Đại nhân hình như... Hoài nghi hạ quan chính là vị Mộc Tướng quân kia?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Chỉ huy sứ không cần hiểu lầm, ta đúng là có hoài nghi ngươi, nhưng tối nay thăm dò ngươi, không phải là để xác định ngươi là Mộc Tướng quân, mà ngược lại ta muốn xác định ngươi không phải là Mộc Tướng quân.
Lệ Vương Tôn gật đầu nói:
- Đại nhân làm việc cẩn thận, hạ quan hiểu. Thứ cho hạ quan nói thẳng, thời điểm đại nhân tới, hạ quan hoài nghi đại nhân liệu có thể gánh vác trọng trách lớn hay không. Cho nên tại Lục phủ thăm dò một chút... !
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Chỉ huy sứ nói có mắt không tròng, như nghẹn ở cổ họng?
Lệ Vương Tôn khẽ giật mình, cuối cùng cười nói:
- Hóa ra đại nhân biết rõ.
Sở Hoan thở dài:
- Không giấu gì Chỉ huy sứ, đêm mà ngươi trúng độc, ta đã từng lẻn vào, muốn bí mật gặp Chỉ huy sứ, chỉ là trùng hợp gặp ngươi bị người khác hạ độc...!
Lệ Vương Tôn như bừng tỉnh, giờ mới hiểu được, đêm hôm đó Sở Hoan đã đến Lệ phủ.
- Đại nhân đừng cho rằng hạ quan cố làm mọi chuyện rắc rối hơn.
Lệ Vương Tôn cười khổ nói:
- Biết rõ Mộc Tướng quân ở ngay tại trong phủ, hạ quan làm việc không thể không cẩn thận, nhìn thấy ai cũng không dám coi thường. Thiên Môn đạo có lẽ biết rõ hạ quan biết một ít hành động của chúng, cho nên mới động thủ với tiểu nữ. Những phong thư tiếp tục gửi đến sau đó, yêu cầu hạ quan đừng hành động khinh suất. Nếu có bất kỳ hành động khác thường, tính mạng tiểu nữ sẽ bị đe dọa. Hơn nữa những phong thư này xuất hiện ở một số nơi khá đặc biết trong phủ đệ, bàn của hạ quan, trong hộp trang điểm của tiện nội. Chúng như muốn nói cho hạ quan, bọn chúng đang ở bên cạnh hạ quan, chỗ nào cũng có, nắm rất rõ nhất cử nhất động của hạ quan.
Sở Hoan hơi gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Lệ Vương Tôn lại cẩn thận từng li từng tí một như thế.
- Dạ yến ở Lục phủ, tất cả quan viên đều có mặt, hạ quan tin rằng Mộc Tướng quân có thể cũng ở đó.
Hai con ngươi của Lệ Vương Tôn trở lên sắc bén:
- Nhưng đêm đó cũng là cơ hội duy nhất hạ quan có thể gặp được Sở đại nhân, cho nên hạ quan chỉ có thể dùng cách đó. Lúc đó có nghĩ qua, nếu như đại nhân không nhìn ra, thế thì là không được coi là thông minh, hạ quan dứt khoát không để đại nhân liên lụy vào, tránh cho ngài bị lâm vào cảnh nguy hiểm. Nhưng nếu đại nhân có thể phá huyền cơ, vậy thì có thể nói đại nhân trí tuệ phi phàm, An Ấp nguy nan, đại nhân nếu đã là Khâm sai đại thần thì phải có trách nhiệm gánh vác trọng trách phá bỏ Thiên Môn đạo.
Sở Hoan không nói gì, chỉ hơi gật đầu, như có điều gì suy nghĩ.
- Dùng con cá để ám chỉ, hạ quan cũng đã nhất thời cao hứng tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.
Lệ Vương Tôn cười khổ nói:
- Hạ quan tối dạ, thật sự không nghĩ ra cách khác, nếu như đại nhân có thể nhìn ra, những người khác thì cũng có thể nhìn ra.
Gã đứng lên, chậm rãi đi đến bên giường, lấy một phong thư từ đầu giường, đi đến bên cạnh Sở Hoan, đưa phong thư cho hắn.
- Sở đại nhân đây là bức thư sau khi hạ quan trúng độc.
Sở Hoan nhìn phong thư đã mở, mở ra đọc, chữ biết bên trong khá láu, cũng có hiểu đại khái ý chính, đối phương nói Lệ Vương Tôn trên bàn ăn dùng cá truyền tin, phá vỡ quy tắc trò chơi, hạ độc chỉ là sự trừng phạt nhỏ, nếu đã sống lại, vậy thì coi như Lệ Vương Tôn may mắn. Nhưng lần tới Thiên Môn đạo sẽ động thủ với Lệ Vương Tôn, chỉ cần phát hiện y còn giở trò quỷ sau lưng, đến lúc đó, sẽ mang tiểu nữ của Lệ Vương Tôn đến phủ nhưng lúc đó chỉ là một cái xác không hồn.
Sở Hoan cau mày, Lệ Vương Tôn cũng cười lạnh nói:
- Mỗi chữ mỗi câu đều mang tính uy hiếp, hạ quan dùng cá đưa tin, không những đại nhân nhìn ra, chỉ e ngay Mộc tướng quân cũng có thể nhìn ra.
Y nhìn Sở Hoan nói từng chữ một:
- Sở đại nhân, nếu như hạ quan không đoán sai, tên Mộc đại nhân kia có trên bàn tiệc của chúng ta đêm đó!
Sở Hoan suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Trên bàn rượu đêm đó, có không ít người, nha môn Lục bộ, ngoại trừ Chủ sự Bộ binh tại hồ Ngọc Tỏa, năm vị Chủ sự khác đều có mặt, còn có Thống chế Cấm Vệ quân Phương Thế Hào, chủ nhân Lục gia Lục Thế Huân, kể cả Tổng đốc đại nhân cũng có trên bàn rượu, nói cách khác, ai cũng có thể là Mộc Tướng quân!
Lệ Vương Tôn nắm chặt tay:
- Mộc Tướng quân nhìn ra hạ quan dùng cá báo tin, cho nên mua chuộc đầu bếp trong phủ hạ quan. Bọn chúng nhất định đã dùng một khoản tiền lớn cho Lưu lão lục. Mỗi tối hạ quan đều đọc sách, lúc còn trẻ, không chú ý ăn uống, cho nên dạ dày không chịu được đói, buổi tối đều muốn ăn chút gì đó. Điều này trở thành thói quen của hạ quan. Bọn họ biết rõ thói quen của hạ quan, nếu muốn tìm cơ hội hạ độc. Nếu như không phải hạ quan mạng lớn, thì không có cơ hội ngồi với đại nhân hôm nay.
Sở Hoan nhìn Lệ Vương Tôn, trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Lệ Chỉ huy sứ, ta tối nay mạo muội đến đây, nếu như bị người Thiên Môn đạo biết, chẳng phải là đã hại lệnh ái?
Lệ Vương Tôn nhắm mắt lại, sau một lát, trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị, chậm rãi nói:
- Hạ quan đã từng thấy qua loạn thế, nước mất nhà tan, dân chúng lầm than, xương chất thành núi, máu chảy thành sông, cho dù Đại Tần như thế nào, hạ quan tin tưởng sẽ vượt qua được thời loạn. Thiên Môn đạo muốn đảo loạn đế quốc, bọn hắn đối với người của chính mình còn độc ác xuống tay, huống chi dân chúng?
Gã tựa ở trên mặt ghế, khóe mắt có chút run rẩy:
- Hạ quan có thể mất đi một đứa con gái, nhưng... thiên hạ không thể lại lâm vào loạn thế!
Gã bám một tay vào lưng ghế, gân xanh mu bàn tay nhô lên:
- Tên Mộc Tướng quân này, nhất định phải bắt được!