Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan nhìn xung quanh thấy trên mặt đất toàn là thi thể, hầu hết đều là người của Thanh Thiên giáo khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Ngay sau đó hắn nhìn thấy mười tên sát thủ mình khoác áo choàng đứng rải rác khắp bốn phía, hai mắt liền trở nên sắc lạnh.

Thời gian hắn rời nơi này đi chưa lâu, lại không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đại điện lại xảy ra những biến cố to lớn như thế.

Bạch Tượng đứt một chân một tay. Tên khổng lồ bằng sắt này bị một sát thủ giẫm lên, toàn thân ướt đẫm máu tươi. Nghe thấy âm thanh của người lùn, Sở Hoan mới nhìn ra chỗ khác. Hắn liếc mắt nhìn một cái, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tên lùn tà ác kia Sở Hoan càng chỉ cần nhìn qua đã nhận ra đúng là tên lùn lúc đầu đã gặp ở bên Ma giáo.

Lúc đầu Sở Hoan có qua lại với bên Ma giáo lại nhận được sự tiến cử của Ma giáo chủ. Đi cầu kiến Quỷ lão cũng chỉ vì lúc đó Sở Hoan không hiểu ý nghĩa trong “Trấn ma chân ngôn” mà chỉ có quỷ lão lại rất tinh thông ngôn ngữ Tây vực. Hắn chỉ mong Quỷ lão có thể giúp hắn hiểu được những hàm ý trong “ Trấn ma chân ngôn”.

Nào ngờ tại Triều Vụ Phong lại thiếu chút nữa bị tên lùn đóng giả Quỷ lão lừa gạt bèn dùng kế giết tên lùn này. Chắc mẩm tên lùn này chín mười phần đã chết rồi. Hắn không ngờ được tên lùn lại một lần nữa xuất hiện tại đây.

Sở Hoan biết tên lùn này thèm khát “Trấn ma chân ngôn” đã lâu. Hắn chỉ không biết được rằng hôm nay chỉ vì muốn chiếm đoạt “Trấn ma chân ngôn” mà đã ra tay độc ác với người của Thanh Thiên Vương.

Sở Hoan nhếch mép cười:

- Hóa ra là ngươi. Từ biệt đã lâu, vẫn tốt chứ hả?

Tên lùn dính chặt hai con mắt ti hí vào Sở Hoan như thể hắn sợ chớp mắt một cái Sở Hoan sẽ biến mất lạnh nhạt nói:

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự đến. Sở Hoan, ta đã từng nói trước khi đoạt được thứ ta muốn, ta sẽ giống như ma quỷ giày vò ngươi. Hôm nay thiếu chút nữa để ngươi chạy mất, ngươi lại không biết đường chốn còn quay lại tìm chỗ chết, đúng ý của ta.

Mị Nương lúc này nhìn rõ người đứng chắn trước mặt đúng là Sở Hoan nên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:

- Ngươi, sao ngươi lại quay trở lại?

Sở Hoan không nhìn lại chỉ đáp:

- Chỉ là không muốn nhìn cô chết uổng. Vết thương của cô sao rồi, có nặng lắm không?

Mặc dù tiếng nói rất bình tĩnh nhưng tình cảm thân thiết chứa đựng trong từng lời nói.

Vết thương trên chân Mị Nương vẫn còn chảy máu, máu tươi hòa lẫn chiếc váy cũng màu máu nàng đang mặc tạo lên màu đỏ chói mắt.

Nàng nhẹ nhàng cười đáp:

- Ta không chết được đâu...ngươi không nên quay lại đây.

- Bây giờ không phải là lúc nói những lời này.

Sở Hoan lúc này đã nhìn thấy toán sát thủ nhanh chóng tiến đến, nhoáng một cái đã tạo thành vột vòng tròn bao vây xung quanh. Thấy xác chết rải rác khắp mặt đất, thêm vào đó Bạch Tượng và Mị Nương đều bị thương, hắn biết chắc đám người này thủ đoạn không hề tầm thường. Hơn nữa, hắn từng được chứng kiến võ công của tên lùn rất lợi hại. Nhưng đáng sợ nhất là tốc độ của hắn, lúc ở Triều Vụ Phong nếu không biết dùng kế tẩu thoát Sở Hoan e rằng cũng đã chết trong tay tên lùn này.

Tên lùn vuốt vuốt cằm cười khằng khặc nói:

- Ta biết rồi, Sở Hoan, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân...ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cô gái này đúng là đẹp mê hồn, chẳng trách ngươi lại vì cô ta mà đến tính mạng của mình cũng không tiếc. Ta có thể tác thành cho ngươi, chỉ cần ngươi giao nộp cho ta thứ ta cần. Rồi ta sẽ thả các ngươi đi.

Sở Hoan lắc đầu phủ nhận:

- Ta không biết ngươi nói gì!

Hai con ngươi nhấp nháy, hắn biết rằng cho dù hắn cộng thêm Mị Nương trợ giúp muốn liều mạng với bọn sát thủ này cơ hội chiến thắng là bằng không. Chỉ riêng mình tên lùn thôi cũng khó mà đấu được với hắn.

Hơn nữa, lúc này chân Mị Nương đang bị thương nặng, khi đánh nhau sẽ phải dùng rất nhiều sức. Nếu đánh thật, e rằng cô ấy không thể dùng sức mà mình còn phải bảo vệ cô ấy.

Mặc dù nói những người của Thanh Thiên phái đã bị đánh bại hoàn toàn, nhưng Sở Hoan vốn không có ý định đi cứu những người khác.

Bất luận là Bạch Tượng hay Kim Lang, vốn dĩ đều là kẻ thù của hắn, hắn đương nhiên không thể có tấm lòng bao dụng độ lượng được như vậy mà đi cứu những kẻ đó. Hắn chỉ có mối bận tâm duy nhất là Mị Nương nhưng cho dù chỉ muốn cứu một mình Mị Nương thôi thì dựa vào tình hình này là không thể.

Một mặt hắn trả lời rất thờ ơ, một mặt tìm một kẽ hở của cái vòng tròn bao vây đó, hi vọng có thể tìm được lỗ hổng cứu Mị Nương thoát khỏi đại điện. Trước đó hắn đã đến nhà kho tìm được một con ngựa, con tuấn mã bây giờ đang ở ngoài đại điện, chỉ cần xông ra được khỏi đại điện là có đường thoát thân. Hắn nghĩ đám người của tên lùn này rõ ràng là quá tự cao, bọn chúng mặc dù giết chết những người gác bên ngoài Thanh Thiên giáo nhưng rõ ràng lại không thả con tuấn mã ở kho chứa củi đi, hoặc có thể là giết người thì dễ nhưng giết ngựa lại khó. Chúng sợ giết ngựa có thể gây động tĩnh bị người trong đại điện phát giác. Cũng chính nhờ vậy mới có cơ hội sống này.

- Ngươi cẩn thận...!

Mị Nương nhìn tấm lưng thẳng tắp của Sở Hoan, mặc dù lâm vào cảnh này nhưng tâm hồn của người thiếu nữ cũng luôn cảm thấy ấm áp.

Chính nàng cũng không thể ngờ được Sở Hoan có cơ hội thoát thân lại quay lại vì cứu nàng mà không màng một mình quay lại.

- Bọn chúng luyện loại võ công rất kỳ lạ, đao kiếm đều không thể chém được....!

Lúc trước Sở Hoan để Mị Nương thả Lâm Đại Nhi đi đã từng nói, nếu như Mị Nương gặp nguy hiểm, hắn cũng không tiếc thân mình đi cứu Mị Nương.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lời hứa của Sở Hoan càng chân thành.

Sở Hoan nhíu mày, đánh giá lại những kẻ đang đứng bao vây mình, trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm khó mà đấu lại được những kẻ này. Nếu như đao kiếm đều không chém được, vậy cục diện đêm nay lành ít dữ nhiều.

Không gian đột nhiên im ắng đầy chết chóc. Một tên sát thủ tay cầm rừu sắt cuối cùng không chịu được nữa liền xông lên ra tay trước. Như một con sói ác độc vọt lên trước, hai con mắt âm u, chiếc rừu sắt trong tay bổ thẳng xuống người Sở Hoan.

Sở Hoan nhíu mày không đợi chiếc rừu sắt bổ đến liền rút đao ra.

Huyết ẩm cuồng đao lao ra ngang ngược phá tan bầu không khí đang đông cứng lại. Theo ánh sáng lóa lên từ thanh đao, một dòng máu chảy ra xối xả, cơ thể tên sát thủ đột cứng lại. Một tay hắn còn cầm chiếc rừu hãy còn trong không trung nhưng lại chầm chậm cúi đầu nhìn xuống. Ngoài phần trước ngực của hắn tấm áo tơi bị rách làm hai mảnh, một vết đao sâu hoắm chạy dài từ phần ngực xuống dưới tận bụng.

Hắn đưa tay sờ lên phần ngực bị thương.

Máu tươi tuôn ra đỏ lòm, nóng hổi.

Sao có thể chứ?

Chẳng những tên sát thủ cầm rừu mặt lộ vẻ kinh sợ tột cùng mà cả những tên đồng bọn cũng đều trố mắt đứng nhìn. Bọn chúng thực sự không thể tin được vết thương của tên sát thủ cầm rừu là bị đao chém.

Tên sát thủ cầm rừu loạng choạng trong không khí rồi đổ vật xuống đất. Trong ánh mắt kinh hãi của đồng bọn, cơ thể hắn giật lên từng hồi rồi ngừng hẳn. Máu đỏ tươi loang khắp mặt đất.

Đôi mắt đẹp mê hồn của Mị Nương lúc đó cũng hiện ra vẻ ngạc nhiên không thể tin. Sở Hoan tò mò nhìn cái thi thể đang nằm trên mặt đất, hoài nghi nói:

- Mị Nương, cô nói đao kiếm không chém được bọn chúng phải không?

- Ừm....!

Mị Nương lúc này đây cũng không biết nên trả lời thế nào.

Sở Hoan đáp:

- Có thể tên này có chút đặc biệt chứ chẳng hề có cái võ công đao kiếm không chém được đâu....!

Mũi đao giơ thẳng về phía trước, hắn hạ giọng nói:

- Kẻ nào tự tin đao kiếm không chém được lên đây đấu với ta!

Lúc này đám người mới chú ý đến thanh đao trong tay Sở Hoan. Đó là một thanh đao nhuốm đầy máu tươi, không cần sờ vào cũng biết là nó rất sắc.

Một tiếng gầm vang lên, Sở Hoan lại phải đối mặt với một tên sát thủ sử dụng đao đang lao đến. Người chưa đến mà ánh đao đã rọi ra sáng lóa. Trong ánh đao sáng lóe, Sở Hoan đã lao về phía trước, lấy kiếm đỡ đòn.

Trong nháy mắt, hai thanh đao đã tạo lên một trận hiểm. Những kẻ khác chỉ nhìn thấy hai cái bóng giao đấu hòa lẫn vào nhau. Nhưng chỉ ba hồi sau đã nhìn thấy bóng của Sở Hoan đột nhiên lùi lại phía sau, một lần lữa lại chắn trước người Mị Nương, tay phải cầm đao, mũi đao cắm xuống đất. Tuy chỉ cách tên sát thủ cầm đao ba bước, nhưng tất cả lại chìm vào trong yên tĩnh.

Nhiều kẻ chưa nhìn ra cục diện thắng thua mà chỉ nhìn thấy tên sát thủ cầm đao chậm chạp nhấc một cánh tay lên, ngón tay cái giơ lên làm điều bộ khen ngợi:

- Đao pháp khá lắm!

Liền sau đó cơ thể hắn đổ ngửa ra sau “bịch” một tiếng rồi đổ vật ra đất.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Lúc này mới đột nhiên phát hiện ra tên sát thủ dùng đao phần ngực tới bụng dưới xuất hiện một vết đao chém rất sâu. Tên sát thủ thở dốc vài hơi, hơi thở càng lúc càng nhỏ dần rồi nhanh chóng tắt hẳn.

Những kẻ đứng xung quanh đều vô cùng kinh hãi. Không ít kẻ bất giác lùi về phía sau một bước.

Những kẻ này đương nhiên biết năng lực của tên sát thủ dùng đao. Vậy mà ngày hôm nay không chỉ là đao pháp của Sở Hoan đã đánh gục cơ thể mình đồng da sắt đó, kinh khủng hơn là, đám sát thủ đều biết đao pháp của tên sát thủ dùng đao không thể coi thường. Thế nhưng trong nháy mắt Sở Hoan đã giết chết tên sát thủ. Có thể thấy cái tên trẻ tuổi trước mắt chúng có võ công rất đáng gờm.

Sở Hoan chậm rãi nhấc đao lên. Mặc dù vừa liên tiếp giết hai mạng người nhưng trên thanh đao không dính một chút máu nào, Sở Hoan một lần nữa nhẹ nhàng hỏi lại:

- Bọn chúng có đúng là đao kiếm không giết được không?

Mị Nương đương nhiên lúc này đã hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Những kẻ kia cố nhiên có những cơ thể mà đao kiếm không chém được. Đao kiếm bình thường không thể giết được chúng nhưng gặp phải một thần binh có vũ khí lợi hại chúng cũng không thể chống được. Thanh bảo đao trong tay Sở Hoan là một thanh bảo đao hiếm có, đối mặt với thanh Huyết Ẩm đao thì những kẻ dù có được mệnh danh là mình đồng da sắt cũng chẳng là cái gì.

Tên lùn nhìn thấy Sở Hoan liên tiếp giết hai tên sát thủ hắn cũng có chút kinh ngạc nhưng thấy hắn từ sau lưng rút ra hai vật kỳ quái. Hắn chầm chậm đeo lên ngón tay, cười khẩy gọi Sở Hoan:

- Sở Hoan, sĩ biệt tam nhật phải lau mắt mà nhìn, không thể tin được võ công của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy. Lần trước ngươi không thể đánh nổi một trận hôm nay hãy để ta lĩnh giáo năng lực của ngươi.

Sở Hoan đã nhìn thấy rất rõ vật trên tay tên lùn. Đó vẫn là cái móc sắt.

Mỗi tay một cái, mới đầu nhìn qua tên lùn như thể có hai bàn tay như hai cái móng vuốt diều hâu.

Sở Hoan biết võ công của tên lùn này không thể xem thường. Trước đây, Mị Nương cũng từng tận mắt nhìn thấy Bạch Tượng dũng mãnh khi đánh nhau với tên lùn này cũng không đỡ nổi hắn, có lúc không đỡ được những chưởng của hắn, dường như không có một đao nào phản công lại hắn nên nhỏ giọng nhắc nhở Sở Hoan:

- Tốc độ đánh của tên lùn này rất nhanh, nhất định phải cẩn thận!

Tên lùn nghe thấy chính Mị Nương nói ra hai chữ “tên lùn”, hai mắt hắn giần giật, mắt ánh lên sự căm hận.

Sở Hoan trầm giọng đáp:

- Hãy đứng tựa lưng vào tôi, cùng nhau trợ giúp phía sau.

Mị Nương lập tức hiểu ý Sở Hoan, đưa lưng áp vào lưng Sở Hoan, hai người lưng dựa lưng sẵn sàng đón kẻ địch.

Đúng lúc này đột nhiên nghe thấy ở bên ngoài truyền đến âm thanh ngựa hí. Mọi người đều nghe thấy âm thanh này, không nhịn được đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa đại điện. Rất nhanh nhìn thấy mấy con tuấn mã lao thẳng vào trong đại điện vô cùng dũng mãnh nhưng trên lưng ngựa lại không có người cưỡi. Tên sát thủ đứng dựa vào cửa đại điện vội vã nhảy tránh. Mấy con tuấn mã đã lao vào trong đại điện, những tên sát thủ không hiểu chuyện gì đang diễn ra chỉ tranh nhau trốn chạy.

Vòng tròn bao vây Sở Hoan phút chốc bị mấy con tuấn mã tách ra một đường chạy.

Sở Hoan cũng kinh ngạc nhưng lại nhìn thấy một con tuấn mã lao vào trong. Nhưng lần này trên lưng tuấn mã thấp thoáng một bóng người thướt tha, dịu dàng nói:

- Sở Hoan, nhanh đi...!

Trong âm thanh đó, con tuấn mã lao về phía Sở Hoan.

- Đại Nhi...!

Sở Hoan có chút biến sắc khi nhìn thấy rõ người đang cưỡi trên lưng con tuấn mã đúng là Lâm Đại Nhi quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK