Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan nhảy xuống từ mạn thuyền, đưa cung tên cho Tôn Tử Không, lúc này toàn thân hắn đã ướt đẫm, thần sắc rét lạnh như mùa đông hỏi:

- Có thương vong không?

Tôn Tử Không quay đầu nhìn thoáng qua, thấy một gã binh sĩ Cận Vệ Quân nằm bên cạnh buồng nhỏ, vẫn không nhúc nhích. Lúc trước tên binh sĩ này bị quái đao nhân tổn thương cổ tay, sau khi đại đao rời tay đương nhiên không địch lại thích khách. Tôn Tử Không đi qua ngồi xổm xuống, thấy chỗ động mạch cổ của binh sĩ này có một vết đao, máu tươi chảy ròng, chẳng qua trong mưa to máu bị mưa rửa sạch, mưa hòa với máu trên boong thuyền. Binh sĩ này nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch. Tôn Tử Không thò tay dò mũi, lập tức nhìn về phía Sở Hoan, lắc đầu.

Sở Hoan cau mày, đôi mắt xẹt qua một ánh sáng lạnh lẽo.

Chờ Hiên Viên Thắng Tài phi thân lên thuyền, thích khách đều đã bỏ chạy, trên thuyền Sở Hoan, một chết hai thương, một thuyền phu khác đã không tìm thấy tung tích, Sở Hoan biết thuyền phu kia đã ngộ hại.

- Đại nhân... !

Thấy sắc mặt Sở Hoan khó coi, Hiên Viên Thắng Tài hơi áy náy trong lòng:

- Mạt tướng thất trách, kính xin... !

Gã còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã lắc đầu nói:

- Hiên Viên tướng quân không nên tự trách, những người này tâm cơ giảo quyệt, sớm có tính toán, khó lòng phòng bị.

Hắn hỏi:

- Bên kia của ngươi có thương vong không?

Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:

- Chư kiểm kê, mạt tướng đã tự tay làm thịt một tên thích khách.

- Đám người này hành động ăn ý, tới đột nhiên, đi cũng nhanh, huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không phải đám ô hợp.

Sở Hoan đứng trong mưa to:

- Hiên Viên tướng quân, hạ lệnh thuyền cập bờ gần đây... !

Hắn nhìn chung quanh, thấy một gã thuyền phu, vẫy tay gọi gã tới, hỏi:

- Ngươi có biết nơi này là khu vực gì?

Thuyền phu kia vội đáp:

- Bẩm đại nhân, giờ sắp đi vào địa giới An Ấp, chẳng qua vẫn thuộc về cảnh nội Tây Sơn Đạo. Nơi này hẳn là khu vực huyện Cửu Thủy, qua huyện Cửu Thủy sẽ tiến vào huyện Hà Phong của An Ấp Đạo.

Sở Hoan hơi gật đầu, nói với Hiên Viên Thắng Tài:

- Mặc kệ đường thủy còn mai phục hay không, chúng ta cũng không thể tiếp tục đi theo đường thủy. Buồng nhỏ trên tàu của ngươi đã bị đục, cho dù tạm thời tu sửa, cũng chưa chắc an toàn. Những huynh đệ này của chúng ta, không nhiều người quen thuộc bơi lội, nếu bản thân con thuyền không an toàn, vậy thì vạn lần không nên mạo hiểm.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:

- Hết thảy nghe theo phân phó của đại nhân.

Lúc này có mấy tên quan binh lên thuyền, Hiên Viên Thắng Tài phân phó mọi người, lập tức tìm một chỗ có thể dừng thuyền cập bờ gần đây.

Tuy nói tối nay thích khách giương đông kích tây, đục đáy mấy thuyền khác để hấp dẫn ánh mắt quan binh, nhưng cũng may những Cận Vệ Quân này huấn luyện nghiêm chỉnh, gặp chuyện không sợ, tuy rằng bởi vì trên thuyền rối loạn, không ít người không để ý tới chỗ Sở Hoan, nhưng bởi vì sửa chữa kịp thời, mà số lượng thích khách cũng không nhiều, không cách nào phát động tấn công quy mô lớn, cho nên cũng không tồn tại vấn đề chìm thuyền.

Đêm mưa lạnh lẽo, lúc này mọi người cũng mặc kệ lai lịch địch nhân thế nào, đành tạm thời tìm nơi cập bờ trước. Rốt cuộc tìm được nơi cập bờ, bốn chiếc thuyền cập bờ trước sau, quan binh nhanh chóng vận chuyển đồ đạc trên thuyền lên bờ, lập tức kiểm kê nhân số. Cuối cùng Sở Hoan biết được, tối nay tuy tổn thất không lớn, nhưng vẫn có bốn gã Cận Vệ Quân chết trên Kính Giang, ngoại trừ một gã Cận Vệ Quân trên thuyền của mình ra, có ba Cận Vệ Quân khác bị giết dưới nước, tuy rằng bọn họ biết bơi lội, tiến vào trong nước tìm địch nhân, nhưng cũng không giỏi tác chiến dưới nước, táng thân dưới nước trong khi chiến đấu, đồng bạn tìm được thi thể trên mặt sông.

Hiên Viên Thắng Tài sắc mặt khó coi, đây là lần đầu tiên gã chật vật như thế, chức trách của gã là bảo vệ an toàn của Sở Hoan, thế nhưng lần này chưa tiến vào cảnh nội An Ấp, Sở Hoan thiếu chút nữa đã gặp chuyện, nếu như không phải thân thủ Sở Hoan bất phàm, kết quả tối nay thực khó đoán trước, hơn nữa bốn tên binh sĩ tinh nhuệ của đế quốc táng thân trong lần ám sát này, thậm chí ngay cả định nhân rốt cuộc là ai cũng không rõ ràng lắm, điều này khiến cho Hiên Viên Thắng Tài tức giận trong lòng.

Lúc mọi người chuyển đồ đạc lên bờ, Sở Hoan phái một đội kỵ binh mười người đi tới Huyện nha huyện Cửu Thủy, thông báo huyện Cửu Thủy phái đại phu tới.

Bốn gã Cận Vệ Quân chết trận, năm người khác bị thương, trong đó hai người thương thế không nhẹ, đồng bạn chỉ có thể băng bó tạm thời.

Khi mưa nhỏ hơn một chút, họ đã nhanh chóng dựng lều trại bên bờ. Lúc này đêm khuya, cũng khó có thể phân biệt phương hướng của huyện Cửu Thủy, trước tiên để đội kỵ binh kia đi tìm hiểu, mọi người tạm thời nghỉ ngơi bên bờ sông.

Hiên Viên Thắng Tài cùng Sở Hoan đều thay đổi quần áo, ở cùng một lều vải, một chiếc đèn lồng treo trong lều, tuy không quá sáng sủa, nhưng vẫn có thể sử dụng.

Lúc Hiên Viên Thắng Tài mới tới, Sở Hoan đang đứng trước cửa lều như có suy nghĩ, thấy Hiên Viên Thắng Tài tới, Sở Hoan mới hỏi:

- Hiên Viên tướng quân có nhìn ra lai lịch của thích khách đêm nay hay không?

Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu đáp:

- Đã tìm được thi thể hai gã thích khách trên sông, lục soát cả buổi, không có bất kỳ manh mối hữu dụng nào.

Gã nắm chặt tay:

- Đại nhân, đám người này nhìn qua không phải thổ phỉ bình thường!

Sở Hoan gật đầu nói:

- Quả thực không phải đám ô hợp.

Đôi mày hắn nhíu chặt, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi:

- Hiên Viên tướng quân có hiểu rõ về đao?

- Ý đại nhân là?

- Gia tộc của Hiên Viên tướng quân, chính là võ huân thế gia của đế quốc.

Sở Hoan nói:

- Nghĩ tới chắc hiểu rất rõ chuyện võ đạo trong triều đình.

Hiên Viên Thắng Tài hơi gật đầu:

- Nam nhân gia tộc Hiên Viên ta, thuở nhỏ đã học võ, hơn nữa Hiên Viên gia có võ đường riêng, cứ tròn năm tuổi sẽ phải bắt đầu tiến vào diễn võ đường học tập, chẳng những phải học văn luyện võ, hơn nữa diễn võ đường còn có chương trình học riêng, hiểu rõ danh gia võ đạo trong thiên hạ, võ cụ hoặc danh câu nổi tiếng thiên hạ từ xưa tới nay đều phải đọc lướt qua... !

Từ đầu Sở Hoan chỉ nghĩ võ tướng Hiên Viên gia xuất hiện liên tục, chỉ tùy ý hỏi một câu, không thể tưởng được trong Hiên Viên gia lại có cả học đường như vậy, nghĩ thầm Hiên Viên gia tộc có thể dùng võ huân lập uy tại Tần quốc, đạt tới địa vị và uy vọng ngày hôm nay, quả thực không phải ngẫu nhiên, hắn hỏi:

- Vậy Hiên Viên tướng quân chắc hẳn cũng biết rõ danh đao trong thiên hạ.

Hiên Viên Thắng Tài ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao đại nhân hỏi như vậy?

Sở Hoan cũng không trả lời, chỉ cười nói:

- Hiện giờ những thanh đao nào nổi danh nhất?

Hiên Viên Thắng Tài đáp:

- Đương nhiên là ba thanh đao, Quỷ Đao, Cuông Đao, còn có Bá Đao!

Gã lập tức cười, chỉ bội đao bên hông Sở Hoan:

- Thanh Huyết Ẩm Đao này của đại nhân, cũng là danh đao hiếm thấy trong thiên hạ, nếu như đơn thuần phán đoán từ võ cụ, bản thân ba thanh đao chưa hẳn mạnh hơn Huyết Ẩm Đao, uy danh của ba thanh đao chủ yếu là đao pháp của người dùng đao rất cao minh. Cuồng Đao Phong Tướng quân, Sở đại nhân đã từng gặp gỡ?

Gã hỏi hơi đột nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan. Sở Hoan lắc đầu cười:

- Khi Phong Tướng quân còn tại thế, ta còn chưa vào triều, mến mộ đại danh đã lâu, nhưng lại vô duyên gặp gỡ.

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Cuồng Đao của Phong Tướng quân, đương nhiên nổi tiếng thiên hạ. Quỷ Đao Điền Hầu, chính là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, sở dĩ hắn được gọi như vậy, đơn giản là năm đó khi Phong Tướng quân ở kinh thành, Thái tử đề nghị Phong Tướng quân chỉ điểm đao pháp cho Điền Hầu. Phong Tướng quân không hề cự tuyệt, hai người bàn luận một phen, Phong Tướng quân mới biết được đao pháp của Điền Hầu này quả nhiên khác thường, có thể chống đỡ được 50 hiệp với Cuồng Đao của Phong Tướng quân, đã xem như cao thủ dùng đao số một. Điền Hầu giao chiến gần trăm hiệp với Phong Tướng quân, đến hiệp 99 thì bị Phong Tướng quân chế trụ, tuy như vậy cũng đã rất giỏi. Phong Tướng quân cười nói đao pháp của Điền Hầu quỷ thần khó lường, thay đổi thất thường, từ đó Điền Hầu có danh tiếng Quỷ Đao.

Sở Hoan gật đầu hỏi:

- Vậy Hiên Viên tướng quân có từng chứng kiến Bá Đao?

- Bá Đao?

Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Sở đại nhân, chẳng những ta đã gặp, ngài cũng đã gặp hắn.

- Ta?

Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức lắc đầu cười nói:

- Hiên Viên tướng quân, tuy rằng ta từng nghe Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, thế nhưng gặp gỡ quả thực chưa được mấy người. Cuồng Đao Phong Tướng quân là nghe qua tên tuổi, Quỷ Đao Điền Hầu không lâu trước mới biết, cũng đã gặp gỡ, còn Bá Đao a chưa từng gặp.

- Gặp rồi.

Hiên Viên Thắng Tài cực kỳ khẳng định:

- Hẳn đại nhân đã quên Thiết Huyết Viên?

Sở Hoan khẽ giật mình, Thiết Huyết Viên hắn đương nhiên không quên, Thiết Huyết Viên ở trong Hoàng cung Đại Tần, là nơi tập võ của Hoàng đế bệ hạ, lúc Sở Hoan mới vào kinh, qua ba cửa ải tại Thiết Huyết Viên, kỹ kinh bốn tòa.

- Chẳng lẽ ngày đó Bá Đao cũng ở Thiết Huyết Viên?

Sở Hoan đã hiểu được.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:

- Chảng qua hắn đã đến chậm, cũng may đại nhân cũng gặp gỡ.

- Ngươi nói là?

- Hiện giờ đã được Thánh thượng sắc phong làm Trung Nghĩa Hầu Phùng Nguyên Phá!

Hiên Viên Thắng Tài lời nói long trời lở đất:

- Chẳng lẽ đại nhân không biết, trấn thủ phương bắc đế quốc, Tổng đốc Hà Tây Đạo Phùng Nguyên Phá chính là Bá Đao trong Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung!

- Phùng Nguyên Phá?

Lúc này Sở Hoan quả thực chấn động, thật ra cái gọi là Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, chỉ là tám đại cao thủ trong triều đình bình chọn ra, nhiều võ tướng triều đình biết được, cũng không phải khắp thiên hạ mọi người đều biết. Lần đầu tiên Sở Hoan nghe được danh tiếng Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung là từ miệng Vệ Thiên Thanh, bản thân hắn luyện đao, đương nhiên chú ý một chút tới người luyện đao, hắn biết rõ Cuồng Đao là Phong Hàn Tiếu, biết rõ Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử Điền Hầu là Quỷ Đao, lại tuyệt đối không ngờ Bá Đao dĩ nhiên là Tổng đốc Hà Tây Đạo Phùng Nguyên Phá nịnh nọt không biết ngượng kia.

Hiên Viên Thắng Tài dường như hiểu được tâm tư Sở Hoan, nói:

- Đại nhân, Phùng Nguyên Phá này tuy là kẻ a dua nịnh hót, thế nhưng năng lực của hắn vạn lần không thể coi thường. Đại nhân nghĩ, nếu hắn không có một số thủ đoạn, Thánh thượng sao có thể phái hắn tới Hà Tây Đạo, để hắn trấn thủ cửa lớn phía bắc đế quốc? Phụ thân của Phùng Nguyên Phá lúc trước xuất thân sơn tặc, sau này quy thuận Thánh thượng, hai phụ tử này ra trận giết địch... !

Nói đến đây, gã lại cười hỏi:

- Đại nhân có biết hai phụ tử này lúc trước làm gì?

Sở Hoan lắc đầu.

Ở sâu trong mắt Hiên Viên Thắng Tài lộ ra vẻ khinh thường:

- Phụ thân Phùng Nguyên Phá, trước khi vào núi làm tặc, chính là kẻ giết chó mổ heo, một tên đồ tể, tích lũy một số gia tài, sau đó thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên, phụ thân hắn tốn hết gia tài, kéo một đám người, chiếm núi làm giặc, đốt giết đánh cướp, đợi đến lúc đại quân Thánh thượng đến, phụ tử Phùng gia lập tức quy phụ Thánh thượng, hơn nữa từ nay về sau mỗi trận chiến hai phụ tử đều dẫn đầu tấn công, lập được không ít chiến công, Thánh thượng cực kỳ thưởng thức hai phụ tử này, một mực cảm thấy hai phụ tử chất phác... !

Nói tới đây, khóe miệng Hiên Viên Thắng Tài lộ ra nụ cười lạnh.

Sở Hoan cẩn thận lắng nghe, nhưng trong lòng nghĩ đến, phụ tử Phùng gia xuất thân đồ tể phố phường, lại có thể thuận thế mà lên, lại thuận thế quy phụ, nắm được kỳ ngộ, chiến đấu sống chết giành được tiền đồ, từ đồ tể phố phường biến thành Đại tướng biên cương hiện giờ, cho dù nói thế nào, ánh mắt là dũng khí của hai cha con này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK