Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm màn màu vàng mở ra một khe hở. Một cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức tiến tới, vén màn lên.

Lão hoàng đế mặc áo nhẹ màu vàng ngồi dạy. Tuyết Hoa nương nương xinh đẹp kia phủ cẩm bào thêm cho hoàng đế. Nàng là người Hồ, sau khi vào cung cũng chưa từng được học lễ nghi cung đình, hơi tùy tiện. Nàng ôm lấy cổ lão hoàng đế, hôn lên mặt hắn một cái, lập tức kề sát vào tai hoàng đế nói nhỏ vài câu. Lão hoàng đế nhất thời cất tiếng cười to.

Lâm Nguyên Phương lắc mông, cung cung kính kính quỳ xuống. Lão hoàng đế giơ tay lên nói:

- Lâm ái khanh bình thân.

Lâm Nguyên Phương tạ ân đứng dậy. Hoàng đế hỏi:

- Tinh Trung Hầu lại phái người kính hiến lễ vậy sao? Lần trước đưa tới Tuyết Hoa nương nương khiến trẫm yêu thích, lần này lại đưa tới đồ vật quý hiếm gì tới?

Lâm Nguyên Phương lập tức nói:

- Khởi bẩm thánh thượng. Đồ vật ở ngay trong rương. Tinh Trung Hầu phái người đưa vào kinh thành, lễ vật cất kín trong rương, cũng chưa ai thấy. Tinh Trung Hầu sai người nhắn tới, món lễ vật này phải đưa tới trước mặt thánh thượng, do long mục của thánh thượng tự mình chứng kiến.

Hoàng đế vuốt râu cười nói:

- Tinh Trung Hầu đúng là một người thành thực.

Hắn phất tay ra hiệu mở rương gỗ.

Da Lợi Tân lập tức truyền vài tên võ sĩ từ ngoài vào, bảo bọn họ mở rương. Mấy tên võ sĩ cũng không biết trong rương là thứ gì, cẩn thận mở ra từng li từng tí một.

Sau khi cái rương mở ra liền thấy bên trong là một cái bệ ngọc bích lóng lánh, bên trên có lụa vàng che kín.

- Gỡ lụa vàng xuống!

Hoàng đế nhìn thấy liền càng hứng thú. Tuyết Hoan nương nương cũng tới ngồi bên người hoàng đế, nghiên người dựa vào hoàng đế, đôi mắt đẹp lấp lánh, cũng khá hứng thú với vật ở phía dưới lụa vàng.

Tấm lụa vàng bị kéo xuống cẩn thận từng li từng tí một. Khi tấm lụa vàng bị kéo ra, bên trong cung điện chớp lấp lánh ánh sáng. Một luồng sáng xanh rờn tràn ngập bên trong cung điện. Xuất hiện trước mặt mọi người là một mô hình cung điện do ngọc bích thuần túy chế tạo thành.

Mọi người bên trong điện đều ngẩn ra. Hoàng đế ngang dọc tứ phương, phú giáp thiên hạ thế nhưng nhìn cung điện ngọc bích trước mắt cũng phải hơi biến sắc.

- Ồ, thánh thượng, nơi này có một phần tấu chương!

Ánh mắt Lâm Nguyên Phương rất sắc sảo, nhìn thấy bên trong cung điện kia có một phần tấu chương, vội vàng cầm lấy, dâng cho hoàng đế. Hoàng đế lại vuốt râu cười nói:

- Tinh Trung Hầu sao lại có tâm tư như vậy? Lâm ái khanh, ngươi xem một chút xem bên trong viết những gì.

- Phải!

Lâm Nguyên Phương cung kính nói, mở tấu chương ra, đọc nhỏ:

- Thần Hà Tây đạo Phùng Nguyên Phá hướng nam bái lạy, chúa công vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Thần ở tại Hà Tây, ngày đêm tưởng niệm thánh hoàng. Tiên cung được thực hiện ngày đêm, bây giờ đã hoàn thành. Thần mời ba mươi sáu thợ khéo, hợp thành số lượng sao Bắc Đẩu, điêu khắc tinh xảo. Tiên cung có chủ điện, tổng cộng có ba mươi sáu điện. Hôm nay chủ điện đã thành, khẩn cầu long mục thánh thượng chứng kiến, xem có chỗ nào còn không ổn thì sẽ tu tạo.

Lâm Nguyên Phương chưa đọc xong, Tuyết Hoa nương nương đã kéo bàn tay to khô héo của hoàng đế, đi tới cạnh cung điện ngọc bích này. Cung điện này tuy rằng chỉ là mô hình nhưng lại là lầu quỳnh điện ngọc, rường cột chạm trổ, cửu khuyết hoành tà, lộ vẻ hết sức tráng lệ. Tạo hình nhiều chỗ đều rất nổi bật, đẹp tới đỉnh cao, quỷ phủ thần công, thật sự khiến người ta khó có khả năng tưởng tượng được.

Đôi mắt mỹ lệ mà hồ mị của Tuyết Hoa nương nương trợn tròn, hai tròng mắt kia đã không còn vẻ yêu mị mà chỉ còn sự thán phục.

Trên mặt hoàng đế cũng không che giấu nổi vẻ vui thích, xem xét tỉ mỉ, càng nhìn càng thấy mô hình cung điện này đúng là phải nhọc lòng suy nghĩ. Phùng Nguyên Phá bỏ ra tâm tư lớn như vậy, trong lòng hoàng đế cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ mỗi mô hình chủ điện thiên cung đã tráng lệ khiến người ta thán phục như vậy, vậy thì cung điện thực e rằng sẽ càng mang tới cho người ta chấn động.

- Thánh thượng, người xem!

Tuyết Hoa nương nương nắm tay hoàng đế, đi vòng quanh cung điện ngọc bích mấy vòng, tiếng nói ngọt ngào vang lên:

- Thật sự có cung điện như vậy sao?

Hoàng đế cười nói:

- Đây là hành cung mà Tinh Trung Hầu xây dựng cho trẫm!

Nhìn về phía Lâm Nguyên Phương, thấy Lâm Nguyên Phương cung kính đứng bên cạnh, cũng không đọc tiếp, hoàng đế liền hỏi:

- Đọc xong chưa?

- Thánh thượng, còn một đoạn nữa!

- Không cần đọc từ tốn, nói cho trẫm đoạn sau có ý gì là được.

Hoàng đế vuốt nhẹ nhàng đỉnh cung điện. Nơi đó có một viên hồng bảo thạch, trong ánh sáng xanh lại càng rực rỡ lóng lánh.

- Thánh thượng, trong tấu chương của Tinh Trung Hầu có nói, chủ điện thiên cung đã xây dựng xong, bây giờ đang nhanh chóng xây dựng phụ điện!

Lâm Nguyên Phương khom người sau lưng hoàng đế nói:

- Bách tính của Hà Tây Đạo từ khi biết xây dựng thiên cung cho thánh thượng, trên dưới đồng lòng, người người đều anh dũng giành trước. Tinh Trung Hầu cũng điều động mấy vạn người xây dựng cung điện. Cộng cả người phụ trợ, vì phụ trợ xây dựng nơi này, Hà Tây Đạo đã điều động gần mười vạn người, công trình hùng vĩ, tốc độ xây dựng lại rất nhanh. Tất cả phí dụng đều do Tinh Trung Hầu xoay xở ở Hà Tây Đạo. Bây giờ mang mô hình chủ điện vào kinh thành, nếu thánh thượng có chỗ nào chưa vừa lòng thì bên Hà Tây kia sẽ lập tức sửa lại!

Hoàng đế thả tay Tuyết Hoa nương nương ra, để bản thân nàng đi quanh cung điện ngọc bích, chắp tay sau lưng, xoay người nói:

- Hà Tây đạo một năm rưỡi trước đã bắt đầu xây dựng, tốc độ cũng không chậm. Lâm ái khanh ngươi cũng biết, lúc trước trong vườn Thiết Huyết, Phùng Nguyên Phá dâng lên Thiên cung đồ, bên trên đã vẽ dáng vẻ của thiên cung ra!

Hắn lại chỉ vào mô hình:

- Ngươi cảm thấy thiên cung này so với bức họa lúc trước có gì khác biệt không?

Lâm Nguyên Phương xem xét vài lần, thở dài nói:

- Quỷ phủ thần công. Thánh thượng, mô hình cung điện này theo góc nhìn của vi thần thì đúng là chuyển tải hoàn toàn bức họa. Tinh Trung Hầu đúng là rất chú tâm rồi!

- Tên mũi to này dù là kẻ xuất thân vũ nhân nhưng bề ngoài thô kệch, bên trong tinh tế.

Hoàng đế vuốt râu cười nói:

- Trẫm giao cho hắn làm việc xấu, xưa nay hắn đều cẩn thận từng li từng tí. Lâm ái khanh, truyền một đạo ý chỉ, nói với mũi to là trẫm rất hài lòng với chủ điện, không cần sửa chữa.

Lâm Nguyên Phương khom người cười nịnh, nói:

- Thánh thượng anh minh. Thánh thượng, trên tấu chương Tinh Trung Hầu còn nói, ba mươi sáu điện, ngoài chủ điện còn ba mươi lăm phụ điện khác, xây dựng theo vị trí Bắc Đẩu. Thánh thượng đúng là chân quân giáng thế, cung điện này xây dựng đều chú ý tới linh khí. Bố cục và chất liệu của nó đều khiến linh khí ngưng tụ, ngoài ra vẫn còn cần có một cái tên.

- Tên sao?

- Đúng vậy.

Lâm Nguyên Phương nói:

- Tinh Trung Hầu bẩm tấu lên hắn tìm một âm dương sư xem phong thủy, ba mươi lăm tòa phụ điện thì không nói chứ tên chủ điện là cực kỳ quan trọng. Âm dương sư nói, chỉ có chí thánh giả do vương giả và chân quân hợp làm một thể mới có tư cách ban tên cho chủ điện. Lúc đó Tinh Trung Hầu liền hiểu ra, vương giả và chân quân hợp thể này hiện giờ trong trời đất chỉ có thánh thượng!

Hoàng đế cười ha hả nói:

- Mũi to để trẫm đặt tên chủ điện của thiên cung thật à?

Hơi suy nghĩ một chút, hoàng đế nói:

- Trẫm đúng là thiên tử, cũng là đạo tông chân quân. Trẫm ban cho chủ điện hai chữ Thiên Đạo.

- Thiên Đạo, Thiên Đạo điện!

Lâm Nguyên Phương đọc khẽ một lần, lập tức thở dài nói:

- Thánh thượng anh minh. Hai chữ thiên đạo hiển lộ vương đạo mạnh mẽ, ại có ảo diệu của đạo pháp tự nhiên chất chứa trong đó. Tuyệt. Đúng là quá tuyệt!

Liếc nhìn tấu chương, hắn lại nói:

- Thánh thượng, cuối cùng Tinh Trung Hầu có một thỉnh cầu, sợ là hơi khó làm!

- Hả?

Hoàng đế liếc Lâm Nguyên Phương một cái:

- Hắn có thỉnh cầu sao?

- Đúng là như vậy. Tinh Trung Hầu nói trong tấu chương, lúc trước bởi đạo thân của thánh thượng xuất hiện tại Hà Tây, trời cùng thánh thượng hiển thánh, lúc này mới khiến Tinh Trung Hầu nghĩ tới việc tu tạo thiên cung.

Lâm Nguyên Phương nói:

- Chủ điện đã xây xong, cũng có tên rồi, có thể dựng biển. Chỉ cần có biển thì sẽ phải tiến hành nghi thức nhập điện. Thế nhưng Tinh Trung Hầu đã để đám âm dương sư tính toán rất nhiều lần, nghi thức nhập điện này chỉ sợ là tạm thời không cách nào tiến hành được!

Hoàng đế hơi cau mày hỏi:

- Tại sao?

- Dựa theo giải thích của âm dương sư thì nơi này chính là Thiên cung, chủ điện là trái tim của Thiên cung, là nơi linh khí tụ tập.

Lâm Nguyên Phương nói:

- Nếu không phải có người đại phú đại quý, căn bản không cách nào trấn áp linh khí của chủ điện, tiến hành nghi thức nhập điện được. Người đầu tiên bước vào chủ điện nhất định phải có khí phú quý, lúc này mới có thể hoàn nhập vào linh khí trong điện. Bằng không đổi thành người bình thường thì không có phúc duyên, ngược lại còn phá phong thủy của Thiên cung!

Hoàng đế nói:

- Phùng Nguyên Phá đã là tổng đốc Hà Tây, hơn nữa trẫm đã phong hắn là Tinh Trung Hầu, cũng là đại phú đại quý rồi. Hắn là người đầu tiên bước vào Thiên đạo điện, chẳng lẽ còn không trấn giữ được sao?

- Trong tấu viết, ý của âm dương sư là tuy Phùng Nguyên Phá cũng có thân phú quý nhưng hắn cũng chỉ là tục thân, ngũ quan không tịnh, cũng không phải là quý thân thuần khiết.

Lâm Nguyên Phương nói:

- Phú quý thân chân chính chính là trời ban chứ không phải do người ban. Trời ban phúc quý, vạn vật hành hương, người người chúc phúc!

Tuyết Hoa nương nương ở bên cạnh nghe vậy, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói:

- Nếu nói như vậy thì trong thiên hạ ai là người có phú quý thân chân chính đây? Phú quý người khác ban cho không phải phú quý. Nhưng phú quý của ai trong thiên hạ không phải do thánh thượng ban tặng chứ?

Lâm Nguyên Phương lập tức quỳ xuống mặt đất nói:

- Trong thiên hạ, chỉ có thánh thượng là được trời ban phú quý, thế gian vạn vật đều được thánh thượng ban phúc!

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Nói thế tức là Thiên đạo điện muốn cử hành nghi thức nhập điện thì nhất định phải đợi trẫm tới mới được sao?

Tuyết Hoa nương nương nghe vậy, đôi mắt mỹ lệ lập tức sáng lên, kéo cánh tay hoàng đế, yểu điệu như nước hồ xuân nói:

- Thánh thượng, Thiên cung nếu xa hoa như vậy, thánh thượng hãy mang nô tì tới Hà Tây thăm đi. Thời điểm nô tì rời Hà Tây cũng chưa bước chân ra khỏi cửa, chỉ nghe bọn họ nói Phùng tổng đốc đang xây dựng hành cung cho thánh thượng. Nhưng nô tì cũng chưa từng thấy qua!

Nàng nhìn cung điện ngọc bích lấp lánh nói:

- Cung điện tuyệt đẹp như vậy, chỉ cần nhìn một cái thì chết cũng được rồi!

Hoàng đế nói:

- Ái phi không nên nói bậy.

Tuyết Hoa nương nương làm nũng;

- Thánh thượng, người mang nô tì đi xem đi. Thánh thượng có thiên hạ. Vạn dặm giang sơn đều là của người. Vì sao thánh thượng lại không rời kinh đi thăm thú giang sơn của người chứ?

Hoàng đế như có điều suy ngẫm, nói:

- Ngươi muốn trẫm bắc tuần sao?

- Thiên cung vốn là hành cung xây dựng để thánh thượng bắc tuần mà.

Tuyết Hoa nương nương kiều mị mê người:

- Bây giờ Thiên đạo điện đã xây xong, vì sao thánh thượng không mượn cơ hội này mà bắc tuần chứ? Vừa có thể dò xét thiên hạ, vừa có thể cử hành nghi thức nhập điện cho Thiên Đạo điện. Thánh thượng tu đạo thành tiên, cần đạo tràng. Thông Thiên điện vốn là đạo tràng thánh thượng xây dựng dùng để tu đạo nhưng bị máu đen làm ô uế. Nô tì nghe nói vị trí của Thiên Cung có thể tụ tập linh khí. Biết đâu ở đó thánh thượng có thể tìm được đạo tràng tu đạo chân chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK