Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cam Ngọc Kiều thần sắc ảm đạm, ẩn giấu trong mắt điều gì đó phức tạp dị thường. Do dự một lúc, cuối cùng Cam Ngọc Kiều giơ tay lên nói:

- Xin mời ngồi.

Đợi Kỳ Hồng ngồi xuống, mới nói tiếp:

- Rất xin lỗi đã để Sở đại nhân phải lo lắng.

Kỳ Hồng thấy thần sắc Cam Ngọc Kiều có vẻ lạ, thêm nữa gã cũng hiểu tính của Cam Ngọc Kiều. Xưa này, nàng vốn là người nói chuyện thẳng thắn, muốn nàng nói lời xin lỗi không phải chuyện dễ dàng. Thế mà lần này, gã rõ ràng nhìn thấy vẻ áy náy trên khuôn mặt của nàng.

Kỳ Hồng đem gói hàng đặt trên bàn, nói:

- Cam cô nương, đây là đồ do Sở đô đốc ra lệnh cho ta giao cho cô.

- Gì cơ? Là cái gì?

Cam Ngọc Kiều nhíu mày hỏi.

Kỳ Hồng mở gói hàng ra. Bên trong là một cái hộp gỗ hình chữ nhật. Mở hộp gỗ ra, Cam Ngọc Kiều liền nhìn thấy bên trong là thanh loan đao. Đây chính là vũ khí mà nàng đã đánh mất ở Sóc Tuyền.

Cam Ngọc Kiều khẽ giật mình, đưa tay cầm lấy thanh loan đao, nắm chặt trong tay, cười khổ nói:

- Sở đại nhân thật có lòng.

- Cam cô nương, cô rời Sóc Tuyền, có phải còn vì nguyên nhân khác đúng không?

Kỳ Hồng hỏi rồi tiếp:

- Chúng tôi đã kiểm tra hiện trường, không thấy dấu vết của đánh nhau. Có điều trên bệ cửa sổ còn để lại cặn của hương đánh mê. Chúng tôi đoán là cô bị người ta dùng hương đánh mê, rồi lợi dụng thừa cơ cưỡng ép nên đã tìm khắp thành.....!

Cam Ngọc Kiều nói vẻ chán nản:

- Các ngươi phát hiện ra hương đánh mê à?

- Đúng như vậy.

Cam Ngọc Kiều do dự một lát, có vẻ muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng, nàng nói khẽ:

- Việc đến nước này, cũng chẳng có gì để nhiều lời. Kỳ Thống lĩnh, người về báo với Sở đại nhân rằng: Thiên Sơn sẽ nhanh chóng xuất binh, để cho Sở đại nhân làm tốt việc chuẩn bị nghênh địch.

- Sở đốc nghe nói đại doanh Tây Bắc đưa đội đón dâu tới. Việc Thiên Sơn xuất binh là không thể tránh khỏi.

Kỳ Hồng thần sắc nghiêm trang, nói:

- Trước khi tới đây, đại nhân có bảo tôi khuyên cô nương. Đã có một số việc không tránh được, thì chỉ còn cách nghĩ theo chiều hướng tốt. Ngài ấy bảo tôi khuyên cô nương không nên buồn quá. Có lúc, nhìn thì tưởng là chuyện xấu, nhưng cũng không chắc đó không phải là chuyện tốt.

Cam Ngọc Kiều khẽ giật mình, hỏi lại:

- Là Sở đại nhân đã nói vậy sao?

- Đúng vậy. Ban đầu, Sở đốc vẫn cho rằng cô nương bị người ta cưỡng ép, là bị hương mê đánh cho ngất xỉu. Nhưng về sau, sau khi đã làm khảo sát tại hiện trường, cuối cùng xác định chính xác là cô nương không phải bị như vậy mà là tự mình ra đi khỏi Minh Hà am.

Thân hình yêu kiều của Cam Ngọc Kiều khẽ rung lên. Trong mắt nàng hiện ra vẻ kinh ngạc.

- Sở đốc không hỏi cô nương tại sao lại làm như vậy. Cô nương vốn rất tự do đi lại ở Sóc Tuyền. Nhưng, binh khí tùy thân để lại ở hiện trường đã tiết lộ cho Sở đốc. Ngài có thể thông cảm cho tâm ý của cô nương.

Kỳ Hồng tiếp lời.

Cam Ngọc Kiều môi run run, rồi nàng cười khổ sở nói:

- Ngài ấy đã biết cặn mê hương để lại là cố tình bày binh bố trận giả sao?

- Đúng vậy.

Kỳ Hồng trả lời, tiếp:

- Cam cô nương, Sở đốc là người có trí tuệ, tinh thông. Cô nên rõ một điều rằng, có một số việc có thể giấu ngài ấy một lúc, nhưng không thể giấu mãi. Mê hương các người để lại không đủ để cho cô bất tỉnh. Hơn thế, tính tình cô, nếu như có người nào cố tình cưỡng ép, lẽ nào chỉ một câu nói mà cô có thể bị thuyết phục. Thế nhưng, hiện trường lại không có chút dấu vết gì của giằng co. Điều đó chứng tỏ rằng, Cam cô nương tự bỏ đi chứ không phải là bị bắt buộc.....!

Cam Ngọc Kiều nhíu đôi chân mày lá liễu. Nàng quả nhiên không ngờ Sở Hoan lại rõ ràng về việc này đến vậy.

- Nhưng hiện trường có để lại bội đao của cô nương. Đây không phải cô nương sơ ý làm rơi mà cố tình để lại. Mục đích của cô chắc là để nói cho Sở đốc rằng, dù là đi như thế nào thì cũng là do bất đắc dĩ mà thôi. Thế nên, Sở đốc có thể thông cảm cho cô nương.

Kỳ Hồng nói khẽ:

- Cô nương đột nhiên thay đổi chủ ý, tất nhiên là bởi vì có người tìm được cô nương, dùng một lý do mà cô nương không thể không rời đi để thuyết phục cô. Nếu như ai đó tìm thấy cô, lại vì một lý do nào đó, Sở đốc sẽ không bắt buộc cô phải nói với ngài. Bởi vì, nếu như có thể nói, cô nương đã sớm nói rồi. Ngài không muốn làm chuyện ép buộc đối với người khác.

Cam Ngọc Kiều khẽ thở dài một tiếng, than:

- Kỳ thống lĩnh, cám ơn các người có thể hiểu và thông cảm cho ta. Có một số việc, Sở đốc trước sau sẽ sớm biết mà thôi, nhưng không phải là bây giờ.

Dừng một lát, nàng hỏi:

- Sở đại nhân bảo ngươi tới đây, chắc cũng không chỉ vì đưa cây đao này đúng không?

- Sở đốc hi vọng cô nương có thể giúp một việc.

Kỳ Hồng hạ giọng nói:

- Việc này rất quan trọng đối với Sở đốc. Ngài tin cô nương sẽ giúp ngài.

Cam Ngọc Kiều sẽ giật mình. Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Kỳ Hồng, nàng hiểu việc ở đây không phải việc bình thường.

Các quan viên phụ trách việc đón dâu của Thiên Sơn ngay sáng sớm hôm sau đã tỉnh lại. Tối qua Hoàng Ngọc Đàm và các quan viên Hạ Châu liên tục chúc rượu. Tuy hai bên đều hiểu rõ sự tình, nhưng lại không thể không chúc rượu cho nhau.

Tiệc rượu mãi đến nửa đêm mới tan. Các quan viên của Thiên sơn này tuy tửu lượng không tồi,nhưng cuối cùng cũng bị dìu ra khỏi bàn tiệc trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Họ được đưa thẳng tới nơi thu xếp nghỉ ngơi của đoàn.

Cho đến lúc sáng mai tỉnh lại, đầu óc vẫn còn đau nhức, lòng thầm nghĩ đêm qua quả thực đã uống nhiều rượu.

Lại nghĩ đến giờ vẫn còn ở thành Hạ Châu. Đây là địa bàn của Sở Hoan, là nơi không thể ở lâu. Đã không nhìn thấy Hàn Anh, lại không nhìn thấy Bùi Tích, vẫn là rời đi sớm thì hơn.

Đêm qua lại có trận mưa lớn, nhưng sáng tinh mơ đã tạnh hẳn. Ra tới cửa, không khí thoảng mùi bùn đất sau trận mưa rào.

Gã đi vào bên dịch quán, Thường Hoan cũng tập hợp đội ngũ, đợi ở bên ngoài dịch quán. Cả đội chỉ đợi Cam Ngọc Kiều lên xe là xuất phát. Thế mà đợi mãi vẫn không thấy bóng người đâu. Quan viên Thiên Sơn có chút sốt ruột thì nhìn thấy một thị nữ vội vàng đi tới. Thường Hoan đã hỏi:

- Cam cô nương ở đâu? Đã thu xếp ổn thỏa chưa?

Thị nữ vẻ mặt nhăn nhó trả lời:

- Thường phó tướng, cô nương, cô nương bị bệnh. Toàn thân rũ ra, đổ mồ hôi, không dậy nổi khỏi giường...!

- Cái gì?

Thường Hoan cùng quan viên đồng thời sững sờ. Thường Hoan vốn đã ở trên ngựa, lúc này nhảy vội xuống, hỏi:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm qua vẫn còn ổn cơ mà?

- Đúng vậy ạ. Hôm qua khi ăn uống còn rất tốt. Thế nhưng, tới nửa đêm thì đột nhiên bị phát sốt, rồi sau đó người khó chịu. Vốn dĩ đã định tìm đại phu ngay, nhưng cô nương có nói là không có việc gì lớn, sáng là khỏi. Nhưng giờ bệnh tình ngày càng nghiêm trọng hơn.

Thị tỳ trả lời với giọng đầy vẻ lo lắng:

- Thường phó tướng, phải tìm đại phu ngay chứ ạ?

Thiên Sơn quan viên nhíu mày nói:

- Bên Chu đốc có nói muốn ngày rằm tháng Giêng đưa người vào Minh Sa. Hôm nay đã là ngày mùng mười tháng giêng rồi. Thời gian hết sức gấp gáp...!

Thường Hoan lập tức lộ vẻ không bất mãn, nói:

- Lô đại nhân, giờ là lúc nào rồi. Nên bàn về chuyện sớm muộn, hay là sức khỏe của cô nương quan trọng hơn.

Rồi gã lại lên ngựa, dặn dò lại cho mọi người:

- Bây giờ ta phải đi tìm Hoàng Tri châu, để ông ấy tìm đại phu chữa bệnh cho cô nương.

Thường Hoan tìm được Hoàng Ngọc Đàm. Hoàng Ngọc Đàm không nói thêm lời nào, ngay lập tức tìm đại phu có y thuật tốt nhất thành đưa đến dịch quán rồi tự mình tới thăm.

Bên ngoài dịch quán, bọn người Thường Hoan quả thực rất sốt ruột. Lô đại nhân của Thiên Sơn vẻ mặt không lõ rõ thái độ, chỉ có Hoàng Ngọc Đàm ở bên cạnh không thôi khuyên can:

- Hai vị không nên lo lắng, đây không phải là việc mọi người muốn. Việc đã như thế này rồi thì chúng ta chỉ có thể để Cam cô nương khám rồi sau đó yên tâm dưỡng bệnh. Sức khỏe là quan trọng nhất.

Một lúc lâu sau, đại phu cũng đã tới. Thường Hoan vội vàng xuống ngựa đi hỏi thăm bệnh tình. Đại phu vẻ mặt rất nghiêm trang nói:

- Cô nương bỗng nhiên lúc nóng lúc lạnh thế này, có lẽ là bị chứng cảm hàn. Đây không phải chuyện chơi, phải uống thuốc rồi quan sát vài ba ngày mới chẩn đoán chính xác và đưa ra phương thuốc điều trị được.

Lô đại nhân ngay lập tức hỏi:

- Cái gì? Phải theo dõi vài ba ngày mới chẩn đoán được sao? Thế là ý gì? Chẳng nhẽ chúng ta lại phải ở thêm đây vài ngày sao?

- Ai nói phải ở lại hai ba ngày?

Đại phu liếc nhìn sang bên Lô đại nhân, nói tiếp:

- Hai ba ngày chỉ là quan sát mà thôi, còn nếu đã chính xác là chứng cảm hàn thì ít nhất phải mươi ngày hoặc nửa tháng mới được rời đi. Phải điều trị cẩn thận...

Lô đại nhân mặt lập tức biến sắc. Thường Hoan cũng không chịu được, nhíu chặt chân mày lại.

Hoàng Ngọc Đàm ở bên cạnh, hỏi:

- Có đúng là chứng cảm hàn không?

- Cái này khó xác định, phải quan sát và theo dõi đã.

Đại phu nói:

- Nhưng cũng có lẽ chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Bất quá, cô nương cũng nên nghỉ ngơi vài ngày. Người bệnh tốt nhất giờ không nên ra ngoài. Thời tiết bây giờ giá rét nên càng không nên ra ngoài mà nên nghỉ ngơi tại phòng. Rồi còn phải uống thêm ít thuốc nữa...

Thường Hoan bất đắc dĩ nói:

- Đại phu, ý ngươi là phải ở đây khoảng năm bữa, nửa tháng à?

- Nếu muốn bảo đảm sức khỏe cho cô nương không có chuyển biến xấu, tốt nhất cô nương nên được ở đây cẩn thận tĩnh dưỡng điều trị. Nếu như muốn đi, các người có thể đưa người đi. Có điều, sau này có xảy ra điều gì, chúng tôi không gánh được trách nhiệm.

Đại phu nói giọng nghiêm túc. Rồi y tiếp:

- Có điều tôi có thể bảo đảm, đã là chứng phong hàn, chỉ trong vòng nửa tháng, tôi có thể cho cô nương khỏe lại hoàn toàn, sẽ không còn một tí bệnh nào nữa...

Thường Hoan nhíu mày. Lô đại nhân kéo Thường Hoan ra ngoài cửa, đảo mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói:

- Thường phó tướng, người xem hiện tại như thế nào?

- Bây giờ chẳng có cách nào. Chúng ta đành ở đây đợi Ngọc Kiều khỏe lại rồi hẵn hay. Chúng ta phái người báo tin sang hai bên, bẩm báo cho Cam tướng quân và Chu tổng đốc.

Thường Hoan trả lời bằng giọng chán nản.

- Cả đường không làm sao, thế mà đến Hạ Châu thì Cam cô nương lại bị như vậy? Thường phó tướng, trong chuyện này có phải có vấn đề gì không?

Lô đại nhân mặt cau có nói.

- Ngươi nói thế là ý gì?

- Có phải người bên Hạ Châu đang giở trò quỷ quái gì không?

Lô đại nhân thấp giọng hỏi.

Thường Hoan lắc đầu:

- Chắc chưa đến nỗi thế. Ngọc Kiều là muội muội của Cam Tướng quân. Bọn họ chắc không dám giở trò gì với Ngọc Kiều đâu.

- Nếu không chúng ta vào xem xem. Hỏi xem Cam cô nương hiện tại ra sao? Những đại phu này đều là người Hạ Châu, chưa hẳn là không gạt chúng ta. Thường phó tướng, ngài xem thế nào?

Lô đại nhân thấp giọng hỏi nhỏ.

Thường Hoan do dự một lúc rồi trở vào phòng, nói:

- Giờ ta có thể đi thăm Cam cô nương, cũng phải xác định là nên ở đây hay không chứ?

- Đại phu giơ tay, ý nói cứ đi thăm.

Hai người đi ra phía sau, rồi dừng một chút ở bên ngoài phòng. Thường Hoan do dự một chút rồi gõ cửa, nói:

- Ngọc Kiều, cô thế nào? Đại phu nói phải ở lại đây điều trị, cô xem có phải ở lại không?

Một lát sau, nghe như tiếng Ngọc Kiều yếu ớt từ bên trong vẳng ra:

- Nửa đường đã cảm thấy... giờ thấy người không khỏe. Trận mưa tối qua, tôi có mở cửa sổ, chỉ e là bị cảm lạnh. Thường Hoan, giờ tôi chả còn tí sức nào, không dậy nổi. Trước tiên... ở đây vài ngày xem thế nào rồi tính...!

- Vậy thì tốt, tốt nhất cô nên tĩnh dưỡng bệnh cho tốt. Chúng tôi ở bên ngoài, có việc gì thì cứ gọi cho chúng tôi.

Thường Hoan nói bằng giọng ân cần, giờ mới quay người, nói khẽ:

- Xem ra, cô ấy đúng là bệnh rồi, chẳng còn cách nào khác. Chúng ta đành ở đây xem tình hình thế nào thôi.

Ngay khi Cam Ngọc Kiều bị bệnh ở Hạ Châu, từ phía cửa Tây của Việt Châu, một đội quân từ Việt Châu tiến thẳng sang Kim Châu, hướng về Nhạn Môn quan với tốc độ nhanh chóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK