Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Phong dẫn thuộc hạ gần hai trăm người cưỡi ngựa bay qua một cồn cát, chỉ còn cách một cồn cát nữa sẽ đến doanh địa sứ đoàn Tần quốc. Tiếng kêu thảm thiết vọng lên từ phía bên kia càng lúc càng rõ.

Không ít sa phỉ trong lòng căng thẳng, nghe thanh âm bên kia cũng đoán tình hình đang nghiêng về một phía, hơn nữa có thể nghe tiếng gào khóc, nếu chờ đợi thêm, chỉ sợ đám Bạch Lang sẽ cướp sạch đồ đi rồi.

Hắc Phong cao lớn thô kệch, là ác nhân danh chấn trong sa mạc này, tính tình cực kỳ hung hãn, không xem sinh mạng người khác ra gì. Gã thọat nhìn cứ tưởng hạng vũ dũng vô mưu, nhưng thật ra, làm việc cực kỳ cẩn thận, không lập tức hạ lệnh thủ hạ vượt qua cồn cát còn lại, mà mang theo mười người ngựa vượt lên trước, xem tình hình cụ thể thế nào.

Khi gã lên cồn cát, nhìn về doanh địa sứ đoàn, tròng mắt thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Trong sự hình dung của gã, doanh địa sứ đoàn lúc này hẳn là máu chảy thành sông, một mảnh hỗn độn, sa phỉ Bạch Lang chắc chắn là thoải mái cưỡi ngựa như vào chốn không người, thoải mái hành hạ chém giết.

Nhưng hết thảy không như hình dung của gã.

Đúng là máu đã chảy thành sông, một mảnh hỗn độn nhưng không phải của sứ đoàn mà là sa phỉ Bạch Lang.

Sa phỉ Bạch Lang lúc này thậm chí còn chưa tới gần doanh địa sứ đoàn.

Hơn một trăm sa phỉ, giờ phút này không ngờ đã có một nữa nằm trong vũng máu, có người giãy dụa trên mặt đất tru lên đau đớn, hơn nửa còn lại hỗn loạn thành bầy không còn đội hình gì nữa.

Bên ngoài doanh địa sứ đoàn, hơn một trăm Cận Vệ quân xếp thành hai nhóm, tên như mưa, bắn về phía sa phỉ Bạch Lang. Binh sĩ Cận Vệ quân vốn đã ngủ say lúc này giống như chui lên từ dưới mặt đất lên mà ứng chiến. Hiên Viên Thắng Tài tay cầm dao bầu, chỉ huy hai nhóm Cận Vệ binh tay cầm trường cung. Nhóm thứ nhất bắn tên qua đi, nhóm thứ hai liền bắn tiếp đợt nữa. Cứ như thế, tiến lui nhịp nhàng

Tên không nghỉ giống như châu chấu che trời phủ đất, vô tình lãnh cảm bắn về đám cướp của Bạch Lang.

Cấm Vệ quân là quân đội sắc bén nhất của đế quốc Đại Tần, mỗi một người trong bọn họ đều là dũng sĩ ngàn dặm chọn một.

Cái gọi là sắc bén tinh nhuệ không chỉ nằm ở trang bị, mà bởi vì họ có tố chất chiến đấu mạnh mẽ, quan trọng nhất là họ có kỷ luật chiến đấu nghiêm khắc.

Trên trăm tên cướp cố tiến lên, khí thế đằng đằng, nhưng binh sĩ Cận Vệ quân kỷ luật nghiêm minh, dưới sự chỉ huy của Hiên Viên Thắng Tài, đều có khả năng chủ động ứng chiến độc lập.

Tài bắn cung của bọn họ chưa chắc là trăm phát trăm trúng nhưng tuyệt đối không kém, chưa chắc có một mũi tên trí mạng nhưng đủ để sa phỉ người ngã ngựa đổ.

Băng cướp Bạch Lang thật không ngờ đến cục diện như vậy.

Bọn họ vẫn cho rằng, lần này đánh lén, hẳn là một pha chết chóc, hẳn là toàn sứ đoàn còn trong giấc mộng, dao bầu đã chém đứt cổ bọn họ.

Nhưng sự thật khác hẳn hoàn toàn.

Sứ đoàn hồ như sớm có đề phòng, lúc vừa lao xuống cồn cát, Cận Vệ quân vốn ở trong lều vải tựa như âm hồn đột nhiên đi ra, bọn họ sớm đã chuẩn bị trường cung đoản nỗ, hơn nữa dường như trong nháy mắt đã thiết lập đội hình, ngay cả khi đám sa phỉ ở phía sau còn chưa biết tình hình phía trước thế nào thì trên trời mưa tên đã ào ào trút xuống.

Ngựa của bọn cướp bị bắn trúng điểm yếu hại, nằm trên đấy giãy dụa, không ít tên cướp bị trúng tên, nằm kêu la, sa phỉ vốn định đánh lén sứ đoàn, ngược lại đã bị trúng mai phục của sứ đoàn.

Gần như không có tên cướp nào chuẩn bị tâm lý cho việc này, nên đối mặt với trận mưa tên của Cận Vệ quân, có tên trong cơn hoảng loạn mạo hiểm xông vào trận mưa tên. Dù sao cũng là kỵ binh đánh bộ binh nếu nhích tới gần không chắc đã không thể sát thương Cận Vệ quân đã mệt mỏi. Nhưng những tên này thấy đồng bọn trúng tên ngã xuống ngựa gào khóc thảm thiết, kinh hồn táng đảm, quay đầu lại chạy trốn.

Băng cướp này vốn là một đám ô hợp, lúc này, có kẻ muốn tiếp tục tiến công, lại có kẻ muốn lui, tư tưởng không thống nhất, tạo nên sự hỗn loạn, thậm chí không ít tên cướp còn va vào nhau sứt đầu mẻ trán.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng quát lớn, tiếng gào khóc, cực kỳ hỗn độn.

Có khoảng mười tên cướp không sợ chết quơ dao bầu lên gạt mưa tên xông đến gần Cận Vệ quân, cho rằng khi đến gần cung tên sẽ không thể phát huy tác dụng. Đáng tiếc bọn chúng không biết, khi bọn chúng tấn công ở khoảng cách xa, thì Cận Vệ quân dùng trường cung đối phó, chờ bọn chúng vọt lại gần, binh sĩ Cận Vệ quân lập tức buông trường cung, giơ đoản nỗ lên, không chút lưu tình giết chết mấy tên đó.

Đoản nỗ bắn xa không bằng trường cung nhưng ở gần thì lực sát thương rất mạnh, vù vù vù, tiếng tên nỏ không ngừng lọt vào tai, đồng thời với tiếng tên bắn là các tên cướp đang mon men tới gần thi nhau ngã ngựa.

Hắc Phong dẫn theo người đến đối diện cồn cát xem cho rõ, thấy thủ hạ Bạch Lang từng người từng người thay nhau ngã ngựa, tổn thất chưa từng thấy, Hắc Phong đúng là giật mình không nhỏ.

Tên cướp chột mắt ở bên cạnh đã vội la lên:

- Đại ca, chúng ta không thể chờ thêm.

Hắc Phong giờ đây đã hiểu sứ đoàn lợi hại hơn sự hình dung của mình nhiều, cắn chặt răng lại, nhưng không lập tức phát lệnh. Tên cướp chột mắt lo lắng nói:

- Đại ca, bọn họ đều bị dẫn đến phía bên kia, lúc này chúng ta xuất kích, hai mặt giáp công, chưa chắc không thể thủ thắng.

Sứ đoàn mải mê chiến đấu, lúc này một bên cánh khác yên ắng dị thường. Hắc Phong co giật cơ mặt liên hồi, lúc này trong lòng gã tràn đầy mâu thuẫn. Nếu chỉ nhìn chiến cuộc, giờ phút này suất lĩnh thủ hạ gần hai trăm tên cướp từ phía bên này lao tới, có nhiều khả năng xoay chuyển thế cục. Nhưng nhìn băng cướp Bạch Lang kêu gào thảm thiết, gã cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Đại ca, nếu chúng ta để lỡ cơ hội lần này, đến khi bọn họ đề phòng, muốn tìm cơ hội khác rất khó khăn.

Tên cướp chột mắt thấy Hắc Phong còn đang do dự lòng nóng như lửa đốt thúc giục:

- Đại ca, mau hạ lệnh đi, chúng ta không nên đợi nữa.

Hắc Phong cuối cùng đã ra quyết định:

- Nhị Hà, ngươi mang năm mươi người xông đến trước, xem hư thực thế nào. Nếu không đúng, lập tức rút về, ta ở đây tiếp ứng ngươi.

Độc nhãn sa phỉ đã quay đầu lại, vung tay lên gọi đám sa phỉ ở dưới cồn cát:

- Năm mươi người theo ta!

Trong đám cướp có hơn mười người cưỡi ngựa đi ra, đi theo độc nhãn sa phỉ, độc nhãn sa phỉ sớm đã sốt ruột không chịu nổi, múa may dao bầu, lạnh lùng quát

- Theo ta lao xuống.

Rồi gã dẫn đầu lao ra khỏi cồn cát.

Nhóm cướp phía sau cũng dơ dao bầu lên, bám theo độc nhãn sa phỉ, ánh đao lóe sáng.

Tuy rằng băng cướp Bạch Lang ở bên kia gào khóc thảm thiết nhưng độc nhãn sa phỉ khí thế vẫn hừng hực, chỉ cần dẫn người đánh úp doanh địa sứ đoàn từ phía bên này, gã tin tưởng đầu trận tuyến của sứ đoàn chắc chắn loạn.

Cận Vệ quân thiết lập mai phục, giáng cho sa phỉ Bạch Lang một đòn thật mạnh. Nhưng độc nhãn sa phỉ cảm thấy, nhân mã sứ đoàn đã không còn lực, chẳng qua là dựa vào cung tên mà nghênh chiến thôi. Độc nhãn sa phỉ tin tưởng, nếu đánh giáp la cà, dao sắc chạm nhau, đảm bảo, Cận Vệ quân không thể chịu nổi một kích.

Tuấn mã dưới thân gã phi như bay, cát bụt cuồn cuộn.

Bên trong cát bụi mù mịt, một mũi tên như sao chổi từ trong doanh địa cắt không khí mà tới, tốc độ cực nhanh, độc nhãn sa phỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức cảm thấy ấn đường tê rần, ngã xuống ngựa.

Một mũi tên này, đúng là bắn trúng vào giữa hai hàng lông mày của độc nhãn sa phỉ, tinh chuẩn vô cùng.

Độc nhãn sa phỉ cho rằng mình sẽ là người đầu tiên xông vào doanh địa, nhưng gã lại là tên cướp Hắc Phong đầu tiên nhận lấy cái chết tráng sĩ.

Khi độc nhãn sa phỉ xuống ngựa, từ bên trong doanh địa sứ đoàn, khoảng một trăm Cận Vệ quân lao ra khỏi lều trại, toàn đội trường cung đeo lưng, tay cầm đoản nỗ, trong thời gian cực ngắn đã hình thành hai nhóm, đặt đoản nỗ dưới chân, cầm trường cung lên, cài tên, động tác lưu loát, lúc này Sở Hoan từ trong đám binh sĩ đi ra, cũng cầm cung lên, hạ lệnh:

- Bắn!

Không để cho sa phỉ có chút cơ hội do dự nào, tên đã bắn ra ngoài như cào cào châu chấu.

Mấy chục tên cướp Hắc Phong thấy độc nhãn sa phỉ ngã xuống ngựa, cũng biết chuyện không ổn, khi binh sĩ Cận Vệ quân lao ra, nhóm sa phỉ Hắc Phong cũng không tiếp tục xông về phía trước mà đều ghìm chặt cương ngựa, quay đầu lại.

Sa phỉ Bạch Lang gặ tình trạng thê thảm, bọn họ mới vừa rồi ở cồn cát cũng đã thấy rõ ràng, những người này hiểu rõ trong lòng, giờ phút này tiến lên, chỉ có tái diễn cảnh tượng mà sa phỉ Bạch Lang đã gặp phải mà thôi.

Sa phỉ Hắc Phong thối lui, mà bên kia sa phỉ Bạch Lang cũng hốt hoảng lui lại.

Trường cung đoản tiễn trong tay binh sĩ được huấn luyện bài bản như Cận Vệ quân chính là công cụ giết người cực mạnh, uy lực kinh khủng. Sa phỉ Bạch Lang đánh lén không thành thậm chí liều mạng tới gần cũng không được, xa có trường cung, gần có đoản nỗ, bọn họ lúc này hiểu, bọn họ lần này đánh lén không phải là một thương đội mà là đội quân sắc bén tinh nhuệ nhất Đại Tần.

Sa phỉ Bạch Lang tổn thất hơn nửa, khắp đất cát đều có thi thể sa phỉ, cũng có người chưa chết mà đang giãy dụa hấp hối, người ngựa hỗn loạn, có vài tên đang nằm trên mặt đất bị chính vó ngựa của đồng bọn dẫm chết. Nhóm sa phỉ ý chí chiến đấu không còn, chỉ chăm chăm rút lui, căn bản không để ý tới đồng bọn đang nằm trên mặt đất kêu cứu.

Đến nhanh, hậu quả lãnh phải cũng rất nhanh.

Sa phỉ Bạch Lang bỏ mạng khắp nơi, cuối cùng chật vật bỏ chạy. Hiên Viên Thắng Tài nhìn sa phỉ rút lui, cũng không hạ lệnh truy kích, vẫn như cũ, bày binh bố trận đề phòng sa phỉ quay lại.

Sa phỉ Bạch Lang bỏ chạy, sa phỉ Hắc Phong rút lui cũng nhanh không kém. Tuy rằng khi rút lui cũng có ba bốn người bị bắn chết, có mấy người bị thương, nhưng do rút lui kịp thời, nên thương vong rất nhẹ.

Hắc Phong ở cồn cát quan sát thấy độc nhãn sa phỉ ngã ngựa trong chớp mắt, hoảng hốt biến sắc, môi run lên, mấy người bên cạnh ngơ ngác nhìn, không dám nói lời nào.

Tất cả mọi người đều biết, độc nhãn sa phỉ là chiến tướng số 1 dưới tay Hắc Phong, là nhân vật số 2 trong băng cướp sa mạc Hắc Phong, rất được Hắc Phong coi trọng.

Sa phỉ độc nhãn bản tính hiếu sát, mỗi lần xuất động, đều xông lên trước tiên, trên tay dính đầy máu tươi, nên không ai ngờ tới, chiến tướng giết người không ghê tay lại có thể bị giết chết chỉ trong cái chớp mắt như thế.

Nhóm sa phỉ Hắc Phong đã thối lui đến đồi cát, Hắc Phong nhìn doanh địa sứ đoàn, nhìn hai nhóm binh sĩ Cận Vệ quân trong tư thế sẵn sàng nghênh địch, lại nhìn thi thể độc nhãn sa phỉ nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt, đồng tử co rút lại.

Tuy rằng thủ hạ thương vong rất nhẹ, nhưng độc nhãn sa phỉ bị giết, đối với gã, thực sự là một chấn kinh lớn.

Gã muốn vung tay lên, khiến hai trăm thuộc hạ lao lên tấn công, gã tin tưởng, tuy rằng Cận Vệ quân đã chuẩn bị sẵn sàng, trường cung đoản nỗ sẵn sàng, nhưng nếu quả thật điên cuồng tiến lên, chưa chắc không thể xông vào trong doanh địa.

Nhưng gã cũng rõ ràng, làm như vậy, không thể nghi ngờ được ăn cả ngã về không, đem tâm huyết nhiều năm nay của mình chôn vùi. Gã tự nhận mình là sa phỉ có học vấn, biết giết địch mười ngàn tổn thất tám ngàn, lần này tiến lên, cho dù thắng, sa phỉ Hắc Phong tất nhiên cũng bị tổn thất, mình coi như cướp được chút tài vật, nhưng nếu thuộc hạ bị thương nặng, thì tiền vốn để mình sau này tung hoành sa mạc sẽ coi như mất trắng.

- Đầu lĩnh, chúng ta làm sao bây giờ?

Thấy sứ đoàn đã sẵn sàng nghênh chiến, nhưng chỉ phòng thủ chứ không truy kích, một tên sa phỉ bên cạnh cẩn thận hỏi.

Hắc Phong cuối cùng lộ ra vẻ ác nghiệt:

- Sa mạc còn dài, bố tuyệt sẽ không cho bọn chúng còn sống mà ra khỏi sa mạc.

Gã quay đầu, dẫn thủ hạ rút khỏi cồn cát.

Một hồi chiến đấu kịch liệt không dài, nhưng đối với đám cướp sa mạc mà nói, tổn thất tương đối thê thảm, khi mặt trời chói chang lên cao, từ cát vàng bốc lên mùi máu tươi tanh nồng.

Vẫn có hơn mười tên cướp sa mạc giãy dụa trên mặt cát, muốn bò khỏi chiến trường. Hiên Viên Thắng Tài rốt cuộc vung tay lên, lập tức có hơn hai mươi tên binh sĩ Cận Vệ Quân cùng buông cung tên, rút bội đao tiến lên, nhìn thấy cướp sa mạc còn đang giãy dụa, không nói hai lời, giơ tay chém xuống, giết chết rửa sạch chiến trường.

Đám binh sĩ Cận Vệ Quân này vẻ mặt mỏi mệt, mồ hôi chảy ròng trên người, nhưng xuất đao vẫn vô cùng quyết đoán.

Sau khi Sở Hoan đợi cướp cướp sa mạc thối lui, qua một lúc mới phái mấy người đi thăm dò, trở về bẩm báo đám cướp sa mạc đã hốt hoảng chạy trốn xa rồi.

Tiết Hoài An và quan văn liên quan, cuối cùng ló đầu ra từ trong đống hàng hóa, cả đám vẻ mặt hoảng sợ, tuy rằng chết chính là cướp sa mạc, nhưng tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vừa rồi vẫn khiến đám người Tiết Hoài An nghe sởn tóc gáy.

Giờ phút này Sở Hoan tiến tới chắp tay nói:

- Các vị đại nhân, bị sợ hãi rồi!

Tiết Hoài An khoác một chiếc áo đơn, vạt áo rộng rãi, cũng bất chấp hình tượng, tiến lên bắt lấy tay Sở Hoan, cảm kích nói:

- Sở Phó sứ, may mắn có ngươi, may mắn có ngươi… !

Trong nhất thời gã cũng không biết nói gì cho phải.

Đám quan đều tiến tới chắp tay, có người nói:

- Sở Phó sứ, nếu lần này không phải ngài sớm có chuẩn bị, chỉ sợ chúng ta đều sẽ trở thành quỷ dưới đao cướp sa mạc.

Sở Hoan lại nói:

- Điều này đã không còn quan trọng, quan trọng là hiện giờ các vị đại nhân bình yên vô sự, sứ đoàn ta đều mạnh khỏe, thế là đủ rồi.

Hiên Viên Thắng Tài bên kia dọn dẹp chiến trường, đương nhiên sẽ không quan tâm thi thể, mà để binh sĩ dọn dẹp chiến trường thu thập tên.

Tuy rằng Cận Vệ Quân trang bị cung dài nỏ ngắn, nhưng dù sao số lượng cung tên có hạn, một trận chiến đấu kịch liệt này đã hao phí hơn một nửa tên, tên còn lại cũng không được bao nhiêu, phải bổ sung tên, đành thu hồi tên đã bắn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK