Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc cũng đã hiểu được, tại sao lại có Ma Ha Tạng ở bên trong, vì sao mà vẻ mặt của đám người bên trong đại trướng này lại ngưng trọng như thế, cũng phần nào hiểu được vì sao trong mắt một số người lại tỏ vẻ lo lắng.

Cho dù không có bộ tộc Chu Lạp từ phía nam công kích tới, chỉ nói tới việc phải đối phó với đại quân của Ma Ha La, thì thảo nguyên Cổ Lạp Thấm cũng đủ vất vả rồi, hiện nay bộ tộc Chu Lạp đã ngang nhiên tập hợp binh mã, chuẩn bị kéo quân từ phía nam lên bao vây, tình thế hiện nay là tương đối nghiêm trọng.

- Đại vương tử có dự định như thế nào?

Trong đại trướng hoàn toàn yên ắng, một lát sau, Sở Hoan cuối cùng cũng đã cất nhẹ giọng hỏi:

- Bị tấn công từ hai phía, cả trước lẫn sau đều không thể bao quát hết, Đại vương tử nhất định là đã có sắp xếp rồi.

Ma Ha Tạng ngồi ở trên ghế, trầm mặc không nói lời nào, cuối cùng Tác Cáp Bố Nguyên đã giơ tay lên nói:

- Bộ tộc Chu Lạp cho dù có công kích thì cũng đã sao? Những dũng sĩ của vùng thảo nguyên Cổ Lạp Thấm chúng ta đã từng cho bọn chúng phải uống nước sông chém giết người ngựa tơi bời, lần này bọn chúng lại kéo quân tới, chỉ là tái diễn cảnh năm xưa mà thôi. Tổ tiên của chúng ta có thể đánh cho bộ tộc Chu Lạp kinh hồn bạt vía, thì đương nhiên chúng ta cũng có thể làm được điều tương tự đó!

Sở Hoan muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói ra.

Ma Ha Tạng nói:

- Sở huynh đệ, hiện nay tình thế đang rất nguy cấp, huynh đệ có ý kiến gì không, xin mời.

- Đại vương tử khách sáo rồi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đây là cuộc chiến trên thảo nguyên của các vị, ta dù sao cũng là người của Tần quốc, nếu như bị cuốn vào cuộc chiến tranh này, chỉ e là…!

Ma Ha Tạng nghiêm nghị nói:

- Sở huynh đệ đã quên rồi sao, hiện giờ ngươi không chỉ là sứ giả của Tần quốc, hơn thế nữa ngươi còn là Phò mã của bộ tộc Hoàng Kim, thê tử của ngươi Ỷ La chính là người Tây Lương chúng ta.

Sở Hoan ngẩn người ra, Na Sử Bột Cổ Lợi liếc nhìn Sở Hoan một cái, hơi nhíu mày lại, nhưng lại không nói thêm điều gì.

Vào chính lúc này, từ ngoài trướng có người đến bẩm báo, Na Sử Bột Cổ Lợi cho người đó vào. Người đến báo tin:

- Bẩm báo Đại vương tử, Tộc trưởng, bộ lạc Thổ Nhĩ Khất đã phản bội lại Cổ Lạp Thấm, đi về hướng đông bắc rồi.

- Cái gì?

Tất cả mọi người ở trong trướng đều tỏ ra sửng sốt. Na Sử Bột Cổ Lợi vội lao tới, nắm lấy áo người báo tin, phẫn nộ quát:

- Ngươi nói cái gì, bộ tộc Thổ Nhĩ Khất phản bội lại chúng ta?

Người kia liền đáp:

- Phạt Lam Tức bộ vừa mới tập kết binh mã tới đây, Tộc trưởng của Phạt Lam Tức đang ở bên ngoài doanh trại chờ được diện kiến!

- Cho hắn vào đây.

Rất nhanh, một gã đàn ông trung niên tuổi ngoài tứ tuần tiến vào, quỳ rạp xuống đất nói:

- Tộc trưởng Thổ Cổ Lạp bộ tộc Thanh Đồng Phạt Lam Tức tham kiến Đại vương, tham kiến chư vị Tộc trưởng!

- Thổ Cổ Lạp, bộ tộc Thổ Nhĩ Khất phản bội lại chúng ta, chuyện đó là sự thật?

Na Sử Bột Cổ Lợi trợn trừng mắt hỏi.

Thổ Cổ Lạp nghiêm nghị nói:

- Bẩm Đại tộc trưởng, Thổ Nhĩ Khất Di Cân đã ra lệnh tập hợp bộ tộc Thanh Đồng lại, công bố là đã nhận được lệnh của Đại tộc trưởng và Đại Chế quan, tập hợp toàn bộ người ngựa của bộ tộc Phạt Lam Tức, thế nhưng bên kia lại truyền lệnh nói rằng, không những tập trung nam đinh lại, trong tộc toàn bộ già trẻ gái trai ngay cả súc vật phải tập trung về Thổ Nhĩ Khất. Tiểu nhân cảm thấy có gì không đúng trong chuyện này, nhưng vẫn làm theo những gì mà bọn họ nói, ngầm phái người đi trước thăm dò tin tức, thì biết được tin, Thổ Nhĩ Khất ra lệnh tập hợp người ngựa, không phải là hướng về phía của bộ tộc Na Sử, mà là muốn đưa tất cả mọi người cùng gia súc đi về phía Ma Ha La để nhằm được nương tựa.

Tất cả mọi người có mặt trong trướng để giận đến tím mặt, thế nhưng Ma Ha Tạng lúc này lại tỏ ra hết sức bình tĩnh:

- Bọn chúng đã xuất phát rồi ư?

- Tiểu nhân nhận được tin này, liền nhanh chóng dẫn tộc người của mình hướng về phía bên này, sau khi Thổ Nhĩ Khất Di Cân biết được, liền phái một toán người ngựa đuổi theo ở phía sau, liền bị những dũng sĩ của bộ tộc Phạt Lam Tức đánh đuổi.

Thổ Cổ Lạp mặt nghiêm lại nói:

- Sau đó tiểu nhân có phái người đi dò la tin tức, biết được Thổ Nhĩ Khất Di Cân đã đưa một bộ phận lớn người ngựa đi về phía đông bắc, mười ba bộ tộc Thanh Đồng, chỉ còn có bộ tộc Phạt Lam Tức là về phía này, còn các bộ tộc còn lại đã đi theo Thổ Nhĩ Khất Di Cân.

Na Sử Bột Cổ Lợi ánh mắt như bắn ra lửa giận, giận dưx nói:

- Lão gian tặc Thổ Nhĩ Khất Di Tân, lúc trước kia thoạt nhìn hắn có vẻ rất trung thành, ai có thể ngờ rằng vào chính thời điểm này, hắn lại bất ngờ phản bội chúng ta!

Nhưng Ma Ha Tạng lại nói:

- Không cần phải quá tức giận, vào những lúc như thế này, mới biết được ai là bạn.

Rồi gã bình tĩnh nhìn về hướng Sở Hoan mà nói:

- Dưới cờ của bộ tộc Na Sử, có tới năm bộ tộc lớn Bạch Ngân, trong đó có bộ tộc Thổ Nhĩ Khất, hiện giờ hắn đã đem toàn bộ đám thuộc hạ đi theo, do đó thực lực của chúng ta đã giảm sút đi vài phần.

Na Sử Bột Cổ Lợi liền quay người lại, đưa tay đặt ngang ngực, áy náy nói:

- Đại vương tử, đây là nỗi sỉ nhục của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm chúng ta, cũng tại vì Na Sử Bột Cổ Lợi bất tài, thỉnh cầu Đại vương tử trị tội!

Ma Ha Tạng đưa tay ra nói:

- Cữu phụ không cần phải tự trách mình như vậy. Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, Thổ Nhĩ Khất Di Cân nếu như đã có ý đi theo Ma Ha La, thì hãy cho hắn được thỏa nguyện.

Ma Ha Tạng vốn chỉ trông cậy vào thảo nguyên Cổ Lạp Thấm mà đấu cùng Ma Ha La, hiện giờ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm có một bộ phận bộ tộc Bạch Ngân đã phản bội, chính vì vậy mà thực lực của Ma Ha Tạng đã bị tổn thất rất nặng, thế nhưng lúc này Ma Ha Tạng vẫn thản nhiên không hề tỏ ra lo lắng, trong con mắt của Sở Hoan, thì Ma Ha Tạng quả giống như một ngọn núi lớn không dễ gì mà bị rung chuyển.

Na Sử Bột Cổ Lợi nói:

- Đại vương tử, ta mang theo ít người ngựa, đuổi theo đám người Thổ Nhĩ Khất Di Cân, giết chết toàn bộ đám phản tặc đó đi.

- Không cần vì một việc nhỏ mà làm hỏng đại sự.

Ma Ha Tạng lắc đầu nói:

- Chỉ vì một bộ tộc Thổ Nhĩ Khất, mà làm rối loạn trận thế của chúng ta, thì tuyệt đối không thể được.

Gã nhìn chằm chằm vào bản đồ, cuối cùng nói:

- Hai mặt bị công kích, với thực lực hiện tại của chúng ta, không thể nào trực diện giao đấu, chỉ có thể kéo dài thời gian để thoái lui.

- Thoái lui?

Tất cả mọi người trong trướng đều cảm thấy ngỡ ngàng, ngay đến đánh một trận cũng không có, Ma Ha Tạng tại sao lại nghĩ đến hai chữ “thoái lui”.

Sở Hoan nghe thấy vậy, lại khẽ vuốt cằm, những gì mà Ma Ha Tạng nói quả đúng với những gì mà hắn đang nghĩ.

Biết rõ kẻ địch hung dữ đang ở phía trước, trong hoàn cảnh thực lực yếu kém hơn, vậy mà lại muốn liều mình đánh trận, thì chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu. Sở Hoan trong lòng cũng đang nghĩ rằng cần phải tránh đối đầu với quân chủ lực của địch.

- Đại vương tử, chúng ta rút lui theo hướng nào?

Ma Ha Tạng dò xét bản đồ, Sở Hoan lúc này cũng đang tìm tòi trên bản đồ, Ma Ha Tạng chỉ chốc lát đã xem xong, ngẩng đầu lên hỏi Sở Hoan:

- Sở huynh đệ, theo ngươi chúng ta nên rút lui về phía nào?

Sở Hoan cười cười, chỉ nói một câu:

- Tất cả đều nghe theo chủ kiến của Đại vương tử!

Ma Ha Tạng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sở Hoan, cảm thấy trong lòng của Sở Hoan dường như con đang đắn đo chuyện gì đó, liền nói:

- Sở Huynh đệ, lần này chỉ cần đánh bại được Ma Ha La, ta Ma Ha Tạng nhất định sẽ trọng thượng ngươi, chỉ cần ngươi muốn cái gì, Ma Ha Tạng ta sẽ đáp ứng, nhất định đối đãi hậu hĩnh với ngươi.

Sở Hoan vội nói:

- Đại vương tử đã hiểu nhầm rồi, Sở mỗ tuyệt đối không hề có ý như vậy. Chỉ có điều sự việc liên quan tới Đại vương tử thậm chí là vận mệnh của nước Tây Lương, Sở Hoan chỉ là người ngoài, cho dù là có ý kiến gì, cũng không tiện nhiều lời!

Ma Ha Tạng lúc này đã đứng dậy, kéo một tay của Sở Hoan, đi ra ngoài trướng vải. Mọi người lúc này vẫn chưa hiểu Đại vương tử đang muốn làm gì, liền đi theo phía sau. Ma Ha Tạng lúc này đã đưa cánh tay chỉ lên trời, nói:

- Trên có cao xanh, hôm nay ta Ma Ha Tạng muốn cùng Sở Hoan kết nghĩa huynh đệ, dưới sự chứng kiến của ông trời, ta nguyện cùng Sở Hoan chảy chung một dòng máu, vĩnh viễn không tách rời!

Rồi gã lớn tiếng nói:

- Đem bát lại đây!

Lập tức có người mang bát tới, Ma Ha Tạng đã rút ra một con dao đeo ở bên hông, không đợi mọi người kịp phản ứng, liền lấy mũi dao sắc bén cứa vào cổ tay của chính mình, mặt của Sở Hoan lúc này cũng đã biến sắc, nhìn Ma Ha Tạng đưa cổ tay của mình hướng về phía cái bát, từng giọt máu tươi từ từ nhỏ xuống, nhìn về phía Sở Hoan, nói:

- Sở huynh đệ, Ma Ha Tạng ta thật lòng muốn kết nghĩa huynh đệ sinh tử, ngươi có đồng ý trở thành huynh đệ sinh tử vĩnh viễn không phân hay không!

Trong giờ phút đó vẻ mặt của Đại vương tử vô cùng nghiêm nghị, có vẻ rất chân thành tha thiết.

Ma Ha Tạng lần này hành động bất chợt, Sở Hoan trong lúc tức thời dã không kịp khôi phục tinh thần.

Sở Hoan trong lòng biết Ma Ha Tạng đối với mình có vài phần thiện cảm. Khi Ma Ha Tạng ở nước Tần, hắn cũng đã từng giúp gã hai lần, nhưng không ngờ hôm nay Ma Ha Tạng đột nhiên muốn kết nghĩa huynh đệ với chính mình.

Ma Ha Tạng làm việc một cách ngẫu hứng, tố chất tâm lý của Sở Hoan cũng không phải là kém cỏi, nhưng trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi đó không tránh khỏi có chút run sợ. Nhìn thấy mọi ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn về phía mình, Sở Hoan hơi nhíu mày lại, máu tươi của Ma Ha Tạng vẫn đang nhỏ từng giọt vào trong bát. Gã nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Hoan, nói:

- Sở huynh đệ, ngươi nghĩ ta không xứng để ngươi kết làm huynh đệ sinh tử?

Sở Hoan nhìn thoáng qua những giọt máu tươi trên cổ tay Đại vương tử, cười khổ nói:

- Đại vương tử, ngươi… ngươi đang làm cái gì vậy?

- Ma Ha Tạng làm việc, xưa nay vốn vẫn rất sảng khoái.

Ma Ha Tạng với vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Ta vốn định đợi sau khi bình định Ma Ha La, sẽ làm lễ kết bái huynh đệ với ngươi, thế nhưng ngươi luôn tự cho mình là người ngoài, ta không thể không làm như vậy!

Gã đem con dao trong tay hướng về phía Sở Hoan, hỏi lại một lần nữa;

- Có đồng ý cùng ta kết nghĩa huynh đệ sinh tử không? Sở huynh đệ hãy tự mình lựa chọn đi!

Sở Hoan vẻ hơi trầm ngâm, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, nhận lấy con dao, cũng cắt một đường ở trên cổ tay của chính mình. Hai cánh tay cùng nhau hướng về phía cái bát, máu tươi của hai người hòa quyện vào nhau trong chiếc bát, rất nhanh, Ma Ha Tạng liền cười ha hả, rút tay lại. Bên cạnh có một người dùng thuốc rịt vào rồi băng bó lại. Ma Ha Tạng lớn tiếng nói:

- Rót rượu.

Sở Hoan thu tay về bên cạnh cũng có người tiến lại gần giúp băng bó vết thương, còn một người khác mang chiếc bát có máu tươi của hai người hòa chung với nửa bát rượu mạnh. Rượu và máu tươi hòa quyện lại với nhau. Ma Ha Tạng cầm lấy bát rượu, ngẩng đầu lên uống một nửa bát, uống xong liền lấy tay lau miệng, và đem một nửa bát rượu còn lại đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan chỉ còn cách tiếp nhận, uống hết chỗ rượu còn lại. Lúc này Ma Ha Tạng mới ôm lấy cổ Sở Hoan. Thân hình của gã cao to, so với Sở Hoan thì khôi ngô cường tráng hơn nhiều. Gã ôm lấy Sở Hoan và dùng sức vỗ vào lưng của Sở Hoan, sau đó mới hướng về phía mọi người nói:

- Ông trời làm chứng, chư vị cũng đều nhìn thấy, Sở Hoan và Ma Ha Tạng ta là huynh đệ sinh tử, vĩnh viễn không rời xa!

Đám người Tây Lương vẻ măt khác nhau. Không ai ngờ rằng Đại vương tử chỉ trong giây lát đã có một người anh em kết nghĩa. Hơn thế nữa người anh em kết nghĩa này lại là người Trung Nguyên. Nhưng bất kể trong lòng đang nghĩ như thế nào, bọn họ cũng chỉ còn cách đưa tay ngang ngực hành lễ với Sở Hoan.

Cuối cùng, Na Sử Bột Cổ Lợi lên tiếng trước:

- Đại vương tử, quân tình khẩn cấp, cần phải bố trí như thế nào, xin Đại vương tử chỉ bảo!

Ma Ha Tạng hướng về phía Sở Hoan hỏi:

- Huynh đệ tốt, ngươi vừa mới soi xét trên bản đồ, người cảm thấy chúng ta nên rút theo hướng nào?

Sở Hoan do dự một chút, nghĩ tới câu của Ma Ha Tạng vĩnh viễn không rời xa, xem ra thái độ đó vô cùng chân thành tha thiết, cũng không biết rốt cuộc trong lòng của Ma Ha Tạng đang nghĩ như thế nào, chỉ có điều đã là huynh đệ kết nghĩa, sau này, với thân phận như vậy nếu đề suất không được quấy nhiễu nước Tần, không biết là Ma Ha Tạng có đáp ứng được hay không?

Tuy nhiên cũng như Na Sử Bột Cổ Lợi nói, hiện quân tình đang rất nguy bách, sau này nếu mình muốn có yêu cầu gì đối với Ma Ha Tạng, thì tất nhiên bây giờ phải đưa ra một số ý kiến, góp chút công sức để trợ giúp Ma Ha Tạng.

Hắn xoay người tiến vào trong trướng vải. Mọi người cất bước theo sau, tiến về sát tấm bản đồ. Sở Hoan liền chỉ tay về hướng Tây bộ của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm mà nói:

- Đại vương tử, nơi đây dường như là một miền đồi núi!

- Đó là Hắc sơn!

Na Sử Bột Cổ Lợi đứng ở bên cạnh liền nói:

- Có điều đây chỉ là một đám núi đất trơ trọi, không thể làm lá chắn trọng yếu cho chúng ta được.

- Khắp nơi trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, dường như đâu cũng là một vùng đất bằng phẳng, cũng không có nhiều nơi có thể làm lá chắn cho chúng ta.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Mặc dù đây chỉ là một dãy núi đất, thế nhưng cũng là nơi duy nhất mà hiện nay chúng ta có thể lợi dụng được, đương nhiên nếu như thật sự muốn tìm một nơi có thể làm lá chắn bảo vệ, thì trước khi bộ tộc Chu Lạp kịp phong tỏa đường lui về phía nam, chúng ta có thể lui về phía đại sa mạc. Nếu để cho kỵ binh của Ma Ha La vào trong sa mạc, ưu thế đó sẽ không còn nữa.

- Đại sa mạc?

Na Sử Bột Cổ Lợi cười lạnh nói:

- Đại quân của Ma Ha La khi vào trong sa mạc sức uy hiếp đối với chúng ta không còn quá lớn, nhưng không cần đến Ma Ha La động thủ, chúng ta cũng sẽ chết trong sa mạc rộng lớn đó.

- Vậy thì cũng chỉ còn có thể là Hắc sơn.

Sở Hoan bình tĩnh tự tin nói:

- Chủ lực của quân đội Ma Ha La là quân đoàn kỵ binh Tháp Lý Khắc. Ngoài, ra còn có hơn một vạn kỵ binh của Ba Bạch Đồ, uy hiếp đáng sợ nhất đối với chúng ta đó chính là hai quân đoàn kỵ binh này. Nếu như tác chiến ở trên vùng đồng bằng thảo nguyên, Đại vương tử thử nghĩ xem thương vong sẽ không hề nhỏ.

Rồi hắn chỉ vào vùng đồi núi Hắc sơn, nói tiếp:

- Với tình thế trước mắt, thì Hắc sơn chính là mảnh đất mà ông trời đã ban tặng cho Đại vương tử. Đại vương tử hãy xem, dãy núi Hắc sơn không phải hợp lại một chỗ, mà lại kết hợp lại thành hình tam giác, cũng có thể nói rằng, có ba điểm, tạo thành hình tam giác, phù hợp cho phòng thủ. Ngọn núi Hắc sơn này không cần phải quá hiểm trở, chỉ cần chiếm lĩnh được Hắc sơn, thì kỵ binh cũng khó có thể mà phát huy hết được ưu thế của nó…!

Nói tới đây, hắn liền dừng lại một chút, dường như thoáng nghĩ ra chuyện gì đó.

Ma Ha Tạng vội vã reo lên:

- Sở huynh đệ, đệ hãy nói tiếp đi.

Sở Hoan liền nhìn sang chung quanh một lát, thì tất cả mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, lúc này mới nói tiếp:

- Đại vương tử, nếu như huynh có đầy đủ binh lực, hoàn toàn có thể tập trung toàn bộ binh mã đóng quân ở trên ba ngọn núi đó, trừ khi Ma Ha La muốn đem đội kỵ binh của y tới làm nhân sủi cảo… ha ha, nếu như không nằm ngoài dự đoán của đệ, binh mã của y sẽ phải chia thành ba đường!

- Tại sao phải chia thành ba đường?

Na Sử Bột Cổ Lợi không kìm nổi lòng liền vội hỏi.

Lão vốn không hề có chút thiện cảm gì đối với Sở Hoan, nhưng trong giây phút này, lão mơ hồ nhận ra rằng dường những sách lược mà hắn nói để ứng đối với Ma Ha La cũng có chút hy vọng, nên không khỏi tập trung tinh thần lại lắng nghe.

Cuộc tranh đấu giữa các bộ tộc trên thảo nguyên, thông thường đều là dùng thực lực dũng mãnh của mình để chiến đấu. Tuy rằng cũng từng có thủ đoạn đột nhiên tập kích, nhưng đối với dân tộc Tây Lương mà nói, thì cách giao đấu trực diện vẫn là chủ yếu, không giống như người Trung Nguyên dụng binh giảo quyệt, mai phục, đánh lén, trá hàng, rồi dùng thủ đoạn đánh từ phía sau. Người trên thảo nguyên đều tự hào và tự xưng mình là dũng sĩ, đối mặt với kẻ thù, phần lớn không bao giờ chùn bước run sợ, xông về phía trước giết kẻ thù. Ở Tây Lương quốc, để tìm ra được người thông hiểu binh pháp, thì e rằng rất ít, thậm chí là không có ai.

Na Sử Bột Cổ Lợi tuy là người có tài bao quát và xử lý vụ việc hằng ngày, thế nhưng luận về binh pháp, thì lại thô thiển vô cùng. Lúc này nghe thấy Sở Hoan nói quân đội của Ma Ha La sẽ phải chia làm ba ngả, nhất thời không thể hiểu được, do đó không kìm nổi lòng liền mở lời dò hỏi.

Sở Hoan đáp:

- Đại tộc trưởng, mục đích cuối cùng của Ma Ha La trong lần xuất binh này, chính là muốn nhằm vào Đại vương tử.

Ma Ha Tạng nói:

- Có thể bắt sống được ta, tất nhiên là điều mà hắn hằng mong ước. Nếu không, dù có thu lượm được thi thể của ta, thì ta nghĩ rằng hắn sẽ cũng vô cùng thất vọng.

- Cho nên ở Hắc sơn sẽ phân bố binh lực làm ba ngả để tiến lên ngọn núi. Nếu như mỗi đỉnh núi đều nhìn thấy cờ của Đại vương tử, thì Ma Ha La nhất định sẽ rất nóng lòng để bắt sống Đại vương tử. Chính vì vậy mà hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một đỉnh núi nào.

Sở Hoan chỉ vào đỉnh của ba ngọn núi ở trên bản đồ và nói:

- Hắn nhất định sẽ chia quân thành ba hướng. Tuy ba đỉnh núi của ba ngọn núi này cách nhau không xa, thế nhưng lại đủ để quân đội của Ma Ha La phải chia làm ba bộ phận, hình thành ba đội quân chiến đấu độc lập với nhau.

Ma Ha Tạng khẽ vuốt cằm, nói:

- Ý đệ muốn nói tới là, muốn nhờ thế của Hắc sơn để ngăn cản Ma Ha La?

- So với tất cả các nơi khác ở trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm này, đây có thể là nơi duy nhất có thể ngăn cản được đội quân của Ma Ha La, thậm chí đây cũng nơi mà Đại vương tử sẽ có khả năng chuyển bại thành thắng.

Sở Hoan nghiêm mặt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK