Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan biết sức khỏe Lâm Đại Nhi không tốt, nhưng trước mặt Cừu Như Huyết cũng không tiện dìu Lâm Đại Nhi ngồi xuống, đành ho khan một tiếng rồi nói:

- Cừu huynh, Lâm cô nương, ngồi xuống đi rồi lại nói chuyện, đừng khách khí.

Cừu Như Huyết chống đại mã kim đao ngồi xuống. Lâm Đại Nhi cũng không khách khí ngồi xuống cái ghế đối diện Cừu Như Huyết. Sở Hoan đang định khơi mào câu chuyện thì Cừu Như Huyết đã đi thẳng vào vấn đề, nhìn Sở Hoan hỏi:

- Sở đại nhân, vì sao Lâm cô nương lại…

Sở Hoan đáp:

- Thực không dám giấu diếm, hơn một năm trước, Lâm cô nương đã cứu tại hạ một lần. Ân tình này ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Lần này gặp lại Lâm cô nương, mặc dù có chút hiểu nhầm, nhưng… hiện tại coi như đã giải thích rõ ràng. Lâm cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, hôm nay nàng bị thương cho nên ta đặc biệt muốn nàng tĩnh dưỡng ở đây.

Hắn nhìn Lâm Đại Nhi cười hỏi:

- Lâm cô nương, sự việc là như vậy đúng không?

Lâm Đại Nhi lườm Sở Hoan, bấm bụng công nhận Sở Hoan đúng là da mặt quá dày, bịa chuyện ra thế mà tim không hề đập mạnh. Nàng không thèm trả lời, quay sang nhìn cánh tay bị cụt của Cừu Như Huyết, nhíu mày hỏi:

- Cừu đại ca, tay của ngươi…

Cừu Như Huyết cười lạnh:

- Là nhờ Lỗ Thiên Hữu ban cho.

- Lỗ Thiên Hữu?

Lâm Đại Nhi ngạc nhiên:

- Chuyện đó xảy ra khi nào? Đúng rồi, Cừu đại ca, lần trước vì sao ngươi đi mà không chào?

Trong mắt nàng lộ rõ vẻ nghi hoặc:

- Nếu như không phải chính Lỗ Thiên Hữu thừa nhận, ta vẫn… ta vẫn cho ngươi là gian tế của quan phủ, bán rẻ Sáp Huyết hội của ta…

Cừu Như Huyết cười lạnh:

- Cừu Như Huyết mặc dù chỉ là một đao khách trên giang hồ, nhưng cũng hiểu nghĩa khí là gì. Cho đến nay, chưa từng làm cái việc đê tiện bán đứng bằng hữu đó.

Y dừng lại, cau mày hỏi:

- Lâm Đại Nhi, ngược lại, ta còn muốn hỏi ngươi, vì sao đêm đó Lỗ Thiên Hữu lại ra tay với ta? Cừu Như Huyết ta đã làm gì có lỗi với hắn?

Lâm Đại Nhi biết trong đó có ẩn tình, lắc đầu nói:

- Cừu đại ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết. Đêm đó, Lỗ Thiên Hữu đột nhiên tìm ta, nói là không thấy ngươi đâu. Chúng ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì, đều đi ra ngoài bãi đá tìm ngươi. Nhưng…

Đôi mắt đẹp trở nên ác lạnh, bàn tay nắm chặt lại:

- Đến khi chúng ta trở lại bãi đá, mới phát hiện bãi đá đã bị quan binh đánh lén, Sáp Huyết hội… bị hủy hoại trong nháy mắt.

- Các ngươi tìm ta?

Cừu Như Huyết khẽ giật mình. Y suy nghĩ rất lung, đột nhiên như tỉnh ngộ ra:

- Ta hiểu rồi. Hóa ra là thế. Ha ha ha, ta đi tìm một năm, chỉ để hỏi hắn một câu, vì sao hắn phải làm như vậy. Hiện tại đã biết câu trả lời rồi. Lỗ Thiên Hữu quả nhiên xảo trá. Ngay từ khi mới bắt đầu, hắn đã tính dùng ta làm người chịu tội thay. Cái gì mà tình nghĩa huynh đệ muốn cùng ta kết bái huynh đệ, ha ha ha, Lỗ Thiên Hữu ơi là Lỗ Thiên Hữu, đối với kẻ tiểu nhân hèn hạ như ngươi, cái gọi là tình nghĩa huynh đệ chỉ là chó má mà thôi.

Lâm Đại Nhi lập tức hỏi:

- Cừu đại ca, huynh nói là Lỗ Thiên Hữu ngay từ đầu đã có kế hoạch đổ vạ cho ngươi?

- Đúng như thế.

Cừu Như Huyết suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói:

- Lâm … Lâm cô nương, trong nhà lao phủ Vân Sơn, có lẽ Lỗ Thiên Hữu đã bị mua chuộc. Các ngươi đến cướp ngục, chỉ sợ sớm đã nằm trong tính toán của quan phủ.

Vẻ mặt Lâm Đại Nhi càng lúc càng ảm đạm. Kỳ thật nàng đã có cảm giác này. Bây giờ Cừu Như Huyết khẳng định lại, Lâm Đại Nhi càng tin tưởng vào cảm giác của mình.

- Kiều Minh Đường công khai xử trảm mấy người Nhị thúc. Chúng ta sớm đã biết bọn họ muốn dụ chúng ta đến cướp pháp trường.

Lâm Đại Nhi nói:

- Trước đó, chúng ta đã lên kế hoạch chu đáo vẹn toàn. Mặc dù biết cướp pháp trường là việc cực kỳ nguy hiểm nhưng không thể bất chấp tính mạng mấy người Nhị thúc được.

Cừu Như Huyết gật đầu:

- Kiều Minh Đường là người giảo hoạt. Các ngươi chỉ cho là bọn chúng muốn dụ dỗ các ngươi lộ diện, nhưng hiện tại thì thấy, bọn chúng là muốn bỏ con săn sắt bắt con cá to. Dụ các ngươi là cái bẫy giả, mục đích thực sự là để Lỗ Thiên Hữu thoát ra, kể từ đó, lần theo dấu vết hắn để lại mà tìm đến hang ổ của các ngươi, một mẻ hốt gọn Sáp Huyết hội.

Đôi mắt Lâm Đại Nhi tràn đầy vẻ oán hận:

- Ta thật không ngờ, Lỗ Thiên Hữu lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ như vậy.

Cừu Như Huyết cười lạnh:

- Quan phủ dùng hình rất tàn bạo. Lỗ Thiên Hữu dồi chó kia nhìn bề ngoài đường đường nam nhân, kỳ thực cực kỳ nhu nhược, không chịu được bức cung của quan phủ cúi đầu làm chó săn.

Y quay sang nhìn Sở Hoan, áy náy nói:

- Sở đại nhân, ta không có ý chửi mắng ngươi, ngươi đừng trách.

Lúc này Sở Hoan chẳng khác nào người ngoài đứng nghe hai người nói chuyện. Cừu Như Huyết mắng quan phủ xong còn quay sang phân trần, Sở Hoan dở khóc dở cười, chỉ còn cách gật đầu nói:

- Hai người cứ nói chuyện, đừng để ý đến ta.

- Sao lại không để ý được?

Lâm Đại Nhi lườm Sở Hoan, tức giận nói:

- Cừu huynh, hắn cũng là đồ quan phủ chó săn, không tốt đẹp gì đâu.

Sở Hoan cười nhạt, đưa tay lên sờ mũi.

Cừu Như Huyết khẽ giật mình. Lâm Đại Nhi vừa dứt lời cũng biết mình lỡ mồm. Căn bản không phải là sợ Sở Hoan nghĩ ngợi gì, mà mấy lời đó, không những không thể hiện sự thống hận quan phủ, ngược lại còn khiến cho người khác có cảm giác Lâm Đại Nhi có thái độ khác thường đối với Sở Hoan.

Cừu Như Huyết cũng cảm thấy có gì đó không tự nhiên, nhưng Lâm Đại Nhi đã nhanh chóng chuyển đề tài:

- Cừu đại ca, cánh tay của ngươi vì sao lại…

- Lỗ Thiên Hữu giả nhân giả nghĩa, ta thấy hắn tướng mạo đàng hoàng cũng không giống đồ gian nịnh, tại pháp trường lại thấy Sáp Huyết hội các ngươi hào khí vượt mây nên rất khâm phục. Hơn nữa, các ngươi không sợ bẫy rập của quan phủ, vì cứu đồng bọn mà mạo hiểm cướp pháp trường. Các ngươi quả thật đều là những hảo hán tử.

Cừu Như Huyết cau mày nói:

- Cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ta thấy các ngươi hào khí nghĩa hiệp, Lỗ Thiên Hữu là đồng đảng tất nhiên cũng không phải là kẻ tiểu nhân hèn hạ, cho nên bị hắn qua mặt, đồng ý kết bái huynh đệ với hắn.

Lâm Đại Nhi cười khổ:

- Lúc ấy hắn cùng đại ca kết bái huynh đệ, tiểu muội còn lo lắng Cừu đại ca là gian tế quan phủ, trong lòng vẫn đề phòng, ai ngờ…

Cừu Như Huyết nói:

- Ngươi nghi ngờ ta cũng là chuyện bình thường, ta không so đo. Kỳ thật các ngươi đã cứu tính mạng ta, ta cũng nghĩ nên làm cái gì đó cho các ngươi, trả lại ân tình đó. Cừu mỗ hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng đúng là có mắt không có tròng, bị Lỗ Thiên Hữu bịt lại. Hắn cùng ta kết nghĩa huynh đệ, chính là để ta gạt bỏ hết mọi hiềm nghi. Bây giờ nghĩ lại, quan binh có thể tìm tới chỗ ẩn thân của các ngươi, tất nhiên là nhờ ám hiệu Lỗ Thiên Hữu để lại bên đường. Chỉ có thể trách ta và ngươi chưa từng hoài nghi hắn bị quan phủ mua chuộc, dọc đường đi đúng là không hề phát hiện bí mật của hắn.

- Cừu đại ca, đêm hôm đó ngươi mất tích, có phải là vì hắn?

Mắt Cừu Như Huyết như có hàn quang, cười lạnh:

- Ai nói không phải. Xế chiều hôm đó, hắn tới bãi đá tìm ta, tiết lộ Sáp Huyết hội có gian tế. Lúc đó ta cực kỳ tin tưởng hắn. Hắn nói có gian tế, đương nhiên là ta tin có gian tế. Hơn nữa, hắn còn nhờ ta vì tình nghĩa huynh đệ mà giúp hắn trừ gian. Lúc ấy hắn tỏ ra rất khó xử, suy nghĩ rất lung, ta còn tưởng hắn niệm tình cũ không muốn ra tay với gian tế kia. Cuối cùng hắn quyết định phải diệt gian tế. Chúng ta ước định ra tay ở khu vực gần với bãi đá. Hắn và ta đã hẹn nhau, ta chờ ở bên kia rừng, hắn sẽ dụ gian tế đến đó, rồi cùng nhau diệt trừ.

Lâm Đại Nhi cau mày nhăn mặt. Sở Hoan thì ngồi yên lặng trên ghế. Nếu như không phải là hai mắt vẫn mở, thì nhìn cứ như đã ngủ.

- Ngày đó, ta chờ ở ven rừng, đợi rất lâu, đến tận khuya, rốt cuộc đã nhìn thấy hắn. Chỉ là cho rằng mọi việc diễn ra theo đúng ước hẹn. Nhưng…

Cừu Như Huyết nói đến đây, giọng càng lúc càng lạnh giá:

- Ta tuyệt đối không ngờ, gian tế mà Lỗ Thiên Hữu nói không thấy đâu, lại thấy đao của hắn. Khi đó ta không hề nghĩ hắn sẽ xuất đao, cũng chính vì ta không ngờ cho nên mới bị hắn chém trúng.

Y cúi đầu nhìn cánh tay bị cụt của mình:

- Một đao kia của hắn rất tàn bạo, là muốn lấy tính mạng của ta. Nếu như không phải vì ta phản ứng nhanh, thì hắn đã chém đứt không phải cánh tay mà là đầu của ta rồi.

Lâm Đại Nhi hoa dung thất sắc.

Trong lòng nàng, Lỗ Thiên Hữu là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Tâm hồn thiếu nữ của nàng đã từng có đôi lần rung động trước hắn. Thế nhưng, tại Nhân Uân thính, Lỗ Thiên Hữu đột nhiên quay giáo, biến thành người của quan phủ. Điều đó khiến cho Lâm Đại Nhi choáng váng. Trong nội tâm, nàng vừa phẫn nộ vừa nghi hoặc. Nàng thật sự không biết, Thiên Hữu ca kiên nghị dũng cảm trước kia, vì sao lại không còn chút cốt khí mà đầu nhập làm tay sai cho quan phủ. Thậm chí nàng đã từng nghĩ tất cả chỉ là ảo giác. Nàng cảm thấy Lỗ Thiên Hữu không thể nào là người như vậy.

Tuy nhiên lúc này nghe Cừu Như Huyết kể lại sự tình đêm đó, Lâm Đại Nhi rốt cuộc đã sụp đổ hoàn toàn. Lỗ Thiên Hữu quả thật là kẻ tiểu nhân phản bội vô sỉ.

Sở Hoan bất động thanh sắc nhìn Lâm Đại Nhi, thấy thần thái Lâm Đại Nhi thay đổi liên tục, thân hình run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh, vẻ mặt lại trở nên lạnh giá như cũ. Sở Hoan biết tới lúc này Lâm Đại Nhi đã hoàn toàn mất hết hy vọng vào Lỗ Thiên Hữu.

- Ông trời có mắt. Đêm hôm đó, trong rừng sâu, Lỗ Thiên Hữu muốn lấy tính mạng ta, ta sao để hắn toại nguyện?

Cừu Như Huyết nắm chặt tay lại:

- Ta nhảy xuống dòng sông ven núi. Nước sông chảy xiết, cũng may như thế, mà ta mới giữ được tính mạng.

Lâm Đại Nhi cắn răng nói:

- Hắn còn giả mù sa mưa lo lắng cho huynh, đi tìm huynh khắp nơi.

Cừu Như Huyết nhìn Lâm Đại Nhi thở dài:

- Hắn tâm tính ác độc, nhưng đối với ngươi vẫn còn tình cảm, ít nhất là còn mượn cớ đi tìm ta, mà dẫn ngươi rời khỏi bãi đá.

Lâm Đại Nhi nhớ lại, đêm đó, Lỗ Thiên Hữu lấy cớ đi tìm Cừu Như Huyết dẫn mình đi khỏi bãi đá.

Đúng vào lúc quan binh tấn công quét sạch thạch tràng.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện đúng là quá trùng hợp. Lỗ Thiên Hữu dẫn mình rời khỏi đúng vào lúc quan binh tập kích, sau khi quay về, nhìn thấy Sáp Huyết hội bị quan binh vây giết, Lỗ Thiên Hữu còn khuyên giải nàng phải tỉnh táo, chẳng những không cứu viện mà còn ngăn nàng không xông vào cứu viện. Toàn bộ cảnh tượng đó xẹt qua trong đầu nàng. Lúc này, Lâm Đại Nhi không còn chút gì là nghi ngờ Lỗ Thiên Hữu nữa. Mà chuyển sang ân hận vì đã quá mức tin tưởng gã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK