Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi môi đỏ như son của Lâm Đại Nhi khẽ động, ánh mắt thoáng qua nét chán ghét rồi không thèm để ý nữa.

Thái độ của Kim Lang Hầu kia hình như hơi tức giận, mặc dù nữ nhân kia gợi cảm yêu mị, nhưng xem ánh mắt y lại đầy phản cảm lại thêm vài phần đề phòng. Y lạnh giọng hỏi:

- Ngươi vừa nói gì?

Tiểu mỹ nhân lườm y một cái, cười quyến rũ nói:

- Sao vậy? Tai Kim Lang Hầu không thính sao? Ta đã nói rất rõ ràng, lần này đi ra, sơ hở lớn nhất chính là ngươi. Nếu không có sự xuất hiện của ngươi, có lẽ viên đá đã sớm ở trong tay ta rồi.

- Liễu Mị Nương, ngươi nói chuyện cẩn thận hơn một chút đi.

Rõ ràng Kim Lang Hầu biết tiểu mỹ nhân, nhưng giọng nói tràn đầy địch ý.

Tiểu mỹ nhân yêu mị thận xương này chính là Liễu Mị Nương mà Sở Hoan vẫn ngày đêm lo lắng, lúc này nàng lại thêm vài phần diễm lệ, kiều diễm động lòng người.

Khi ở Tây Lương Mị Nương đã bị trúng kịch độc, Quỷ Đại Sư còn chưa thanh trừ hết kịch độc, Bì Sa Môn đã đột nhiên xuất hiện, rơi vào đường cùng, Quỷ Đại Sư chỉ có thể để cho Mị Nương theo Bác Già rời đi. Từ đó về sau, Sở Hoan không có được tin tức của Bác Già và Mị Nương nữa. Nếu biết được bây giờ nàng đang ở đây, nhất định hắn sẽ rất kinh ngạc.

Như khiêu khích, Mị Nương sâu kín thở dài:

- Lảm nhảm, không phải là không cho người ta nói chuyện sao? Trời không quản đất không quản, sao Kim Lang Hầu muốn quản người khác nói chuyện?

Kim Lang Hầu nắm chặt tay, nàng cười ha hả:

- Ôi, chẳng lẽ cho dù thế nào ngươi cũng phải ra tay với ta?

- Ngươi cho rằng ta không dám?

Kim Lang Hầu lạnh lùng hỏi.

Mắt sáng lên hàn quang, Bạch Cự Nhân xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Kim Lang Hầu, gằn từng chữ:

- Ngươi không dám!

Rõ ràng gã đang che chở cho Liễu Mị Nương.

Nghe gã nói vậy, Kim Lang Hầu cũng hơi kiêng kỵ, hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa mà trong ánh mắt sáng lên một tia sát cơ.

Lúc này Mị Nương mới nhìn sang Lâm Đại Nhi, cười duyên:

- Lâm tiểu thư, ngươi thấy đấy, ta đang bận rộn giúp ngươi đấy. Chúng ta có thể làm bằng hữu, đưa viên đá của ngươi ra đi.

Lâm Đại Nhi lạnh như băng:

- Đã nói không có là không có, các ngươi đừng có mơ tưởng.

Mị Nương khe khẽ thở dài, thân thể mềm mại lóe lên lách lại gần, vươn tay bắt lấy Lâm Đại Nhi. Đại Nhi lập tức lùi lại, chỉ là thân thể nàng đã yếu, thân pháp của Mị Nương lại nhẹ nhàng linh xảo, nàng vừa lui một bước đã bị bàn tay trắng nõn như ngọc của Mị Nương bắt lấy, vừa muốn ngăn lại đã thấy móng tay như nụ hoa hồng của Mị Nương nhẹ nhàng tìm tới, từ trong móng tay của nàng nhàn nhạt bay lên một làn khói xanh.

Mặc dù nàng biết làn khói đó có gì đó quái lạ nhưng ngón tay kia lại quá gần, làn khói len vào mũi nàng, mặc dù nàng đã vội nín thở nhưng cũng hít vào mất một ít.

Làn sương kia nhập vào thân thể, rất nhanh, Đại Nhi cảm thấy đầu mình nặng trĩu, lập tức mắt mờ đi, khuôn mặt xinh đẹp của Mị Nương cũng nhòa đi, trong tích tắc ngã xuống, nàng vẫn nhìn thấy khuôn mặt đẹp như ngọc cùng nụ cười mê người quyến rũ của Mị Nương.

Thấy nàng ngã xuống, Kim Lan Hầu vung tay lên:

- Trói nàng ta lại!

Mấy nam nhân bên cạnh y muốn tiến lên, Mị Nương chắn ngang người ngăn lại:

- Nàng là nữ nhân, đương nhiên sẽ do ta chăm sóc. Thân thể của nàng mười ngày nửa tháng cũng không thể khôi phục, không có uy hiếp, cũng không cần trói lại.

Kim Lang Hầu bước lên vài bước, chăm chú nhìn Mị Nương, hùng hùng hổ hổ:

- Liễu Mị Nương, cần phải có được tung tích của viên đá từ chỗ nàng ta. Ta phải khống chế được nàng ta.

Mị Nương giơ tay lên, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt biến mất, đôi mắt long lanh như nước nhìn năm ngón tay ngọc thon dài của mình, năm móng tay sơn đỏ như nụ hoa hồng. Chẳng buồn liếc Kim Lang Hầu, nàng thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, người để cho ta chăm sóc. Các ngươi không cần nhúng tay vào.

- Nếu ta không giao nàng ta cho ngươi thì sao?

Mị Nương thổi một làn hương thơm lên bàn tay của mình, ngẩng đầu nhìn y, khẽ nói:

- Vậy sao ngươi không thử xem?

Kim Lang Hầu cười lạnh, giơ ống trúc trong tay lên.

- Dừng tay!

Bạch Cự Nhân trầm giọng quát. Kim Lang Hầu quay lại hỏi:

- Bạch Tượng Hầu, ngươi còn muốn bảo vệ cho ả sao? Việc liên quan đến đại kế của Thiên Vương, ta phải tự mình đảm bảo.

Bạch Cự Nhân nhìn Mị Nương:

- Mị Nương, giao Lâm Đại Nhi cho y.

- Nhị ca!

Nàng nhíu mày đang muốn nói gì thì gã đã ngắt lời:

- Giao cho y.

Hiển nhiên Mị Nương không cam lòng, nhưng cũng không cãi lời Bạch Cự Nhân, lạnh lùng lườm Kim Lang Hầu một cái, lách mình qua, cũng không nhìn Bạch Cự Nhân mà chậm rãi đi về phía đồng cỏ lau.

Lúc này Kim Lang Hầu mới cho người đưa Lâm Đại Nhi về phòng bên cạnh.

Bạch Tượng Hầu đi theo sau lưng Mị Nương, nhìn vòng eo bảy tấc của nàng dừng lại bên đồng cỏ lau bèn lại gần. Kim Lang Hầu từ xa xa nhìn thấy cũng không tiến lại.

- Mị Nương, không cần chấp nhặt y.

Bạch Cự Nhân đứng bên cạnh nàng, trong lời nói tràn đầy tâm ý sâu nặng.

- Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Vương giao cho chúng ta, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Nàng quay đầu lại, không còn bộ dáng quyến rũ động lòng người trước đó nữa, khóe mắt thoáng liếc qua Kim Lang Hầu ở rất xa, khẽ nói:

- Nhị ca, một kẻ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như vậy, vì sao chúng ta phải đi cùng y?

- Mặc kệ y là người thế nào cũng được Thiên Vương phong hầu tước.

Bạch Cự Nhân nghiêm giọng:

- Thiên Vương trí tuệ hơn người, nếu đã ban cho y tước vị đương nhiên là có lý do, mặc kệ muội không thích y bao nhiêu, y cũng là người một nhà.

- Người một nhà?

Nàng cười lạnh:

- Nhị ca, trong lòng ca rất rõ ràng mục đích Thiên Vương để cho y đi theo chúng ta.

Cho dù gã không có lông mày nhưng vẫn nhíu lại:

- Mục đích gì?

Nàng sâu kín thở dài:

- Nhị ca đã biết rồi còn cố hỏi sao? Kim Lang đi theo chúng ta cũng chỉ là giám thị chúng ta mà thôi.

- Mị Nương, không nên nói bậy. Thiên Vương đối với chúng ta tình thâm nghĩa trọng, sao lại phái người giám thị chúng ta được? Chỉ là chuyện lần này rất khó giải quyết, Thiên Vương chỉ muốn phái thêm vài người giúp chúng ta mà thôi.

- Phái người của Hình Đường giúp chúng ta?

Nàng như cười như không:

- Nhị ca, Hình Đường của Kim Lang hình như chưa làm được việc gì, chỉ biết nghiêm hình tra tấn, vu oan giá họa, còn nói hỗ trợ... Ca cảm thấy lần này y có thể giúp được chúng ta việc gì?

- Mị Nương, muội không giống trước kia.

Gã khẽ thở dài:

- Từ khi quay về, muội đã thay đổi rất nhiều... Ta biết, tam đệ bị hại đã khiến cho muội bị đả kích rất lớn, nhưng...người chết cũng đã chết rồi, người sống chúng ta cần phải cố gắng sống sót. Nghiệp lớn của Thiên Vương chưa thành, chúng ta cũng phải tuân thủ lời thề năm đó, tận lực giúp Thiên Vương thành nghiệp lớn.

Nàng lắc đầu:

- Nhị ca, người thay đổi không phải muội. Thực ra, từ khi quay về muội mới phát hiện, nghĩa quân Hà Bắc hôm nay đã khác với trước kia...

Dừng một lát, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tượng Hầu như cột điện:

- Chính bản thân Thiên Vương cũng đã thay đổi rất nhiều.

Mày Bạch Tượng hầu chỉ hơi nhăn lại, không nói gì.

- Bốn hầu trước kia Thiên Vương phong tước cùng tiến cùng lùi với chúng ta, thân như huynh muội. Nhưng khi muội quay về, bốn hầu năm đó đã trở thành tám hầu, chỉ trong vòng hai năm mà đã phong thêm 8 tước hầu, mà bốn người này....

Đôi mắt xinh đẹp của Mị Nương khẽ chớp:

- Mà bốn kẻ mới được phong hầu tước, hoặc là mới gia nhập nghĩa quân không lâu, hoặc là nhân phẩm bại hoại. Nhị ca, ca và muội, muội nói thật lòng, ngồi bằng vai với những kẻ đó, trong lòng ca phục sao?

Bạch Tượng Hầu nghiêm mặt:

- Mị Nương, sao muội lại nghĩ vậy? Năm đó khởi sự, đội ngũ của chúng ta không nhiều, Thiên Vương phong bốn hầu là do tình hình thực tế của chúng ta, hôm nay thanh thế nghĩa quân đã lớn, người đông thế mạnh, cơ hồ toàn bộ Hà Bắc đã nằm trong tay chúng ta, nhân mã theo nương nhờ nghĩa quân ngày càng nhiều, bây giờ Thiên Vương phong tám hầu cũng không phải chuyện không thể hiểu.

- Nhưng nếu đến khi chiến tranh, bốn hầu đó, có ai có thể lên đài? Đại ca dụng binh mưu trí, nhị ca cũng là dũng mãnh tuyệt luân, mặc dù ca ca muội không so được với hai người họ nhưng cũng không thua ai. Chỉ có muội...

Bạch Tượng Hầu ngắt lời:

- Mị Nương không cần khiêm tốn, kỳ binh tập kích, sưu tập tình báo, toàn bộ nghĩa quân cũng chỉ có muội có được bản lĩnh như thế. Thiên Vương phong muội làm hầu tước là vì thực tài, cũng không phải chỉ là tình nghĩa, vì tài năng đích thực của muội.

Nàng cười khổ:

- Nhị ca nói vậy muội cũng không nói thêm gì nữa.

Khóe mắt thoáng lướt qua Kim Lang Hầu ở đó, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh:

- Chỉ là, bốn hầu mới ngoài nghe lời ra còn có tài năng gì? Trước kia Thiên Vương gặp chuyện nhất định sẽ tập trung chúng ta lại, mọi người cùng nhau bàn bạc, nhưng... Hiện giờ mọi chuyện đều là Thiên Vương độc đoán, bất cứ chuyện gì, ngài cũng chỉ ra lệnh cho chúng ta đi chấp hành, không tiếp tục tập trung cùng bàn bạc như trước.

- Mị Nương, ta hiểu tâm tình muội, có điều, muội cũng thấy, mặc dù năm đó Thiên Vương vẫn tìm chúng ta bàn bạc khi có chuyện lớn nhưng chúng ta vẫn bị Hàn Tam Thông đánh bại, chỉ có thể xé lẻ chia thành từng tốp nhỏ âm thầm tích súc lực lượng. Mặc dù Thiên Vương không còn bàn bạc với chúng ta nữa nhưng lệnh ngài ban ra chung quy lại giúp chúng ta có thể thắng trận.

Gã chắp tay sau lưng, như đang nghĩ gì đó:

- Quả thực Thiên Vương có chút thay đổi, nhưng ta

có thể hiểu được sự thay đổi của ngài.

- Giải thích đi?

- Năm đó chúng ta khởi sự ở Hà Bắc, Hàn Tam Thông suất quân đến tấn công, chúng ta vẫn luôn coi thường quan quân của Hàn Tam Thông, gây nên hậu quả liên tiếp chiến bại, vô số huynh đệ tử thương.

Gã thở dài:

- Cuối cùng, Thiên Vương không thể không xé lẻ đội ngũ chia thành từng tốp nhỏ phân tán ẩn nấp khắp các nơi Hà Bắc, chờ thời cơ đông sơn tái khởi. Thực ra tràng thất bại đó đã đả kích Thiên Vương rất nặng, mấy năm nay, Thiên Vương vẫn kín đáo chuẩn bị, vận sức chờ phát động, thất bại trước kia có lẽ cũng khiến cho ngài hiểu ra rất nhiều đạo lý. Hiện nay, ngài độc đoán càn khôn có lẽ cũng là một trong các đạo lý mà ngài ngộ ra. Bất kể thế nào, Thiên Vương cũng đã học được kinh nghiệm từ lần thất bại trước đó, lần này khởi binh chiến lược thỏa đáng, ra tay mãnh liệt, Hàn Tam Thông đã là nỏ mạnh hết đà, toàn tuyến tan tác, chuẩn bị rút lui theo đường biển. Kết quả đã chứng minh tất cả những gì Thiên Vương đã làm đều không sai.

Mị Nương khẽ thở dài:

- Nhị ca, tiểu muội hiểu rõ ca trung tâm cảnh cảnh với Thiên Vương, mặc kệ muội nói gì ca cũng sẽ tận lực bảo vệ ngài... Tiểu muội nói những lời này với ca thực ra chỉ là lo lắng cho Thiên Vương. Tính tình của Thiên Vương đã có sự thay đổi rất lớn. Tiểu muội...tiểu muội chỉ cảm thấy càng ngày càng lạ lẫm, chỉ sợ ngài không phân biệt được công thần và nịnh thần, chẳng những hại đến chính ngài, mà còn hại cả nghĩa quân.

Bạch Tượng Hầu nghiêm nghị nói:

- Những điều này, muội có nói với ta cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói với ai khác... Tâm tình muội không tốt ta có thể hiểu, Mị Nương, về sau này, những câu này nên nói ít hơn thì tốt. Nhị ca có thể hiểu muội, nhưng nhị ca lo lắng người khác nghe được những điều này lại thêm mắm thêm muối. Khi đó, sẽ vô cùng bất lợi với muội.

Nàng cười khổ:

- Muội đã là người chết một lần, còn quan tâm gì nữa? Nhị ca, lần này đến Tây Bắc, Thiên Vương lại đưa ca lại, Mị Nương cảm thấy chuyện không hề đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK