Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan thở dài:

- Dư Bất Khuất chết rốt cuộc có quan hệ với Chu Lăng Nhạc hay không, cũng chỉ có thể là một vụ án chưa giải quyết. Theo tính tình Chu Lăng Nhạc, làm ra chuyện như vậy, đương nhiên sẽ không lưu lại chút dấu vết nào.

Hắn dừng một chút, cười lạnh nói:

- Có lẽ vị đại phu điều trị thân thể cho Dư Bất Khuất đã chết không có chỗ chôn.

Bùi Tích hỏi:

- Nhị đệ, ta nói những lời này, đệ có hiểu được ý ta hay không?

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nói:

- Đại ca nói là, Chu Lăng Nhạc thâm căn cố đế ở Tây Bắc, tình cảnh của ta không lạc quan.

- Ta muốn nói cho đệ, địch nhân lớn nhất của đệ, không phải những loạn phỉ kia, địch nhân thực sự chính là Chu Lăng Nhạc.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Chu Lăng Nhạc có dã tâm trong lòng, chí hướng không nhỏ, đương nhiên sẽ không cho phép Tây Bắc tồn tại thế lực đối lập hắn.

Sở Hoan thở dài:

- Thế nhưng từ sau khi ta bước chân vào Tây Bắc, dường như mỗi việc đều đối lập với hắn. Ái tướng tâm phúc Đông Phương Tín của hắn sợ rằng trong lòng nghĩ cách dồn ta vào chỗ chết cho thống khoái.

- Hoàng đế của các đệ phái đệ tới Tây Quan, đương nhiên không phải ý nhất thời.

Bùi Tích lại cười nói:

- Đi sứ Tây Lương đã khiến danh tiếng của đệ vang xa, tru sát Mộc Tướng quân ở Thái Nguyên, phá nát âm mưu Thiên Môn Đạo tại Thái Nguyên cũng đã chứng minh tài cán của đệ. Nhị đệ làm người bất khuất, có lẽ đây chính là điểm Hoàng đế thưởng thức nhất. Chợt nhìn dường như ứng cử viên tới Tây Quan nhậm chức cũng không ít, nhưng nghĩ kỹ lại sợ rằng cũng không có mấy người.

Sở Hoan cười nói:

- Tiểu đệ cũng không tính là bất khuất, chỉ là đầu gối hơi cứng một chút.

- Quan viên chính trực có đảm lượng trong triều đình, đã là lông phượng râu lân.

Bùi Tích khẽ thở dài:

- Ở trong quan trường lâu rồi, sẽ mắc tật quan liêu. Trái lại Nhị đệ ở trong quan trường không dài, chưa hề bị nhiễm bẩn. Nhị đệ, nếu như đổi lại quan viên khác tới Tây Quan, đệ cảm thấy họ có lá gan dám đối kháng với Chu đảng? Hoặc là bị ép bởi uy thế Chu đảng, rơi xuống làm người của bọn hắn. Hoặc chính là bị họ thu mua, nghe theo lệnh mà làm… Hoàng đế phái đệ tới, đơn giản là Hoàng đế nhìn ra được, Nhị đệ thân có ngạo cốt, tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới thế lực của Chu Lăng Nhạc.

Sở Hoan như có suy nghĩ, nói:

- Đại ca nói rằng, Thánh thượng phái ta tới đây, là trải qua suy tính rất kỹ, mà mục đích của hắn vốn là để ta đối lập với Chu Lăng Nhạc?

- Đúng là ý này.

Bùi Tích nói:

- Vừa rồi ta cũng đã nói, Tây Bắc là một ngọn núi, trên núi chỉ có con hổ Chu Lăng Nhạc này, uy hiếp rất lớn đối với triều đình. Hiện giờ triều đình không thể rút tay đối phó Chu Lăng Nhạc, tuy nhiên lại không thể tùy ý Chu Lăng Nhạc phát triển an toàn ở Tây Bắc, nếu như thật sự bị Chu Lăng Nhạc hoàn toàn khống chế ba Đạo Tây Bắc, hậu quả chắc chắn không thể lường được.

Sở Hoan nâng chén rượu nhỏ, kính Bùi Tích một ly:

- Triều đình sợ Chu Lăng Nhạc phát triển an toàn, cho nên phái ta tời làm rối loạn?

- Từ làm rối loạn này dùng hay.

Bùi Tích cười nói:

- Theo ta thấy được, quan hệ giữa Nhị đệ và bảy họ Tây Quan, Hoàng đế chưa hẳn không biết… Có lẽ Hoàng đế đã sớm biết Nhị đệ từng qua lại với bảy họ Tây Quan, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Hoàng đế phái đệ tới.

- Thần Y Vệ không đâu không nhúng tay, ta thực sự không biết trong thiên hạ này còn chuyện gì Hoàng đế không biết.

- Cản tay Chu Lăng Nhạc tại Tây Quan, Tổng đốc Tây Quan này đương nhiên không thể là người Tây Bắc. Tây Bắc là phạm vi thế lực của Chu Lăng Nhạc, nếu như quan viên bản địa Tây bắc đảm nhiệm Tổng đốc, sẽ rất dễ bị Chu đảng lôi kéo.

Bùi Tích khẽ nói:

- Nhưng quan viên nơi khác đến Tây Quan nhậm chức, chưa quen thuộc cuộc sống nơi này, lại dễ bị Chu đảng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trái lại Nhị đệ có thân sĩ bản địa là bảy họ Tây Quan chống đỡ, sẽ có quan hệ rất rộng, điều này cũng có thể coi là căn cơ, so với những quan viên khác, đã chiếm được địa lợi nhân hòa.

- Mặc dù bảy họ Tây Quan chống đỡ, nhưng so với thế lực của Chu Lăng Nhạc, vẫn cách biệt một trời.

Sở Hoan cau mày nói:

- Không nói tới Tây Quan hiện giờ một nghèo hai trắng, quyền hành quân chính của Tây Quan này, hiện giờ tiểu đệ vẫn không thể nắm trong tay, quân vụ có Đông Phương Tín, chính vụ còn có Đổng Thế Trân, hai người này cấu kết với nhau, có hai người này cản tay, sau này mọi thứ đều hết sức phiền toái.

- Hoàng đế đúng là muốn đệ tới Tây Quan làm rối loạn.

Bùi Tích nói:

- Dùng thế lực của Chu Lăng Nhạc hiện giờ, còn chưa đủ để khiêu chiến với triều đình, trừ khi triều đình bị bức bách quá mức, nếu không trước khi khống chế được ba Đạo Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng đế lợi dụng Nhị đệ làm rối loạn ở Tây Quan, chỉ cần Tây Quan không bị Chu Lăng Nhạc khống chế, Chu Lăng Nhạc cũng không dám vọng động. Mặc dù hắn đang âm thầm dùng một số thủ đoạn, nhưng ở ngoài sáng lại không dám trực tiếp nhúng tay vào công việc Tây Quan, chỉ có thể lợi dụng Đông Phương Tín cùng Đổng Thế Trân gây khó xử cho Nhị đệ… Có lẽ Hoàng đế rất tin tưởng Nhị đệ, cảm thấy Nhị đệ đủ để quấn lấy Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân, có Nhị đệ ở Tây Quan, Chu đảng không cách nào khống chế Tây Quan, như vậy mưu đồ khống chế Tây Bắc của Chu Lăng Nhạc, sẽ khó mà thực hiện.

Sở Hoan chỉ chăm chú lắng nghe, Bùi Tích tiếp tục nói:

- Chỉ cần Nhị đệ chống đỡ ở Tây Quan, hơi có căn cơ, chẳng những có thể ngăn cản Chu đảng khống chế Tây Quan, còn có thể cho Chu đảng một sự đả kích.

- Một sự đả kích?

- Nhị đệ đừng quên, Tây Bắc có ba Đạo, ngoại trừ Tây Quan cùng Thiên Sơn, còn có Bắc Sơn.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Tổng đốc Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương cũng không phải đèn cạn dầu. Trước khi nhị đệ tới Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc thế lớn, Tiếu Hoán Chương không dám đối lập với Chu Lăng Nhạc, biết rõ Chu Lăng Nhạc cài rất nhiều tâm phúc vào Bắc Sơn Đạo, cũng không dám ngăn cản… Đệ nói Tiếu Hoán Chương này cam lòng nghe theo bài bố của Chu Lăng Nhạc?

- Tiếu Hoán Chương đệ từng gặp một lần, quả thực không phải kẻ đơn giản.

Sở Hoan đáp.

- Theo ta thấy, Nhị đệ tới Tây Bắc, chỉ sợ Tiếu Hoán Chương này rất vui vẻ trong lòng.

Bùi Tích nói:

- Trước đây Chu Lăng Nhạc coi Tiếu Hoán Chương là địch thủ, ép sát từng bước, thế lực thẩm thấu Bắc Sơn, nghĩ tới Tiếu Hoán Chương cũng khổ không thể tả. Nhưng dùng thế lực của hắn, không đủ để đối kháng với Chu Lăng Nhạc, chỉ có thể mặc hắn xâm lược. Nhưng Nhị đệ tới Tây Bắc, ánh mắt của Chu Lăng Nhạc chuyển từ người Tiếu Hoán Chương lên người Nhị đệ, Tiếu Hoán Chương có thể thở dốc một hơi. Đệ nói Tiếu Hoán Chương có thể không vui vẻ sao?

- Tiếu Hoán Chương có thể nhẫn nại, người như vậy đã vô cùng đáng sợ.

Sở Hoan đáp.

Bùi Tích nâng chén rượu uống, đặt chén xuống:

- Hiện giờ Tiếu Hoán Chương có thể ngồi núi xem hổ đấu, nếu Nhị đệ đứng vững gót chân ở Tây Quan, như vậy Tiếu Hoán Chương chắc chắn sẽ tới gần Nhị đệ, Bắc Sơn và Tây Quan liên thủ, ngăn được Chu Lăng Nhạc, từ đó Tây Bắc sẽ xuất hiện cục diện bế tắc. Thật ra đây là điều Tiếu Hoán Chương hi vọng thấy, cũng là Hoàng đế hi vọng thấy nhất.

- Hiện giờ triều đình vô lực ra tay đối phó Chu Lăng Nhạc, nếu như ba Đạo Tây Bắc xuất hiện cục diện bế tắc, Chu Lăng Nhạc không thể nhanh chóng lớn mạnh, cũng sẽ tranh thủ thời gian cho triều đình.

Sở Hoan cũng là người thông minh, suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó:

- Chỉ cần triều đình có thể tiêu diệt Thiên Môn Đạo, như vậy tiếp theo sẽ lập tức thu thập Chu Lăng Nhạc.

- Không sai.

Bùi Tích gật đầu nói:

- Đây là ý định của Hoàng đế, lợi dụng Nhị đệ ổn định Tây Quan, xích tới gần Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương, hai Đạo liên thủ ngăn cản Chu Lăng Nhạc, đây là kết quả tốt nhất đối với Hoàng đế.

- Như vậy kết quả xấu nhất là?

- Nhị đệ không cách nào đặt chân ở Tây Quan, Chu đảng khống chế Tây Quan, Tiếu Hoán Chương thấy Nhị đệ vô lực tranh chấp, chỉ có thể cúi đầu trước Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc nhanh chóng lớn mạnh, có được Tây Bắc.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Đây là kết quả Chu Lăng Nhạc muốn thấy nhất, cũng là kết quả Hoàng đế không muốn thấy nhất. Tương tự, kết quả như vậy cũng không phải vi huynh muốn thấy.

Bùi Tích nói một phen, Sở Hoan rốt cuộc hiểu được tầm quan trọng của mình ở Tây Bắc. Hoàng đế phái mình tới Tây Bắc, trên thực tế chính là một canh bạc lớn, thành bại đều ở bản lĩnh của Sở Hoan.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Đại ca nói một phen, khiến cho tiểu đệ hiểu ra…

- Cho nên muốn ngăn cản Chu Lăng Nhạc khống chế Tây Bắc, Nhị đệ chính là khâu trọng yếu nhất, phải ổn định được Tây Quan.

Bùi Tích thần sắc nghiêm trọng:

- Nhị đệ cũng không phải không có cơ hội, ít nhất bề ngoài Chu Lăng Nhạc không dám trực tiếp nhúng tay vào công việc của Tây Quan. Mặc dù hắn dã tâm bừng bừng, nhưng lòng muôn dạ thú cũng không dám bày ra mặt bàn. Thế nhưng không thể nghi ngờ, hắn cũng đang làm một canh bạc lớn, hắn hiểu hơn bất cứ ai, nếu như trước khi triều đình bình định được Thiên Môn Đạo, hắn còn không cách nào khống chế Tây Bắc, như vậy triều đình nhất định sẽ quay đầu trừng trị hắn, cho nên đối với hắn mà nói, đương nhiên hi vọng Thiên Môn Đạo chống đỡ càng lâu càng tốt, đồng thời lại dốc toàn lực, nghĩ hết biện pháp bức Nhị đệ ra khỏi Tây Bắc.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:

- Đại ca, muốn đặt chân ở Tây Quan, ta nên làm thế nào?

- Địch nhân lớn nhất của đệ ở Tây Bắc chính là Chu Lăng Nhạc, nhưng cần giải quyết trước nhất, là Đông Phương Tín và Đổng Thế Trân.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Hai người này tồn tại, cho dù Nhị đệ làm chuyện gì, cũng sẽ liên tục gặp khó… Ngoài ra, Nhị đệ phải mượn nhờ hết thảy thế lực có thể lợi dụng ở Tây Quan, nhanh chóng phát triển thế lực của mình, trong loạn thế, hết thảy đều phải dựa vào nắm tay.

- Nắm tay?

- Nói toạc ra, chính là bạc và đao.

Bùi Tích nghiêm mặt nói:

- Nhị đệ thiên tư thông minh, nghĩ ra phương pháp chế muối bằng hàn thạch, chỉ cần kinh doanh giỏi, có thể giải quyết chuyện bạc, đây là mạch máu của Nhị đệ, phải cố gắng bảo vệ. Hôm nay Nhị đệ nói muốn xây dựng Tân Diêm Cục, đó chính là một chiêu sách thần kỳ, muối mới phải nằm trong tay Nhị đệ, quyết không để cho Chu Lăng Nhạc chạm vào…

- Như vậy đao là… ?

- Quân đội.

Bùi Tích chậm rãi nói:

- Nói cho cùng, mục đích của bạc, chính là vì đao, có đao mới có thể bảo vệ mình, chém giết địch nhân. Trong tay Nhị đệ hiện giờ chỉ có 200 Cận Vệ Quân, mặc dù đều là người tinh nhuệ kiêu dũng thiện chiến, nhưng vẫn không đủ. Đệ nhất định phải có một sư đoàn tinh nhuệ, hoàn toàn nghe theo hiệu lệnh của đệ, từ đó mới có năng lực ổn định Tây Quan, đối kháng với Chu Lăng Nhạc.

Sở Hoan lập tức hiểu được:

- Đại ca nói là, phải kiến quân?

- Đệ là Tổng đốc Tây Quan, ắt không thể thiếu Cấm Vệ Quân Tổng đốc.

Bùi Tích nói:

- Trước đây Cấm Vệ Quân Tổng đốc Tây Quan đã sớm không còn tồn tại, tướng sĩ Cấm Vệ Quân hoặc là chết trận, hoặc trốn đi, số còn lại từ lâu đã bị biên chế tới quân đoàn khác. Hôm nay trùng kiến Cấm Vệ Quân Tổng đốc Tây Quan, thuận lý thành chương, ai cũng không chỉ ra sai lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK