Hồ Tông Mậu ra lệnh một tiếng, đám người Diêu phó tướng lập tức mừng rỡ như điên, thư ký Hà Khôi lo lắng vạn phần, khuyên nhủ lần nữa:
- Tướng quân, đêm đã khuya, tình hình quân địch chưa rõ, không nên xuất binh, xin tướng quân nghĩ lại !
- Đợi đến trời sáng, Sở Hoan hoặc là không biết tung tích, hoặc bị Trương Thúc Nghiêm dẫn tới trước mặt bản tướng.
Hồ Tông Mậu tức giận nói:
- Cái gì tình hình quân địch chưa rõ? Chúng ta không phải mù, quân Sở chạy tan tác, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy.
Y rút bội đao ra, trầm giọng nói:
- Đừng nhiều lời nữa, Diêu phó tướng, truyền lệnh xuống, ba cửa thành còn lại đóng chặt, bất kể ai đến gần, lập tức bắn chết, còn cửa chính... !
Y nhìn quét qua các phó tướng và hiệu tướng một vòng, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên người Hà Khôi, nói:
- Hà Khôi, phòng thủ cửa chính, bản tướng giao cho ngươi, Trần Thụ, ngươi ở lại, nghe lệnh Hà Khôi, cùng Hà thư ký trấn giữ cửa chính.
Một gã phó tướng lập tức không tình nguyện nói:
- Tướng quân, mạt tướng nguyện đi theo tướng quân ra ngoài thành, đánh tan quân Sở, chết cũng không tiếc!
- Không cần nhiều lời, để ngươi ở lại trong thành, nếu bản tướng thủ thắng, coi như ngươi cũng lập được một công lớn.
Hồ Tông Mậu không muốn nói nhiều, nhìn Hà Khôi nói:
- Bản tướng để lại cho ngươi năm trăm ngươi, cố thủ cửa chính, trừ phi bản tướng trở về, nếu không, không được mở cửa thành ra.
Hà Khôi thấy Hồ Tông Mậu tâm ý đã quyết, biết khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể chắp tay nói:
- Tướng quân xuất chiến, xin hãy cẩn thận để ý, ty chức chờ tướng quân thuận lợi chiến thắng trở về!
Hồ Tông Mậu gật gật đầu, lệnh cho các tướng điểm binh. Y nhìn thấy đại doanh quân Sở đã trướng hủy người mất, ngọn lửa phia đông càng lan càng xa, bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng chém giết, biết không thể đợi nữa, cũng không kịp điều động thủ vệ ở các cửa khác, may mà chủ lực doanh chữ Tốn tập trung ở cửa chính. Y lập tức đếm đủ ba ngàn binh chủ lực, để lại mấy trăm người cho Hà Khôi, rồi mở cửa thành. Thấy Hoàng Ngọc Đàm vẫn dẫn người đứng nguyên ngoài cửa thành, đám Diêu phó tướng thúc ngựa lên trước, lớn tiếng nói:
- Tránh ra!
Hoàng Ngọc Đàm ngược lại quay ngang mình ngựa chắn trước mặt họ, sắc mặt không vui, lớn tiếng nói:
- Hồ tướng quân, ngài làm gì vậy? Chẳng lẽ ngài muốn vi phạm ước định với Trương tướng quân?
Hồ Tông Mậu cười lạnh, nói:
- Hoàng tiên sinh, thật không phải rồi. Bản tướng chưa bao giờ đồng ý điều kiện gì với Trương Thúc Nghiêm. Binh mã Sở Hoan đụng đến Hạ Châu, mà Hạ Châu là vùng bản tướng trấn giữ, Trương Thúc Nghiêm không được bản tướng đồng ý, tự tiện lĩnh quân vào vùng bản tướng trấn giữ, làm hỏng diệu kế của bản tướng, đợi lúc quay về bản tướng sẽ tìm hắn tính sổ.
- Hồ tướng quân, ngài... Ngài đây là đang lật lọng.
Hoàng Ngọc Đàm nóng nảy:
- Ngài mạo hiểm ra khỏi thành như vậy, chẳng lẽ... chẳng lẽ không sợ Sở Hoan sẽ phái người đánh lén thành Hạ Châu sao?
Y chỉ vào đám binh mã đông nghịt sau lưng Hồ Tông Mậu:
- Tướng quân đem theo binh chủ lực, thành Hạ Châu trống không, rủi như có người đánh tới, hậu quả khó mà lường được. Xin Hồ tướng quân nghĩ cho đại cục, không cần xuất binh, Sở Hoan bên kia, cứ giao cho Trương tướng quân là được.
Hồ Tông Mậu lạnh lùng nói:
- Hoàng Ngọc Đàm, bản tướng đã nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi còn dài dòng nữa, đừng trách bản tướng trở mặt vô tình!
Hoàng Ngọc Đàm ngồi trên ngựa chắn ngang phía trước, không chịu nhường đường, luôn miệng nói:
- Hồ tướng quân, xin ngài nghĩ lại, ngài... !
Diêu phó tướng đã trầm giọng nói:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Cung tiễn thủ phía sau lập tức giương cung cài tên, nhắm ngay đám người Hoàng Ngọc Đàm. Hoàng Ngọc Đàm bất đắc dĩ phải tránh qua một bên. Hồ Tông Mậu không do dự nữa, vung đao ra lệnh:
- Toàn quân nghe lệnh bản tướng, đuổi bắt Sở Hoan, ai bắt sống được Sở Hoan, thưởng tiền năm trăm lượng, thăng ba cấp, ai lấy được đầu Sở Hoan, thưởng tiền ba trăm lượng, thăng hai cấp, các huynh đệ, cùng ta đuổi theo !
Ba ngàn binh chủ lực doanh chữ Tốn theo sau Hồ Tông Mậu thành một hàng dài như thân rồng trong bóng đêm, đốt đuốc, nhanh chóng đuổi về hướng có tiếng chém giết truyền lại.
Hồ Tông Mậu biết rõ, ban đêm mờ mịt, lại thêm binh Kim Châu đuổi giết, quân Sở tất nhiên chạy không nhanh, nhưng trong lòng y lại rất gấp.
Y chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới cực kỳ phấn khởi. Y mặc dù làm việc cẩn thận cẩn thận, nhưng ra đến sa trường cũng giết người như ngóe. Lúc nà thậm chí đã nghĩ đến khoái cảm khi đao của mình chém lên người địch nhân.
Có kẻ sợ giết người, có kẻ thích giết người, Hồ Tông Mậu chính là loại thứ hai.
Hồ Tông Mậu dẫn quân ra thành, khi binh sĩ cuối cùng vừa ra khỏi cửa thành, cửa thành liền lạch cạch đóng lại. Hà Khôi không hề để cho Hoàng Ngọc Đàm và trăm tên kỵ binh y dẫn theo vào thành, mà ngăn bọn họ ở ngoài cửa.
Hoàng Ngọc Đàm nhíu mày, nhìn lên đầu tường, lớn tiếng hỏi:
- Hà thư ký, chẳng lẽ muốn để chúng ta ở ngoài thành ăn bão cát sao?
Hà Khôi mặt không biểu tình, trên đầu tường lớn tiếng nói:
- Hoàng tiên sinh, Hà mỗ xưa nay rất kính ngưỡng ngài, nhưng mà công tư không thể lẫn lộn. Hồ tướng quân giao việc phòng vệ cửa chính cho Hà mỗ, đã hạ lệnh, trừ phi Hồ tướng quân trở về, nếu không bất luận kẻ nào cũng không được vào thành. Đành để Hoàng tiên sinh chịu thiệt chờ tạm bên ngoài, nếu như thuận lợi, Hồ tướng quân rất nhanh sẽ chiến thắng trở về, đến lúc đó Hà mỗ sẽ chịu tội với Hoàng tiên sinh!
Hoàng Ngọc Đàm thở dài, nói:
- Hồ tướng quân đem cửa chính giao cho ngươi, quả nhiên không chọn lầm người.
- Tiên sinh quá khen.
Ánh mắt Hà Khôi nhìn về phia đông, nhìn Hồ Tông Mậu dẫn binh đi càng lúc càng xa, chân mày hơi cau lại, trên mặt lộ vẻ sầu lo.
Hồ Tông Mậu dẫn quân đuổi theo phía có âm thanh. Âm thanh truyền theo gió, dường như không quá xa. Hơn nữa, những đốm lửa xa xa có vẻ rất nhanh liền đuổi theo kịp, nhưng thật sự muốn đuổi theo, cuối cùng vẫn có một khoảng cách.
Doanh chữ Tốn chỉ có mấy trăm kỵ binh, phần lớn là bộ binh. Hồ Tông Mậu tuy nóng vội, nhưng cũng không thể vứt bỏ bộ binh chủ lực mà chỉ dẫn kỵ binh truy đuổi.
- Tướng quân, xem ra quân Sở thật sự hồn bay phách lạc, chạy nhanh đến vậy.
Diêu phó tướng theo sát sau lưng Hồ Tông Mậu, nhìn ánh lửa xa xa nhanh chóng chạy về phía đông, trong mắt gã tràn ngập hưng phấn, giống như đan sói truy đuổi bầy cừu đang kinh hồn táng đảm chạy trối chết.
- Bất quá bọn chúng chạy không xa đâu, chúng ta nhất định phải lấy được đầu Sở Hoan.
Hồ Tông Mậu dẫn quân đuổi một hơi hơn hai mươi dặm. Tiếng chém giết và tiếng hò hét phía trước vẫn truyền tới như cũ, trong lòng Hồ Tông Mậu lại đột nhiên nổi lên một loại cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này làm y có chút bất an.
- Tướng quân, hình như bọn chúng đã tản ra.
Một gã phó tướng bên cạnh nhắc nhở:
- Tướng quân, ngài xem, phía đông bắc và đông nam đều có ánh lửa... !
Hồ Tông Mậu ghìm ngựa chậm lại, quả nhiên nhìn thấy, dù quân Sở chạy thục mạng về phía đông, nhưng rõ ràng đã chia thành hai nhóm, một nhóm chạy hướng đông nam, một nhóm chạy hướng đông bắc, nhưng ánh lửa lập lòe đã tiết lộ vị trí quân Sở.
- Sở Hoan ở đâu?
Có người lập tức hỏi.
Diêu phó tướng hướng về Hồ Tông Mậu nói:
- Tướng quân, chúng ta cũng chia binh hai đường. Xin cấp cho mạt tướng một đội binh mã, mạt tướng sẽ đuổi theo hướng đông bắc. Chỉ cần Sở Hoan ở bên đó, dù phải cướp từ tay Trương Thúc Nghiêm, mạt tướng cũng sẽ cướp đầu Sở Hoan về.
- Chia binh?
Hồ Tông Mậu do dự.
Diêu phó tướng vội kêu lên:
- Tướng quân, không thể do dự, chúng ta không biết cuối cùng Sở Hoan ở bên nào, đường nào cũng không thể bỏ qua... !
Hồ Tông Mậu vẫn đang do dự. Mặc dù quân Sở thất bại rút lui, còn có viện binh của Trương Thúc Nghiêm, thế nhưng, trong lòng Hồ Tông Mậu rõ ràng, thuộc hạ Sở Hoan có gần hai vạn binh mã, người đông thế mạnh, tuy mình đem theo ba ngàn quân tinh nhuệ, nhưng về số lượng còn thua xa quân Sở, chỉ bấy nhiêu binh lực, nếu còn chia ra, vậy lực lượng sẽ yếu vô cùng.
Hồ Tông Mậu đi chậm lại, tốc độ toàn đội cũng liền chậm lại. Các tướng đều chờ Hồ Tông Mậu ra lệnh. Hồ Tông Mậu suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Diêu phó tướng, bản tướng cho ngươi năm trăm binh mã, các ngươi đi hướng đông bắc. Nếu gặp quân Sở đang chém giết với quân Kim Châu, các ngươi không cần xông lên, chỉ cần tìm xem Sở Hoan có ở đó không. Nếu phát hiện Sở Hoan, lập tức bắn hỏa tiễn làm hiệu, bản tướng sẽ dẫn binh đánh về hướng đông bắc ngay.
Diêu phó tướng chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân mệnh, nếu có cơ hội lấy đầu Sở Hoan, mạt tướng cũng sẽ không do dự.
Gã lập tức nhận năm trăm binh mã đuổi theo hướng đông bắc.
Bọn người Diêu phó tướng vừa rời đi, trong lòng Hồ Tông Mậu liền có chút hối hận, nhưng quân lệnh đã ban, cũng không nên thu lại. Y lấy lại tinh thần, thầm nghĩ có phải mình cẩn thận quá không.
Y giục ngựa nâng đao, dẫn quân đuổi về hướng đông nam. Lại đuổi theo không đến mười dặm, cách quân Sở phía trước càng lúc càng gần, nhưng tiếng hò hét cùng tiếng chém giết lại nhỏ đi không ít, Hồ Tông Mậu nghĩ thầm, chẳng lẽ binh mã của Trương Thúc Nghiêm đã giải quyết xong hết rồi. Trong lòng có chút gấp gáp, bỗng nhiên, y nhìn thấy những đốm lửa phía trước cứ từng đốm, từng đốm tắt ngúm.
Chỉ trong chốc lát, cảnh tượng ánh lửa lập lòe hoàn toàn biến mất.
Không chỉ như thế, tiếng hò hét chém giết cũng toàn bộ biến mất.
Nhìn không thấy ánh lửa, nghe không được âm thanh, phía trước lặng im phăng phắc, bóng đêm sâu thẳm dường như đã nuốt hết những thứ bên kia rồi.
Hồ Tông Mậu kìm lòng không đặng ghìm ngựa chậm lại, tướng sĩ dưới tay y cũng kinh ngạc, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Hồ Tông Mậu thấy tình huống có chút không đúng, truyền lệnh xuống, toàn quân đề phòng. Đoàn người đi tiếp một lát, liền thấy một sườn núi sa mạc nằm ngang phía trước, giống như bức tường chắn trước mặt, nhưng lại không thấy một người nào.
- Tướng quân, hình như... có gì không ổn !
Bốn bề yên lặng như chết, yên lặng đến đáng sợ, một gã phó tướng nhịn không được thấp giọng nói:
- Bọn họ giống như đều... đều biến mất... !
Hồ Tông Mậu khóe miệng co rút, y một tay cầm chiến đao, tay kia siết chặt nắm tay, chẳng biết vì sao, tim y đập càng lúc càng nhanh. Y nhìn xung quanh, một loại dự cảm không may đã bao phủ trong lòng.
- Không ổn, trúng kế rồi!
Hồ Tông Mậu hơi trầm ngâm, kêu lên thất thanh, giọng nói tràn đầy kinh hãi.
- Mau truyền lệnh xuống, toàn quân nhanh chóng về thành, mẹ nó, chúng ta trúng kế rồi... !
Đúng lúc này, một âm thanh bỗng nhiên truyền tới, âm thanh kia cực kỳ đột ngột, như tiếng sấm ở chân trời, như tiếng ác quỷ nghẹn ngào trong lòng đất. Âm thanh từ phía sau truyền tới. Tướng sĩ doanh chữ Tốn nhao nhao quay đầu lại, đằng sau vẫn một màn đêm đen tuyền, âm thanh như sấm rền từ trong màn đen kia vọng tới.
Hồ Tông Mậu khóe miệng giật giật, khóe mắt nhảy lên, giọng nói đã mang theo hoảng sợ:
- Cái kia... Đó là tiếng vó ngựa... !
Tiếng vó sắt nện xuống mặt đất!
Hồ Tông Mậu xuất thân binh nghiệp, dựa vào tiếng vó ngựa trầm thấp kia, y đã nhạy bén đoán được, thiết kỵ từ trong màn đêm xông tới chí ít có hơn mấy trăm người.
Hồ Tông Mậu không khỏi kinh hãi, là thiết kỵ của ai? Theo y biết, dù Sở Hoan người đông thế mạnh, nhưng hắn dùng bộ binh làm chủ, căn bản không có bao nhiêu kỵ binh, vậy kỵ binh xông tới sau lưng, cuối cùng là binh mã của ai?
Ngay lúc y đang hốt hoảng, tiếng vó ngựa lại gần thêm mấy phần, một loại áp lực vô hình đè chặt trong lòng mỗi người, chưa nhìn thấy bóng dáng kỵ binh, nhưng tất cả mọi người như đã cảm nhận được sức mạnh và sát khí mà kỵ binh mang đến.