Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan nhíu mày, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi không tin viên đá đó nằm trên người bản đốc ư?

Kim Lang Hầu cười lạnh đáp:

- Ngươi không tin tưởng chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng không tin tưởng ngươi. Trăm nghe không bằng một thấy, ta thực sự rất hoài nghi dù viên đá ấy có nằm trong tay ngươi, thì ngươi cũng không chắc sẽ mang theo tới đây.

Sở Hoan cười ha hả:

- Ngươi quá cẩn trọng rồi.

Đưa tay thò vào trong túi, dường như đang vuốt ve đồ vật bên trong, nửa cười nửa không nói:

- Nếu như trong này thực sự là viên đá màu đỏ, các ngươi sẽ không nuốt lời, lập tức giao Đại Nhi ra chứ.

Kim Lang Hầu nói:

- Danh dự ấy chúng ta vẫn có, ngươi cũng nói rồi, cho dù giao nàng ta cho ngươi, nếu như ngươi không giao viên đá cho chúng ta, các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi.

Sở Hoan gật đầu cười cười nói:

- Không sai. Dẫn bản đốc vào Bắc Sơn đạo cảnh, các ngươi đương nhiên rất cẩn thận.

- Nói thế nào Tây Quan đạo cũng là phạm vi thế lực Sở đại nhân ngươi, trong phạm vi thế lực của ngươi, ai biết ngươi sẽ bày ra trò gì.

Kim Lang Hầu nói:

- Đến đây, ngươi muốn giở trò đen tối gì cũng không được.

Bỗng ý thức được điều gì, chau mày nói:

- Không cần nói nhiều, mau lấy viên đá ra.

Sở Hoan thở dài, lắc đầu nói:

- Đầu năm, người nào cũng đề cao cảnh giác, cũng không trách các ngươi.

Lại thấy hắn lấy ra từ trong túi một đồ vật, tròn vo, mặt ngoài bao bởi một tầng màu đỏ. Chỉ là Sở Hoan vừa đem đồ kia thắp sáng lên một chút, lập tức cất ngay trở lại vào trong túi, ôm vào trong lòng, như thể đối phương lập tức nhào lên đoạt mất.

Dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng mấy người bọn họ đều trông thấy, đồ mà Sở Hoan lấy ra đúng là viên đá, không phải là đồ giả mạo viên đá, mặt ngoài quả thực cũng có một tầng đỏ thẫm.

- Các ngươi đều thấy rồi đó.

Sở Hoan vui mừng nói:

- Nếu muốn xem kỹ, chờ chúng ta ra khỏi cửa miếu, các ngươi cầm được viên đá, là có thể tha hồ thưởng thức.

Kim Lang Hầu dù còn chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy ánh sáng màu đỏ loé lên từ viên đá kia, lại cũng tin rằng trong tình huống này, Sở Hoan không dám lừa dối. Y liếc một cái, bỏ miếng khăn đen bịt trên mắt Lâm Đại Nhi, bỏ xuống hai thanh đại đao gác trên chiếc cổ ngọc ngà trắng trẻo của nàng. Lâm Đại Nhi chậm rãi mở to đôi mắt, thấy Sở Hoan đứng cách đó không xa, mặt mũi đầy lo lắng nhìn về phía mình, trong lòng nàng bất giác khẽ run lên.

Kim Lang Hầu lạnh lùng nói với Lâm Đại Nhi:

- Còn không mau trở về bên người đàn ông của ngươi đi?

Lâm Đại Nhi lạnh lùng nhìn Kim Lang Hầu một cái, ánh mắt bén như đao, cuối cùng chậm rãi đi đến trước mặt Sở Hoan. Sở Hoan nhìn Lâm Đại Nhi sắc mặt có chút không khỏe, nhưng cũng không bị thương, xem ra đối phương dù bắt được Lâm Đại Nhi, cũng không dám mạo phạm, buông lỏng tâm tình, ôn nhu nói:

- Không sao chứ?

Lâm Đại Nhi thấy vẻ mặt ân cần của Sở Hoan, nghĩ đến người đàn ông này vì nàng một mình đội hiểm nguy, trong lòng nhất thời dâng lên những cảm xúc ngổn ngang, có chút hoan hỉ nhẹ nhàng, mềm lòng cười khổ nói:

- Chàng biết rõ đây là bẫy rập, sao còn tới?

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Vốn ta cũng không muốn tới, thế nhưng con đòi ăn, ta cũng không còn cách nào khác.

Dù đang trong tình thế nguy hiểm rình rập, nhưng nghe Sở Hoan nói vậy, Đại Nhi vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt nhìn Sở Hoan một cái.

Sở Hoan đứng sau lưng Lâm Đại Nhi, cởi dây trói cho Lâm Đại Nhi, nhìn thấy dấu vết dây thừng hằn trên cổ tay nàng, bất mãn nói:

- Ta nói các ngươi có phải quá đáng rồi không, các ngươi rõ ràng biết nàng là người của bản đốc, còn trói nàng như vậy, các ngươi nhìn đi, cổ tay đều chằng chịt vết thương...!

Bốn người xung quanh đều không nói gì, nhìn chằm chằm Sở Hoan.

- Sở đại nhân, giờ ngươi có thể ra khỏi cửa miếu.

Bạch Tượng Hầu thấy Sở Hoan cởi trói cho Lâm Đại Nhi, đứng sau nhắc nhở:

- Ra khỏi cửa miếu, lập tức giao viên đá cho chúng ta.

- Từ trước đến nay ta nói lời luôn giữ lời.

Sở Hoan đỡ Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi khẽ cau mày, cũng không đẩy Sở Hoan ra. Sở Hoan xem ra cũng không có cố kỵ, tay nắm lấy cánh tay Lâm Đại Nhi, cánh tay còn lại quàng qua eo Lâm Đại Nhi, chậm rãi đi về phía cửa miếu.

Lâm Đại Nhi hạ giọng hỏi:

- Viên đá thật sự là trong tay chàng?

Sở Hoan vừa đi vừa nói:

- Ra khỏi cửa miếu, bên phải có một kho củi... một gã thủ vệ, xông về phía đó, ta giải quyết thủ vệ, nàng lập tức lên ngựa...

Không đợi Lâm Đại Nhi đáp lời, hắn đã lớn tiếng che giấu:

- Sớm cảnh cáo nàng trong phủ tổng đốc an toàn nhất, ai cho phép nàng chạy lung tung ra ngoài? Giờ thì tốt rồi, tín vật đính ước phải mang ra đổi tính mạng của nàng, về sau cũng đừng trách ta... Trở về phủ tổng đốc, để xem ta giáo huấn nàng thế nào, không giáo huấn nàng thì muốn đè đầu cưỡi cổ ta sao, phụ nữ như nàng phải để ta dạy dỗ một phen...!

Lâm Đại Nhi đương nhiên không để lọt tai câu nói sau của hắn, nhưng nhớ tới mấy câu hắn nói thầm trước đó. Trong lòng nàng biết hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, chỉ là việc này quá mạo hiểm, thành bại còn chưa chắc chắn.

Lúc sắp tới trước cổng miếu, Sở Hoan lại thấp giọng dặn dò:

- Lên ngựa, lập tức đi về hướng nam, bên đó có đường, ta đã quan sát rồi, bên đó cũng không có thủ vệ...Bất kể là ở đâu, đừng có ngừng lại, cứ tiếp tục đi...!

Lâm Đại Nhi nhớ kỹ trong lòng, bỗng ý thức được cái gì đó, thấp giọng hỏi:

- Vậy... chàng thì sao?

Sở Hoan cười nhẹ:

- Không cần lo lắng chuyện này, nghe lời ta dặn, ta sẽ đuổi theo nàng.

Sở Hoan đã nghĩ đến, ra khỏi cổng miếu, hướng về phía kho củi, đối phương ắt sẽ hiểu ý đồ của mình. Bản thân hắn tuy có thể giải quyết thủ vệ đó, nhưng sau khi tên thủ vệ nhận thức được tình hình, hắn chưa chắc có thể giải quyết nhanh chóng.

Hơn nữa ở đây có nhiều nhân thủ của Thanh Thiên Vương, nếu như hắn giải quyết không mau lẹ, tất sẽ bị cuốn theo. Trong lòng hắn chỉ nghĩ sau khi xông về phía đó, bản thân hắn đối phó với đám thủ vệ, Lâm Đại Nhi nhanh chóng lên ngựa. Nếu như vậy, Lâm Đại Nhi sẽ có đủ thời gian thoát thân. Sau đó, nếu bản thân hắn thuận lợi, cũng có thể nhanh chóng cướp được ngựa thoát thân. Còn nếu bị dây dưa kéo lại, Lâm Đại Nhi không ở bên, bản thân cũng ít vướng bận, chưa chắc không tìm được cơ hội thoát thân.

Hắn biết rõ trong cảnh ngộ này, hắn buộc phải mạo hiểm.

Bất kể nói thế nào, Thanh Thiên Vương cũng là một trong số những nghĩa quân địa phương có thanh thế lớn, không cùng phe với quan phủ, mà hắn là Tổng đốc Tây Quan đạo, đám Thanh Thiên Vương này không chắc không muốn nhân cơ hội này thuận tiện giết hắn. Phải trốn thoát, nếu không cũng đừng mơ đối phương sẽ hạ thủ lưu tình, đành phải đánh cược một phen.

Hắn có ý nghĩ này, cũng có liên quan đến tu vi võ đạo cực lớn của hắn.

Kể từ sau khi tập luyện “Long Tượng Kinh”, Sở Hoan đã có những thay đổi long trời lở đất. Người ngoài có thể không biết, Sở Hoan lại biết rất rõ ràng, việc này giống như bản thân hắn là một khối đá thô sơ, nhưng “Long Tượng Kinh” có uy lực vô song, đã tôi luyện hắn thành kim cương.

Sau khi đột phá Bảo Tượng đạo, tu vi võ đạo của Sở Hoan đã có một bước tiến triển rõ rệt. Mặc dù hắn cũng nhìn ra người khổng lồ da trắng Bạch Tượng Hầu tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó, tuy nhiên hắn cũng không thể buông tay không đánh cược một lần. Đừng nói đến những thuộc hạ bên người Bạch Tượng Hầu kia, ngay cả Kim Lang Hầu, Sở Hoan cũng không quá để tâm.

Lâm Đại Nhi bỗng hiểu tâm ý của Sở Hoan, biết rõ hắn định ở lại đối phó những tình huống bất trắc phát sinh, thấp giọng nói:

- Không được!

Giọng nàng có chút run rẩy.

- Không có thời gian để tranh luận.

Đã gần cổng miếu trong gang tấc, Sở Hoan nghiêm túc nói:

- Nàng không muốn con trở thành cô nhi chứ?

Lâm Đại Nhi đương nhiên hiểu rõ “con” trong lời Sở Hoan nói tới là ai.

Mấy bước cuối cùng này, giờ khắc này Lâm Đại Nhi cảm giác như qua ngàn năm, như thể đi qua cánh cổng lớn này, hai người liền chia cách sinh tử. Thân người mềm mại của nàng run rẩy lên.

Sở Hoan cảm giác được thân người mềm mại của Lâm Đại Nhi khẽ run, vỗ vỗ tay Lâm Đại Nhi trấn an. Lâm Đại Nhi quay đầu nhìn mặt Sở Hoan, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cũng coi như anh tuấn, nhưng lại có mị lực của đàn ông. Cách đây chưa lâu, Lâm Đại Nhi còn cảm thấy phẫn nộ oán não với gương mặt này, nhưng lần này nàng cảm giác được, gương mặt này là khuôn mặt anh tuấn nhất.

Cặp mắt trong trẻo như sao sáng trời đêm kia, dù là trong thời điểm như vậy, vẫn sáng ngời có thần. Dưới ánh sáng long lanh ấy, mang theo vẻ kiên nghị, bình tĩnh cùng bất khuất.

Trong lòng Lâm Đại Nhi khẽ run lên.

Ánh mắt như vậy, nàng dường như đã gặp qua.

Không sai.

Nàng nhớ rất rõ ràng, lần cuối cùng nhìn thấy phụ thân Lâm Nguyên Khánh, ánh mắt phụ thân, cũng phảng phất như vậy. Trước khi ông vào cung, tắm rửa thay quần áo, mang theo Bảo đao rời đi, trước khi đi, ánh mắt đúng là kiên nghị và kiên quyết như thế.

Cánh tay nhỏ thon dài của nàng, lúc này kìm lòng không đặng ghìm tay Sở Hoan. Sở Hoan dường như có chút bất ngờ, nhìn Lâm Đại Nhi một cái. Cũng tại lúc này, hai người đã bước ra cổng miếu.

Ra khỏi cổng miếu, không đợi Sở Hoan bước được bước thứ hai, sau lưng đã vọng đến giọng nói của Kim Lang Hầu:

- Sở đại nhân, đã tới cổng miếu rồi!

Sở Hoan dừng bước, trước tiên nhìn Lâm Đại Nhi một cái, ánh mắt kiên định, ý tứ vô cùng rõ ràng muốn Lâm Đại Nhi làm theo kế hoạch.

Sau đó ánh mắt hắn như lơ đãng liếc về phía kho củi bên kia.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, dù không nhìn thấy xa xa, nhưng lại có thể thấy rõ tình hình xung quanh.

Kho củi không lớn, phía trước là khoảng tường đá bao vây. Vì lâu năm không tu sửa, tường đá không chịu nổi sự tàn phá, chỗ cao nhất cũng chỉ cao bằng chiều cao một người, hầu như chỗ nào cũng đều có lỗ thủng, bất kỳ con tuấn mã nào cũng có thể nhẹ nhàng phi qua.

Lúc này trong sân có mấy thân cây vừa mới bị chặt xuống nằm trên mặt đất, dùng để cột ngựa. Dây cương đều buộc chắc trên cành cây, hơn nữa còn chuẩn bị cỏ khô, có mấy con ngựa đang ăn, còn mấy con đang đứng im lìm.

Điều khiến Sở Hoan kinh ngạc là, hắn trước đây đã từng qua đây, chú ý kỹ xung quanh bốn phía, tại phía ngoài miếu chí ít có năm thủ vệ phân tán, bên cạnh kho củi chí ít có một người trông coi. Nhưng lúc này hắn, để ý vị trí đó lại không còn tung tích thủ vệ kia.

Chẳng những thủ vệ bên cạnh kho củi không thấy, mà những thủ vệ chỗ khác lúc trước Sở Hoan thấy giờ cũng không thấy dấu vết, thủ vệ bên ngoài cũng biến mất.

Sở Hoan ngược lại lúc này có chút cẩn trọng, nếu như thủ vệ vẫn ở chỗ cũ, sẽ theo kế hoạch cũ triển khai, nhưng giờ một kẻ cũng không thấy, Sở Hoan lại nảy sinh nghi kỵ. Chẳng lẽ đối phương đã đoán ra ý đồ của mình, bày ra bố trí. Nếu như vậy, bản thân hẳn phải coi chừng cẩn thận hơn.

- Nghe tín hiệu của ta, lập tức hành động, đừng chần chừ.

Sở Hoan thấp giọng dặn dò Lâm Đại Nhi, lúc này xoay người lại mới thấy Kim Lang Hầu và Bạch Tượng Hầu còn đứng bên kia, chỉ là nhìn chằm chằm vào hắn.

- Sở đại nhân, chúng ta làm theo yêu cầu của ngươi, giao Lâm cô nương cho ngươi.

Bạch Tượng Hầu nhìn chằm chằm Sở Hoan.

- Hiện tại Sở đại nhân nên thực hiện lời hứa rồi.

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, từ trong bọc lấy ra túi gấm. Lâm Đại Nhi nhíu khẽ chân mày, nhìn túi gấm một cái, lập tức khuôn mặt hơi biến sắc. Đơn giản là vì nàng nhìn thấy túi gấm kia dường như có dính vết máu. Bên trên túi gấm vì sao có vết máu?

Sở Hoan cười nói:

- Viên đá trong này, ta nên giao cho ai?

- Ta!

Kim Lang Hầu lập tức giơ tay ra.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, tay dùng lực mạnh, dường như cùng lúc thấp giọng nói:

- Đi mau!

Hắn ném túi gấm vào trong đại điện, nhưng lực quá lớn, túi gấm vẽ ra một đường vòng lớn, bay qua đầu Kim Lang Hầu, lướt qua tượng Phật, rơi xuống đằng sau tượng Phật.

Kim Lang Hầu lúc này chỉ muốn có được viên đá, lúc túi gấm bay qua đỉnh đầu, gã đã xoay người, đứng trên tượng Phật. Nhìn thấy túi gấm rơi cách đó không xa, hưng phấn không thôi. Nhảy xuống từ trên tượng Phật, bước vài bước vọt tới bên cạnh túi gấm, đang muốn xoay người túm lấy, bỗng nghe tiếng vang “ầm ầm” thật lớn. Tiếng động đúng là truyền tới trên đỉnh đầu. Kim Lang Hầu ngẩng phắt đầu, phát hiện trên nóc nhà có một lỗ thủng lớn, vô số gạch ngói vụn rơi xuống. Gã lắp bắp kinh hãi, biết rõ không né tránh thì tất cả những gạch ngói vụn kia sẽ nghiền nát mình. Gã phản ứng nhanh chóng, lắc mình một cái, không để ý tới túi gấm, né vào bên cạnh đó.

Đợi gã né tới bên cạnh, lại nhìn tiếp, bỗng phát hiện ra, theo gạch ngói rơi lả tả trên nóc nhà, một bóng người cũng như vậy mà rơi xuống.

Không đợi gã khôi phục tinh thần, bóng người đã ở trên mặt đất, nắm lấy túi gấm trong tay, lăn đến một bên, cười khùng khục:

- Đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian....!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK