Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cầu tướng quân một đao chém đầu Giao Cương, đầu người chưa nhắm hai mắt lăn xuống đất, bọn cướp xung quanh đều kinh hồn bạt vía, lúc này đã biết trong trại xuất hiện biến cố như vậy.

Cầu tướng quân sắp xếp mọi người mai phục tại Lạc Nhật trại, vốn là muốn bố trí mai phục quan binh, bọn cướp đều tin tưởng là có thể đại thắng, ai biết được cuối cùng vẫn trúng kế sách của quan binh.

- Tướng quân, con đường đến trại Húc Nhật đã bị quan binh chặn rồi.

Mặc dù Cầu tướng quân đang trong cơn thịnh nộ, nhưng tình thế nguy cấp, Triệu Phong chủ không thể không nói:

- Các trại khác đều thiếu thốn binh lực, nếu như chúng ta không đi tìm viện binh, e rằng khó bảo toàn các trại.

- Triệu Phong chủ nói không sai.

Lô Phong chủ trại Tường Vân nắm lấy một thanh cự phủ:

- Tướng quân, thuộc hạ dẫn người đi giết bọn họ, bất luận thế nào, cũng phải cho quan binh nếm thử sự lợi hại của chúng ta.

Lô Phong chủ vóc dáng khôi ngô, mày rậm mắt to, khoảng 30 tuổi, cự phủ trong tay thật xứng đôi với gã, trông thực thần võ.

Lại có người nói:

- Chỉ là quan binh đã phá trại chính, cho dù chúng ta giết tới, cũng là địch nhiều ta ít.

Cầu tướng quân cười lạnh nói:

- Việc đã đến nước này, chỉ có phân cao thấp với bọn họ, cho dù không bảo vệ được trại Hồ Lô, cũng phải cho bọn họ trả giá.

Lô Phong chủ nói:

- Tướng quân, mặc dù quan binh nhiều người, nhưng mà không biết rõ các con đường trong trại, hơn nữa các cơ quan trong trại rất nhiều, đại khái là có thể lợi dụng.

- Triệu Phong chủ, ngươi mang theo 200 người, canh giữ ở cửa đá bên kia.

Cầu tướng quân có chủ tâm tranh đấu với quan binh, bị quan binh đánh hạ trại Hồ Lô uất ức như vậy, gã không có cách nào chấp nhận được, thầm nghĩ, cho dù thật sự không bảo vệ được trại Hồ Lô, thì cũng chém giết một trận với bọn quan binh, gã xây dựng trại Hồ Lô đã lâu, trại Hồ Lô là tâm huyết của hắn, một khi mất hết, thật không cam lòng.

- Những người khác chỉnh đốn và sắp xếp binh mã, theo bổn tướng quay lại trại Húc Nhật.

Bọn cướp là dân liều mạng, nghe được phân phó của Cầu tướng quân, lập tức nhanh chóng truyền lệnh xuống. Trại Lạc Nhật rộng hơn 10 dặm, mai phục nhiều cướp, hiệu lệnh xuống, bọn cướp vội vã đi ra tập hợp.

Cầu tướng quân tập hợp bọn cướp, không hề chậm trễ, nhanh chóng dẫn người đi tới trại Húc Nhật.

Có hai đường đi tới trại Húc Nhật, cầu gỗ đã bị chặt đứt, Cầu tướng quân phái người đi tìm hiểu lần nữa, chỉ có vực thẳm, xác định không thể nào đi qua được, cách duy nhất là đi đường núi bên kia.

Hiện tại Cầu tướng quân chỉ mong các trại khác không bị đình trệ, dẫu sao các trại đều thiết lập cơ quan, gã chỉ hy vọng ngăn cản được một lúc, tuy quân số quan binh đông, nhưng nếu như chia mấy đường, binh lực đương nhiên là bị phân tán.

Gã biết rõ bây giờ chỉ có thể chờ đợi, số cướp lưu lại thủ ở các trại không nhiều, cho dù dựa vào các cạm bẫy, chỉ sợ cũng không chống được bao lâu.

Bọn cướp bước đi nhanh, cũng không lâu sau, trên cao nhìn xuống thấy con đường núi thông tới trại Húc Nhật kia, đúng như bọn thủ hạ bẩm báo, quan binh không theo đường núi đi tới, mà lại dùng đá xây dựng một lớp bình phong ở nơi chật hẹp nhất, sau lá chắn ấy, mấy hàng cung tiễn đã bày sẵn trận địa sẵn dàng đón quân địch, phía sau các cung thủ, là một đội quan binh đông nghịt, đao thương mọc lên san sát, ánh lửa rực sáng như ban ngày, ánh lửa chiếu lên đao thương lạnh như băng, sáng lấp lóa.

Đôi mắt Cầu tướng quân ngập tràn hàn ý, quan binh muốn chặn con đường này, đường núi hiểm trở, đây từng là nơi mà sơn trại có thể lợi dụng, thế nhưng bây giờ lại bị quan binh lợi dụng, biến thành chướng ngại vật.

Trong lòng Cầu tướng quân biết, quan binh đã bố trí trọng binh tại đây, muốn đi qua là muôn vàn khó khăn.

- Tướng quân, người xem... !

Thân ở chỗ cao, đại khái nhìn thấy một vài chỗ ở núi Hồ Lô, Lô phong chủ của trại Tường Vân chỉ tay:

- Bọn họ đã chia quân giết tới tất cả các trại khác.

Lúc này Cầu tướng quân đã nhìn rõ ràng, khắp nơi trên núi Hồ Lô đều là ánh lửa sáng ngời, giống như một con rắn dài, trong lòng vô cùng oán hận, sau khi quan binh đánh trại chủ, không chậm trễ, lập tức công kích các trại khác, rõ ràng là quan binh đã bố trí rất tốt từ trước.

- Lô Phong chủ!

- Có thuộc hạ.

- Ngươi là đệ nhất dũng sĩ của bổn tướng.

Cầu tướng quân nhìn đường núi gập ghềnh chật hẹp:

- Hôm nay là lúc ngươi lập công, ngươi dẫn theo 100 người, mở ra một đường máu, tạo ra một con đường để bổn tướng đi qua, bổn tướng sẽ dẫn các huynh đệ giết vào chủ trại, đoạt lại trại Húc Nhật.

Lô Phong chủ quả thật dũng mãnh gan dạ, không nói hai lời, nắm chặt cự phủ trong tay, lạnh lùng nói:

- Các huynh đệ, chỗ này bị quan binh vây rồi, không bằng đánh một trận, đi theo ta, đoạt lại chủ trại.

Gã đi ra từ sau viên đá, hò hét phi ngựa đi trước, tiến thẳng lên núi.

Sau lưng là một đội sơn tặc gào thét đi theo.

Quan binh thủ vệ ở phía bên kia không ngoài ý muốn về sự xuất hiện của đám sơn tặc, ngược lại như đã nằm trong dự liệu, mắt thấy đám cướp không màng sống chết xông lại, hai hàng cung thủ một hàng ngồi sau lá chắn, một hàng đứng ở phía sau, giương cung cài tên, kéo căng dây cung chỉ chờ bọn cướp kéo đến, ra lệnh một tiếng, hai hàng cung thủ đồng thời bắn ra.

Vút vút vút vút!

Mũi tên đâm rách không khí, Lô Phong chủ đi chậm lại, cánh tay cầm cự phủ vung vẩy trong không trung, đánh rớt những mũi tên đang nhao nhao bắn tới, những vẫn có hai mũi tên trúng trên người gã, gã lại giống như không biết, vừa vung cự phủ, vừa tiến lên, quả là dũng mãnh phi thường.

Phía sau gã lại không như thế, giữa tiếng kêu gào thê thảm, đã có hơn mười người trúng tên, ngã xuống đất.

- Các huynh đệ, đều không phải sợ, cùng lão tử tiến lên, giết chết bọn chúng.

Lô Phong chủ sải bước tiến về phía trước, bọn cướp sau lưng cũng hung hãn không sợ chết, bước nhanh, tiếp cận lá chắn.

Quan binh vô tình lạnh nhạt bắn ra một lượt mũi tên nữa, còn chưa vọt tới một nửa, đã có mấy chục tên sơn tặc chết thê thảm, trên người Lô Phong chủ lại trúng mấy mũi tên, chỉ là may mắn không bị thương đến chỗ yếu, thân người gã cao lớn, vô cùng tráng kiện, chính là đệ nhất dũng sĩ thủ hạ của Cầu tướng quân, chỉ là lúc này thân hình cao lớn của gã, lại trở thành tấm bia bắt mắt nhất, nếu như không phải gã múa cự phủ, chỉ sợ đã sớm bị vạn tiễn xuyên tâm.

- Phong chủ, không được rồi... !

Đám cướp nhìn bên cạnh từng người lần lượt ngã xuống, đám sơn tặc này dĩ nhiên là dân liều mạng, nhưng cũng kinh hồn bạt vía, cứ như thế lao xuống, giống như tự sát, đã có người hoảng sợ nói:

- Mũi tên bắn ra không ngừng, tiếp tục như vậy, chúng ta đều phải chết... !

Lô Phong chủ cách lá chắn ngày càng gần, lạnh lùng quát:

- Nếu ai dám bỏ chạy, lão tử nhất định sẽ giết cả nhà hắn.

Gã nhìn thấy mũi tên như châu chấu bay tới, cúi người trong giây lát, từ dưới đất nhấc lên một thi thể người vừa bị bắn chết, che thi thể trước người mình, giống như một lá chắn.

Bọn cướp đằng sau thấy vậy, hơi kinh ngạc, nhưng thời khắc nguy cấp, cũng bất đắc dĩ, liền có vài tên cướp khỏe mạnh học theo Lô Phong chủ, cũng lấy thi thể của đồng bọn lên.

- Xếp thành một hàng... !

Mặc dù là dưới tình thế nguy cấp, Lô Phong chủ này cũng không phải hữu dũng vô mưu, trầm giọng nói:

- Dùng thi thể làm lá chắn, đi lên!

Bọn cướp cùng Lô phong chủ hợp thành một đường, đẩy mạnh trên đường núi chật hẹp hướng về phía lá chắn, mấy trăm tên sơn tặc phía sau, từng bước ép sát.

Cầu tướng quân trên cao nhìn xuống, thấy đám người Lô Phong chủ vọt mạnh, ánh mắt lo lắng, lúc nhìn thấy Lô Phong chủ dùng thi thể làm tấm chắn, trong mắt mới hiện ra chút tia sáng.

Mũi tên của quan binh không ngừng bắn tới, tuy nói Lô Phong chủ và đám cướp dùng thi thể làm lá chắn, nhưng bên trong loạn tiễn, xuyên qua kẽ hở lọt vào, thế nên vẫn có tên cướp ngã xuống.

Nhưng một người ngã xuống, liền có người khác đi lên. Đám người này đều là thủ hạ của Lô Phong chủ, cho nên phối hợp càng thêm ăn ý, lại hung hãn không sợ chết, dị thường dữ dội.

Những thi thể với tư cách bia đỡ đạn, rất nhanh liền bị các mũi tên che kín, như một loại gai nhím, quan binh nhìn thấy đám cướp tới gần, đám lính cầm trường thương đã nắm chặt trường thương, tùy thời chuẩn bị đi lên. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Đám phỉ ngày càng gần, ra lệnh một tiếng, các cung thủ đã lui ra phía sau, một loạt thuẫn bài thủ đi lên, bên trên lá chắn, đằng sau là hai hàng lính cầm trường thương.

Núi này đã chật hẹp, một hàng cũng chỉ có thể đứng khoảng 12-13 người.

Lúc đến gần tấm chắn, Lô Phong chủ rống to một tiếng, ném thi thể trong tay vào đám quan binh, thi thể bay trong không trung, sớm đã có trường thương thò ra, chọc trúng thi thể kia, sau đó vứt xuống một bên.

Bọn cướp cũng học theo Lô Phong chủ, ném thi thể trong tay ra, đám quan binh giữ chặt tấm chắn, tấm chắn cùng thi thể đụng vào nhau.

Thừa dịp này, Lô Phong chủ giống như mãnh hổ xuống núi, bổ nhào qua lá chắn, cự phủ trong tay như thượng cổ thần binh, chém vào một gã lính cầm tấm chắn.

Tên lính cầm tấm chắn kia thấy người này bị trúng mấy mũi tên lại không biết, máu tươi trên người vẫn chảy, lại gan dạ dũng mãnh như vậy, giật mình một chút, nhìn thấy cự phủ bổ xuống, nâng tấm chắn lên đón, “rầm” một tiếng, cự phủ nện vào tấm chắn, tên lính kia chỉ cảm thấy tay cầm lá chắn tê liệt một hồi, tấm chắn bị một đập hạ thấp xuống, lại đụng vào đỉnh đầu tên lính kia, tấm chắn rất nặng, đụng vào đầu tên lính, lập tức óc văng tung tóe.

Lô Phong chủ đập một búa xuống, hai trường thương đã hướng tới đằng sau gã, thân hình gã mặc dù tráng kiện, nhưng động tác cũng rất linh hoạt, thương đầu tiên, một cánh tay thò ra, bắt được cây thương, một tiếng quát chói tai, mãnh lực hướng ra ngoài, tên cầm thương kia nhất thời không kịp buông tay, cả người cả trường thương bị lôi ra ngoài. Đằng sau bọn cướp vung đao chém tới, chém chết binh sĩ bị lôi ra ngoài.

Đám cướp chen chúc nhau đi lên, quan binh chắn phía trước, trường thương đâm liên tục, đám cướp xông lên phía trước bị trường thương đâm thủng, trong lúc nhất thời máu tươi tràn ngập, rú thảm không dứt.

Sở Hoan tại đài quan sát trên Húc Nhật Phong , hắn nhìn thấy tất cả đội quân đã chia nhau công kích theo kế hoạch đã phân chia sẵn trước đó, cũng trông thấy đám cướp trại Lạc Nhật, bổ nhào về phía trại Húc Nhật, nhìn thấy đám cướp cùng Lô Phong chủ dũng mãnh lạ thường, hơi kinh ngạc, hỏi Kỳ Hồng bên cạnh:

- Ngươi kia thật dữ dội, không giống Cầu tướng quân, trại Hồ Lô ngoại trừ Cầu tướng quân, còn có người lợi hại như vậy sao?

Kỳ Hồng là đội trưởng đội cận vệ cạnh Sở Hoan, lần này xuất chinh, cũng đi theo Sở Hoan hộ vệ, trả lời:

- Đại nhân, lúc trước chúng ta đã biết từ miệng Giao Cương, vóc dáng tướng mạo của sáu vị Phong chủ của trại Hồ Lô, người kia vóc dáng khôi ngô, hình như sử dụng cự phủ, đúng là Lô Tồn Hiếu Phong chủ trại Tường Vân rồi.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Không sai, đúng là Lô Tồn Hiếu như lời nói của Giao Cương, theo Giao Cương nói, Lô Tồn Hiếu này rất dũng mãnh, là chiến tướng số một Hồ Lô Trại.

Hắn không ngừng tiếc nuối thở dài:

- Mãnh tướng như thế, nhưng lại vào rừng làm cướp, thật đáng tiếc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK