Dưới ánh trăng, đám kỵ binh tốc độ chậm lại. Một gã quan tướng bên người Đóa Cát giục ngựa tiến lên, đưa tay vung đao làm mấy động tác, đó là cách quân Tây Lương dùng đao thay lời nói, ám chỉ đối phương không được đi tiếp. Quả nhiên, đội ngũ phía trước chậm rãi dừng lại, đứng cách xa khoảng chừng 200m.
Cờ quạt phấp phới dưới ánh trăng, tộc trưởng Trác Nhan Trác Nhan Luân lên tiếng:
- Chúng ta là Trác Nhan bộ, ta là tộc trưởng Trác Nhan Luân, có quân vụ khẩn cấp.
- Ta biết các ngươi là người Trác Nhan bộ rồi.
Đóa Cát vẻ mặt cảnh giác nói:
- Các ngươi muốn tạo phản? Tự tiện điều động binh mã, còn dẫn binh tới đây, không sợ bị chém đầu sao?
Trác Nhan Luân cũng cao giọng đáp lại:
- Thiên Phu trưởng, không phải là chúng ta tự tiện điều động binh mã, chúng ta đến đây là muốn bẩm báo quân tình khẩn cấp.
- Quân tình gì?
- Quân đội Tần quốc đã băng qua thảo nguyên.
Trác Nhan Luân bối rối ra mặt:
- Bọn họ đánh lén Trác Nhan bộ, hiện giờ phóng hỏa đốt giết khắp nơi trên thảo nguyên chúng ta. Các bộ tộc Trác Nhan bộ tổn thất thê thảm, nên mới vội vàng tới đây đặc biệt hướng Đại Chế quan xin cầu viện.
Lời vừa nói ra, chẳng những Đóa Cát cả kinh mà binh mã phía sau gã cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Nói hươu nói vượn.
Đóa Cát nổi giận:
- Trác Nhan Luân, ngươi cũng biết, nói dối tình hình quân sự tội thêm một bậc. Quân Tần yếu ớt làm sao có thể băng qua thảo nguyên? Ngươi đang ở đây nói xằng nói bậy cái gì đó?
Gã thật sự không thể tin quân Tần có thể xâm nhập lãnh thổ Tây Lương.
Tây Lương và Tần quốc chưa từng thiếu chuyện giao phong đao kiếm, nhưng xưa nay chỉ có quân Tây Lương băng qua sa mạc tấn công biên giới nước Tần, chứ chưa từng nghe nói quân Tần đánh vào Tây Lương.
Huống chi toàn Tây Lương đều biết Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn cùng một trăm ngàn quân dưới trướng đang đóng tại đất Tần quốc, chưa quay về. Nhạn Môn quan của Tần quốc vẫn còn nằm trong tay quân Tây Lương, người Tần quốc làm sao có thể xuất quan mà tới đây?
Từ phía sau Trác Nhan Luân lại có một con ngựa khác lao ra, người này cũng một bộ lo lắng, lớn tiếng nói:
- Ta là Trung Chế quan Thác Sơn Đức Long, Trác Nhan tộc trưởng không nói sai. Quân Tần quả nhiên đã đánh vào thảo nguyên, bọn họ rất đông, che trời phủ đất, đang đốt giết khắp nơi. Hơn nữa binh mã của bọn họ cũng đang đi về phía bên này, có lẽ không cần nửa ngày nữa sẽ đến nơi. Thiên Phủ trưởng nhanh chóng cho chúng ta gặp Đại Chế quan, bẩm báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Đóa Cát thấy Trung Chế quan xuất hiện, mày nhăn lại.
Tất nhiên gã hiểu, cho tới nay, ở tất cả các bộ tộc đều có Trung Chế quan để kìm hãm bớt thế lực của tộc trưởng. Có rất ít bộ tộc tộc trưởng và Trung Chế quan hòa hợp, đây cũng là là do vị trí lập trường của bọn họ khác nhau.
Nếu chỉ Trác Nhan Luân nói, Đóa Cát chắc chắn không tin, nhưng Thác Sơn Đức Long cũng đứng ra làm chứng, Đóa Cát đã tin tới bảy tám phần. Gã đang do dự thì Trác Nhan Luân vung tay lên nói:
- Mang ra.
Từ phía sau có một đám người đi ra, dũng sĩ Trác Nhan cầm trường đao, đẩy bảy tám binh sĩ người Tần ra phía trước. Đóa Cát nhìn thấy các binh sĩ này đều mặc chiến giáp nước Tần, hơn nữa, mặt mũi đúng là của người Tần Trung Nguyên, lúc này mới tin tưởng hoàn toàn, trầm giọng hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu quân? Như thế nào mà vào được thảo nguyên?
Trác Nhan Luân nghiêm nghị nói:
- Rốt cuộc có bao nhiêu người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể xác định. Ngoài bộ tộc Trác Nhan ta, còn có nhiều bộ tộc thuộc Trác Nhan bộ đã bị công kích. Đầu tiên là Sơn Tháp bộ, Sơn Tháp tộc trưởng dẫn người tới báo tin cho ta, chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị nghênh chiến, thì binh mã Tần quốc đã ào ào đến đánh giết Trác Nhan bộ.
Trác Nhan Luân quay đầu lại, từ phía sau, Sơn Tháp Hỉ Minh nơm nớp lo sợ đi ra. Y là bị Ma Ha Tàng ép phải leo lên chiếc thuyền này, tâm bất cam tình tình bất nguyện, nhưng không dám không nghe theo, gương mặt béo múp tái xanh, tuy nhiên, vẻ mặt lo sợ của y lại khiến Đóa Cát càng thêm tin tưởng là do y đã chịu sự kinh hãi quá lớn.
Gã thấy đối phương tuy có vài trăm người, ban đầu cũng cho rằng muốn tạo phản, nhưng sau cũng hiểu, Trác Nhan bộ nếu thật sự làm loạn, tuyệt đối không thể chỉ mang đến chừng này người. Muốn dựa vào mấy trăm kỵ binh mà tạo phản, không thể nghi ngờ là tự diệt vong.
Trung Chế quan Thác Sơn Đức Long lại nói:
- Thiên Phu trưởng, quân Tần đến tột cùng vì sao mà đến, còn không biết được. Nhưng bọn họ quả thật có chuẩn bị, người đông thế mạnh, gặp người liền giết, gặp trướng liền đốt. Hơn nữa, đang muốn tiến quân vào trung bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm. Nếu thật sự không chuẩn bị, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Việc này không nên chậm trễ, kính xin Thiên Phu trưởng dẫn chúng ta đến bái kiến Đại Chế quan, bẩm báo tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cùng bàn bạc sách lược ứng đối.
Đóa Cát vẻ mặt ngưng trọng, biết nếu thật sự quân Tần tấn công có quy mô, thì thật sự là chuyện lớn. Cần biết 100 ngàn quân Tây Lương hiện đang ở Tần quốc, đó đều là quân lực chủ chốt, mang theo rất nhiều vật tư trù bị. Hiện giờ quốc nội Tây Lương không đến mức trống không, nhưng ngoại trừ Tháp Lý Khắc và Ba Bạch Đồ, lực lượng thiện chiến của bổn quốc quả thực rất yếu và thiếu. Quân tiên phong Tần quốc nếu đánh úp lại, nói không chừng Tây Lương sẽ gặp nạn lớn.
Quân tình khẩn cấp, Đóa Cát cũng kinh hãi trong lòng, lập tức nói:
- Các ngươi nhanh đi cùng ta đến lều lớn đỉnh vàng.
Gã quay đầu ngựa, trong lúc nhất thời người kêu ngựa hí, đội của Đóa Cát dẫn đầu, Trác Nhan Luân cũng dẫn theo đội ngũ của mình phi như bay tới lều lớn đỉnh vàng.
Khi chỉ còn cách Kim Đính đại trướng chừng 15 dặm, trên thực tế là sắp chạm vào trạm canh gác vững chắc có binh sĩ thủ vệ nghiêm mật. Cứ cách năm dặm là có môt đồn biên phòng, chỉ cần thông qua ba đồn này, là có thể đi vào đồng cỏ, nơi có lều lớn đỉnh vàng của Đại Chế quan.
Đóa Cát biết chuyện quá khẩn cấp, trong lòng còn đang suy nghĩ vì sao quân Tần lại có thể băng qua sa mạc tiến vào thảo nguyên, chỉ cảm thấy không thể tượng tượng được. Gã là Thiên Phu trưởng, trên thực tế, việc quân việc nước cũng biết không ít. Tiếu Thiên Vấn trấn giữ Nhạn Môn quan, làm sao có thể cho phép quân Tần xuất quan mà vào quốc nội?
Gã cảm thấy chỉ có một khả năng, đó là quân Tần không đi qua Nhạn Môn quan, mà có thể là từ Bắc cương. Qua khỏi Bắc cương, tiến vào đất man di, rồi từ man di tiến về phía Tây. Tuy rằng trên đường di núi non sông ngòi cách trở, nhưng cũng không phải là không thể đi qua. Nếu thật như thế, các bộ tộc man di Bắc cương rất có thể đã bị người nước Tần thu phục, thậm chí đã cùng Tần quốc liên kết, đánh Tây Lương trở tay không kịp.
Man di Bắc cương không phải là một quốc gia thống nhất, bộ lạc đông đúc, chiếm cứ một vùng thảo nguyên và sa mạc rộng lớn phương Bắc, bọn họ không hình thành một tập đoàn quân sự hùng mạnh, mà chủ yếu là đấu tranh nội bộ. Bao nhiêu năm các bộ tộc tranh giết nhau, nhưng trước sau vẫn không có một lãnh tụ kiệt xuất đủ để thống nhất các bộ tộc man di thành một đất nước hùng mạnh.
Việc này đối với các bộ tộc man di là bất hạnh, nhưng với hai nước Tây Lương và Tần quốc mà nói, lại là chuyện rất tốt. Người man di tranh cường háo thắng, bản tính dã man, tàn nhẫn hiếu sát, nếu có một đất nước man di thống nhất thì thật sự là một uy hiếp lớn khủng khiếp. Cũng may hai nước đang đối mặt với các bộ tộc man di chia năm sẻ bảy, tuy rằng hung ác tàn bạo thỉnh thoảng cũng có quấy nhiễu biên cương, nhưng Bắc cương Tần quốc có Trung Nghĩa hầu Phùng Nguyên Há trấn thủ, Tây Lương có bộ tộc Hãn Hải Trì Diên trấn thủ, các bộ tộc man di cũng không thể gây nên uy hiếp gì lớn cho hai nước.
Cho dù các bộ tộc man di không thể hình thành nên một chiến lực thống nhất, nhưng mỗi người trong bọn họ đều có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, khi lâm trận, đều cắt lấy đầu địch thủ đeo bên hông, luận chiến công căn cứ trên số đầu người cắt được. Đóa Cát nghĩ nếu Tần quốc mua chuộc người man di, kết đồng minh tiến đánh Tây Lương, hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Tuấn mã của gã chạy như bay, trong đầu lại tập trung suy nghĩ làm cách nào để ứng đối với Tần binh xâm phạm lãnh thổ. Gã là một tướng quân, sau khi biết tình hình địch, điều đầu tiên nghĩ tới là ngăn địch.
Ngoại trừ vương thành Thanh La, tám bộ tộc Hoàng kim của Tây Lương còn lại đều có hai Thiên Phu trưởng trấn thủ, nếu như nói Đại Chế quan là quan cao nhất về mặt hành chính ở các bộ tộc, thì Thiên Phu trưởng là thống soái cao nhất về mặt quân sự. Một khi có quân tình, Thiên Phu trưởng là người đứng mũi chịu sào, phải đứng ra tổ chức quân lực tiến hành hoạt động quân sự trấn áp bình loạn. Cũng như ứng đối với kẻ thù bên ngoài. Trách nhiệm Thiên Phu trưởng có thể nói là rất lớn.
Nếu quân Tần nhằm vào trung bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm tiến quân, như vậy không hề nghi ngờ Đóa Cát sẽ không đảm đương nổi trọng trách chống cự quân Tần. Trong lòng gã giật mình, nhưng không sợ hãi, lúc này cũng đã tính toán cách bố trí quân sự, tập kết binh mã đối địch, gã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Đại Chế quan biết việc này, nhất định sẽ ra lệnh cho gã tiến hành bày binh bố trận.
Trong đầu gã tính toán cách ứng đối địch, tuấn mã vẫn phi như bay, trong lúc bất tri bất giác đã đến trạm kiểm soát cuối cùng, gã nghe thấy từ phía sau tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, chợt nhớ ra điều gì, dừng ngựa, ra lệnh thuộc hạ lập tức vây quanh lều lớn đỉnh vàng thủ vệ nghiêm mật đề phòng quân Tần xâm phạm.
Tần binh nếu có thể bất thình lình giống như quỷ đánh úp vào Trác Nhan bộ, thì chưa chắc đã không thể bất thình lình xuất hiện tại Na Sử bộ tộc, cho nên Đóa Cát tất nhiên phải tăng cường phòng bị bên ngoài lều lớn đỉnh vàng.
Gã nhìn thấy mấy trăm binh mã Trác Nhan bộ vô tình hộ tống đến đây, lúc nãy thì chăm chăm nghĩ cách ứng đối ngoại xâm thế nào đúng là quên bẵng chuyện này, đợi sau khi bố trí thuộc hạ đâu vào đấy, mới quay sang Trác Nhan Luân nói:
- Tộc trưởng Trác Nhan, cho binh sĩ Trác Nhan chờ ở đây, không thể vào đồng cỏ.
Rồi không nói nhiều, phi về phía lều lớn đỉnh vàng.
Gã liên tục giục ngựa, trong nháy mắt phi vài trăm thước, chợt nghe phía sau vẫn vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, cảm giác có chút quỷ dị, quay đầu lại, phát hiện Trác Nhan Luân không nghe theo lệnh mình mà vẫn đem toàn bộ thuộc hạ vào đồng cỏ, trong lúc nhất thời giận tím mặt, cao giọng quát:
- Trác Nhan Luân, ngươi thật to gan, bổn tướng đã có lệnh, ngươi không nghe thấy sao?
Gã đang định quay đầu ngựa lại, phát hiện Trác Nhan Luân và thuộc hạ vẫn không dừng ngựa. Đóa Cát không phải là người ngu, bỗng nhiên hiểu được cái gì, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:
- Các ngươi… các ngươi đúng là muốn tạo…
Chữ “phản” còn chưa kịp nói ra, trong trận đã bắn ra mười mũi tên, tên giống như sao băng, đều nhằm vào cơ thể Đóa Cát, toàn bộ đều trúng vào chỗ yếu hại, trong đó có một mũi tên bắn trúng yết hầu Đóa Cát.
Đóa Cát trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt vừa sợ vừa hận, gã muốn lên tiếng cảnh báo, nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh, thân hình nghiêng sang một bên, lập tức ngã xuống.
Trong đội ngũ Trác Nhan bộ có một người từ giữa phi ra, đúng là Ma Ha Tàng tay khua chiến đao, xông lên trước tiên, xa xa nhìn thấy trước mắt chính là lều lớn đỉnh vàng, ngựa phi như bay tiến đến, các tướng sĩ phía sau cũng theo sát, người như hổ, ngựa như rồng, Sở Hoan đi giữa đám người, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng bắt đầu hiểu ra một vài chuyện…