Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan tránh thoát đá lớn, cũng không do dự chút nào, cả người giống như con báo xông về gian phòng kia, đá lớn bay ra từ nơi đó, không thể nghi ngờ, trong căn phòng kia còn ẩn giấu thích khách.

Vệ Thiên Thanh cũng không hổ là mãnh tướng kinh nghiệm phong phú, gần như tiến tới căn phòng kia cùng một thời điểm với Sở Hoan, gã cũng không rõ ràng lắm trong phòng có mấy người, nhưng có thể dùng đá lớn giết người, thích khách trong phòng tự nhiên không như bình thường, gã cùng Sở Hoan một trái một phải, tạo thành góc bổ nhào về phía căn phòng kia.

Trong phòng đã vang lên động tĩnh, Vệ Thiên Thanh trầm giọng nói:

- Hắn muốn chạy, không thể để cho hắn chạy!

Vệ Thiên Thanh cùng Sở Hoan tựa như hai con báo, đồng thời phá cửa sổ mà vào, xông vào trong phòng, trong phòng này trống trơn, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đang chạy vội ra sau.

Vệ Thiên Thanh thấy tốc độ của người kia rất nhanh, trong lòng quả thực giật mình, không thể tưởng được ở đây còn cất dấu một cao thủ, mắt thấy Sở Hoan đuổi theo, Vệ Thiên Thanh vừa thu đao, vừa gỡ cung xuống, giương cung cài tên, lạnh lùng nói:

- Sở huynh đệ coi chừng.

Mũi tên của gã nhắm ngay bóng người chạy vội kia, giương cung trăng rằm, bỗng nhiên buông tay, mũi tên kia giống như sao chổi bắn qua người thích khách chạy thục mạng.

Thích khách kia hiển nhiên biết rõ không có cách nào đối phó Vệ Thiên Thanh cùng Sở Hoan liên thủ, chỉ cầu thoát thân. Mũi tên sắc bén của Vệ Thiên Thanh bắn tới, gã đã cảm thấy, vội vàng tránh né.

Gã tránh né, dĩ nhiên làm giảm tốc độ xông về phía trước, tốc độ Sở Hoan như điện, nắm chặt đại đao trong tay, hai chân giẫm trên mặt đất, cả người nhảy lên giống như linh vượn, đại đao trong tay đã bổ qua đầu thích khách.

Thích khách kia cũng dùng vải đen che mặt, trong tay không binh khí, đao Sở Hoan cực nhanh, người nọ nhào ra sau một cái, lánh mình tránh, cũng không biết nắm cái gì trên mặt đất, ném tới Sở Hoan.

Sở Hoan xuất đao muốn chém, nhưng trong giây lát nghĩ tới cái gì, thân thể nhanh chóng ngửa ra sau, trong tối mờ cũng cảm thấy một cục đá nhó xẹt qua trên mặt mình, kinh khủng hơn là, đồng thời xẹt qua cùng hòn đá, thậm chí có hai cái châm kim loại nhỏ, lướt qua mặt Sở Hoan, nếu không phải Sở Hoan đột nhiên nghĩ ra, chỉ sợ hai chiếc châm nhỏ này sẽ trúng lên người hắn.

Thích khách kia nắm đá trên mặt đất ném tới, nhưng chỉ là che dấu tai mắt người, mục đích thực sự của gã, là lúc ném đá ra, trong đó xen lẫn ám khí, bất ngờ khởi xướng đánh lén.

Người này trong một khoảng khắc, lại không loạn như cũ, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, xác thực không phải hạng người đơn giản.

Sở Hoan tránh thoát ám khí, trong lòng cũng giật mình, lúc này Vệ Thiên Thanh bắn ra mũi tên thứ ai, vách phá màn đêm thẳng tới thích khách.

Sau khi phát ra ám khí kia, thích khách đã sớm quay người tiếp tục chạy ra phía sau, tung người phá cửa sổ mà ra. Sở Hoan đuổi theo ra ngoài, phá cửa sổ, lại phát hiện đằng sau chính là một con hẻm nhỏ, thích khách kia đang chạy gấp về phía đông, bước chân cực nhanh, Sở Hoan tự nghĩ cước lực của mình không theo kịp đối phương rồi.

Vệ Thiên Thanh cũng phá cửa mà ra, nhìn thấy Sở Hoan, vội vàng tới hỏi:

- Sở huynh đệ, có chịu tổn thương?

Sở Hoan lắc đầu, nhưng lại nhìn chằm chằm phương hướng thích khách rời đi, như có suy nghĩ.

Vệ Thiên Thanh nhìn qua, thích khách kia đã không có tung tích, cười lạnh nói:

- Thằng này đúng là có vài phần bổn sự, vậy mà lại để cho hắn chạy.

Sở Hoan trầm ngâm, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức quay lại trước phố. Hắn nhớ rõ Tôn Nha tướng bị mình đánh bất tỉnh, chưa chết đi, cũng không biết có thể đạt được tin tức nhiều hơn nữa từ trong miệng gã hay không.

Chẳng qua trong lòng hắn lại mơ hồ cảm thấy chỉ sợ Tôn Nha tướng kia đã không còn tính mạng, thích khách kia có thể dùng đá giết hắc y nhân diệt khẩu, tự nhiên cũng sẽ không để Tôn Nha tướng còn sống.

Hắn đi tới bên cạnh Tôn Nha tướng, ngồi xổm xuống, chỉ thấy hai mắt Tôn Nha tướng trợn lên, cơ trên mặt vặn vẹo, mà ở đầu màu gã, có một ngân châm, không ngoài dự đoán của Sở Hoan, quả nhiên là bị giết.

Đúng lúc này, lại thấy có người bên kia chạy nhanh tới, là Lang tướng thủ hạ của Vệ Thiên Thanh, Kiều Ân béo ục ục lớn lên giống Phật Di Lặc, Kiều Lang tướng chắp tay nói với Vệ Thiên Thanh:

- Đại nhân, ba gã thích khách ngoan cố chống cự, tất cả đều bị giết chết!

Vệ Thiên Thanh nhăn mày nói:

- Tại sao không lưu lại người sống?

Kiều Ân vội đáp:

- Đại nhân nói qua, không thể bắt sống, có thể giết chết, cho nên... cho nên chúng ta không nương tay. Hơn nữa chúng ta... chúng ta cũng mất hai huynh đệ, bị thương bốn người... !

Thần sắc Vệ Thiên Thanh càng ngưng trọng, tối nay gã mang tới đều là tinh binh huấn luyện nghiêm chỉnh trong Cấm vệ quân, công phu thuộc hạ đều không kém, hai ba mươi người vây giết ba gã hắc y nhân, cuối cùng còn chết hai thương bốn, có thể thấy được công phu của mấy tên áo đen thuộc hạ thích khách kia quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Sở Hoan đứng lên, tay cầm đại đao, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, Vệ Thiên Thanh phân phó Kiều Ân tập trung thi thể tới, lại hỏi Sở Hoan:

- Sở huynh đệ, ngươi có biết là ai phái người tới giết ngươi không? Ngươi mới tới phủ thành, chắc có lẽ không kết xuống thù hận loại này.

Sở Hoan nghĩ nghĩ, nói:

- Ta nhớ được trong đó có một gã thích khách lúc nấy muốn đơn đả độc đấu với ta, nhưng... đồng bạn của hắn ngăn cản hắn, nói một câu!

- Nói cái gì?

- Hắn nói đao pháp của ta quá tà dị.

Sở Hoan nhăn mày nói:

- Bọn họ còn chưa giao thủ với ta, đã đánh giá ta như thế này, tất nhiên là biết rõ đao pháp của ta.

Vệ Thiên Thanh nói:

- Không sai.

Gã nắm tay, thấp giọng nói:

- Theo vi huynh biết, sau khi Sở huynh đệ tới phủ thành, dường như chỉ có một lần thì triển đao pháp.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đúng.

Lục Thế Huân tổ chức tiệc rượu tại Tô phủ, trên yến hội, Sở Hoan lần đầu thi triển đao pháp phân cao thấp với Hoàng Chí Tiếu.

Vệ Thiên Thanh thấp giọng nói:

- Sở huynh đệ, đêm đó người ở chỗ này tuy không ít, nhưng có lòng ghen ghét với ngươi, chỉ sợ không nhiều lắm... Chẳng lẽ bọn chúng muốn âm thầm hại ngươi?

Sở Hoan nheo mắt lại, nghĩ tới cái gì, thất thanh nói:

- Không tốt.

Hắn nói với Vệ Thiên Thanh:

- Vệ đại ca, ở đây giao cho huynh, ta còn có một việc.

Cũng không đợi Vệ Thiên Thanh trả lời, hắn chạy vội mà đi, thấy được ngựa của mình, nhanh chóng cởi dây cương, xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa chạy đi như bay.

Sở Hoan đi một lát, liền nghe được tiếng vó ngựa vang leenn sau lưng, quay đầu lại, đã thấy Bạch Hạt Tử nắm một thanh đao đi theo.

- Sở huynh, thích khách cố tình hại ngươi, ngươi cần phải cẩn thận khắp nơi.

Bạch Hạt Tử theo kịp, trần giọng nói:

- Ta chỉ sợ đám thích khách kia sẽ không từ bỏ, có thể nghĩ tới biện pháp khác.

Sở Hoan nói:

- Tối nay đa tạ Bạch huynh rồi.

Tôn Nha tướng tiến đến dụ dỗ Sở Hoan, Sở Hoan liếc mắt liền nhận ra mánh khóe từ ngựa, hắn trở lại phùng thay quần áo, trên thực tế là nhắn nhủ Bạch Hạt Tử đi thông báo Vệ Thiên Thanh, mà hắn vừa ăn mì vừa đau bụng ven đường, đơn giản là tranh thủ thời gian, để cho Vệ Thiên Thanh có thể tới kịp, đã có người muốn mưu hại hắn, hắn tự nhiên cũng muốn xông vào hang hổ, xem rốt cuộc là ai có dụng tâm như vậy.

Tối nay liên thủ vây đánh cùng Vệ Thiên Thanh, thiếu chút nữa liền hốt gọn một mẻ lưới, nhưng tên thích khách cuối cùng quả thật không đơn giản, chẳng những giết người diệt khẩu, lại để gã đào thoát, có thể nói là thất bại trong gang tấc.

Nhưng thân ảnh thích khách kia xẹt qua trong đầu Sở Hoan, khiến cho Sở Hoan đột nhiên nghĩ tới một người.

Bạch Hạt Tử đã nói:

- Sở huynh khách khí. Sở huynh thân là Nha tướng Cấm vệ quân, còn có thể xưng huynh gọi đệ với tục phu phố phường như ta, lòng dạ Sở huynh, lại khiến cho người ta khâm phục!

Tối nay xảy ra những chuyện này, Bạch Hạt Tử tự nhiên đã biết Sở Hoan trở thành Vệ tướng Cấm vệ quân.

Sở Hoan cười nói:

- Quan hệ bằng hữu, nếu câu nệ thân phận, vậy thì vĩnh viễn không có bằng hữu thật sự rồi.

Hai con tuấn mã chạy như bay trên đường cái, giống như tia chớp.

...

...

Trong Tô phủ, Lục Thế Huân say khướt mà xông vào khuê phòng Lâm Lang, nhìn thấy giai nhân kiều diễm sau khi tắm rửa, Lục Thế Huân tâm thần rung động, loạng choạng tiến lên, cười tủm tỉm nói:

- Thế muội... thế muội quả nhiên còn chưa ngủ, vi huynh... vi huynh có chuyện lớn muốn tới thương lượng với thế muội... !

Lâm Lang hai tay đặt sau lưng, nắm cái kéo, nhìn Lục Thế Huân làm càn như vậy, vừa sợ vừa giận, hô hấp dồn dập, lạnh lùng nói:

- Lục Thế Huân, ngươi có còn liêm sỉ hay không, nhanh chút ra khỏi nơi này!

Lục Thế Huân cười nói:

- Thế muội, vi huynh... vi huynh có chính sự thương lượng, vì sao muội... vì sao lại cách người ngoài ngàn dặm?

Lâm Lang cố gắng giữ tỉnh táo, nàng nghe ra bên ngoài vẫn có tiếng ồn ào, biết rõ tối này Lục Thế Huân đích thị là dẫn theo người tới, chuẩn bị đầy đủ. Nàng lạnh lẽo nhìn Lục Thế Huân, nghiêm nghị nói:

- Có chính sự gì?

Lục Thế Huân quay đầu, nhìn thấy Thúy Bình đã bị kéo ra ngoài, lung lay đóng cửa phòng lại, Lâm Lang căng thẳng trong lòng, thần sắc càng lạnh lùng, biết tối nay Lục Thế Huân tới đây, không có ý tốt.

Lục Thế Huân thở dài:

- Thế muội, lương thực... lương thực xảy ra vấn đề nửa đường, chỉ sợ... chỉ sợ không chuyển được tới rồi... !

Lâm Lang cũng không có bất kỳ vẻ giật mình nào, tựa hồ chuyện này trong dự liệu của nàng, cười lạnh nói:

- Đã không có cách nào chở tới đây, Lâm Lang cũng không phiền toái Lục gia các ngươi. Chuyện hiệp thương giữa Lục gia các người với ta, trước đó ta đã đặt một ngàn lạng bạc với tư cách tiền đặt cọc, lương thực của các người đã nhận tiền lại không đưa tới, Lâm Lang nhớ kỹ Lục thế bá từng có giao tình với gia phụ, không truy cứu các người trái với điều ước, cũng sẽ không để các ngươi bồi thường, đưa tiền đặt cọc của Tô gia ta trở về, từ nay về sau, hai nhà chúng ta không còn liên quan!

Lục Thế Huân loạng choạng tiến lên, Lâm Lang lui ra sau hai bước, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi cs lời, đứng đó nói là được, dám tới gần nữa, ta sẽ không khách khí!

Lục Thế Huân cười nói:

- Thế muội, hai nhà chúng ta là thế giao, phần... phần tình này sao có thể nói đoạn là đoạn.

Gã cầm lấy bình rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, vứt bình rượu trong tay, cười hắc hắc nói:

- Hôm nay vi huynh... hôm nay tới, không phải là thương nghị chuyện sau này sao?

Lâm Lang lạnh lùng nói:

- Không có gì để thương nghị, Lục Thế Huân, hai nhà chúng ta sẽ không còn buôn bán qua lại, bây giờ ngươi cút ra ngoài cho ta... !

Lục Thế Huân cười dâm tà, lại bước tới gần Lâm Lang một bước, vẻ mặt men say, đôi mắt lóe sáng:

- Lâm Lang, vi huynh thật sự thích muội, từ lần đầu tiên thấy muội, vi huynh đã thề nhất định phải đạt được muội... !

- Vô sỉ!

Khuôn mặt Lâm Lang lạnh như băng, cười lạnh nói:

- Lục Thế Huân, ngươi là ai, Tô Lâm Lang ta đối với loại người như ngươi, cho tới bây giờ chẳng thèm ngó tới.

Sắc mặt Lục Thế Huân trầm xuống, cười lạnh nói:

- Tô Lâm Lang, ngươi quả thật cho rằng mình là trinh tiết liệt phụ sao?

Gã tiến tới gần từng bước một, cười lạnh nói:

- Ngươi cùng Sở Hoan liếc mắt đưa tình, còn tưởng là người khác nhìn không ra sao? Muốn làm trinh tiết liệt phụ, nên làm ra bộ dáng, mặt ngoài không thể xâm phạm, sau lưng lại thông đồng nam nhân… !

- Ngươi câm mồm!

Lâm Lang vừa giận vừa vội, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống vì tức giận, sóng cả mãnh liệt, điều này lại khiến đôi mắt Lục Thế Huân nhất thời đăm đăm, Lâm Lang nâng tay lên, chặn ngang trước ngực, tức giận nói:

- Họ Lục, ngươi… ngươi cút ra ngoài cho ta…, ngươi cũng biết, đây là tự xông vào nhà dân, nếu ngươi không ra ngoài, ta… ta sẽ đi báo quan… !

Lục Thế Huân hung ác nói:

- Tự xông vào nhà dân? Tô Lâm Lang, ông là khách ngươi tự mời đến, báo quan, cũng không ai lý tới ngươi.

Gã lập tức âm hiểm nói:

- Tô Lâm Lang, ngươi cũng không phải thân thể hoàn bích cái gì, ông không chê ngươi, ngươi nên cảm ơn trời đất mới đúng, đã nhiều năm không có đàn ông, hôm nay liền để cho ông đây thương yêu ngươi… !

Thần sắc gã dữ tợn, nhìn dáng người đẫy đà nóng bỏng của Lâm Lang, hô hấp bắt đầu dồn dập, trên mặt đọ lên, bổ nhào qua Lâm Lang.

Lâm Lang nắm chặt kéo ở sau lưng, thấy Lục Thế Huân nhào về phía trước, không do dự nữa, cắn răng một cái, kéo trong tay đâm thẳng tới Lục Thế Huân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK