Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần sắc Cao Liêm đột biến, mặt xám như tro, mồ hôi đổ như mưa, run giọng nói:

- Đại nhân, chuyện này… sao lại nói như thế?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- Ngươi không hề thông minh, muốn lấy tính mạng của bản Đốc, nên tự mình tìm thích khách, rất nhiều người đã biết, sao có bức tường nào không lọt gió!

Cao Liêm há to miệng, còn muốn nói điều gì. Sở Hoan không chờ gã nói chuyện, liền nói:

- Trước khi xảy ra chuyện ám sát, ngươi và năm người khác ở Bắc Sơn cùng tập trung một chỗ, mưu đồ bí mật ám sát bản Đốc, hơn nữa còn vụng trộm tiếp xúc với Đổng Thế Trân. Ngày đó, ngoại trừ Triệu Tín hành thích ra, còn một tên thích khách khác, vốn là Đổng Thế Trân an bài, mà tên thích khách kia là thích khách nhất lưu, trước đây hạ thủ, chưa một lần thất thủ… Quan trọng nhất là, loại thích khách này vô cùng thuân thủ quy tắc thích khách, một khi bị bắt chính là chết, không có khả năng thú nhận cố chủ sau màn.

Toàn thân Cao Liêm run lên, mềm yếu vô lực. Sở Hoan đứng dậy, chậm rãi đi tới:

- Lúc trước Cao đại nhân ngươi từng thuê thích khách này một lần, làm gì bản Đốc không nói, ngươi rõ ràng hơn ai khác. Chẳng qua tiền thuê thích khách này thực sự xa xỉ, người có thể thuê thích khách này kỳ thực cũng không nhiều, chính là Cao đại tài chủ ngươi, lần này thuê thích khách cũng không phải một mình người bỏ bạc, mấy nhà cùng nhau bỏ bạc, sau đó ngươi và Đổng Thế Trân bí mật thương lượng, cuối cùng Đổng Thế Trân đáp ứng các ngươi, an bài thích khách hành thích bản Đốc… !

- Đại nhân, tiểu nhân… !

Sắc mặt Cao Liêm tái nhợt, trong mắt tràn ngập hoảng sợ:

- Tiểu nhân không dám… !

- Tới giờ ngươi vẫn còn khi nhục chỉ số thông minh của bản Đốc sao?

Sở Hoan thở dài, đi tới bên người Cao Liêm, nhìn từ trên cao xuống:

- Tên thích khách hóa trang thành đầu bếp, chính là sát thủ các ngươi bỏ nhiều tiền mời chào. Cao Liêm, ngươi vốn là người thông minh, nhưng vì sao lần này ngươi lại làm việc không thông minh như thế? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những người khác có thể giữ kín như bưng? Ngay đêm hôm sau khi đám người Đổng Thế Trân chết, lúc ngươi còn chưa biết, người của Triệu gia đã tìm tới bản Đốc… !

Thân thể Cao Liêm chấn động, thất thanh nói:

- Đều là lời Triệu Thuẫn nói?

Lời kia vừa ra khỏi miệng, gã lập tức biết được những lời này của mình cực kỳ sai lầm, Sở Hoan chỉ nói là người Triệu gia, gã ngay lập tức lỡ lời nói là Triệu Thuẫn, như vậy đương nhiên từng có thương lượng với Triệu Thuẫn.

Sở Hoan cười lạnh nhạt, Cao Liêm quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Sở Đốc, tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần, hết thảy cũng không phải tiểu nhân mong muốn, thật ra… thật ra đều là Đổng Thế Trân kia bức bách, hắn bức bách tiểu nhân bỏ tiền thuê thích khách, nếu không tiểu nhân không thể ở lại Tây Quan… !

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Đã đến nước này, ngươi vẫn còn nói sạo. Cao Liêm à Cao Liêm, ngươi có biết cái gì gọi là tự tìm đường chết? Đổng Thế Trân đã chết, ngươi cho rằng tát nước bẩn lên người hắn là có thể bảo vệ mình? Đơn giản cảm thấy bản Đốc còn sống, sớm muộn các ngươi cũng bị đuổi khỏi Tây Quan, lừa gạt đương bao nhiêu sản nghiệp tại Tây Quan như vậy, thật không dễ dàng, cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn, không muốn mất tiền, cũng chỉ cần khiến bản Đốc không sống được… !

Sở Hoan chậm rãi trở về bên ghế, ngồi xuống nâng chén trà lên nói:

- Cho dù Đổng Thế Trân không cùng các ngươi mưu đồ hành thích bản Đốc, bản thân các ngươi cũng sẽ mời thích khách đối phó bản Đốc, điểm này bản Đốc rõ ràng, ngươi cũng rõ ràng!

Vạt áo trên người Cao Liêm đã ướt đẫm mồ hôi, muốn nói chuyện, nhưng giờ phút này ngay cả khí lực nói chuyện dường như cũng không có.

- Ý ngươi tới đây, bản Đốc hiểu được.

Sở Hoan thở dài:

- Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi không nỡ bỏ con trai duy nhất của mình, lớn tuổi như vậy, nếu như đứa con trai này chết rồi, muốn có người kế tục khác, không phải chuyện dễ dàng… Cao Liêm, chuyện bản Đốc làm, trước nay đều lưu lại chỗ trống cho người khác, hôm nay ngươi đã tới hiến tài, bản Đốc cũng sẽ không thể không thông tình lý như vậy… !

Cao Liêm nghe vậy, dường như nắm được khúc gỗ cứu mạng trên biển, lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, bỗng nhiên có khí lực nói:

- Đại nhân, ngài… ý ngài là?

Sở Hoan thưởng thức trà, cũng không nhìn Cao Liêm, chậm rãi nói:

- Mạng của Cao Hoắc, bản Đốc có thể tha, nhưng cần một thứ để đổi!

- Thứ gì?

Cao Liêm vội vàng nói:

- Chỉ cần tiểu nhân có, đại nhân cứ việc nói.

Sở Hoan cười ha ha, đặt chén trà xuống, chỉ vào Cao Liêm nói:

- Ngươi có… !

Hắn vươn tay chỉ vào đầu Cao Liêm nói:

- Dùng đầu của ngươi, đổi lấy đầu Cao Hoắc, ngươi có nguyện ý hay không?

Cao Liêm sững sờ, hơi kinh ngạc.

Sở Hoan nhìn Cao Liêm nói:

- Cao Hoắc thừa nhận mình có liên lụy tới Thiên Môn Đạo, bản Đốc cũng phái quan viên Hình Bộ Ti thẩm vấn, hắn đã cung khai, dựa theo trình báo của Hình Bộ Ti, sáng sớm ngày mai sẽ ban xuống công văn hành hình, Tây Quan rất nhiều loạn phỉ, Thiên Môn Đạo làm thiên hạ loạn lạc, Tây Quan này tuyệt đối không cho phép sự tồn tại của Thiên Môn Đạo, cho nên quý công tử chỉ có thể đứng ra làm công cụ giết gà dọa khỉ cho bản Đốc, có tác dụng lớn.

Sở Hoan nói trắng ra như vậy, Cao Liêm hãi hùng khiếp vía.

Sau sự kiện Bắc Vọng Lầu, Cao Liêm hối hận tới tận ruột. Gã hao tổn nhiều khí lực, cuối cùng rốt cuộc tới được Tây Quan, vốn nghĩ tới có thể trở thành thân sĩ lớn nhất Tây Quan, thế nhưng ai lại ngờ tới, căn cơ tại Tây Quan còn chưa ổn định, đã bị Sở đại Tổng đốc nhậm chức không lâu nhổ tận gốc, hậu quá không chỉ là mất tiền, vị Tỏng đốc đại nhân này thậm chí muốn lấy mạng.

- Đại nhân, tiểu nhân… !

Cao Liêm vừa mới hưng phấn, trong nháy mắt liền bị Sở Hoan phá tan.

- Đó cũng không phải một vấn đề dễ lựa chọn.

Sở Hoan giọng điệu ngưng trọng:

- Bản Đốc từng nói, ta nhân hậu trong lòng, không bức ngươi tới đường cùng, đại khác hiện giờ ngươi có thể trở về cân nhắc, chờ đến ngày mai trước khi bố cáo ban ra, làm ra lựa chọn là được.

Hắn đưa tay lên nói:

- Bản Đốc còn có chuyện, không thể nhiều lời, ngươi lui xuống trước đi!

Cao Liêm há to miệng, trông thấy Sở Hoan nhíu mày, cuối cùng không dám nhiều lời, không thể làm gì lui ra ngoài. Chờ sau khi gã lui ra, Sở Hoan lập tức sai người tìm Kỳ Hồng, phân phó:

- Phái người trông chừng Cao Liêm!

Hắn để Kỳ Hồng tới gần, thấp giọng nói vài câu, Kỳ Hồng nhận lệnh lui ra, còn chưa ra ngoài liền thấy Hiên Viên Thắng Tài bước nhanh vào, thân mặc áo giáp, đầu khôi kẹp ở tay, thần sắc ngưng trọng.

Sở Hoan thấy Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên trở về, trong lòng lập tức dânh lên cảm giác xấu, lập tức đứng dậy hỏi:

- Hiên Viên, xảy ra chuyện gì?

Hiện giờ Hiên Viên Thắng Tài thống lĩnh Bình Tây Quân, đang trong chỉnh đốn quy mô lớn, thời điểm này vốn không dễ dàng từ quân doanh trở về thành, nhưng lúc này sắc mặt ngưng trọng trở về thành, Sở Hoan đương nhiên biết rõ có chuyện quan trọng.

Hiên Viên Thắng Tài tiến vào trong sảnh, đang muốn hành lễ, Sở Hoan đã nói:

- Không cần như vậy, ngươi nói xảy ra chuyện gì?

Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt tay nói:

- Sở Đốc, Hạ Châu và Kim Châu phản rồi!

Sở Hoan khẽ giật mình, nhưng trong nháy mắt cau mày nói:

- Phản rồi?

Tây Quan Đạo có bốn Châu, Giáp, Việt, Hạ, Kim bốn Châu, Sở Hoan tọa trấn Việt Châu, mặc dù khống chế binh mã bốn doanh, nhưng bốn doanh khác vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ.

- Phái người đi Giáp Châu bên kia, Hạ Châu và Kim Châu cũng phái người đi, thế nhưng người phái đi đến nửa đường liền nhận được tin tức, Tốn Tự Doanh đóng ở Hạ Châu và Cấn Tự Doanh đóng ở Kim Châu trước sau làm phản.

Hiên Viên Thắng Tài cũng nhíu mày:

- Hai Châu thành đã bị phản quân khống chế, dựa theo người hồi báo, hai tòa thành đã đóng chặt cửa thành, không cho phép ra vào, hơn nữa nghênh ngang đánh cờ hiệu… !

- Cờ hiệu gì?

Hiên Viên Thắng Tài hơi do dự một chút, vẫn nói:

- Họ công bố Sở Đốc mưu hại Đông Phương Tín, quân chính độc tài, sau khi tới Tây Quan nhậm chức, không để ý dân chúng sống chết, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, bài trừ đối lập… !

Gã dừng một chút, khó nói tiếp. Sở Hoan vốn nghiêm nghị, lúc này lại bình tĩnh không ít, nói:

- Ngươi nói tiếp.

- Họ tuyên dương khắp nơi, Sở Đốc có lòng mưu phản, nếu tùy ý đại nhân hoành hành Tây Quan, toàn bộ Tây Bắc đều sẽ rơi vào kiếp nạn lớn… !

Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:

- Họ tự xưng bị ép bất đắc dĩ, mới khởi binh phản kháng chính sách tàn bạo của Sở Đốc, mặc dù đã tạo phản, họ lại luôn miệng chỉ nói phản Sở Đốc, không phản triều đình… !

Sở Hoan chậm rãi trở về chỗ ngồi, nhắm hai mắt. Hiên Viên Thắng Tài nhích tới gần nói:

- Sở Đốc, mạt tướng đã điều động Phương Như Thủy âm thầm thúc ngựa tới Giáp Châu, Thiên tướng hai đại doanh đóng tại Giáp Châu, Thiên Tướng Càn Tự Doanh xuất thân quân nhân Tây Bắc, quan hệ rất tốt với Phương Như Thủy, một người khác là người của Đông Phương Tín, mạt tướng đã phát lệnh, để Phương Như Thủy dùng danh nghĩa mạt tướng, tính cả Thiên tướng Càn Tự Doanh, khống chế thiên tướng của Đông Phương Tín, khiến hắn lập tức giao binh quyền, trở lại Sóc Tuyền, nếu như thuận theo, lập tức điều động nhân mã một doanh tới, lưu một doanh đóng ở Giáp Châu, nếu có phản kháng, dùng tội kháng lệnh, chém giết ngay tại chỗ.

Sở Hoan không mở mắt, chỉ hơi gật đầu. Hiên Viên Thắng Tài tiếp tục nói:

- Điều nhân mã một doanh tới, mạt tướng xin lệnh Sở Đốc, phát binh bình định!

Sở Hoan trầm ngâm, sau một lát, mở to mắt, chậm rãi nói:

- Chu Lăng Nhạc ra tay rồi.

Hiên Viên Thắng Tài hỏi:

- Đại nhân nói rằng, Hạ Châu và Kim Châu phản loạn, có liên quan tới Chu Lăng Nhạc?

Sở Hoan lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Hiên Viên, theo ý kiến của ngươi, không có Chu Lăng Nhạc chống đỡ, hai doanh Bình Tây Quân đóng tại Hạ Châu và Kim Châu có dám phản loạn hay không?

Hiên Viên Thắng Tài suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói:

- Đó là tự tìm đường chết, Sở Đốc nói đúng, nếu như không có Chu Lăng Nhạc chống đỡ sau lưng, Thống lĩnh hai doanh này tuyệt đối không dám cử binh tạo phản!

- Chu Lăng Nhạc bị ta ép.

Sở Hoan đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói:

- Hắn bố trí thế lực ở Tây Quan, đương nhiên muốn cho Tây Quan cũng rơi vào tay hắn, vì có thể khống chế Tây Quan, cho dù là quân sự, chính sự thậm chí là thương nghiệp, hắn đều bố trí tỉ mỉ, trắng trợn thẩm thấu vào Tây Quan… !

Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Khi mọi thứ hắn đã khó nhọc gây dựng ở Tây Quan trong thời gian ngắn bị Sở Đốc quét hết, Chu Lăng Nhạc đương nhiên không cam lòng… !

- Mặc kệ hắn có dã tâm hay không, chí ít có một điểm có thể xác định, hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Sở Hoan khẽ nói:

- Hắn hận ta thấu xương, nhưng tình thế hiện giờ, hắn biết bản thân vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hắn lại không thể nào chấp nhận ta trấn thủ Tây Quan, cho nên… hắn lợi dụng Tốn Tự Doanh và Cấn Tự Doanh khởi xướng phản loạn, đó là lựa chọn tốt nhất của hắn trước mắt.

- Sở Đốc cảm thấy hắn muốn dùng hai doanh này làm ra vẻ?

- Nếu ta đoán không sai, hắn để hai doanh này phản loạn, mục đích là muốn bức ta ra khỏi Tây Quan, nếu như có thể, thậm chí coi đây là thời cơ, dùng quân sự chiếm cứ Tây Quan.

Đôi mắt Sở Hoan lóe lên thần sắc lạnh lùng:

- Chu Lăng Nhạc đã muốn ra tay rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK