Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư thế ngồi của Dư Bất Khuất là tư thế quân nhân chuẩn mực, không giống quan văn thích tựa vào ghế, mà lưng thẳng tắp, một tư thế gọn gàng, nói chuyện cũng là vô cùng rõ ràng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, phong tỏa Tây Cốc quan, đúng là lệnh của bổn tướng.

Tiết Hoài An và Sở Hoan liếc nhau, Dư Bất Khuất đã hỏi:

- Tiết đại nhân, ngươi có biết vì sao bổn tướng phải phong tỏa Tây Cốc quan?

Tiết Hoài An cười nói:

- Lão tướng quân làm như vậy, chắc chắn là có đạo lý.

Dư Bất Khuất trên mặt hiện ra vẻ trang nghiêm, nói:

- Các ngươi sau khi xuất quan, hẳn là cũng nhìn thấy tình trạng Tây Bắc.

- Vâng!

Tiết Hoài An cau mày nói:

- Lão tướng quân, Tây Bắc tình huống xem ra không thể lạc quan, trên đường, nơi chốn đều là dân mang theo cả gia đình chạy nạn, tuy rằng chưa từng chứng kiến, nhưng nghe nói có không ít loạn dân làm phỉ, nhân cơ hội cướp bóc!

Dư Bất Khuất gật đầu nói:

- Thời loạn, những chuyện như thế cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Bổn tướng ngoại trừ khiến quan viên các châu điều động vật tư, mặt khác, cũng nhắc nhở bọn họ phải an dân. Hơn nữa, đối với những kẻ nhân cơ hội phạm pháp thì phải nghiêm trị. Làm loạn dùng trọng hình, nhưng đục nước béo cò nhân cơ hội quấy nhiễu dân cướp bóc người, giết không tha!

Lão không hổ là lão tướng thiết huyết sa trường, oai vũ ngút ngàn, trong lúc nói chuyện, ẩn mang sát khí.

Dư Bất Khuất vuốt cằm nói:

- An dân là quan trọng nhất.

Dư Bất Khuất nói tiếp:

- Chín châu Tây Bắc bị người Tây Lương chiếm ba châu, sáu châu còn lại cũng không yên ổn, dân tâm phập phồng, e sợ người Tây Lương tiếp tục tiến công. Đám dân chúng mặc kệ nghị hòa không nghị hòa, bọn họ chỉ biết là người Tây Lương sau khi đánh vào, đốt giết đánh cướp, như cầm thú, chiếm đoạt ba châu, xương chất như núi, trong lòng đều lo lắng người Tây Lương tiếp tục xâm lấn. Rất nhiều dân chúng đều muốn trốn vào quan nội, theo bổn tướng biết, người Tây Lương sau khi xâm nhập, đã có gần một trăm ngàn người trà vào quan nội, nếu không phải đúng lúc phong quan, con số này sẽ càng đông gấp bội.

Dư Bất Khuất thở dài:

- Lê dân yếu ớt, đúng là rất sợ người Tây Lương.

- Những gì các ngươi thấy bây giờ so với trước đã an định không ít.

Dư Bất Khuất cũng thở dài:

- Bổn tướng lúc mới tới Tây Bắc, quân dân hỗn loạn, binh không phải binh, dân không phải dân, khắp nơi đều một mớ bòng bong, rất nhiều dân chạy nạn mang gia đình vào quan nội, tùy ý có thể thấy có kẻ nhân cơ hội cướp bóc giết người, năm bè bảy mảng. Lão phu khi đó hiểu với tình trạng như thế, không cần người Tây Lương đánh tới, mình đã tự hủy diệt chính mình. Dân chúng trong lòng sợ hãi, điều này cũng chẳng trách bọn họ, nhưng bổn tướng lại không thể không nhanh chóng yên ổn dân tâm, để tránh tình thế chuyển biến xấu.

Sở Hoan rốt cục hỏi:

- Lão tướng quân, phong tỏa Tây Cốc quan, cũng là sợ dân Tây Bắc chạy nạn tràn vào quan nội, tạo nên khủng hoảng cực lớn cho quan nội?

Dư Bất Khuất nhìn về phía Sở Hoan, gật đầu nói:

- Đây là một trong những nguyên nhân. Ngươi nói không sai, nếu không phong tỏa Tây Cốc quan, dân chạy nạn như nước, đều ào ào đổ vào quan nội, nhất định tạo nên khủng hoảng lớn cho quan nội.

Lão dừng một chút, mới nói:

- Nhưng đây chỉ là một trong những nguyên nhân, còn nhiều nguyên nhân, khiến bổn tướng coi trọng việc hạ lệnh phong tỏa Tây Cốc quan.

Tiết Hoài An hỏi:

- Lão tướng quân còn có suy nghĩ gì?

- Bổn tướng biết, ngoại trừ Tây Bắc, Giang Hoài Thiên môn yêu đạo đang tàn sát bừa bãi, hơn nữa Hà Bắc tàn quân của Thanh Thiên vương tà tâm chưa hết, đây đều là họa lớn. Một khi rất nhiều dân chạy nạn ào ào đổ vào quan nội, xa xứ, nhưng vẫn phải ăn cơm hằng ngày, bổn tướng lo lắng Thiên môn yêu nhân sẽ nhân cơ hội mê hoặc, cần biết dân chúng trong cơn hoang mang lo sợ, nếu Thiên môn yêu nhân dùng tà thuyết mê hoặc người khác, dân chúng không chắc sẽ không mắc mưu, đến lúc đó số lượng người khổng lồ đổ vào quan nội như thế sẽ tạo nên uy hiếp lớn cho đế quốc.

Dư Bất Khuất nghiêm mặt nói:

- Hai vị có điều không biết, Thiên môn yêu nhân đã bắt đầu gia tăng hoạt động tại Tây Bắc, trước đây không lâu, ở Tín châu thiếu chút nữa ủ mầm tai vạ, cũng may phát hiện đúng lúc, kịp thời dập tắt, nếu không ngọn lửa này nếu thiêu cháy, hậu quả quả nhiên là không chịu nổi.

Sở Hoan nhíu mày, nói:

- Lão tướng quân, Thiên môn đạo đã bắt đầu tìm cách lan tỏa đến Tây Bắc?

- Bổn tướng đã sớm nghe nói về Thiên Môn đạo, nhưng khi đó vẫn chưa để ở trong lòng, chỉ cho là một ít tà thuyết mê hoặc người khác hoặc chúng yêu đạo mà thôi, không làm nên trò trống gì đáng kể.

Dư Bất Khuất trong mắt hiện ra hàn ý:

- Nhưng không thể tưởng được hai năm qua Thiên Môn đạo cũng đã thành thế, ở Giang Hoài tạo nên họa lớn như thế. Bổn tướng lúc trước có nghe nói đạo môn từ Thái Bình đạo bắt đầu, Thái Bình đạo dư nghiệt chưa bao giờ biến mất, chỉ cần có cơ hội liên gây tai họa và rắc rối cho thiên hạ.

Tiết Hoài An nói:

- Từ Trương Giác Thái Bình đạo bắt đầu, bọn yêu đạo này giỏi về yêu thuật, hơn nữa yêu thuật còn lưu truyền tới nay, tuy rằng đều là tà ma ngoại đạo, nhưng lại có thể mê hoặc dân tâm. Một gã yêu đạo, thi triển yêu thuật, rất nhanh có thể mê hoặc dân chúng, phát triển thành tín đồ, một đám bang chúng sùng tín đúng là tai họa vô cùng lớn. Trước kia chỉ nghe nói Giang Hoài đạo có yêu đạo thường lui tới, tín đồ còn rất ít ỏi, nhưng phát triển tốc độ đúng là cực kỳ kinh người.

Sở Hoan trong lòng cũng là thầm than, kỳ thật Thiên Môn đạo có lớn mạnh hay không là cùng chung nhịp thở với nhịp thở của dân chúng. Nếu là trăm họ an cư lạc nghiệp, tiền lương có thừa, cho dù tin tưởng yêu thuật, cũng sẽ không theo yêu đạo gây chuyện thị phi, lại càng không bỏ cuộc sống an ổn đi tạo phản tác loạn, nhưng nếu dân chúng cuộc sống khốn khổ, không biết dựa vào đâu, Thiên Môn đạo thừa dịp đó mà vào, cũng là có thể làm cho dân chúng khốn khổ ký thác tinh thần, bị yêu đạo mê hoặc tạo phản, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thiên Môn đạo hiện giờ thế lực lan tràn cực nhanh, cũng chính là minh chứng đế quốc đang suy bại, dân chúng hết sức khốn khổ.

- Thiên Môn đạo hẳn là từ Thái Bình đạo truyền xuống mầm tai vạ.

Dư Bất Khuất hiển nhiên căm thù Thiên Môn đạo tận xương tủy, nắm tay nói:

- Thái Bình đạo loạn nước, Thiên Sư đạo ngộ nước, là đạo lý này!

Tiết Hoài An ngẩn ra, cũng không dám nói tiếp.

Y không phải người ngu, ý tứ của Dư Bất Khuất, Tiết Hoài An tất nhiên là vô cùng rõ ràng, cái gọi là Thiên Sư đạo, trên thực tế chính là trực chỉ Trường Sinh đạo hiện giờ.

Hoàng đế Bệ hạ sùng mê tu đạo, nguyên nhân tai họa cố nhiên bởi vì suy nghĩ mới về quy luật sinh tử. Nhưng nguyên nhân chân chính là vì Trường Sinh đạo Huyền Trinh đạo tông đã mê hoặc Hoàng đế về thuật trường sinh mới khiến Hoàng đế sùng mê tu đạo, đế quốc cũng bởi vậy đi vào ngã rẽ.

Lời của Dư Bất Khuất, nói cách khác, Thiên Môn đạo gây rắc rối cho đế quốc, còn Trường Sinh đạo mê hoặc Hoàng đế, lầm quân lầm nước, nói như vậy, Tiết Hoài An tự nhiên là không dám phụ họa gì thêm.

Dư Bất Khuất dường như cũng cảm giác mình đã đi quá xa:

- Nói đến nói đi, bất kể người Tây Lương chiến hay bất chiến, dân tâm Tây Bắc cũng phải ổn định. Dân chúng kỳ thật cũng như bầy dê, một đầu dê chấn kinh, cả đàn dê liền chấn kinh. Một đầu dê vọt vào quan nội, cả đám phía sau sẽ ùa vào theo. Không phong quan, tất nhiên có vô số dân chúng chen chúc nhập quan, khiến dân tâm Tây Bắc càng thêm rối bời. Cho nên phong tỏa Tây Cốc quan là ở thế buộc phải làm. Trừ việc đó ra, khẩn yếu nhất chính là, Tây Bắc hiện giờ cần người, triều đình gian nan, tuy rằng Thánh Thượng đã từ quan nội điều đến vật tư lương thảo, nhưng không có khả năng tiếp tục như vậy, chiến sự Giang Hoài và Hà Bắc còn cần lượng lớn vật tư, Tây Bắc cần triều đình viện trợ, nhưng cần hơn là mình tự cứu mình thoát khỏi khốn cảnh.

- Lão tướng quân ý tứ là…?

Tiết Hoài An khó hiểu hỏi.

- Lương thực từ quan nội chở tới, bổn tướng sớm rút ra một bộ phận, dùng cho việc trồng trọt.

Dư Bất Khuất nói:

- Bổn tướng cũng chỉ bảo quan viên các châu nhất định phải cung cấp hạt giống cho dân chúng, chỉ cần có thể lưu lại an tâm làm ruộng, đợi đến mùa thu hoạch, bổn tướng đảm bảo dân chúng Tây Bắc có cơm no áo ấm. Bổn tướng cũng đã trình tấu chương, khẩn cầu Thánh Thượng giảm miễn thuế má cho Tây Bắc, khiến dân chúng Tây Bắc được nghỉ ngơi lấy lại sức. Tây Bắc ngàn vạn người, nếu như có thể an tâm làm ruộng, đợi đến khi có thể thu hoạch lương thực, đủ để chống đỡ lương thực cần thiết cho Tây Bắc. Chỉ cần triều đình giảm miễn thu thuế, thậm chí còn có dư.

Sở Hoan có chút kinh ngạc nói:

- Lão tướng quân là chuẩn bị vào lúc này cho làm ruộng khắp nơi?

- Tây Bắc vẫn có không ít đất vườn có thể trồng trọt.

Dư Bất Khuất nói:

- Nếu không phong tỏa Tây Cốc quan, dân chúng một lòng muốn nhập quan tị nạn, chỉ cần đóng cửa quan ải, chặt đứt ý muốn, dân chúng mới có thể an tâm kiên định làm ruộng. Người Tây Lương đột nhiên dừng quân, thậm chí chủ động đề xuất nghị hòa, bổn tướng xem chừng bọn họ đã không đủ lực tiếp tục đông tiến, nếu là vì vậy mà chậm trễ làm ruộng, thì ít nhất trong vòng một hai năm, Tây Bắc sẽ vì thiếu lương thực mà có một lượng lớn người chết đói.

Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ:

- Lão tướng quân phong tỏa quan ải, hoá ra chính là vì trấn an dân tâm, cổ vũ làm ruộng, hạ quan ngu dốt, lúc này mới có thể minh bạch dụng tâm của lão tướng quân.

Dư Bất Khuất khoát tay nói:

- Đây cũng là không còn cách nào khác, nếu không phải như thế, đất vườn hoang phế, đợi đến khi người Tây Lương thật sự rút quân, thì đã qua mất tiết gieo hạt, cho nên càng nghĩ, bổn tướng mới ra hạ sách này, trên thực tế cũng là đánh cuộc một phen.

Sở Hoan biết Dư Bất Khuất nói đánh cuộc một lần là có ý gì, phong tỏa Tây Cốc quan, khiến dân chúng Tây Bắc không thể nhập quan, chỉ có thể lưu lại ở Tây Bắc làm ruộng, nếu người Tây Lương thật sự đúng hẹn lui quân, đợi đến vụ thu hoạch, Tây Bắc có thể thu hoạch rất nhiều lương thực, nhưng một khi người Tây Lương lật lọng, lại xâm công, như vậy tất cả công sức lúc trước làm hết thảy đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Dư Bất Khuất đúng là ở căn cứ từ phán đoán của mình về người Tây Lương mà ra một quyết định cân não.

Tiết Hoài An lại là có chút khó hiểu hỏi:

- Lão tướng quân, đều nói Tây Bắc lương thảo khan hiếm, làm sao có đủ thóc giống để gieo trồng?

Dư Bất Khuất trên mặt hiện ra vẻ kiên nghị, nói:

- Cùng chung cửa ải khó khăn mà thôi, Tây Bắc thiếu lương thực, ba quân tướng sĩ ăn uống tạm thời chỉ lót dạ, vì dân chúng, cũng phải cắn răng mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm.

Sở Hoan và Tiết Hoài An thoáng nhìn nhau, lúc này rốt cục phát hiện, lúc trước Dư Bất Khuất rất oai vũ, nhưng mới vừa rồi đi lại có vẻ có chút suy yếu, giờ phút này hiểu được, chẳng lẽ vị Thống soái tối cao của Tây Bắc quân này mỗi ngày cũng chỉ ăn một bữa cơm? Coi làn da ngăm đen, thần sắc mệt mỏi, dáng người tuy rằng cao lớn, nhưng lại có vẻ có chút gầy yếu, chỉ sợ lão tướng quân đúng thật mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm rồi.

Sở Hoan lập tức lại nghĩ lúc trước ở dịch quán, thức ăn còn lưu lại, quan viên dịch quán rất cẩn thận gói ghém lại, lập tức hiểu được tình cảnh hiện giờ của Tây Bắc.

Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người bẩm:

- Đại tướng quân, Tín châu có quan viên đến cầu kiến!

Dư Bất Khuất nói:

- Bảo hắn đợi, bổn tướng lập tức đi tới!

Sở Hoan biết Dư Bất Khuất sự tình bận rộn, không thể trì hoãn, rốt cục hỏi:

- Lão tướng quân, hạ quan còn có một việc muốn báo cáo Đại tướng quân!

- Sở đại nhân cứ hỏi.

- Lão tướng quân cũng biết chuyện nhập quan hàm?

Sở Hoan chăm chú nhìn Dư Bất Khuất hỏi:

- Lúc ta chờ xuất quan, thấy ở Tây Cốc quan, ai muốn nhập quan, cần sử dụng nhập quan hàm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK