Tiếng chân dồn dập, nhanh như tiếng trống. Tiếng vó ngựa tựa như tiếng búa đánh lên lồng ngực mỗi người, nhất thời khiến cho người ta thở không nổi, trong lều lớn vốn ầm ỹ đột nhiên yên lặng như chết.
Trong trướng vải tuy rất yên tĩnh nhưng bên ngoài thì không.
Trong trướng vải, ai nấy đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên bên ngoài, một vài người thậm chí còn có ảo giác tiếng kêu thê lương thảm thiết này thật giống với khi bộ tộc cử hành thịnh hội, khắp nơi đều giết súc vật.
Cuối cùng một người gần màn trướng đột nhiên đứng dậy, rút dao đeo bên hông ra, vài bước đã từ giữa vọt ra ngoài, vung tay “AAA” một tiếng, xé màn trướng, một bộ tư thế phải lao ra. Nhưng mọi người bên trong chỉ thấy người nọ sau khi giật màn trướng xuống, lại đột nhiên lảo đảo lùi lại mấy bước, loan đao trong tay rơi xuống đất.
Người này một tay ôm yết hầu, ai nấy đều thấy rõ, một mũi tên sắc nhọn xuyên qua cổ y, y lảo đảo lùi lại vài bước mới ngã xuống, nhất thời chưa chết ngay, còn giãy dụa trên nền đất.
Sắc mặt tất cả mọi người đều kịch biến, đều rút đao, đã có người kêu lên:
- Không tốt, lều lớn cháy rồi!
Trên đỉnh lều lớn đã bốc cháy.
Biến cố bất thình lình khiến tất cả mọi người đều kinh hãi vạn phần, ai hơi say đã tỉnh, ai đã say cũng tỉnh, ai còn say chưa tỉnh hẳn cũng cố gắng đứng lên, biết có đại sự.
Hoàn Ly Phổ nắm lấy loan đao. Y cảm giác bốn phía trướng lều của mình đầy tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết. Tiếng gót sắt của chiến mã nện xuống cũng có thể nghe rõ ràng. Nhưng bây giờ y vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là ai tập kết bộ tộc Hoàn Ly.
Y cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, bởi y đã thấy, có mấy con chiến mã xông đến từ bên ngoài màn trướng. Lều của y không nhỏ, mấy con chiến mã xông vào cũng không bị chật, nhưng mang lại sự sợ hãi thật sâu. Mấy tên kỵ binh đi vào, tay nắm trường thương, không chút do dự, mũi trường thương sắc bén đã lao tới phía mấy người đang kinh hãi.
Trường thương như điện, ra tay như rắn, nháy mắt đã có mấy người bị đâm qua chỗ yếu hại. Những người khác cuối cùng cũng tỉnh ngộ, vung đao nghênh đón, tuy nhiên, vừa rồi bọn họ uống rượu hơi quá đà, hơn nữa, biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho bọn họ còn chưa kịp thông, đao của mình cầm cũng không nổi, nhưng trường thương của địch nhân thì sắc bén vô cùng.
Hoàn Ly Phổ biết chuyện không ổn. Y cũng không xông lên như những kẻ khác, cảm thấy hơi choáng váng, khi các kỵ sĩ đang vô tình giết tới, y đã chạy đến bên mép lều lớn, một đao hung hăng bổ lên lều vải, đao của kỵ sĩ rất sắc, nhưng lều lớn của tộc trưởng quá chắc chắn, lại bổ thêm vài đao, rốt cuộc bổ ra một lỗ hổng, nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau, một gã kỵ binh đã cầm trường thương xông tới, Hoàn Ly Phổ chui cả người qua lỗ hổng, nhưng nó quá nhỏ, nhất thời y không ra được, nên bị kẹt trong đó.
Y kinh hãi vô cùng, vì trường thương đã đâm tới. Hoàn Ly Phổ hét lớn một tiếng, dùng hết sức toàn thân để phá lều chạy ra, chật vật ra khỏi lều lớn, chạy được vài bước thì bị một người đụng ngã.
Hoàn Ly Phổ bị đụng ngã lăn ra đất, quỳ dậy đứng lên, ngẩng đầu, thấy được cảnh tượng cả đời khó quên. Bản doanh Hoàn Ly bộ tộc của y lúc này hoàn toàn chìm trong biển lửa, bốn phương tám hướng dường như tất cả lều trại đều bị ngọn lửa nuốt mất, ánh lửa chiếu cả doanh trại sáng như ban ngày.
Trong doanh địa, tiếng khóc rền trời. Khắp nơi đều là mọi người đang thất kinh chạy trốn tứ phía như ruồi bay không hướng. Trong ngọn lửa, lại thấy một đám kỵ binh như ác ma đến từ địa ngục. Bọn họ không kiêng nể gì giết người phóng hỏa, chỉ cần là người của bộ tộc Chu Lạp, bất kể nam phụ lão ấu, chỉ cần còn sống, sẽ là mục tiêu của đám kỵ binh đó. Trường thương của bọn họ đâm xuyên qua ngực tộc trưởng, cung tiễn của họ bắn thẳng vào cổ họng tộc nhân, loan đao của họ vô tình chém lìa cổ tộc nhân.
Nhóm kỵ binh như ác ma này dường như được gió thổi đến, cực kỳ đột ngột.
Hoàn Ly Phổ hoài nghi hay mình uống rượu quá nhiều, nên đang chìm trong một cơn ác mộng.
Y cảm thấy, khí lực của mình đã chảy đi trong chiến hỏa, vừa khó khăn đứng lên đã thấy có mấy kỵ binh chậm chậm tiến thẳng đến chỗ mình, nắm chặt chuôi đao, trong ngọn lửa sáng như ban ngày, nhìn rõ tướng mạo đối phương. Năm sáu kỵ binh, chiến đao trong tay vẫn nhỏ máu tươi, vây quanh một gã kỵ sĩ trẻ chậm chậm đi tới.
Kỵ sĩ kia nhìn qua cũng chỉ tầm ngoài hai mươi, loan đao bên hông gãcòn chưa rút, nhưng tay cầm trường cung, gương mặt không chút thay đổi, trong ánh lửa có vẻ lạnh lùng dị thường, như thể núi băng ngàn năm, khiến cho người ta nhìn khuôn mặt đó mà nhẹ nhẹ dâng lên cảm giác rét lạnh.
- Rốt cuộc các ngươi là ai?
Hoàn Ly Phổ nâng đao, chỉ mũi đao vào đối phương
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Không ai trả lời, kỵ sĩ trẻ tuổi chậm chậm rút ra một mũi tên từ trong ống tên, rất bình tĩnh giương cung cài tên, kéo cung cong như trăng tròn. Hoàn Ly Phổ cắn chặt răng, nắm chặt loan đao, chỉ thấy tên tới như điện, y vung đao chém, nhưng chém hụt, mũi tên kia đã cắm vào cổ họng.
Hai mắt trợn trừng.
Tên quá nhanh!
Dưới Hắc sơn, Ma Hạ Kim Cương xanh mặt.
Trời đã sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp mọi nơi, nhưng tâm tình Ma Ha Kim Cương lạnh như băng nhìn Hắc sơn, nơi đó, máu chảy thành sông, thây chất như núi.
Hiện giờ lão đã bắt đầu nghi ngờ, kẻ thù của mình chưa chắc chỉ là một đám mục dân trên thảo nguyên. Nếu chỉ có bọn mục dân ti tiện này, bọn họ tìm đâu ra sức mạnh lớn đến thế, không ngờ bạo phát ra sức chiến đấu dũng mãnh như thế.
Kế hoạch chia binh hai đường đánh lén một lần khiến Ma Ha Kim Cương tràn đầy hưng phấn, nhưng kết quả lại dội cho lão một gáo nước lạnh.
Chém giết một đêm, trước mặt là cái chết thê thảm và nghiêm trọng. Tuy rằng ở tuyến phòng ngự thứ nhất cùng vật lộn với người của Cổ Lạp Thấm, nhưng muốn thoát ra khỏi tường đá lại vô cùng khó khăn. Đối phương đã chuẩn bị vô số trường thương, trốn sau tường đá bày trường thương trận, chỉ cần võ sĩ Tháp Lý Khắc leo lên, nhất định chiến sĩ Cổ Lạp Thấm sẽ nhảy tới giằng co. Cho dù năng lực tác chiến của mỗi binh lính kém hơn, nhưng khi các chiến sĩ Cổ Lạp Thấm không thể cố gắng hơn, họ đều lựa chọn đồng quy vu tận với võ sĩ Tháp Lý Khắc, ôm kẻ địch chịu chết.
Đêm qua là một hồi chém giết thảm thiết, song phương đều tử thương thảm trọng.
Chính diện tổn thất hơn ngàn người, nhưng điều khiến cho trái tim Ma Ha Kim Cương lạnh giá lại là, tuy đêm qua đánh chính diện tử thương thảm trọng, nhưng là vì dương đông kích tây, phối hợp với Nỗ Sỉ Cát đánh lén phía sau, Ma Ha Kim Cương chịu đựng nhìn binh sĩ của mình bị tổn thất thê thảm vẫn cắn răng không thu binh, cho đến cuối cùng thương vong thực sự rất thảm, hơn nữa, nhìn đỉnh núi hai bên trái phải cũng có ánh lửa, lão đành thu binh.
Trong đêm tối, mấy ngàn binh lực tấn công Hắc sơn, mặc dù đối với đám dân đen Cổ Lạp Thấm này lão coi thường từ trong xương, nhưng lão không dám quá mức mạo hiểm. Nếu hai bên trái phải thực sự bất ngờ áp công, cho dù sức chiến đấu của võ sĩ Tháp Lý Khắc cực cao nhưng kết quả thế nào, Ma Ha Kim Cương cũng không nắm chắc.
Trận chiến ngừng một lúc lâu sau, Ma Ha Kim Cương mới biết một ngàn năm trăm người Nỗ Sỉ Cát mang đến đánh lén đã gần như bị diệt toàn quân. Nỗ Sỉ Cát bọ ngựa bắt ve, ve bắt không được, không ngờ còn bị hoàng tước đằng sau đánh lén, đầu một nơi, thân một nẻo, một ngàn năm trăm chiến sĩ thủ hạ trốn về được không đến một trăm.
Gần như không đến hai ngày, quân đoàn tiên phong của Ma Ha Kim Cương đã chết hơn ba ngàn người, hơn nữa đều là võ sĩ Tháp Lý Khắc tinh nhuệ.
Ma Ha Kim Cương lạnh lòng.
Nếu đã chết ba ngàn người mà bắt được Ma Ha Tạng kia, cũng còn có thể báo cáo kết quả với Ma Ha La. Nhưng hiện giờ quân đoàn tiên phong Tháp Lý Khắc chết gần nửa, nhưng ngay cả một đỉnh của Hắc sơn tam đỉnh cũng còn chưa đánh được. Thậm chí ngay cả tường thành ngoài cùng Ưng Thủ phong cũng không thể đột phá. Chuyện này cũng không liên quan đến số lượng tử thương. Quả thật Ma Ha Kim Cương cảm thấy không thể báo cáo với Ma Ha La.
Nghĩ lại trước khi đi mình đã cam đoan bừa bãi với Ma Ha La, trước khi quân chủ lực đến đã bắt được Ma Ha Tạng. Lời nói hoang đường lúc đó - sự thật hiển hiện trước mặt - hoang đường !
Đầu của Nỗ Sỉ Cát hiện đang ở bên cạnh Ma Ha Kim Cương, khi tìm Nỗ Sỉ Cát giữa chiến trường cũng không quá khó khăn. Giữa chiến trường thây người ngổn ngang, đầu Nỗ Sỉ Cát bị treo lên một cái cọc gỗ. Cọc rất cao, nên điều đầu tiên đập vào mắt mỗi binh sĩ đến hiện trường là cái đầu máu me của Nỗ Sỉ Cát.
- Đại vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Đạt Đô hiện đang rất nóng lòng, thuẫn bài trận, đánh lén thuật, cường công, cũng đều lần lượt dùng hết, lại không có chút chiến quả. Quân chủ lực của Ma Ha La sắp đến, tới đó nên ứng phó thế nào đây.
Ma Ha Kim Cương lạnh lùng liếc Đạt Đô một cái, cũng không nói lời nào.
- Đại vương, không bằng để nhân mã của Dã Lợi Tề Nhĩ xông lên.
Đạt Đô thật cẩn thận lên tiếng:
- Tháp Lý Khắc chúng ta tổn thất thảm trọng, ba ngàn Ba Bạch Đồ lại không tổn hao gì, giờ là lúc nên để cho họ xuất trận.
- Thối lắm!
Ma Ha Kim Cương lạnh lùng:
- Đã đánh đến nước này rồi, còn muốn để cho Ba Bạch Đồ được lợi sao? Cho dù là chờ quân chủ lực của Tiểu vương tử cũng không để cho chúng hưởng lợi lúc này được.
Đạt Đô còn muốn nói gì nữa, một con khoái mã chạy nưh bay đến, xoay người xuống ngựa:
- Đại vương, nhân mã bộ tộc Chu Lạp đã đuổi tới, chỉ cách đỉnh bên trái khoảng mười dặm, đã dừng lại ở bên kia rồi!
Ma Ha Kim Cương cười lạnh:
- Truyền lệnh quân ta, để cho bộ tộc Chu Lạp lập tức tấn công cánh trái!
Đạt Đô vội la lên:
- Vì sao Đại vương muốn quân Chu Lạp tấn công?
- Ta muốn để cho bọn chúng nhìn một chút, thấy rằng không phải bọn chúng đang đối đầu với một đám ô hợp.
Đến lúc này, Ma Ha Kim Cương không thừa nhận cũng không được, tấn công Hắc sơn là một việc cực kỳ khó khăn.
- Để cho bọn họ nếm chút đau khổ, mới biết được cái gì gọi là dễ thủ khó công!
Lão biết rõ, nếu ngay cả võ sĩ Tháp Lý Khắc tinh nhuệ cũng không thể đánh hạ Hắc sơn, thì một đám ô hợp của Chu Lạp đương nhiên sẽ không khá hơn võ sĩ Tháp Lý Khắc bao nhiêu. Chỉ cần có được sức chiến đấu ngang với mình khi đánh Ưng Thổ phong thì người của Chu Lạp cũng không có khả năng chỉ trong thời gian ngắn đánh hạ đỉnh bên trái.
Lão lo người của Chu Lạp đến đây, thấy tình hình thế này, sẽ thầm xem thường Bắc viện Đại vương lão. Chỉ có để cho người Chu Lạp nếm chút đau khổ mới có thể khiến cho họ không nảy sinh tâm tư coi thường mình.
Quan trọng nhất là hiện giờ lão đang nghĩ không biết báo cáo thế nào với Ma Ha La. Nếu người Chu Lạp tấn công cũng bị nhục, tới đó cả hai đường quân đội đều không lấy được chiến quả, Ma Ha Kim Cương dĩ nhiên dễ ăn nói hơn nhiều.