Trong ngày đông, bình minh đến rất muộn, trời vừa tờ mờ sáng, bọn hạ nhân của Tề Vương phủ đã mang theo hành lý, đứng trước cổng chính. Tề Vương phát cho mỗi người một ít tiền, mọi người cũng biết Tề Vương phủ giờ đã là mặt trời lặn phía Tây, Tề Vương cho phép họ rời đi, mỗi người một con đường riêng.
Mã Trọng Hành đã chờ ở cửa từ sớm, đợi đến khi mười người gia bộc đến tụ tập trước cửa, lúc này mới tự mình đi mở cổng chính. Theo tiếng cửa chính kẽo kẹt mở ra, các binh sĩ vũ vệ binh đứng bên ngoài lập tức cảnh giác cầm đao, cầm thương lên, nhìn chằm chằm vào cửa chính.
Mã Trọng Hành mở cổng chính ra, đứng ngang trước cổng, người cao ngựa to, nhìn quét qua đám võ kinh vệ trước cổng một cái rồi trầm giọng hỏi:
- Ai là người phụ trách ở đây?
Một tên võ kinh vệ bước lên, nhìn đám người phía sau lưng Mã Trọng Hành một cái, rồi mới nhìn thẳng vào Mã Trọng Hành, chắp tay nói:
- Mã thống lĩnh! Là ty chức.
Võ kinh vệ dựa theo nội thành, chia làm bốn kỳ, Đông, Tây, Nam, Bắc bốn thành đều có một tên tổng kỳ, thống lĩnh tất cả các sở trong thành.
Tề Vương phủ thuộc khu thành Tây của kinh thành, nên đến canh giữ xung quanh Vương phủ, phần lớn đều là binh sĩ của thành Tây.
Mã Trọng Hành trước đây từng đảm nhiệm chức vụ tổng kỳ võ kinh vệ của thành Tây. Mặc dù thời gian không dài nhưng tốt xấu gì cũng từng để lại danh tiếng trong võ kinh vệ, đám võ kinh vệ thành Tây nhìn thấy Mã Trọng Hành cũng không thể quá thất lễ.
- Viên Đô Ti!
Mã Trọng Hành liếc nhìn người võ kinh vệ này một cái,
lập tức nhận ra:
- Hôm nay ngươi trực sao?
Viên Đô Ti kia gật đầu cười nói:
- Đúng là ty chức. Mã Thống lĩnh, những người này định...?
Ngón tay chỉ vào sau lưng Mã Trọng Hành.
- Vương gia có lệnh, cho bọn họ tự do, mọi người về quê.
Mã Trọng Hành hạ giọng xuống nói:
- Viên Đô Ti, dù sao cũng không đến nỗi không để cho bọn họ rời đi chứ?
Viên Đô Ti liền cười nói:
- Ý của bên trên chỉ cần Vương gia ở lại trong phủ, những người khác chỉ cần kiểm tra một chút là có thể đi được rồi. Mã thống lĩnh, tất cả những người này đều muốn rời đi hay sao?
Mã Trọng Hành gật gật đầu.
- Mã thống lĩnh, sau khi kiểm tra có thể để bọn họ đi.
Viên Đô Ti nghiêm mặt nói:
- Tuy nhiên, đã ra khỏi cánh cửa này, muốn quay lại thì không có cách nào đâu.
- Vương gia thả cho họ, bọn họ tất nhiên sẽ không trở về rồi.
Viên Đô Ti gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, Mã Thống lĩnh, có thể cho bọn họ từng người một đi ra, chúng ta kiểm tra một chút, sau đó ghi tên là có thể rời đi.
Hơn mười người trong Tề Vương phủ làm theo yêu cầu của võ kinh vệ, từng người từng người một, được kiểm tra. Tiết trời mùa đông giá rét, lại còn phải cởi bỏ áo khoác, ngay cả phụ nữ cũng phải kiểm tra kỹ càng. Mã Trọng Hành tỏ vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, sau khi bọn họ đều được kiểm tra xong xuôi, ghi tên tuổi quê quán, lúc này mới hỏi:
- Bọn họ đã đi được chưa?
Viên Đô Ti gật đầu cười nói:
- Không vấn đề gì, có thể đi được rồi.
Quay ra dặn dò.
- Hôm nay các người rời khỏi Tề Vương phủ thì phải nhớ cho kỹ không được đến gần nữa. Nếu như vi phạm thì bắt buộc phải bắt các ngươi trở lại, đến lúc đó, đừng trách bọn ta không nể tình.
Mọi người sửa soạn lại quần áo, tay nải, quay đầu lại nhìn cổng son của Vương phủ, vẻ mặt đều ủ ê. Bị võ kinh vệ thúc giục lúc này mới từ từ đi khỏi.
Mã Trọng Hành đứng nhìn mọi người rời đi một lúc rồi mới xoay ngươi vào trong phủ, đóng cổng chính lại.
Đợi sau khi Mã Trọng Hành vào trong nhà rồi, Viên Đô Ti liền kêu người đến:
- Lập tức phái người đuổi theo bọn chúng, đừng làm bọn chúng kinh sợ! Ta đi bẩm báo Tổng kỳ đại nhân.
Từ sau khi Mã Trọng Hành được điều từ vị trí tổng kỳ của thành Tây đến Tề Vương phủ, đã có người mới lên đảm nhiệm chức vị này.
- Đô ti đại nhân, trời đã sáng rồi, bọn tôi đợi ngài trở về, hay là tự tiến hành thay phiên canh gác?
Một tên thuộc hạ liền hỏi.
Viên Đô Ti nói:
- Mọi chuyện vẫn như thường ngày, phải thay ca thì cứ thay ca, canh một đêm rồi cũng cần phải đổi ca về nghỉ ngơi. Hồng Vệ Giáo, lát nữa đổi ca cũng phải thật cẩn thận đấy, đợi khi các huynh đệ đến thay ca, vào vị trí xong xuôi mới có thể đi khỏi, không được để xảy ra bất cứ sai sót gì!
Binh sĩ kiểm soát Tề Vương phủ, phần lớn đều là võ kinh vệ được điều đến từ tất cả các sở thành Tây, dựa vào hai đội luân phiên nhau, canh gác mấy cổng của Tề Vương phủ. Ngoài ra, cũng có một số binh sĩ khác thỉnh thoảng lại đi dò xét bốn phía, đảm bảo không được có chút sơ hở nào.
Sau khi Viên Đô Ti đi khỏi, không lâu sau thì đến giờ đổi ca theo quy định của võ kinh vệ. Hồng Vệ Giáo phải bố trí an bài cẩn thận, đợi khi các võ kinh vệ đến đổi ca đã vào vị trí xong xuôi, lúc này mới căn dặn các võ kinh vệ trực đêm trở về nghỉ ngơi.
Sở đầu Tây Môn sở - Vương Phủ, thức một đêm, thân thể thật là có chút mệt mỏi, thật sự buồn ngủ, dẫn theo mười mấy huynh đệ Tây Môn sở trở về.
Kinh đô có 4 thành, thành Tây có 6 phường, 20 sở, Tây Môn sở là nơi gần Hoàng thành Tây Môn nhất nên được gọi là Tây Môn sở. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tây Môn sở là sở duy nhất trong 20 sở, nha môn không có kiếm chác, trục lợi. Trên dưới có hơn 30 người, tất cả chủ yếu là tuần tra Hoàng thành Tây môn cùng những con phố gần đó.
Mấy con phố này đều là phủ đệ của mấy quan lại quyền quý, phủ đệ của Tề Vương lại nằm ngay trong phạm vi của Tây Môn sở, nên điều động võ kinh vệ đến canh gác Tề Vương phủ, Tây Môn sở tất nhiên không thể tránh khỏi.
Võ kinh vệ canh gác Tề Vương phủ phải có tới hơn bảy chục người, cổng chính và cổng sau đầu có hơn hai mươi người, hai cổng bên thì mười người, đến cửa nhỏ dùng để chuyển chất thải ra ngoài cũng có 4, 5 người canh giữ.
Tất cả các sở ngày thường còn phải phụ trách an ninh khu vực của mình, tất nhiên không thể điều động tất cả người của một sở nào, cho nên 70 người này đều là người này đều là được điều động từ 7, 8 sở võ kinh vệ, cách xa một chút thì chực ban ngày, còn gần trong gang tấc như Tây Môn sở thì phụ trách trực ban đêm.
Tây Môn sở này là nơi Sở Hoan từng ở lại. Khi Sở Hoan mới tới kinh thành, đến nha môn đầu tiên chính là sở võ kinh vệ Tây Môn. Sau khi sở đầu Tây Môn sở lúc trước là Triệu Dương chết thì Vương Phủ chính là người có thâm niên lâu nhất ở Tây Môn sở, hơn nữa Tây Môn sở là nha môn trong sạch, cho dù là chức vụ đứng đầu, cũng không ai có hứng thú, cuối cùng, vị trí đó được giao cho Vương Phủ.
Cái chức này, không có màu mỡ gì nhưng trách nhiệm lại rất lớn.
Vương Phủ không biết làm thế nào khi thấy mọi người trong Tây Môn sở đều không ham muốn gì cái vị trí này, gã là người già dặn kinh nghiệm, chỉ có thể đứng ra đảm nhận.
Tiết trời mùa đông giá rét, sau khi canh gác ngoài Vương phủ một đêm, đổi ca xong, trên đường trở về, quả thật là vừa lạnh vừa đói, bọn thuộc hạ kêu là đòi tìm một chỗ để ăn điểm tâm. Vương Phủ trong lòng biết tâm tư của họ liền nói được rồi kiếm chỗ nghỉ chân. Tuy nhiên, vào quán ăn uống no say, ai nấy cũng đều ngợi ca Vương Phủ, rồi cuối cùng, người trả tiền không ai khác ngoài gã.
Hết hai lần lỗ vốn rồi, Vương Phủ không mắc mưu nữa, nghe bọn thuộc hạ kêu la đòi ăn điểm tâm, Vương Phủ liền bảo mình buồn ngủ quá rồi, để cho thuộc hạ tự đi ăn, cũng không đợi bọn chúng nói nhiều, liền đi về luôn.
Lão đại bọn họ không hào hứng, nhưng thời tiết lạnh thế này, về sở cũng chẳng hơn, chi bằng vào làm bát sữa đậu nành nóng trước đã, cho nên cũng mặc cho Vương Phủ trở về, bọn họ tụ tập đi ăn điểm tâm.
Vương Phủ cũng muốn uống một bát sữa đậu nành nóng, nhưng chỉ vì một bát sữa đậu nành nóng mà phải tiền ra cho cả mười mấy bát thì Vương Phủ không hề muốn chút nào. Gã cũng không phải là keo kiệt, mặc dù mỗi tháng đều có lương bổng, nhưng con của gã bị bệnh nặng, vẫn luôn sống nhờ thuốc thang, lương bổng hàng năm của gã đều chỉ đủ mua thuốc cho con trai. Mặc dù là sở đầu của một sở nhưng mà một đồng tiền, trước nay đều là chia ra làm đôi để tiêu.
20 sở của thành Tây, bất luận sở đầu của một sở nào cũng không có túng thiếu như Vương Phủ. Nhưng gã là sở đầu Tây Môn sở, căn bản không có ăn tiền của địa phương.
Giẫm phải chỗ có tuyết đọng, trời còn chưa sáng rõ, bốn phía vẫn còn lờ mờ, đột nhiên nghe thấy có tiếng giẫm lên tuyết “Rắc rắc” sau lưng.
Vương Phủ theo kinh nghiệm, biết rõ là sau lưng mình có người, trong đầu nghĩ, hay là có người không ăn điểm tâm, theo mình trở về, quay đầu lại, lại thấy người đội nón mặc áo tơi, hai tay khoanh trước ngực, ngay sau lưng mình.
Thấy người kia ăn mặc không phải phong cách của võ kinh vệ, Vương Phủ liền nhíu mày rồi đi tiếp thêm một đoạn đường ngắn nữa. Sau lưng, ngươi kia vẫn tiếp tục đi theo, tiếng “rắc rắc” vẫn liên tục vang lên.
Vương Phủ đột nhiên dừng lại, sau lưng cũng có một tiếng két dừng lại. Vương Phủ quay đầu lại một lần nữa, nhìn thấy người kia cũng dừng lại, người đội nón kia khẽ cúi đầu, cái nón đã che hết khuôn mặt của y, nên nhất thời không thể nhìn rõ được khuôn mặt y như thế nào. Vương Phủ không khỏi nhíu mày, một tay để lên eo, cầm lấy chuôi đao, do dự một chút, rồi hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại bám theo ta?
Người đội nón trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng hỏi:
- Ngươi chính là Vương Phủ?
Vương Phủ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết ta sao?
- Quả không sai! Lâu rồi không gặp nhưng tướng mạo của Vương sở đầu, tôi vẫn nhớ rất rõ.
Người đội mũ khẽ ngẩng đầu lên, Vương Phủ vẫn không nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ nghe y tiếp tục nói:
- Vương sở đầu chắc đã quên rồi, chỉ sợ nghe giọng của tôi cũng không nhận ra được.
Vương Phủ thấy đối phương nói chuyện tựa hồ như đã thân quen từ lâu, không kiềm được liềm bước tới mấy bước, nhíu mày dò xét từ trên xuống dưới:
- Chúng ta... có quen biết sao?
Người đội nón liên lấy tay nâng cái nón lên, phần lớn khuôn mặt đã lộ ra:
- Vương sở đầu, ngài nhìn kỹ xem, có nhận ra tôi không?
Vương Phủ nắm chặt cây đao, từ từ tiến lại gần, cách mấy bước, lúc này đã nhìn khá rõ, thấy người kia mắt trái đeo một cái che mắt, khóe miệng hơi hướng lên hình vòng cung. Vương Phủ nhíu mày, trong giây lát sắc mặt tái mét, thân thể chấn động, nghẹn ngào nói:
- Ngươi là... ngươi là....!
Miệng há to, nhất thời không nói thành lời.
Người đội nón, bước nhanh đến gần, cười nói:
- Vương sở đầu vẫn còn nhớ được Bạch Hạt Tử tôi?
Vương Phủ sắc mặt kinh hãi nói:
- Bạch... Bạch Hạt Tử, quả đúng là ngươi?
Gã nhìn chằm chằm tồi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Bạch Hạt Tử, kéo đến con hẻm bên cạnh nói:
- Bạch Hạt Tử, ngươi không phải đã theo Sở đại nhân đi Tây Bắc rồi sao? Làm sao... sao ngươi lại trở về kinh thành?
Mày nhíu lại:
- Ngươi bám theo ta, ngươi... rốt cuộc ngươi muốn gì?
Bạch Hạt Tử nhìn chằm chằm Vương Phủ, khẽ cười nói:
- Vương sở đầu, Sở đốc phái tôi đến, mang cho ngài một tin tốt lành, nghe xong tin này ngài nhất định sẽ rất vui mừng!
- Tin... tin gì?
- Căn bệnh của lệnh lang không phải không thể trị khỏi!
Bạch Hạt Tử lại cười nói:
- Sở đốc có ý ra tay giúp đỡ Vương sở đầu chữa trị cho
lệnh lang khỏi bệnh!