Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tên rơi trên cát, có tên bắn trúng yếu hại trên người cướp sa mạc, thu thập tên cũng không phải việc đơn giản, tên trên cát đương nhiên dễ nhặt, nhưng tên bắn vào trong cơ thể cũng cần có kỹ xảo lấy ra, số tên này đều lóe ra ánh sáng, nhìn qua sắc bén khác thường.

Lúc này tương kế tựu kế, có thể nói là lấy được thắng lợi lớn, cướp sa mạc Bạch Lang tổn thất hơn một nửa, nhân vật số hai cướp sa mạc Hắc Phong cũng bị bắn chết, mà sứ đoàn không thương vong một người.

Giờ phút này đám người Tiết Hoài An tìm nơi ngồi xuống uống nước, lúc này Sở Hoan cũng biết được trong khoảng thời gian ngắn cướp sa mạc không có khả năng tới nữa, phân phó binh sĩ thu binh nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

- Sở Phó sứ, sao ngài biết hôm nay cướp sa mạc nhất định sẽ đánh lén?

Tiết Hoài An uống mấy ngụm nước, tỉnh táo lại, nhìn Sở Hoan bên cạnh hỏi:

- Sao ngươi biết chúng chắc chắn đánh lén vào lúc giữa trưa?

Sở Hoan thản nhiên cười, không trả lời câu hỏi phía trước, mà giải thích vấn đề phía sau:

- Lúc giữa trưa, là lúc tinh thần chúng ta phân tán, chúng chắc chắn đánh lén. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, lúc giữa trưa rất độc, cho dù chúng địch không được lui lại, chúng ta cũng không thể đuổi theo, nếu lúc này chúng ta cưỡi ngựa đuổi theo, đuổi không tới vài dặm, toàn bộ ngựa đều phải chết.

- Thì ra là thế.

Tiết Hoài An gật đầu nói :

- Sở Phó sứ, Thánh thượng phong ngươi làm Phó sứ, quả nhiên là không nhìn lầm người.

Gã cảm thán:

- Nếu không có ngươi, chỉ sợ chúng ta không ra khỏi sa mạc được.

Đúng lúc này, nghe tiếng bước chân vang lên, Sở Hoan nhìn qua, thấy Khâu Anh Hào mang theo lạc đà khách Khâu gia chạy tới, lập tức đứng dậy nghênh đón.

Khâu Anh Hào thần sắc ngưng trọng, chưa tới gần đã chắp tay nói:

- Sở đại gia, tình hình thế nào? Có thương vong không? Chúng ta đến chậm!

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không trách được Khâu đương gia, đám cướp sa mạc này sớm có chuẩn bị, tập kích đột nhiên, rất khó nghĩ tới.

Giờ phút này Hiên Viên Thắng Tài cũng tới, bẩm:

- Phó sứ đại nhân, giết chết sáu mươi bảy tên cướp sa mạc, còn hơn ba mươi con ngựa.

Khâu Anh Hào khâm phục nói:

- Sở đại gia liệu sự như thần, thiết lập mai phục, đám cướp sa mạc này tự tìm đường chết.

Sở Hoan cười nói:

- Khâu đương gia khách khí. Thật ra nếu không phải Khâu đương gia hỗ trợ, hôm nay cũng không thể giành được thắng lợi lớn nhưu thế.

- Hỗ trợ?

Khâu Anh Hào ngẩn ra, khó hiểu nói:

- Sở đại gia nói đùa, hôm nay chúng ta thật sự chưa giúp được cái gì, chẳng qua lại thấy được sự lợi hại của tinh binh Đại Tần.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Sở mỗ hiểu được, trong lòng Khâu đương gia nhất định nghĩ tới, liên tục đi hai ngày, đám binh sĩ này nhất định không chịu nổi một kích, lần này có thể mai phục ở đây, đánh một kích đâu cho cướp sa mạc, đích thị mà Khâu đương gia không nghĩ tới.

Sắc mặt Khâu Anh Hào biến đổi, Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng, liếc Hiên Viên Thắng Tài một cái, Hiên Viên Thắng Tài lớn tiếng quát:

- Có người không, bắt hết lại!

Một đám binh sĩ Cận Vệ Quân cầm đao nhảy ra từ bốn phía, có một số người nâng nỏ ngắn, bất kể mũi đao hay tên nỏ đều chĩa vào lạc đà khách Khâu gia.

Biến cổ xảy ra thình lình, khiến đám lạc đà khách Khâu gia đều biến sắc, dường như phản xạ có điều kiện, đều nắm chặt chuôi đao, tuy rằng đám binh sĩ Cận Vệ Quân vây quanh bốn phía có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn tản ra ý chí chiến đấu cao, họ đều là tinh nhuệ gan dạ dũng mãnh nhất đế quốc, xảy ra việc binh đao ai cũng nghiêm túc, vừa rồi chém giết khiến máu của họ quay cuồng, giờ phút này vẫn còn nóng rực.

Khâu Anh Hào sắc mặt cực kỳ khó coi, hai đấm nắm chặt, trầm giọng nói:

- Sở đại gia, ý của ngài là gì?

Tiết Hoài An và quan văn liên quan nhìn thấy Cận Vệ Quân vây quanh lạc đà khách, cũng vô cùng kinh ngạc, Tiết Hoài An tiến lên cau mày nói:

- Sở Phó sứ, điều này… làm gì vậy?

Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào, bình tĩnh nói:

- Hết thảy điều này, ta nghĩ Khâu đương gia nên cho chúng ta một lời giải thích.

- Ta nghe không rõ ngài đang nói gì.

Khâu Anh Hào vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị:

- Sở đại gia, chúng ta có chỗ nào không chu toàn, ngài cứ việc nói ra, nhưng nói chuyện bằng binh đao có phải hơi quá đáng hay không?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Khâu đương gia, thật ra vấn đề của bản quan không nhiều lắm, chỉ hỏi ngươi vài vấn đề nho nhỏ!

- Cái gì?

- Khâu đương gia, chúng ta đi hai ngày đêm, ngươi công bố là vì tránh thoát phong nhãn, điều này có thật hay không?

Sở Hoan nhìn chằm chằm ánh mắt Khâu Anh Hào:

- Có mục đích gì khác hay không?

Khâu Anh Hào lập tức cười rộ lên:

- Chê cười, lạc đà khách Khâu gia chúng ta lấy bạc của các ngài, chức trách chính là dẫn các ngài xuyên qua sa mạc, gặp phải mảnh đất phong nhãn, đương nhiên phải đẩy nhanh tốc độ rời đi, chẳng những đối với các ngài, tất cả khách nhân đều như vậy, điều này cũng có mục đích gì khác? Chẳng lẽ các ngài muốn chết ở phong nhãn sao?

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Khâu đương gia, đến lúc này ngươi còn nói xạo sao?

Khâu Anh Hào cười lạnh nói:

- Sở đại gia, tuy lạc đà khách chúng ta ít người, nhưng không phải kẻ sợ chết, các ngài muốn lấy nhiều bắt nạt ít, lạc đà khách Khâu gia chúng ta không sợ các ngài. Ngài vô duyên vô cớ động đao với chúng ta, chúng ta sẽ không bó tay chịu trói!

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Thật ra Sở mỗ cũng biết, lạc đà khách xưa nay hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đều nổi tiếng là hán tử, chỉ là bây giờ bản quan không rõ, tại sao ngươi lại cấu kết một chỗ với cướp sa mạc?

Lạc đà khách Khâu gia đều nhíu mày, Khâu Minh Đạo bên người Khâu Anh Hào đã lạnh lùng nói:

- Nói hươu nói vượn, lạc đà khách Khâu gia chúng ta cấu kết với cướp sa mạc khi nào? Các ngươi không nên nói trắng thành đen, vu cáo hãm hại.

Sở Hoan nói:

- Khâu đương gia, chẳng lẽ ngay cả con mình ngươi cũng giấu diếm?

Tiết Hoài An nghe không hiểu ra sao, cau mày nói:

- Sở Phó sứ, có phải chuyện này có chút hiểu lầm hay không? Lạc đà khách sao có thể cấu kết với cướp sa mạc.

Gã vẻ mặt không tin.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đại nhân, ngài có biết vì sao hắn khiến chúng ta chạy không ngừng trong hai ngày này?

- Không phải tránh thoát phong nhãn sao?

Tiết Hoài An ngạc nhiên hỏi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Không phải. Hắn để chúng ta tăng tốc chạy đi, chỉ là muốn chúng ta tiêu hao hết thể lực, không có sức phản kháng, từ đó đợi chúng ta trú doanh nghỉ tạm ở đây, cướp sa mạc vừa vặn thừa cơ đánh lén.

Khâu Anh Hào lạnh mặt nói:

- Nói bậy nói bạ, Khâu Anh Hào ta thân là lạc đà khách, sao có thể ở cùng một chỗ với đám cướp sa mạc Hắc Phong kia.

- Hắc Phong?

Sở Hoan cười nói:

- Hóa ra Khâu đương gia biết, cướp sa mạc đánh lén sứ đoàn chúng ta lần này, là Hắc Phong, bản quan cũng vừa vặn biết được!

- Vừa rồi ta nhìn thấy Hắc Phong trên cồn cát, đương nhiên là biết người của hắn.

Khâu Anh Hào nói:

- Sở đại gia, Hắc Phong cùng hung cực ác, là đối thủ một mất một còn với lạc đà khách Khâu gia chúng ta, ta hận không thể giết chết hắn, sao lại cùng một đường với hắn.

Sở Hoan cười nói:

- Vì sao cùng một đường với chúng, vậy chỉ có Khâu đương gia tự mình nói cho chúng ta biết rồi.

Sắc mặt hắn trầm xuống hỏi:

- Khâu Anh Hào, bản quan hỏi ngươi, vì sao Mã Chính Nghĩa Mã đương gia cướp tiêu? Vì sao hắn muốn ngăn cản lạc đà khách Khâu gia ngươi nhận chuyến đi này?

Khâu Anh Hào mặt không đổi sắc nói:

- Ta đã sớm nói, sư huynh không đồng ý chúng ta dẫn binh qua sa mạc, các ngài mặc dù là sứ đoàn, nhưng cuối cùng là người quan gia, sư huynh ngăn cản lạc đà khách Khâu gia chúng ta dẫn người quan gia xuyên qua sa mạc.

Gã cười lạnh:

- Chỉ là ta thấy các ngài không quen thuộc sa mạc chút nào, cũng có người thuận tiện, dẫn các ngài qua, có ý tốt, lại bị các ngài vu cáo hãm hại như vậy, chẳng lẽ quan viên Tần quốc các ngài đều không biết tốt xấu như thế?

Sở Hoan lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Ngươi sai lầm rồi, Mã Chính Nghĩa không để ngươi nhận chuyến này, cũng không phải vì chúng ta là người quan gia, hoàn toàn trái lại, hắn là một lạc đà khách chân chính, tuân thủ quy củ lạc đà khách, hắn ngăn cản ngươi nhận chuyến này, đơn giản là hắn đã biết, lần này ngươi tiến vào sa mạc, là muốn làm hỏng quy củ lạc đà khách, đây là việc hắn quyết không cho phép.

Khâu Anh Hào khóe miệng co giật, lạnh lùng nói:

- Làm hỏng quy củ?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Trước khi chúng ta rời khỏi Lạc Nhạn trấn, Mã Chính Nghĩa đã biết ngươi cấu kết với cướp sa mạc, hơn nữa biết ngươi sẽ gây bất lợi với sứ đoàn chúng ta. Mã Chính Nghĩa ngăn cản ngươi tiến vào sa mạc, thậm chí cướp tiêu, mục đích là muốn ngươi biết khó mà lui, không nên nhận chuyến này, tránh đi cuộc phân tranh này, tránh làm hỏng quy củ của lạc đà khách, lại lo lắng ngươi liên lụy toàn bộ Lạc Nhạn trấn. Ý tưởng lúc đầu của Mã Chính Nghĩa là muốn sứ đoàn chúng ta tự tiến vào sa mạc, là họa hay là phúc, toàn bộ do vận mệnh của sứ đoàn chúng ta, không liên quan tới lạc đà khách!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK