Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vâng!

Khâu Minh Đạo kiên quyết nói.

Khâu Anh Hào vỗ vỗ vai con trai, nghiêm nghị nói:

- Chỉ cần con muốn, hôn sự này không thể thoát, hôn sự này đã định nhiều năm rồi, Mã bã phụ của con là một người giữ chữ tín, tuyệt đối không nuốt lời.

- Nhưng mà…!

Khâu Minh Đạo cười khổ nói:

- Cha, những lời vừa rồi có phải cha đều đã nghe thấy?

- Nghe thấy mấy câu!

- Vậy cha còn nghĩ sẽ có thể không?

Khâu Minh Đạo hỏi:

- Mã Tú Liên thích tên câm đó, cô ấy đối với con lạnh nhạt, cho dù có hôn ước, cô ấy có thật sự sẽ đồng ý?

- Có những thứ, là của con, ai cũng không thể cướp đi.

Khâu Anh Hào bình tĩnh nói:

- Minh Đạo, nhớ kỹ lời của cha, những thứ của mình, thì nắm chặt lấy, quyết không được buông tay!

Thời điểm sứ đoàn xuất phát là sáng sớm, vẫn còn cảm giác lạnh giá, lúc mặt trời lên ba sào, dần dần thấy nhiệt độ nóng lên, nhiệt độ này, từ sau khi rời khỏi Lạc Nhạn trấn cũng chưa thấy lần nào.

Hơn nữa theo lộ trình hướng về phía bắc, những cột đá nứt ra do gió cũng không thấy xuất hiện nữa, trời càng lúc càng nóng, gió từ phía trước thổi đến, đúng là mang theo hơi nóng hầm hập.

Lúc xuất phát, tất cả mọi người đều mặc áo bông, lúc này đều phải cởi ra, màu sắc giữa trời và đất cũng từ vàng nhạt biến thành vàng đậm, Khâu Anh Hào đã cưỡi ngựa đến cạnh Sở Hoan, nói:

- Sở đại nhân, phía trước mấy dặm chính là rìa sa mạc, là nơi chúng ra muốn vào, khí hậu của sa mạc bất thường, ban ngày chỉ có mặt trời, cát sẽ rất nóng, cực kỳ nóng, nhưng mà đến tối, cát cũng lạnh rất nhanh, đến lúc đó sẽ rất lạnh.

Sở Hoan hỏi:

- Khâu đương gia, ý ngài nói luồng khí nóng này là từ sa mạc thổi tới sao?

Khâu Anh Hào gật đầu nói:

- Không sai, nhưng mà đây là vẫn chưa vào sa mạc, vào rồi, sẽ càng nóng hơn.

Y dừng một lát, quét mắt qua đội ngũ một lượt, chau mày nói:

- Chỉ sợ trong các người sẽ có kẻ không chịu được!

Tiết Hoài An ở một bên đang lau mồ hôi ở trán, y là quan văn thân thể yếu ớt, lạnh hay nóng một chút cũng không chịu được. Sau khi xuất quan, thời tiết đã khiến y mệt mỏi không chịu được, lúc này khi luồng khí nóng thổi đến, y đã cởi áo bông, nghe Khâu Anh Hào nói vào sa mạc sẽ càng nóng, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói:

- Bản quan chỉ e chính là người đầu tiên không chịu được nữa.

Khâu Anh Hào cười cười, nói:

- Sở đại gia, vào sa mạc rồi, hãy bảo người của ngài xuống ngựa, sau khi vào sa mạc, ngoại trừ vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không được tuỳ tiện cưỡi ngựa.

Sở Hoan gật đầu, gọi Hiên Viên Thắng Tài, bảo gã truyền lệnh xuống, vừa vào sa mạc lập tức xuống ngựa.

Đi về trước mấy bước, mặt trời vừa nhô lên cao, chính là chính ngọ, luồng khí nóng phía trước thổi lại, còn chưa có gió, không ít người đã đổ mồ hôi, mơ hồ thấy trước mặt kim sắc chói mắt, mặt đất xuất hiện cát mềm.

Sở Hoan vỗ ngựa đi về phía trước, nhanh chóng nhìn thấy một mảnh vàng rực trước mặt, cát vàng giống như loại cát vàng bình thường, cồn cát nhấp nhô, không bằng phẳng.

Ánh sáng chói mặt, đội ngũ chậm chạp đi đến, lần lượt xuống ngựa, nhìn thấy trước mắt là một thế giới kim sắc, những người chưa nhìn thấy sa mạc đều tròn mắt líu lưỡi.

Thoáng nhìn, sa mạc đúng là quả thật khiến người ta kinh diễm, có cảm giác mới mẻ, đã có người ngồi xuống, nắm lên một nắm đất, nhưng lại hơi phỏng tay.

Rất nhiều người ngơ ngác nhìn sa mạc, lại có chút khẩn trương, ai cũng biết trước mắt chính là đại sa mạc Kim Cổ Lan mênh mông, cũng là nơi được mệnh danh là Vùng đất chết, chân vừa đạp lên, có thể bình an đi qua mảnh đất chết này hay không, không ai biết.

Cát vàng đầy trời, sáng rực dưới ánh mắt trời.

Hiên Viên Thắng Tài lúc này đang bề bộn chỉng đốn đội hình, Khâu Anh Hào chắp tay với Sở Hoan, nói:

- Sở đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ vào sa mạc, trên đường đi vô cùng vất vả, hi vọng chúng ta đồng tâm hiệp lực.

- Dĩ nhiên rồi!

Sở Hoan nghiêm túc đáp:

- Tất cả đều phiền Khâu đương gia!

Lạc đà khách Mã gia trên đường cũng không tiếp xúc với sứ đoàn, giống như là những người xa lạ cùng đường, lúc này tất cả lạc đà khách đều xuống ngựa, cho ngựa uống nước.

Ở ngoài rìa sa mạc nghỉ ngơi chỉnh đốn chốc lát, Khâu Anh Hào liền dắt ngựa, là người đầu tiên đi lên trước, đội ngũ lập tức nghiêm túc, theo Khâu Anh Hào chậm rãi tiến và sa mạc.

Khâu Anh Hào nói không sai, độ nóng lúc trước mà mọi người cảm thấy chỉ là như “thử dao mổ trâu”, đợi sau khi mọi người đều vào sa mạc, mới thực sự biết thế nào là khốc nhiệt.

Ánh sáng chiếu lên cát vàng trên sa mạc, khí nóng từ trong cát bốc lên, không khí đầy những luồng khí nóng, chỉ đi được chốc lát, rất nhiều người muốn cởi hết xiêm y ra.

Gồm có cả Tiết Hoài An trong đám quan văn, lúc này trong lòng không ngừng than khổ, vừa vào sa mạc, liền cảm thấy chóng mặt, thực sự khó chịu, họ nhìn về phía xa, cát vàng đầy trời, đây mới là bắt đầu, vừa mới nghĩ đến hành trình dài dằng dặc sau đó, trong lòng đều muốn chết.

Toàn đội có duy nhất chiếc xe ngựa, có hai con lạc đà kéo, vào sa mạc rồi, mới biết lạc đà đích thị cường hãn, hai con lạc đà mặc dù đi chậm, nhưng lại rất nhẹ nhàng thoải mái, kéo chiếc xe ngựa đi về phía trước.

Chử Bách hộ và mấy tên Thần Y Vệ cũng đều xuống ngựa, đi trước sau hai bên của xe ngựa, thủ hộ cực kỳ nghiêm mật.

Mới vào sa mạc, còn có cảm giác kinh diễm, không ít người trong lòng còn tán thưởng sa mạc có phong cảnh khác lạ, nhưng chẳng bao lâu suy nghĩ này đã tan thành mây khói, đi vào trong sa mạc, ngoài cát cũng là cát, bốn phương tám hướng không có cảnh sắc nào khác, chỉ có những gò cát lúc cao lúc thấp, qua một cồn cát, phía sau lại là từng gò từng gò cát liên miền trập trùng, không đến hoàng hôn, Tiết Hoài An đã mệt thở không ra hơi, thở dốc dồn dập.

Tịch dương chiếu trên cát, khí nóng vẫn chưa hết, Tiết Hoài An mấy lần muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng vì trước khi xuất phát đã nói trước, Khâu Anh Hào chưa nói dừng, thì không thể dừng, vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một cây gậy, chống đi tiếp.

Trán Sở Hoan cũng đã đổ mồ hôi, nhưng gian khổ này hắn vẫn có thể chống đỡ được, đột nhiên nghĩ đến Liễu Mị Nương, một nữ nhân yếu đuối, có thể chịu được sự gian khổ của sa mạc, không kìm được nhìn qua, chỉ thấy áo bông của nàng sớm đã cởi ra, trên người chỉ mặc áo dài gấm sắc xanh, dắt theo tuấn mã, bước đi chậm rãi bên cạnh đội ngũ, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi, hiển nhiên là cũng nóng không chịu được.

Lúc này Thuỷ Dũng cũng không ngừng kêu khổ.

Gã vì Liễu Mị Nương vỗ ngực, đi theo vào sa mạc, trên đường đi nhiều lần ra ám hiệu, nhưng hồ ly tinh mị hoặc mê người, còn trơn hơn cả cá trạch, đừng nói để Thuỷ Dũng chiếm tiện nghi, mà ngay cả tay cũng không thể động.

Gã cho rằng Liễu Mị Nương thật sự có tình ý với gã, cho nên mong chờ có thể ôm “báu vật” vào lòng, nhưng mà trên đường đi, lại phát hiện Liễu Mị Nương quá gần Mộc Đầu, mấy lần thấy hai người ghé sát nói gì đó, rõ ràng coi gã là người ngoài, trong lòng Thuỷ Dũng mấy lần phát hoả, cũng có lúc nghĩ muốn tìm cơ hội làm mạnh với Liễu Mị Nương, nhưng ám khí của Mộc Đầu kia dầy đặc, Thuỷ Dũng cũng kiêng kỵ mấy phần, muốn đi, nhưng lại không nỡ bỏ mỹ vị này, mỗi lần do dự, Liễu Mị Nương chỉ cần tuỳ tiện khiêu khích vài câu cũng làm cho tinh thần Thuỷ Dũng điên đảo, một mực khăng khăng theo sát.

Chỉ là vào sa mạc rồi, trong hoàn cảnh ác liệt này, trong lòng Thuỷ Dũng tự hỏi có đáng không?

Gã đi đằng sau Liễu Mị Nương, nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, đánh giá cái eo nhỏ nhắn được dây lưng bó chặt, lúc đi lại, nhẹ nhàng đong đưa, áo dài ôm lấy mông, vừa tròn lại cong, cổ họng không khỏi thấy khô, lúc đó người vô cùng nóng bức, lai thêm sự hấp dẫn của Liễu Mị Nương, khiến Thuỷ Dũng mồ hôi ướt đẫm cả người.

Trời dần tối, tich dương khuất dần, bốn phía liền trở lên u ám, ánh mặt trời mặc dù hạ xuống rồi nhưng khí nóng trong cát vẫn còn, hơn nữa còn nhanh chóng bốc lên.

Khí nóng bốc lên rất nhanh, nhưng cũng rất nhanh, cỗ nhiệt này đã tan hết, mọi người đều cảm thấy một luồng khí mát phả tới, thoát khỏi sự giày vò của khí nóng nửa ngày trời, lúc này luồng khí mát nổi lên, mọi người lập tức cảm thấy thoải mái, nhưng luồng khí này nhanh chóng chuyển thành lạnh, lúc Khâu Anh Hào dặn dò mọi người dừng lại nghỉ ngơi, trời càng ngày càng đậm, không lâu trước đó còn bị khí nóng dày vò cho mồ hôi ướt đẫm người, lúc này không ít người bắt đầu mặc áo bông tránh lạnh.

Tiết Hoài An vừa đặt mông ngồi xuống đất, thì đã không thể di chuyển nữa, quân Cận Vệ và lạc đà khách đều có khí lực rất mạnh, vẫn còn chịu được. Đám quan văn kia căn bản không thích ứng được, lần lượt ngồi lên cát, ấn lòng bàn chân. Tiết Hoài An chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, mà đám quan văn kia trong lòng không ngừng chửi rủa Tiết Hoài An.

Năm sáu quan văn đi cùng sứ đoàn, đều là Tiết Hoài An chọn từ bộ Lễ, một đường mệt nhọc, vừa vào sa mạc lại bị đày đoạ, đám người đó trong lòng đều chửi đến mười tám đời tổ tong Tiết Hoài An một lượt còn chưa hết giận.

Đội ngũ vẫn giữ khoảng cách như cũ, chia thành mấy chỗ cắm trại. Hiên Viên Thắng Tài an bài việc cắm trại nhưng so với ở hoang mạc, cắm trại trong sa mạc cần tốn nhiều tinh lực hơn, cũng cần nhiều thời gian hơn. Sa mạc này nhấp nhô, rất nhiều gò cát, không dễ dàng đặt doanh trướng, trong sa mạc lại bắt đầu nổi gió, gió lạnh kèm theo cát, mà cát nhỏ vỗ vào mặt lại thấy đau, gió thổi đến nhanh, đi chậm, từng trận từng trận, thổi một trận, dừng, một trận, lúc đến khiến người khác không thể mở mắt, trời đất mờ mịt, mắt thấy đều là cát, đảo mắt xung quanh, một mảnh thương liêu, không biết nơi nào là cuối.

Càng về đêm trời càng lạnh, mà trong sa mạc lại không có củi gỗ, đương nhiên không thể đốt lửa, chỉ mang một ít dầu thắp, đặt trong doanh tại mấy chụp đèn.

Chỉ có điều khi sứ đoàn đốt lửa, Khâu Anh Hào liền đích thân chạy đến, nhắc nhở ban đêm tốt nhất không nên đốt lửa, trong sa mạc có mấy đám sa phỉ, không ai biết bọn chúng đến lúc nào, xuất hiện ở đâu, để tránh sự uy hiếp của sa phỉ, buổi tối không thắp đèn, tránh trở thành mục tiêu bị sa phỉ nhìn thấy.

Theo như lời của Khâu Anh Hào, sa phỉ trong sa mạc chỉ như một cơn gió, đợi cho đến khi ngươi phát hiện ra bọn chúng đã ở bên cạnh ngươi vung đao về phía ngươi, đến lúc ngươi phản ứng lại, bọn chúng có lẽ đã cưỡi ngựa đi xa rồi.

Sa phỉ không phải có bản lĩnh cao nhưng bọn chúng lại nắm rõ khí hậu sa mạc, hơn nữa lại có thể di chuyển trong môi trường khắc nghiệt này dễ dàng, tốc độ rất nhanh, sa mạc là cái bóng ám ảnh đối với người thường nhưng lại là cái màng thiên nhiên bảo hộ bọn chúng. Bọn chúng có những con tuấn mã thích ứng được với sa mạc tốt nhất, có thể tìm thấy thời cơ tốt nhất phát động tập kích đối phương trong sa mạc.

Gió đến từng trận, đi từng trận.

Tiết Hoài An và những người xung quanh nghe Khâu Anh Hào nói, Sở Hoan bình tĩnh như thường những người khác trong lòng đều thầm cầu nguyện trên đường tốt nhất là không bị đụng độ đám sa phỉ không chớp mắt đó.

Đêm tối không gió, doanh địa một mảnh yên tĩnh, hôm nay người ngựa đều hao tốn rất nhiều sức lực, không ít người lần đầu vào sa mạc, cảm thấy không thích ứng, chính những dũng sĩ Cấm Vệ quân trải qua sự khổ luyện lâu dài lại không ngừng kêu khổ trong lòng, trải qua một ngày, cực kì mệt mỏi, nuốt không trôi lương khô, trừ những binh sĩ trực phiên, những người khác đã sớm đi ngủ.

Sở Hoan vẫn chịu trách nhiệm trực đến nửa đêm, nhưng vẫn chưa tuần tra hết doanh địa liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từ trong trướng, lập tức có người kêu lên:

- Không xong rồi, có ai không, không xong rồi, có ai không!

Thanh âm hoảng sợ, dường như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK