Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan dường như bắt được cái gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng mơ hồ, ngay lập tức thấy phía trước đó không xa có một chiếc đèn thoạt nhìn có vẻ rất sáng, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ.

Đây là tâm lý vô cùng mâu thuẫn.

Vào lúc này, đột nhiên hắn nhớ tới câu chuyện Đại phi Cổ Tát trước đây từng nói với hắn. Đại phi Cổ Tát nói, trong truyền thuyết có lưu truyền câu chuyện về một loại người, không cần bất cứ sự tiếp xúc nào về mặt cơ thể, thậm chí không cần bất cứ vũ khí nào, chỉ cần dùng giọng nói, thậm chí là ánh mắt cũng có thể khống chế, hơn thế dễ dàng giết chết đối phương.

Sở Hoan đối với chuyện này vẫn bán tin bán nghi. Hắn thừa nhận vạn vật trong thế gian luôn có sự lạ. Nhân loại luôn tồn tại kỳ nhân dị sự, không có chuyện gì là không thể, nhưng dùng ánh mắt có thể giết người, Sở Hoan vẫn cảm thấy có chút huyền diệu.

Nhưng mới vừa rồi, khi La Đa dẫn dắt hắn tiến vào thế giới tinh thần, chỉ trong nháy mắt, hắn quả thật cảm thấy mình và vách đá gắn liền một thể. Sau đó thậm chí cảm thấy cơ thể mình nhẹ như một cánh bướm, lúc này lại cảm thấy, cảm giác này đúng là rất thực.

Đây là cảm giác trước đây chưa từng trải qua. Hắn mơ hồ cảm thấy mình đã tiến vào một địa hạt hoàn toàn mới.

Cái nhìn của hắn lọt vào mắt La Đa. Y lại cười nói:

- Có phải ngươi có cảm giác khác đúng không?

Sở Hoan phục hồi tinh thần, chân thành nói:

- La đại ca, mặc kệ là vì lý do gì, huynh nhiều lần hỗ trợ tiểu đệ, tiểu đệ vô cùng cảm kích.

La Đa xua tay cười nói:

- Không cần phải nói tạ ơn. Nếu quả thật phải nói tạ ơn, thì ta cần cám ơn ngươi mới đúng.

- Cảm ơn đệ?

Sở Hoan sửng sốt. Hắn thật sự không biết mình đã từng giúp đỡ La Đa điều gì. Khiến y sinh lòng biết ơn đối với mình?

La Đa dường như cũng không định nói nhiều về đề tài này, chỉ cười:

- Sau khi tu luyện Tịnh Thổ đạo thành công, cơ thể của ngươi chẳng những nhẹ nhàng như yến, mà làn da của ngươi có sự thay đổi rất lớn.

- Làn da?

- Không sai.

La Đa khẽ vuốt cằm:

- Sở huynh đệ còn nhớ lần đầu ta nói với ngươi câu gì không? Da như bông…

Sở Hoan lập tức đáp:

- Da như bông, xương như thép, khí như cầu vồng.

La Đa gật đầu cười:

- Không sai. Trải qua nửa chặng đường tu luyện Long Tượng kinh, chính là đã tu luyện để da như bông, xương như thép, khí như cầu vồng. Đợi đến khi ngươi luyện thành đạo thứ tư, trên thế gian này, thể chất của ngươi đã đạt tới độ cực phẩm. Trong thiên hạ không có mấy người mạnh hơn ngươi đâu.

Sở Hoan không kìm nổi hỏi:

- Đại ca, Chiếu Luân đạo luyện khí tức, Phù Trần đạo luyện xương cốt, Tịnh Thổ đạo luyện da, vậy Bảo Tượng đạo…

Hắn chưa nói xong, La Đa đã đưa tay ngăn lại:

- Sở huynh đệ, không phải là ta không muốn giải thích với ngươi. Long Tượng kinh không phải võ học phàm trần. Muốn chân chính biến Long Tượng kinh thành tài sản sở hữu của mình, nhất định ngươi phải nhớ kỹ một chữ.

- Một chữ?

- Ngộ!

La Đa nghiêm nghị nói:

- Trong một năm ngắn ngủi, ngươi có thể tu luyện tới đạo thứ ba, đã là thiên phú dị bẩm, có thể thấy ngươi quả thật có đủ tư chất để luyện Long Tượng kinh. Nhưng sau này ngươi muốn tu luyện thành công Long Tượng kinh, nhất định phải có ngộ tính cực cao. Nếu không khó có thể đột phá nổi. Chữ ngộ, đó là trong quá trình tu luyện, tự ngươi phải từ từ cảm ngộ, mới có thể có đột phá. Đây cũng là điều người khác không thể dạy bảo ngươi. Hơn nữa, nếu ta nhiều lời, đối với quá trình tu luyện ngày sau của ngươi chắc chắn sẽ có ảnh hưởng lớn. Sự huyền diệu của Long Tượng kinh khi đang tu luyện, nếu có cảm ngộ khác, có thể sẽ phát huy uy lực hoàn toàn khác.

Sở Hoan biết La Đa không cường điệu, liền chắp tay nói:

- Đa ta đại ca chỉ điểm. Lời dạy bảo của đại ca, tiểu đệ nhớ rõ trong lòng, không dám quên.

La Đa cười khục khục trong cổ họng, rồi thấp giọng nói:

- Ngươi đi theo ta.

Y lắc mình, uyển chuyển như quỷ mị. Sở Hoan theo sát phía sau. Lần trước đi theo La Đa, hắn phải cố hết sức. Lúc này bám sát La Đa, thân hình như cái bóng, tuy rằng còn lâu mới đạt được sự phóng khoáng tự nhiên giống như mị ảnh nhưng đã thoải mái hơn không ít.

La Đa quen thuộc địa hình nơi này, loanh quanh một hồi, đã nhìn thấy ánh lửa phía trước. Sở Hoan thấy phía trước có hai người đang đi về phía bên này.

La Đa lại nhảy lên như khỉ, lập tức leo lên vách đá, chẳng khác nào một con linh vượn bám lấy ngọn núi. Sở Hoan nhìn trái nhìn phải, thấy hai người kia đang giơ cao bó đuốc đi đến gần, quanh đó không còn chỗ nào để trốn, cũng lập tức nhún người nhảy lên. Hắn nhún một cái, không ngờ nhảy rất cao, thân hình nhẹ tênh như chiếc lá, lập tức cũng bám lấy vách núi đã, lòng không khỏi kinh ngạc, không thể tưởng tượng sau khi đột phá Tịnh Thổ đạo cơ thể mình lại nhẹ nhõm đến như vậy.

Hai thân hình dán trên vách núi đá, cách mặt đất chừng vài thước. Cả hai cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy bảy tên đệ tử Thiên Môn đạo đang cầm đao trong tay. Người đi đầu giơ cao cây đuốc, đi qua con đường đá phía dưới. Đám người kia không hề phát hiện có người đang trốn trên vách núi đá.

Đợi cho đoàn người này đi qua, La Đa mới như một chiếc lá từ từ đáp xuống mặt đất. Y quay đầu nhìn Sở Hoan. Sở Hoan cũng nhảy xuống. Hai người đi theo con đường đá đi về phía trước, đường càng ngày càng hẹp, chỉ chốc lát, phía trước bỗng quang đãng hẳn lên. La Đa lắc mình nép vào vách đá. Sở Hoan cũng làm theo. Hắn nhìn về phía trước, thì thấy phía trước có một cánh cửa đá cao tới 5,6 mét, rất rộng, cánh cửa cực lớn. Phía dưới cánh cửa, sáu gã đệ tử Thiên Môn đạo đã xếp thành một hàng ngang, chắn trước cánh cửa đá. Sáu người này bên hông đeo đeo, chít khăn đen, tay phải đều đặt trên chuôi đao, giống như sáu người đá, không hề nhúc nhích.

La Đa quay đầu nhìn về phía Sở Hoan, cười ha hả:

- Sở huynh đệ, ngươi có nhìn thấy cánh cửa lớn kia không?

Sở Hoan gật gật đầu.

- Muốn thấy cái kho chứa binh khí kia, thì phải đi qua cánh cửa đá.

La Đa thấp giọng nói:

- Chỉ cần đi vào bên trong, ngươi sẽ biết bọn họ có nhiều hay ít binh khí.

Sở Hoan nhíu mày. Lúc này hắn đã quan sát thấy con đường đá dẫn đến một khoảng sân trống trải, cách cánh cửa đá kia chừng mười thước, hoàn toàn trống trơn, nếu muốn tiếp cận cánh cửa đá, chỉ có thể quang minh chính đại đi đến, không có bất kỳ biện pháp nào khác.

Nhưng chỉ cần vừa hiện thân, sáu người thủ vệ trước cửa đá kia tất nhiên sẽ phát hiện ra ngay.

- Đại ca, không còn con đường nào khác à?

Sở Hoan biết La Đa vốn quen thuộc địa hình nơi này, nên nhẹ giọng hỏi.

La Đa cười đáp:

- Không!

- Vậy chúng ta làm sao đi đến đó?

- Đi qua.

La Đa thấp giọng nói:

- Sở huynh đệ, bốn người bên trái giao cho ta. Hai người bên phải giao cho ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, hoặc là không ra tay, còn đã ra tay thì phải chế ngự bọn họ ngay lập tức. Bên cạnh chỗ này, có thể có vài nhóm đệ tử Thiên Môn đạo tuần tra thường xuyên, chỉ cần bọn họ kêu lên một tiếng, mấy người kia sẽ chạy tới ngay.

Sở Hoan giật mình hỏi:

- Đại ca, chúng ta cứ như thế đi đến đó?

La Đa nhìn hắn, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ huynh đệ còn có biện pháp nào khác?

Sở Hoan cười khổ:

- Ta đâu biết gì về nơi này như đại ca đâu? Nếu đại ca không có biện pháp khác, tiểu đệ càng không thể có.

- Nếu huynh đệ không muốn thám thính kho binh khí của bọn chúng, thì chúng ta có thể rời khỏi chỗ này ngay.

La Đa như cười như không.

Sở Hoan thấp giọng thở dài:

- Tiểu đệ trà trộn vào nơi này, chính là muốn thăm dò tình hình của bọn chúng. Thật vất vả mới tới được nơi này, sao có thể quay đầu lại.

Hắn dừng một chút, nhíu mày suy nghĩ.

La Đa hạ giọng:

- Có phải là huynh đệ cảm thấy không tự tin vào năng lực của mình, cho rằng mình không đủ sức chế ngự bọn họ.

Sở Hoan lắc đầu:

- Cũng không phải. Điều tiểu đệ lo lắng là, cho dù có thể khống chế hay không, cũng sẽ gặp nhiều phiền phức. Nếu như không có cách nào chế phục, hành tung chúng ta tất sẽ bạo lộ, hiển nhiên là cực kỳ bất ổn. Cho dù đánh bại những người kia, giết hay không giết bọn chúng, rất nhanh, Thiên Môn đạo sẽ biết có người ngoài trà trộn vào. Tiểu đệ còn chưa kịp điều binh, bọn họ đã có sự đề phòng. Cho dù có thể thoát ra ngoài điều binh đến đây, chỉ sợ sẽ phiền toái hơn nhiều.

La Đa lại cười:

- Huynh đệ không cần phải lo lắng, chúng ta không giết người, chỉ cần đi qua cửa ải này thôi. Kỳ thật đây cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Chúng ta vừa có thể đánh bại bọn họ, lại khiến cho bọn họ hoàn toàn quên chuyện vừa xảy ra.

Sở Hoan lơ mơ không rõ ý tứ của La Đa là gì.

La Đa đã đưa tay ra sờ sau đầu Sở Hoan, thấp giọng hỏi:

- Sở huynh đệ biết đây là cái gì không?

La Đa này làm việc luôn khiến cho người ta thấy bí hiểm. Sở Hoan không biết y muốn hỏi gì, liền lắc đầu. La Đa cười ha hả:

- Người có thể nhớ rõ mọi chuyện đã gặp, đã trải qua, là vì trong đầu đã ghi nhớ lại. Trong đầu có dây thần kinh chuyên ghi nhớ mọi chuyện, hiện giờ ta đang đặt tay lên dây thần kinh ký ức của ngươi.

Sở Hoan ngơ ngác. Đương nhiên hắn biết thần kinh ký ức có nghĩa là gì? Chỉ có điều không thể tưởng tượng được La Đa lại có hiểu biết tường tận cấu tạo bộ não đến thế. Năng lực của người này, càng ngày càng khiến cho Sở Hoan phải giật mình.

- Muốn làm cho người ta mất trí nhớ, phải phá hủy thần kinh ký ức.

La Đa thấp giọng nói:

- Nhưng nếu phá hủy dây thần kinh ký ức, cũng chỉ khiến cho họ mất trí nhớ một đoạn ngắn. Bởi vì nếu ngươi phá hủy hoàn toàn thần kinh ký ức, cũng chẳng khác nào giết người. Mà phá hủy thần kinh ký ức một đoạn ngắn, không gây ra tổn thương trí mạng mà chỉ làm cho người đó quên đi một vài chuyện cần nhớ.

Nói tới đây, La Đa thu tay lại, thấp giọng nói:

- Chỉ cần đánh mạnh vào nơi này, trong đầu lập tức sẽ bị tụ huyết. Tụ huyết sẽ đè lên dây thần kinh ký ức, lúc đó sẽ bị mất trí nhớ. Muốn mất trí nhớ bao lâu, thì cân nhắc độ tụ huyết trong não.

Thấy Sở Hoan nhìn mình kinh ngạc, La Đa không kìm nổi hỏi:

- Sở huynh đệ, trên mặt ta có cái gì à?

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Đại ca học vấn uyên thâm, tiểu đệ thật sự khâm phục, chỉ là không biết làm thế nào để tạo ra tụ huyết trong não.

La Đa lại cười:

- Phải nắm vững vị trí và lực đạo. Cả hai việc đều phải cực kỳ chính xác. Vị trí chỉ cần hơi lệch chút xíu cũng có thể giết chết người. Mà lực đạo lớn nhỏ sẽ dẫn đến tụ huyết nhiều hay ít. Chúng ta ra tay càng không thể để cho bọn họ bị hôn mê. Vì đội tuần tra thường xuyên đi đến đây. Trước khi bọn họ đi qua đây lần nữa, đám thủ vệ trước cửa đều phải tỉnh lại rồi. Chỉ thoáng qua như một giấc mộng ngắn mà thôi.

Sở Hoan cau mày:

- Chỉ sợ tiểu đệ không có cái bản lĩnh đó.

Không phải hắn không tự tin về mình, chỉ có điều hắn cảm giác làm cho người khác hôn mê ngắn ngủi, hơn nữa, sau đó tỉnh lại thì bị mất trí nhớ một đoạn không phải là chuyện dễ dàng.

La Đa suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói:

- Trước khi đột tuần tra tiếp theo sẽ đến đây, chúng ta có khoảng thời gian chừng nửa nén hương. Ta sẽ truyền thụ Cực Lạc đao cho ngươi. Ngươi đã luyện qua Long Tượng kinh, cũng chỉ tập luyện Long Tượng kinh thì mới có thể thực hiện được Cực Lạc đao. Trước khi đội tuần tra tiếp theo đi tới, nhất định ngươi phải học được Cực Lạc đao. Nếu không, kho binh khí này ngươi tuyệt đối không thể thấy.

Sở Hoan nói:

- Đại ca, bên người đệ không có đao.

La Đa đã vươn tay, dựng ba ngón tay lên, dính sát vào nhau, hiện lên hình dáng một cây đao. Mà ngón tay cái và ngón tay út thì gập vào lòng bàn tay, nhìn qua, bàn tay y lúc này đúng là chẳng khác nào một cây đao.

- Cực Lạc đao pháp chưa bao giờ là đao chân chính.

La Đa chậm rãi nói:

- Nhưng lại là con đao sắc bén nhất thế gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK