Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan liếc nhìn bên kia, nhịn không được mà cười lên, vừa kéo tấm màn trướng, Sở Hoan đương nhiên biết rõ đằng sau là thứ gì. Hắn trở về từ Tây Lương, là thắng lợi trở về, ngoại trừ lễ vật đám quý tộc và quan chức Tây Lương tặng lúc thành hôn, còn có được tài vật khác lấy tại Phổ Chiếu Tự. Trên đường hắn trở lại Vân Sơn từ Thông Châu, đồ đạc lại để đám người Lang Oa Tử mang trở lại kinh thành, từ đó những thứ này đều ở đây.

Bạch Hạt Tử chỉ như vậy, Sở Hoan mới bỗng nhiên nghĩ tới, trong căn phòng này còn có vô số bảo vật, trách không được Bạch hạt Tử không dám nhắm mắt lại ngủ, đặt một đống bảo vật như vậy ở trong phòng, Bạch Hạt Tử nằm ngủ bên cạnh, cho dù thế nào cũng phải trợn mắt ngủ.

Sở Hoan nhịn không được cười lên nói:

- Ngươi còn sợ người trộm mất sao?

Bạch Hạt Tử cười khổ nói:

- Đại nhân đặt những thứ này ở đây, cho dù mất một thứ, cũng là thất trách của ta.

- Ha ha ha... !

Sở Hoan cười to nói:

- Bạch huynh, nếu đổi lại là ta, ta có thể sẽ biển thủ... !

Thần sắc Bạch Hạt Tử lập tức nghiêm nghị, nói:

- Đại nhân, từ lúc đi theo ngài, ngài đối với Bạch Hạt Tử ta như huynh đệ, cực kỳ tin tưởng, tuy Bạch Hạt Tử xuất thân phố phường, nhưng cũng biết chữ nghĩa. Bạch Hạt Tử thích tiền tài, nhưng ta muốn bạc, cũng có đạo lấy được, đại nhân tín nhiệm Bạch Hạt Tử, cho dù mất mạng, ta cũng không làm việc xin lỗi đại nhân.

Sở Hoan nghe giọng điệu gã khẩn thiết, biết tuy rằng tên này xuất thân du côn, nhưng quả thật là người có nghĩa khí, hắn vươn tay vỗ cánh tay Bạch Hạt Tử, nói:

- Bạch huynh, là ta lỡ lời, ngươi không nên trách tội!

Bạch Hạt Tử cười cười, lập tức nhíu mày, thấp giọng nói:

- Đại nhân, những thứ này một mực để ở đây, cuối cùng cũng không phải biện pháp, có nên tìm nơi nào cất thích hợp hơn hay không.

Sở Hoan dựa trên ghế, hơi trầm ngâm, lâu sau rốt cuộc nói:

- Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuyện này để ta cân nhắc cẩn thận.

Sở Hoan rời khỏi chỗ Bạch Hạt Tử, đến thẳng thư phòng, chưa ngồi xuống chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng Tố Nương:

- Nhị Lang, chàng ở nơi này sao?

Thấy Tố Nương trở về, lúc này Sở Hoan mới an tâm, trả lời một tiếng, thấy Tố Nương dáng vẻ thướt tha tiến đến, vừa nhìn Sở Hoan lại cảm thấy hơi lạ, cảm giác dường như không thích hợp, lại thấy Tố Nương dịu dàng đi tới nói:

- Đói bụng rồi sao? Ta đã phái người chuẩn bị đồ ăn, lập tức sẽ có rồi... !

Sở Hoan gật đầu, hắn cũng không tiện nhìn chằm chằm Tố Nương dò xét, lúc trước cảm thấy Tố Nương hơi lạ, cũng không thấy rõ, cảm giác Tố Nương đứng cạnh mình, không khỏi quay đầu nhìn một chút, dưới ngọn đèn dầu, lại phát hiện khuôn Tố Nương rất xinh đẹp, bình thường cũng không để ý tới, trong nháy mắt này lại phát hiện tướng mạo của Tố Nương cũng rất xinh đẹp. Hắn không dám nhìn nhiều, ánh mắt lại đặt lên sách một lần nữa, hỏi:

- Hôm nay trở về muộn, đi không ít nơi sao?

Tố Nương vui vẻ hài lòng ngồi xuống ghế, nói:

- Đúng vậy, Tiết phu nhân quả thực rất quen thuộc knih thành, dẫn theo ta tới rất nhiều nơi, còn đi miếu đạo sĩ, còn tới vài quán rượu, ta chịu không nổi nữa... !

Sở Hoan nghe giọng nói vui vẻ của nàng, thấy được hôm nay dạo phố rất vui vẻ, hắn cười nói:

- Đã thích thú, về sau ra ngoài đi dạo một vòng nhiều hơn, cả ngày ở trong phủ cũng không tốt.

Cuối cùng hắn nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Tố Nướng, dưới ngọn đèn dầu, Tố Nương như hoa, cái nhìn này vừa qua, rốt cuộc biết được lạ lùng ở đâu, là Tố Nương mới búi lại tóc.

Trước kia Tố Nương búi tóc rất bình thường, nhưng hiện giờ rõ ràng thấy được mới búi lại tóc, tuy không biết tên gọi của búi tóc này, chẳng qua lại hơi đẹp đẽ, dưới sự phụ trợ của búi tóc, dường như Tố Nương đột nhiên quý phái hơn không ít, hơn nữa càng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn nhịn không được hỏi:

- Đây... đây là búi tóc nàng mới làm?

Tố Nương còn bực Sở Hoan không phát hiện ra, thấy Sở Hoan hỏi thăm, mặt mày hớn hở đáp:

- Đúng vậy, Nhị Lang, chàng nói có đẹp không?

Hiển nhiên nàng rất thỏa mãn đối với kểu tóc của mình, không ngờ giơ tay lên, nhẹ nhàng sửa lại tóc một cái, khuôn mặt tươi cười, kiều nhan như hoa.

Sở Hoan biết rõ, trước mặt nữ nhân, ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói chữ không, cho dù búi tóc này của Tố Nương không hề đẹp, Sở Hoan cũng khó mà nói chữ không, huống chi thật lòng mà nói, tuy Tố Nương để kiểu tóc này nhất thời nhìn xem không quá thích ứng, nhưng lại rất thích hợp Tố Nương, khiến cho Tố Nương lập tức xinh đẹp hơn gấp bội.

- Rất đẹp.

Sở Hoan đành thành thật trả lời, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ, nếu ngày sau Tố Nương một mực chải búi tóc như vậy, cũng có thể coi là một cảnh đẹp trong phủ đệ.

Tố Nương nghe Sở Hoan nói như vậy, mặt mày hớn hở, cảm thấy rất vui mừng. Hôm nay ra ngoài, thực sự tốn thời gian nhất chính là làm búi tóc như vậy, lúc này nghe Sở Hoan khen ngợi, mặc dù chỉ hai chữ rất đẹp, cũng khiến cho Tố Nương mở cờ trong bụng.

Trong nhất thời hai người đều không nói lời nào, không khí trở nên hơi xấu hổ. Tố Nương thấy Sở Hoan vẫn nhìn mình, khuôn mặt nóng lên, cúi đầu xuống. Sở Hoan thấy Tố Nương cúi đầu xuống, hắn cũng hơi xấu hổ, đúng lúc này nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm của Tôn Tử Không:

- Sư phó, phu nhân, Đỗ tien sinh nói có việc muốn thương lượng với hai người!

Sở Hoan ồ một tiếng, cũng không biết Đỗ Phụ Công muốn làm gì, nhưng trong lòng nghĩ Đỗ Phụ Công này quả thực rất kiêu ngạo, tìm mình có việc, lại còn sai người truyền lời cho y.

Hắn biết rõ tính tình người này cổ quái, từ lúc để y quản lý sổ sách, người này một mình ở lại trong viện, cả ngày không thấy bóng người, cũng không trao đổi cùng người khác, chỉ khi dùng cơm mới để người khác đưa cơm tới viện của y.

Sở Hoan nghe người ta nói, người có tính tình cổ quái đều có chút bổn sự, không biết vị Đỗ tiên sinh này thật sự có bản lĩnh hay chăng?

Hai người tới viện nhỏ của Đỗ Phụ Công, rất vắng vẻ, trong phòng thắp đèn. Nghe được tiếng bước chân, Đỗ Phụ Công đi ra từ trong phòng, chắp tay với hai người Sở Hoan, khong hề cười nói.

Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, liền hỏi:

- Tiên sinh tìm ta?

Đỗ Phụ Công gật đầu nói:

- Chủ yếu là tìm phu nhân thương lượng một số việc, nghe nói đại nhân cũng ở trong phủ, cho nên mời đại nhân cùng tới.

Sở Hoan cười cười, ra hiệu Đỗ Phụ Công ngồi xuống nói chuyện. Đỗ Phụ Công cũng không khách khí, đặt mông ngồi đối diện Sở Hoan, quay về phía Tố Nương nói:

- Phu nhân, Đỗ mỗ cộng lại một chút, sắp bắt đầu mùa dông, không biết phải chăng phu nhân chuẩn bị trang phục mùa đông cho đám hạ nhân trong phủ?

Tố Nương khẽ giật mình, không biết làm sao, nhìn Sở Hoan. Sở Hoan mỉm cười gạt đầu, chép miệng về phía Đỗ Phụ Công, ra hiệu Tố Nương nói chuyện với Đỗ Phụ Công.

Tố Nương ngồi xuống, cẩn thận từng chút hỏi:

- Đỗ... Đỗ tiên sinh, ngươi nói trang phục mùa đông là?

- Mùa đông ở kinh thành sẽ rất lạnh.

Đỗ Phụ Công nghiêm nghị nói:

- Đã cuối mùa thu rồi, quần áo trên người đám hạ nhân có thể cố gắng chịu được, thế nhưng vừa vào mùa đông, bộ quần áo này khó có thể chống đỡ, cho nên Đỗ mỗ muốn hỏi phu nhân một tiếng, phải chăng phu nhân chuẩn bị trang phục mùa đông ấm áp cho đám hạ nhân trong phủ?

Tố Nương suy nghĩ, rốt cuộc nói:

- Nếu như cần thiết, đương nhiên phải chuẩn bị.

Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:

- Đương nhiên cần thiết. Phu nhân, ta tính toán mọt cái, trên dưới trong phủ, ngoài đại nhân và phu nhân, ngay cả Đỗ mỗ tổng cộng hai mươi hai miệng ăn, nếu như đặt mua hai bộ trang phục mùa đông cho một người, chính là bốn mươi bốn bộ quần áo, dựa theo giá tiền kinh thành, muốn mặc ấm áp thoải mái, một bộ quần áo khoảng hai lạng bạc, là gần một trăm lạng bạc.

Tố Nương khẽ giật mình, há to miệng, cũng không nói ra lời.

Sở Hoan nhìn thấy, biết rõ Tố Nương tiếc bạc, trong lòng cười, cũng không nói chuyện, chờ Tố Nương xử lý việc này. Sau này trong phủ còn có rất nhiều chuyện cần Tố Nương quản lý, loại chuyện nhỏ mua thêm quần áo này chỉ là khởi đầu, đương nhiên cần Tố Nương bắt đầu từ đây.

Đỗ Phụ Công thấy Tố Nương không nói lời nào, nhịn không được hỏi:

- Ý của phu nhân là gì?

Sau nửa ngày mới nói:

- Cần... cần tơi hai lạng bạc? Đó... đó là quần áo gì/.

Trước kia nàng sống ở Lưu gia thôn, một năm tiêu dùng chẳng qua cũng mấy lạng bạc, lúc này nghe nói một bộ trang phục mùa đông đã hai lạng bạc, trong lòng quả thật hơi kinh ngạc.

Đỗ Phụ Công nói:

- Nếu là trang phục mùa đông bình thường, có lẽ một lạng bạc đã đủ rồi. Chẳng qua dù sao đại nhân tốt xấu cũng là quan lớn trong triều, đãi ngộ với hạ nhân trong phủ cũng nên tốt hơn người bình thường một chút, hai lạng bạc một bộ trang phục mùa đông cũng không đắt đỏ.

Sở Hoan duỗi tay gãi má mình, nghĩ thầm quan lớn triều đình thì quan lớn triều đình, sao lại thêm một chữ tốt xấu phía trước, người này tính tình cổ quái, tuy làm trướng phòng trong phủ, nhưng dường như chẳng kính sợ gì đối với lão gia mình.

Tố Nương thấy đau trong lòng, nhưng Đỗ Phụ Công đã muốn đặt mua trang phục mùa đông cho hạ nhân trong phủ, mình cũng không tiện cự tuyệt, hơn nữa trong lòng nàng cũng hiểu được, thời tiết dần lạnh, hạ nhân trong phủ quả thực không có trang phục mùa đông, nếu thật sự bắt đầu mùa đông, chỉ dựa vào quần áo hiện tại thì khó có thể chống cự, tóm lại trang phục mùa đông này cần phải mua đấy, nhưng vừa nghĩ tới một bộ trang phục mùa đông đã cần hai lạng bạc, trong lòng vẫn hơi không nỡ, do dự nửa ngày, rốt cuộc hỏi:

- Đỗ tiên sinh, vậy... vậy mỗi người... mỗi người một bộ được hay không?

Nàng nghĩ tới trong lòng, một bột quần áo hai lạng bạc, nếu mỗi người một bộ vậy có thể tiết kiệm bốn mươi lăm lạng bạc, bốn mươi lăm lạng bạc đối với Tố Nương mà nói chính là một số lượng lớn.

Đỗ Phụ Công mặt không biểu tình nói:

- Nếu phu nhân nghĩ như vậy, vậy chỉ cấp mỗi người một bộ là được... Chảng qua cả một mùa đông không có quần áo thay đổi, sẽ không tránh được bụi, nếu có khách của đại nhân tới, nhìn thấy hạ nhân trong phủ đại nhân đều mặc lôi thôi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của đại nhân.

Tố Nương bớt bạc, cũng bớt vì Sở Hoan, lúc này nghe Đỗ Phụ Công nói rằng nếu bớt bạc, có thể sinh ra ảnh hưởng đối với thanh danh của Sở Hoan, nàng lập tức khẩn trương, vội nói:

- Thật sự... Thật sự sẽ ảnh hưởng Nhị Lang... Không, là, là sẽ ảnh hưởng tới thanh danh lão gia sao?

Đỗ Phụ Công liếc Sở Hoan, nói:

- Đỗ mỗ nghĩ như vậy, rốt cuộc thế nào cũng không rõ ràng lắm, nếu quý phủ không có người tới thăm, có lẽ cũng không có ảnh hưởng gì.

Sở Hoan cười thầm trong lòng, người này hời hoạt nhưng hiển nhiên là đang kiếm lợi ích cho hạ nhân trong phủ.

Bình thường người này trốn trong viện giống như quỷ, cũng không liên hệ với người khác, mọi người trong phủ chỉ biết có một trướng phòng, thậm chí có người còn chưa bao giờ thấy bộ dạng trướng phòng thế nào. Có thể nói Đỗ Phụ Công không có bất kỳ giao tình gì với bất cứ ai trong phủ, chẳng qua lúc này người này đột nhiên đứng ra tranh thủ đãi ngộ cho đám hạ nhân, trong lòng Sở Hoan nảy sinh thiện cảm đối với người này, xem người này chỉ là một kẻ văn nhân, nhưng trong lòng còn có chút hiệp nghĩa.

Chẳng qua xem y vì bạn tri kỉ Âu Dương Chí của mình, cam nguyện chịu nhục, thậm chí không tiếc bị hoạch tội cingx phải thu liễm thi thể cho gia đình Âu Dương, lòng hiệp nghĩa của y quả thực không nhỏ.

Tố Nương trầm ngâm một lát, liếc Sở Han, lại nghĩ, dường như còn đang đấu tranh trong lòng, rốt cuộc hỏi Sở Hoan:

- Nhị... Lão gia, mỗi người đặt mua hai bộ quần áo mùa đông, ngài có chịu không?

Sở Hoan nhoẻn miệng cười, gật đầu nói:

- Hết thảy do nàng làm chủ. Ngoại trừ trang phục mùa đông, lại đặt mua cho mõi người hai đôi giày bông, ngoài ra, phái người mua một số than, đến mùa đông trong phòng cũng lạnh, sau này mỗi người đều đót chút than củi, từ mùa đông sau, chỗ ngủ đều đốt than củi, từ đó chắc chẳn mọi người có thể trải qua một mùa đông ấm áp.

Đỗ Phụ Công lộ ra vẻ kinh ngạc, Tố Nương cũng kinh ngạc nói:

- Còn phải... còn phải chuẩn bị cả giày bông và than củi sao?

Sở Hoan cười nói:

- Thân thể ấm áp, chân sao có thể không để nó ấm lên?

Hắn nhìn khuôn mặt hơi kinh ngạc của Đỗ Phụ Công, cười nói:

- Đỗ tiên sinh, hẳn là ngài không đồng ý?

Đỗ Phụ Công khôi phục tinh thần, vuốt râu nói:

- Đại nhân đã nói như vậy rồi, Đỗ mỗ há lại không đồng ý?

Tố Nương biết rõ điều đó chắc chắn là gia tăng thêm một số bạc, trong lòng quả thực không nỡ, nhưng Sở Hoan đã mở miệng, nàng đương nhiên sẽ không phản đối, chẳng qua lại nói tiếp, điều này cũng là vì hạ nhân, Tố Nương vốn xuất thân là người ngheo khổ, hết sức quen thuộc đối với cảnh ngộ người nghèo, nghĩ tới tuy tốn không ít bạc, lại có thể để mọi người trải qua một mùa đông ấm áp, tuy Tố Nương luyến tiếc trong lòng, nhưng cũng hiểu được không phải không đáng giá, nếu nói tổn nhiều bạc chỉ vì đặt mua tiệc rượu, nàng chắc chắn sẽ phản đối.

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, hỏi Tố Nương:

- Tố Nương, nàng nói thế nào?

Tố Nương vội vàng gật nhẹ đàu, lúc này Sở Hoan mới hỏi:

- Đỗ tiên sinh, còn chuyện gì khác không?

Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:

- Cũng không có chuyện gì khác. Chuyện này đại nhân và phu nhân đã quyết định như vậy, sau này xin phu nhân phát bạc xuống, đi đặt mua những thứ này.

Sở Hoan thở dài nói:

- Đỗ tiên sinh gọi ta tới đây, chỉ vì những chuyện này, đã là Đỗ tiên sinh không có việc gì, ta lại có chuyện!

Đỗ Phụ Công khẽ giật mình, nhất thời không rõ ý tứ trong lời Sở Hoan nói.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Đỗ tiên sinh, trong phủ tổng cộng hơn hai mươi miệng ăn, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thật ra lương bổng mỗi tháng của ta cũng khong nhiều, dựa vào lương bổng nuôi một gia đình lớn quả thật vẫn hơi quá sức... !

Đỗ Phụ Công nhíu mày, không rõ vừa rồi Sở Hoan mới biểu hiện hùng hồn, nhưng trong lúc đó lại khóc lóc kể nghèo.

Sở Hoan nhìn thấy biểu lộ của Đỗ Phụ Công, cười nói:

- Đỗ tiên sinh chớ hiểu lầm. Sở mỗ tới kinh thành không lâu, hơn nữa xuất thân bần hàn, không so sánh được những người đại phú đại quý kia. Trong tay bọn họ đều có sản nghiệp, đủ để chèo chống chi phí của họ... !

Hắn ngừng một chút, rốt cuộc hỏi:

- Thật ra ta muốn thỉnh giáo tiên sinh, chúng ta có thể làm chút buôn bán hay không?

Sở Hoan nhớ rõ, cổ đại chia làm sĩ nông công thương bốn đẳng, tuy rằng Đại Tần triều này không phải bất kỳ triều đại nào trong trí nhớ của mình, nhưng nghĩ tới cũng phân chia tôn ti, hiện giờ mình đã là Hộ bộ Thị lang, hơn nữa lại là Bá tước tôn sư, không biết dùng thân phận của mình, phải chăng có thể kinh doanh một số cửa hàng tại kinh thành.

Đỗ Phụ Công lập tức hiểu được ý tứ của Sở Hoan, cau mày nói:

- Đại nhân muốn kinh doanh tại kinh thành?

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Đúng là như thế, kiếm được bạc như vậy, cũng tiện cho sinh hoạt trên dưới trong phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK