Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan ồ một tiếng, hỏi:

- Hóa ra cô còn có ca ca, vậy cô có biết hiện giờ hắn ở nơi nào?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Sương lộ ra nụ cười khổ, giọng nói rất nhẹ:

- Nô tì cũng không biết… Thậm chí nô ti không biết hiện giờ huynh ấy còn sống hay đã chết. Khi đó ta chẳng qua bảy tám tuổi, nhớ rõ khi đó huynh ấy mang theo ta lưu lãng tứ xứ, nhưng có một ngày… !

Dường như nàng nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, lập tức nhắm mắt lại.

Sở Hoan biết đó là một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ, xem ra bắt đầu tích tụ trong lòng Lăng Sương từ nhỏ, hắn dịu dàng nói:

- Không muốn nói thì đừng nói. Cô quá mệt mỏi, ngủ ngơi thật tốt, chờ sắc thuốc xong, ta sẽ cho cô uống thuốc!

Sở Hoan đứng dậy, Lăng Sương lại đột nhiên mở to mắt, thất thanh nói:

- Lão gia, ngài… ngài không được đi!

Sở Hoan ngẩn ra, lập tức ngồi xuống, lắc đầu nói:

- Ta không đi, ta ở nơi này với cô.

Lăng Sương thấy Sở Hoan như thế, trong lòng ấm áp, thấy Sở Hoan ngồi bên cạnh, trong nhất thời không nói lời nào, không khỏi nhẹ giọng hỏi:

- Lão gia, ngài… có phải sẽ có một ngày ngài sẽ đuổi ta rời khỏi hay không?

Sở Hoan sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao lại hỏi như thế? Đương nhiên sẽ không.

Lăng Sương khẽ cắn môi đỏ mọng, hơi trầm ngâm, mới nói:

- Nếu có một ngày ngài chán ghét ta, hoặc cảm thấy ta không tốt, chẳng lẽ còn muốn giữ ta lại?

Khi nàng nói xong lời này, giọng nói hơi run rẩy.

Sở Hoan chăm chú nhìn ánh mắt Lăng Sương, thấy nàng khổ sở đáng thương, trong mắt tràn đầy sợ hãi, trong nhất thời cũng quên sự tồn tại của Doanh Nhân, thấp giọng nói:

- Ta sao có thể chán ghét cô? Chỉ cần cô nguyện ý, có thể lưu lại bên cạnh ta, có lẽ chiếu cố sẽ không quá thỏa đáng, nhưng cũng sẽ gắng sức không để cô chịu ủy khuất.

Lăng Sương lộ ra vẻ mặt vui sướng, nói:

- Lão gia, ngài nói chuyện nhất định là giữ lời. Ta… ta rất vui vẻ, ngài cũng biết, ở bên cạnh ngài, có một loại… !

Khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên, không tiếp tục nói hết.

Sở Hoan hỏi:

- Có một loại gì?

Lăng Sương nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí nói:

- Đi theo bên người lão gia, có một loại cảm giác nhà!

- Cảm giác nhà?

Sở Hoan nhất thời khó hiểu.

Lăng Sương mở to mắt, nhìn Sở Hoan, chân thành nói:

- Nô tì vẫn luôn cảm thấy mình chính là lá cây phiêu linh, gió vừa thổi, bản thân mình không thể nắm được mình sẽ bay đi phương nào… Không có rễ, vừa bay, đã không còn sinh mạng… !

Đôi mắt nàng bắt đầu trở nên mông lung, vô tình, giống như nói:

- Ta cũng không biết cuối cùng sẽ bay về đâu, ta nghĩ đến cả đời này sẽ giống như lá cây kia, vẫn bay mãi, vẫn không có cảm giác gì, nhưng đi tới bên người lão gia, ta đột nhiên cảm thấy dường như mình có được rễ, giống như sau này không cần giống như lá cây trước kia… ta không muốn làm lá cây, cho nên ta muốn để lão gia biết ta có thể làm rất nhiều chuyện… Như vậy ta cũng sẽ không phải rời khỏi cái nhà này, có thể đi theo bên người lão gia, hưởng thụ cảm giác nhà đã rất nhiều năm không có cảm giác… !

Sở Hoan nhìn vẻ mặt nàng không kìm nổi lộ ra nụ cười, hiển nhiên nàng đang chìm đắm trong tưởng tượng của mình, chẳng biết tại sao, dường như có cây kim đâm vào trong tim, rất đau.

Hắn không biết Lăng Sương rốt cuộc đã từng trải qua bao nhiêu đau khổ, nhưng hắn biết đó chắc chắn là một đoạn ký ức Lăng Sương không muốn nhớ lại.

Giọng Lăng Sương rất nhẹ, chậm rãi, có lẽ bởi vì nàng quá mệt mỏi, không ngờ nhắm hai mắt lại, khóe miệng mang theo nụ cười, yên lặng ngủ say.

Sở Hoan nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Sương, một lúc lâu sau, mới lắc đầu thở dài.

Qua mấy ngày tiếp theo, ngày nào Sở Hoan cũng trở về rất sớm, cũng không phải làm gì khác, chỉ là trò chuyện với Lăng Sương trên giường bệnh, bình thường đều la Sở Hoan nói, Lăng Sương nghe, mà phần lớn nội dung, đều là Sở Hoan nói một số chuyện xưa hoặc chê cười để Lăng Sương vui vẻ, Sở Hoan cũng chưa từng coi Lăng Sương là nô tì, dùng lòng mà nói, Sở Hoan còn đối đãi với nàng giống như muội muội của mình.

Từ đại phu nói Lăng Sương có tâm sự tích tụ trong lòng, Sở Hoan muốn dùng những chê cười này để Lăng Sương duy trì tâm tính vui vẻ, như vậy mới có lợi cho bệnh tình của nàng.

Thật ra châm kim tất nhiên là có thể trị được không ít chứng bệnh, nhưng châm kim động huyệt, đó đã liên quan đến mạch lạc trong thân thể, rút dây động rừng, Từ đại phu đã châm kim đả thông huyết khí trong cơ thể Lăng Sương, nhưng cũng khiến cho Lăng Sương không thể khôi phục khí lực bình thường trong mấy ngày, ngay cả ngủ cũng trở thành vấn đề.

Cũng may Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không tới đúng dịp, Sở Hoan cũng không cần chậm trễ chuyện nha môn. Bạch Hạt Tử tạm thời ở lại trong phủ làm hộ viện, còn tiền đồ, chờ Sở Hoan tìm được cơ hội tất nhiên sẽ an bài cho gã. Mà Tôn Tử Không đoạn thời gian này trở thành chủ nam trong gia đình, bất kể giặt quần áo nấu cơm hay là vệ sinh, đều được Tôn Tử Không làm hết, đây cũng không phải Sở Hoan và Bạch Hạt Tử cố ý ức hiếp gã, mà vì gã muốn tạo cho Sở Hoan một ấn tượng tốt, Tôn Tử Không đều là cướp việc mà làm.

Thật ra gã cũng xuất thân cùng khổ, cũng có thể chịu khổ ngọc, hiện giờ Sở Hoan ở vị trí Chủ Sự Hộ Bộ tứ phẩm, trong mắt Tôn Tử Không, đó là nhân vật giống như thiên thần, có thể lưu lại bên người Sở Hoan ở phủ Chủ Sự, gã vẫn cho là mình đang mộng, ban đêm trên giường ngẫm lại mình là một nhân vật hạ lưu đầu đường không ngờ hiện giờ ôm được bắp đùi lớn như vậy, nằm mơ cùng cười, bình thường làm việc càng ra sức, chẳng qua mấy ngày, địa phương chung quanh nơi nào là tiệm tạp hóa, nơi nào là chợ, nơi nào là hiệu thuốc, nơi nào là hiệu cầm đố, gã đã rất rõ ràng, thậm chí còn quen thuộc hơn Sở Hoan.

Trong phủ có thêm hai người, liền có nhiều sinh khí hơn, chẳng qua nha môn Hộ Bộ cũng không bình yên giống như Sở phủ, Sở Hoan đạt được một tin tức lớn nhất, đó là Trung Thư Tỉnh đã quyết định có thể sử dụng phương pháp vay nợ mua sắm lương thực tại Giang Hoài Đạo, không ngờ quan viên quan trọng của Môn Hạ Tỉnh lấy Chu Nạp Ngôn Chu Đình dẫn đầu cũng ngoài dự đoán của mọi người đồng ý quyết sách này.

Thư, Hạ hai Tỉnh thông qua quyết nghị này, sự vụ cụ thể giao cho Hộ Bộ, theo như lời Thư Tỉnh truyền xuống, nghe nói sau khi Hoàng đế biết được phương pháp này, có lời khen đối với Lang Vô Hư đề xuất đề nghị này, Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm tất nhiên cũng được khen ngợi một phen.

Sở Hoan biết được tin tức này không tính là muộn, bởi vì chuyện Giang Hoài quá khẩn cấp, ngoại trừ các nha môn Binh Bộ, Đại Lý Tự, Công Bộ vội vàng điều binh, Hộ Bộ cũng phải nhanh chóng chứng thực phương án vay nợ mua sắm lương thực.

Hồ Bất Phàm hiển nhiên hết sức coi trọng đối với điều này, tự mình làm việc, trong khoảng thời gian ngắn, cũng bất chấp Sở Hoan, liên tục phái người tới Giang Hoài, hạ lệnh Hộ Bộ Tào các Châu Giang Hoài giúp đỡ Hộ Bộ Ti chứng thực phương án vay nợ mua sắm lương thực, nhất định phải nhanh chóng nắm lương thực các Châu Giang Hoài vào trong tay quan phủ, Binh Bộ cũng đưa ra phản ứng nhanh chóng, ngoại trừ Cấm Vệ Quân Giang Hoài, Châu Quân cùng với gia đình các thân hào tiến hành tiêu diệt phỉ, mấy vạn Vệ Sở Quân các Châu Giang Hoài cũng bắt đầu được điều động liên tiếp.

Tuy rằng chủ lực Thiên Môn Đạo tạm thời ở Huy Châu, nhưng năm Châu Giang Hoài đều có tín đồ Thiên Môn Đạo chúng, loạn phỉ Thiên Môn Đạo ở toàn bộ Giang Hoài, tạo thành một vài chiến lực, căn cứ tin tức Sở Hoan mới nhận được, sau khi Thiên Môn Đạo chúng bị đuổi ra khỏi thành Huy Châu lúc trước, lập tức chiếm lĩnh vài huyện thành chung quanh Huy Châu, ngay từ cho rằng thực lực Thiên Môn Đạo chúng không đủ, không chiếm được Châu thành mới chiếm huyện thành, nhưng hiện giờ tình hình ở đó là, sau khi Thiên Môn Đạo chiếm cứ vài huyện thành, lập tức bắt đầu xây dựng công sự phòng ngự, gia cố phòng ngự của huyện thành, bốn huyện thành chung quanh thành Huy Châu, nháy mắt biến thành đám sói đói mơ ước thành Huy Châu.

Hiện giờ Giang Hoài tạo thành một vận mệnh chiến lược cực kỳ quái dị.

Lấy Huy Châu làm trung tâm, thành Huy Châu bị vây ở vị trí trung tâm, nơi đó có ba nghìn quân Huy Châu và ba nghìn Cấm Vệ Quân Giang Hoài trục xuất Thiên Môn Đạo chúng ra khỏi thành lúc trước, thêm tráng đinh chiêu mộ, binh lực trong thành Huy Châu hiện giờ đại phái hơn một vạn năm ngàn người, nhưng tổng binh lực trái qua huấn luyện chỉ có sáu ngàn Huy Châu quân và Cấm Vệ Quân.

Vốn sau khi trục xuất hơn vạn Thiên Môn Đạo chúng ra khỏi thành Huy Châu, quan phủ nghĩ rằng hiểm cảnh của thành Huy Châu đã giải trừ, nhưng các tướng sĩ còn chưa tu sửa xong thành, lập tức nhận được cầu viện của vài huyện thành chung quanh, Thiên Môn Đạo chúng càng tụ tập càng đông không tiếp tục gây khó dễ đối với thành Huy Châu, nhưng lại liên tục công chiếm huyện thành chung quanh, vài huyện thành kia đều là yếu địa giao thông của thành Huy Châu với bên ngoài, vài huyện thành trước sau thất thủ, thành Huy Châu vốn vừa giải trừ nguy cơ nhìn như không bị tấn công, chẳng qua lại nằm ở trung tâm bốn huyện thành thất thủ, yếu đạo bốn phía bị Thiên Môn Đạo chúng đóng kín, thay đổi trong nháy mắt, đã trở thành một tòa cô thành bị kẹp ở giữa.

Thiên Môn Đạo chúng tập trung tới vài tòa huyện thành ngày càng nhiều, vài tòa huyện thành hình thành một vòng vây. Nhìn từ bên ngoài, là Châu quân, Cấm Vệ Quân các Châu cùng Vệ Sở Quân tạo thành vòng vây tiêu diệt phỉ, giống như là vây vài huyện thành bị Thiên Môn Đạo chúng chiếm cứ lại, lúc trọng binh tậm trong tại Huy Châu, Thiên Môn Đạo chúng ở các Châu khác tại Giang Hoài dường như lại ngo ngoe, đã có không ít Thiên Môn Đạo chúng đang tập trung bên ngoài Huy Châu, nhìn qua dường như muốn tạo thành một vòng vây bên ngoài thành, tạo áp lực cho quan binh, giảm bớt áp lực quân sự của Thiên Môn Đạo chúng bị vây, Giang Hoài hiện giờ tựa nhu trò chơi chun vong, một tầng một tầng, quan quân vài lần chủ động xuất kích, tất nhiên chiến quả không nhỏ, giết địch rất nhiều, nhưng binh lực Thiên Môn Đạo chúng chẳng những không giám vì vậy, trái lại ngày càng nhiều hơn.

Trải qua mấy trận đánh, nhìn như chiến quả quan quân không tệ, nhưng căn bản không lấy được chút tiến triển nào trên chiến lược, Thiên Môn Đạo chúng chiếm cứ vài huyện thành, quan quân mạnh mẽ tấn công, nhưng Thiên Môn Đạo chúng dường như nổi điên, tử thương vô số, không ngờ vài huyện thành được chúng bảo vệ, không mất một tòa, quan quân thương vong cũng cực kỳ thảm trọng, cung cấp cũng bị chặt đứt, tiếp tục như thế, có thể sẽ tự sụp đổ.

Tình hình chiến đấu xảy ra ở kinh thành, tại kinh không nhiều người biết được, mọi người chỉ biết Giang Hoải nổi lên nhiễu loạn, triều đình đang điều binh bình loạn, chiến sự xảy ra ở Đông Nam xa xa, dường như cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đối với cuộc sống người ở kinh thành, vẫn vô cùng phồn hoa, hơn nữa mọi người trong kinh đều tin tưởng, cái gọi là Thiên Môn Đạo, một đám ô hợp, nếu triều đình ra tay, bình ổn loạn Giang Hoài chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sở Hoan thân là Chủ Sự Hộ Bộ, cũng hơi rõ ràng đối với chiến cuộc Giang Hoài.

Sau khi hắn biết rõ chiến cuộc Giang Hoài, phán đoán đầu tiên chính là Thiên Môn Đạo chưa chắc đã là đám ô hợp như nhiều người đang suy nghĩ, lúc trước quan quân đuổi Thiên Môn Đạo chúng ra hỏi thành Huy Châu, từ trên chiến báo là “Thiên Môn loạn phỉ nghe ngóng rồi chạy”, lúc này Sở Hoan hy vọng từ ngữ không phải sự thật, nếu tình hình lúc đó thật sự là “nghe ngóng rồi chạy”, Sở Hoan mơ hồ cảm thấy chưa chắc Thiên Môn Đạo không chịu được một kích, rất có thể Thiên Môn Đạo giả bộ.

Tiếp theo Thiên Môn Đạo chúng mưu đồ huyện thành chung quanh thành Huy Châu, tạo thành xu thế vây khốn đối với thành Huy Châu, có thể nhìn thấy được huyền cơ trong đó, dường như có suy xét chiến lược rất mạnh, thật sự không phải một đám ô hợp.

Vì vậy trong lúc rỗi rãi Sở Hoan còn phác họa quân tình Giang Hoài theo mình biết, từ trên giấy hắn lại nhạy cảm nhìn ra được, Thiên Môn Đạo chúng chiếm cứ vài huyện thành vây khốn thành Huy Châu, là để triều đình nhất định điều trọng binh vây khốn Thiên Môn Đạo, cứu viện cô thành Huy Châu, Thiên Môn Đạo chúng bị vây ở giữa tất nhiên thừa nhận áp lực rất lớn, nhưng tựa hồ điều trọng binh triều đình tới vùng Huy Châu, hơn nữa Thiên Môn Đạo chúng chiếm cứ vài huyện thành càng ngoan cố chống lại, binh lực quan quân điều tới từ nơi khác sẽ càng nhiều, trên bản vẽ Huy Châu, Sở Hoan làm ra phách họa, lại phát hiện quan binh đã coi hai ba vạn Thiên Môn Đạo chúng ở vài tòa huyện thành kia trở thành chủ lực tuyệt đối của loạn phỉ, ít nhất hơn một nửa binh lực Giang hoài sẽ tạo thành vòng vây tiêu diệt phỉ chung quanh Huy Châu, hậu quả như vậy là binh lực bốn Châu khác của Giang Hoài sẽ xuất hiện lỗ hổng rất lớn.

Sở Hoan cũng hết sức lo lắng trong lòng, hiện giờ đã có dấu hiệu biểu hiện, các Châu khác dù cho không lập tức xuất hiện bạo động như Huy Châu, nhưng Thiên Môn Đạo chúng các Châu khác đã lẻ tẻ tụ tập chung quanh Huy Châu, tuy rằng số người còn chưa đạt tới trình độ khiến người ta khủng bố, nhưng đã không ít, hơn nữa số người còn không ngừng gia tăng.

Sở Hoan lo lắng đây là kế dương đông kích tây của Thiên Môn Đạo, Thiên Môn Đạo gây chiến ở Huy Châu, huyên náo ồn ào,rất có thể là cố ý dùng điều này hấp dẫn lực chú ý của triều đình, bởi vậy mà định vị chủ lực Thiên Môn Đạo ở Huy Châu, nhưng địa phương khác trống không, ngay khi triều đình tập trung ánh mắt ở Huy Châu, điều trọng binh bao vây tiễu trừ, chủ lực thực sự của Thiên Môn Đạo hình thành bên ngoài.

Nếu tình hình thật sự giống như sự dự đoán của mình, Sở Hoan cảm thấy Thiên Môn Đạo chúng chẳng những không phải đám ô hợp, hơn nữa trong bọn họ chắc chắn tồn tại nhân tài quân sự cực kỳ khủng bố, thậm chí nói Thiên Môn Đạo chúng nhìn như đám ô hợp, trên thực tế đều có được điều động và hệ thống chỉ huy nghiêm mật.

Vay nợ mua sắm lương thực chắc chắn hậu họa vô cùng, Sở Hoan nghĩ không ra vì sao triều đình nhiều đại thần như vậy lại cố tình nhìn không ra điểm này, chẳng lẽ họ thật sự nhìn không ra, hoặc là có tâm tư khác? Hoàng đế bệ hạ nam chinh bắc thảo, võ công hiển hách, nhân vật như vậy, thật sự đã già nua hồ đồ, không biết dùng phương pháp gì bình định loạn Giang Hoài hay sao?

Sở Hoan rõ ràng hơn, rất có thể loạn Giang Hoài không thể chấm dứt trong thời gian ngắn, thậm chí có thể ngày càng loạn, toàn bộ đông nam đế quốc tương lai sẽ không được an bình, hắn không biết hiện giờ ngọn lửa loạn Giang Hoài sẽ đưa tương lai đế quốc Đại Tần tới hoàn cảnh nào, cuối cùng dưới sự trấn áp mạnh mẽ của triều đình mà tan thành trò bụi, hay bởi vì loạn này, chậm rãi kéo đế quốc vào nguy cơ càng hiểm ác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK