Hồ Tông Mậu thấy quân giữ ải có vẻ không muốn cho qua, lại thúc ngựa về phía trước, tên thuộc hạ đầu quấn băng bên cạnh đã nói:
- Tướng quân, để cho mạt tướng.
Ra phía trước Hồ Tông Mậu, phóng ngựa về phía cửa ải, cung tiễn thủ sau hàng rào lập tức nhắm ngay người đang tới, giáo úy lạnh giọng quát:
- Dừng lại, dừng lại, còn tiến nữa, đừng trách ta vô tình.
Hồ Tông Mậu cũng nghiêm nghị quát:
- Nếu ai dám động đến một sợi lông của y, lão tử cam đoan sẽ tru cửu tộc nhà hắn.
Bọn đều nhìn giáo úy, không người nào dám tùy tiện bắn tên, thật ra mọi người đều cảm thấy vị tướng gặp nạn trước mắt kia tám chín phần mười là Hồ Tông Mậu, mọi người cũng biết Hồ Tông Mậu là đại tướng ngang hàng với Trương Thúc Nghiêm, hắn đã nói muốn tru cửu tộc, nếu bây giờ ra tay, hậu quả kia ai cũng không gánh nổi.
Giáo úy cũng bị mấy câu của Hồ Tông Mậu trấn áp, thấy các binh sĩ nhìn mình, không dám bắn tên, sợ gánh hậu quả, hắn chỉ là một giáo úy nho nhỏ, cũng không gánh nổi hậu quả tru di cửu tộc, nhìn thuộc cấp kia xông đến, bất đắt dĩ nói:
- Chậm đã, có chuyện gì từ từ nói.
Tên thuộc hạ kia ghìm ngựa trước hàng rào gỗ, cả giận nói:
- Chúng ta và quân Sở đánh giết khốc liệt, biết quân Sở thế lớn, Hồ tướng quân cả đường gian khổ muốn tới gặp Trương tướng quân thương nghị quân tình khẩn cấp, quân Sở có thể đánh đến đây bất cứ lúc nào, các ngươi còn dám trì hoãn thời gian, tưởng chúng ta không dám giết vào sao?
Giáo úy nghĩ ngợi, cái gọi là thương nghị quân tình khẩn cấp chưa chắc là thật, phải là bại trận chạy thục mạng tới đây mới đúng, nhìn tên thuộc cấp này, rõ ràng là bại trận ức chế rồi tới đây nổi nóng, giáo úy cũng hiểu, đám tàn binh này không còn đường để đi, nếu làm cứng, đám người dám sẽ thật sự xông vào trong cốc, tuy nói là tàn binh, nhưng tốt xấu gì hai bên cũng coi như là đồng minh, nếu quân Sở chưa đến mà đồng minh đã chém giết nhau, để cấp trên biết được, hậu quả đúng là vô cùng nghiêm trọng.
Hắn liền không còn làm bộ giận dữ nghiêm nghị như lúc trước, chỉ nói:
- Các ngươi bình tĩnh đừng nóng, quân lệnh trên người, không thể không làm theo. Như vậy đi, ta đây liền đi bẩm báo Thái phó tướng, xin ngài định đoạt!
Thuộc cấp bị thương kia quay đầu lại, Hồ Tông Mậu do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Nhanh đi, ở đây không thể đợi quá lâu!
Giáo úy kia trả lời một tiếng, lập tức phóng như bay vào sơn cốc.
Chỉ một chốc sau, một đám người nhanh chóng chạy tới, chính là Thái Thành, thuộc cấp tâm phúc của Trương Thúc Nghiêm đóng tại Lang Nha Cốc. Tên lệnh bắn lên, gã biết đã xảy ra chuyện, đã sớm muốn chạy qua bên này, xem một chút cuối cùng xảy ra chuyện gì, nghe giáo úy bẩm báo, lập tức vội vàng chạy tới, xa xa liền nhìn thấy Hồ Tông Mậu bộ dáng hết sức chật vật, gã từng gặp qua Hồ Tông Mậu, biết không phải giả, lập tức chạy tới, chắp tay nói:
- Hồ tướng quân!
Hồ Tông Mậu tất nhiên cũng biết Thái Thành, cau mày nói:
- Không cần nói nhảm, mau để chúng ta đi qua, bản tướng có quân tình khẩn cấp muốn thương nghị với Trương tướng quân.
Ánh mắt Thái Thành nhìn ra phía sau Hồ Tông Mậu, thấy một đám đông binh sĩ tàn tạ, ít nhất cũng có năm sáu trăm người, mặt không đổi sắc, lại cười nói:
- Hồ tướng quân đến đây, tất nhiên là có thể qua, chỉ là... Hồ tướng quân, Trương tướng quân có lệnh, giao mạt tướng giữ kỹ Lang Nha Cốc, cả một con chim cũng không được bay qua, bên trên có lệnh, mạt tướng cũng không dám không nghe, cho nên... !
- Cho nên thế nào?
Hồ Tông Mậu nhìn chằm chằm vào mắt Thái Thành.
Thái Thành thở dài, nói:
- Tướng quân muốn qua, mạt tướng không dám ngăn cản, co thể là bộ hạ của ngài, mạt tướng thật không dám cho qua, nếu kháng mệnh, Trương tướng quân trách tội xuống, cái đầu này của mạt tướng cũng chỉ có thể bị đem đi nuôi chó rồi.
Hồ Tông Mậu cười lạnh nói:
- Ngươi nói là, muốn bản tướng bỏ lại các huynh đệ dưới trướng, một mình qua cốc?
Thái Thành gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Tướng quân trước tiên có thể vào cốc, nơi này cách thành Lan Dịch không đến nửa ngày đường, đến thành Lan Dịch gặp Trương tướng quân rồi, nếu Trương tướng quân hạ lệnh cho qua, vậy mạt tướng để các vị huynh đệ qua cốc, không biết ý tướng quân thế nào?
- Vừa đi vừa về, các huynh đệ chẳng phải nhanh nhất cũng phải một ngày sau mới có thể đi qua?
Hồ Tông Mậu cười lạnh nói.
Thái Thành bất đắc dĩ nói:
- Đây đã là cố hết khả năng của mạt tướng rồi.
- Quân của Sở Hoan ở ngay phía sau, có lẽ không tới một ngày, bọn chúng đã đánh đến rồi.
Hồ Tông Mậu sắc mặt giận dữ:
- Bọn họ ở đây, chẳng phải là để người ta giết thảm hay sao?
Thái Thành vẫn không đổi sắc mặt, nói:
- Tướng quân yên tâm, nếu quân Sở thật sự đánh đến đây, chúng ta cũng sẽ không ngồi yên không quản, nhưng mà lúc này, mạt tướng thật sự không thể để mọi người cùng qua.
Nhưng trong lòng gã lại nghĩ, đám binh lính Hạ Châu này vốn tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu quân Sở thật đánh đến đây, để đám người này ở ngoài cốc giữ chân một lát cũng không phải không tốt, ít nhất giúp cho Lang Nha Cốc có thêm thời gian chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lòng gã bây giờ đã rõ, thành Hạ Châu Thành nhất định là đã bị công phá, quả thật hơi giật mình, thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà thành Hạ Châu đã bị chiếm đóng, cũng không biết là vì quân Sở quá mạnh mẽ, hay là Hồ Tông Mậu quá vô dụng.
Hồ Tông Mậu do dự, bên cạnh đã có người nói:
- Tướng quân một mình đi qua, chúng ta đều lo lắng, cho dù không thể toàn bộ qua cốc, chúng ta cũng muốn phái hộ vệ đi theo bên người tướng quân, bảo hộ tướng quân an toàn.
- Các ngươi yên tâm, Kim Châu rất yên ổn!
Thái Thành lại cười nói.
Sau lưng Hồ Tông Mậu có người cười lạnh nói:
- Tây Bắc giặc cướp khắp nơi, không có chỗ nào yên ổn, tướng quân đối đãi chúng ta như tay chân, chúng ta phải đi theo bảo hộ bên người tướng quân.
Hồ Tông Mậu rốt cuộc cũng nói:
- Đúng vậy, bản tướng muốn dẫn hộ vệ cùng qua.
- Không biết Hồ tướng quân định mang theo bao nhiêu người?
Thái Thành do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Nếu như số người quá nhiều, mạt tướng vẫn không thể cho đi, nhiều nhất chỉ có thể mang theo năm hộ vệ!
- Không được.
Lập tức có người nói:
- Bên người tướng quân trước nay không ít hơn hai mươi người kề cận.
Thái Thành vốn là lấy tiến làm lùi, nghe vậy ra vẻ do dự, trên thực tế gã biết rõ, hai mươi hộ vệ cũng được, Hồ Tông Mậu cũng không thể gây sóng gió gì ở Kim Châu, Hồ Tông Mậu cũng nói:
- Bản tướng mang theo hai mươi hộ vệ qua cốc, những người khác liền tạm ở chỗ này, bất quá mất lòng trước được lòng sau, bản tướng nói rõ, nếu như quân Sở đánh đến, các ngươi phải để cho bọn họ vào cốc!
Thái Thành thở dài, nói:
- Tuy là khó xử, nhưng Hồ tướng quân đã kiên quyết như vậy, mạt tướng cũng không thể không tận hết sức mình, chỉ mong đến lúc Trương tướng quân trách tội, Hồ tướng quân có thể nói tốt cho mạt tướng vài câu... Hồ tướng quân, ngài có thể mang theo hai mươi hộ vệ qua cốc!
Hồ Tông Mậu quay đầu lại, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, các ngươi đợi ở đây, bản tướng lập tức đi trước đến thành Lan Dịch, nhiều nhất một ngày, các ngươi liền có thể qua cốc, bản tướng sẽ ở bên kia chờ các ngươi, chuẩn bị đồ nhắm rượu thịt cho các ngươi.
Tướng sĩ đều oán than dậy đất, nhưng việc đã đến nước này, cũng không có biện pháp gì. Từ trong đám binh sĩ, hai mươi hộ vệ lập tức cưỡi ngựa đi theo Hồ Tông Mậu, Thái Thành hạ lệnh mở ra hàng rào gỗ, thả đám người Hồ Tông Mậu đi qua, một đoàn người túm tụm bên cạnh Hồ Tông Mậu, Thái Thành tự mình dẫn đường, đi vào trong Lang Nha Cốc.
Đường qua Lang Nha Cốc chật hẹp gấp khúc, vách núi hai bên tạo cảm giác áp bức vô cùng, lúc mọi người ngẩn đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh hai bên đề phòng nghiêm ngặt, bên trên sớm đã chuẩn bị đá lăn, một nhóm lớn cung tiễn thủ từ trên quan sát xuống, đoàn người thầm kinh hãi trong lòng, Lang Nha Cốc này quả nhiên là nơi hiểm yếu, cho dù thật sự liều mạng xông qua Lang Nha Cốc, nhất định cũng phải trả giá rất lớn.
Đường qua Lang Nha Cốc thật ra không dài lắm, đi khoảng một nén hương thì đã thấy lối ra, Thái Thành phải trấn thủ Lang Nha Cốc, nên gọi một gã bộ hạ tới, lệnh cho hắn mang theo khoảng mười binh sĩ, dẫn Hồ Tông Mậu đi thành Lan Dịch.
Sau khi ra khỏi Lang Nha Cốc, một đoàn người phi ngựa một mạch, đến hoàng hôn thì đã nhìn thấy thành Lan Dịch ở xa xa. Thành Lan Dịch không có khí thể như thành Hạ Châu, so với các thành ở quan nội thì quy mô không lớn, nhưng đây chính là quả tim của Kim Châu.
Đến gần thành Lan Dịch, mọi người nhìn thấy trên đầu tường thành cờ xí tung bay, binh sĩ mặc giáp sáng choang, lờ mờ trông thấy ngay trên cửa thành có một đám người đang đứng, một người trong đó đang mặc khôi giáp màu xám bạc rất bắt mắt.
- Hồ tướng quân, Trương mỗ chờ đợi đã lâu.
Vừa tới dưới thành, trên đầu thành liền vang lên một giọnh nói sang sảng:
- Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, nếu Hồ tướng quân đến trễ thêm một chút, rượu và thức ăn chỉ sợ đều nguội lạnh.
Người đang nói chuyện chính là tướng lĩnh mặc giáp xám bạc, tuổi trên năm mươi, có tuổi nhưng vẫn tráng kiện, nhìn qua thấy tinh thần rất tốt. Hồ Tông Mậu ngẩn đầu nhìn người kia, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, biết chắc Thái Thành đã sớm phái người đi trước về thành bẩm báo, lớn tiếng nói:
- Trương tướng quân khách khí, đã lâu không gặp, xem ra khí sắc của ngài vẫn không tệ.
- Khí sắc lão phu không tệ, nhưng khí sắc của Hồ tướng quân xem ra không được tốt.
Trên đầu thành, Trương Thúc Nghiêm thở dài:
- Mặc dù vô cùng tưởng nhớ Hồ tướng quân, nhưng lão phu thật sự không nghĩ sẽ gặp Hồ tướng quân sớm như thế.
Hồ Tông Mậu đương nhiên hiểu ý nghĩa trong lời nói của Trương Thúc Nghiêm, đáy mắt xẹt qua vẻ sắc lạnh, mặt ngoài lại vẫn là hết sức xấu hổ, chỉ nói:
- Trương tướng quân muốn để Hồ mỗ ở dưới thành noi chuyện với ngài sao?
Trương Thúc Nghiêm cười ha ha một tiếng, nói nhỏ một câu với Trương Hãn cũng đang mặc giáo bên cạnh, Trương Hãn chắp tay đi xuống, chỉ một lát, âm thanh lạch cạch vang lên, cửa thành Lan Dịch từ từ mở ra, trong cửa thành, trái phải hai hàng binh sĩ mặc giáp, một đám người to ngựa cao, áo giáp sáng trưng, thương dài đao ngắn, khí thế lạnh lùng.
Trương Hãn cưỡi ngựa, ở cửa thành trong chắp tay nói:
- Cung nghênh Hồ tướng quân vào thành!
Hồ Tông Mậu thể diện càng khó coi, nếu là trước kia, người nghênh tiếp ở cửa thành lúc này hẳn là Trương Thúc Nghiêm, hôm nay mình thua trận thất thế, Trương Thúc Nghiêm không hề tự mình đón ở cửa thành, mà phái con trai ra đón, dù chỉ là ngoài mặt, nhưng Trương Thúc
Nghiêm rõ ràng đã xem Hồ Tông Mậu là bậc thấp hơn mình.
Một đám hộ vệ đi theo Hồ Tông Mậu tiến vào thành, thấy Trương Thúc Nghiêm được một đám thuộc hạ vây quanh, đang chậm rãi từ bậc thang trên tường thành đi xuống. Hồ Tông Mậu tung người xuống ngựa, Trương Thúc Nghiêm đi chậm lại, vưa đi vừa vuốt vuốt chom râu, trên cao nhìn xuống Hồ Tông Mậu, hỏi:
- Hồ tướng quân, Sở Hoan có phải đang đuổi theo ngài hay không?
Trương Thúc Nghiêm và Hồ Tông Mậu vốn là bằng mặt không bằng lòng, hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt, hôm nay Hồ Tông Mậu thất thế, Trương Thúc Nghiêm tất nhiên không thể không chế nhạo vài câu.
Hồ Tông Mậu thở dài:
- Đúng vậy, quân Sở đã chiếm thành Hạ Châu, hơn nữa đã phong tỏa đường đi Thiên Sơn, Hồ mỗ bây giờ không còn cách nào, chỉ có thể phá vòng vây đến Kim Châu, mặc dù chiến bại, nhưng quỷ kế của Sở Hoan ta cũng rõ ràng, ta và ngài liên thủ, Sở Hoan tuyệt đối không hạ được Kim Châu.
- Hạ Châu tường dày thành cao, sao lại bị Sở Hoan công phá?
Trương Thúc Nghiêm ra vẻ nghi ngờ nói:
- Sở Hoan đến cùng có bao nhiêu binh mã? Hồ tướng quân, ngài là tướng giỏi thủ thành nhất ở Tây Bắc, Sở Hoan chỉ là trẻ con tóc còn để chỏm, cũng có thể phá thành của ngài sao? Đây đúng là chuyện lạ thường.
Trong lúc nói chuyện, Trương Thúc Nghiêm đã từ trên thang đi xuống, được một đám thuộc cấp vây quanh, đi về phía Hồ Tông Mậu, y và Hồ Tông Mậu oán hận chất chứa đã lâu, hôm nay tìm được cơ hội, cố ý muốn chế nhạo Hồ Tông Mậu một phen, người bên cạnh càng đông
càng tốt, vậy cứ để y ở trước mặt mọi người chế nhạo Hồ Tông Mậu cho thỏa thích.