Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tĩnh Hoa Công chúa ở trong Tĩnh Hoa Cung tại Hoàng thành, tòa cung điện này, cũng không phải kiến trúc vốn có của Hoàng thành, mà khi Tĩnh Hoa Công chúa tròn một tuổi, Hoàng đế bệ hạ liền hạ chỉ lựa chọn nơi tốt xây dựng lên trong hoàng cung, cách Tử Ngọc Điện Hoàng đế bế quan tu đạo không xa xôi, nếu như nói ngự hoa viên là hoa viên chung của mọi người trong hoàng cung, như vậy các cung đều có hoa viên riêng. Hoa viên của Tĩnh Hoa cung rất lớn, thậm chí Phượng Nghi cung của Hoàng hậu cũng khó có thể so sánh được, bởi vậy có thể thấy được sự sủng ái của Hoàng đế đối với Tĩnh Hoa Công chúa.

Hoa viên Tĩnh Hoa cung chiếm cứ gần một nửa tòa cung điện, bên trong tuyệt đối coi là muôn hoa đua thắm khoe hồng, hoa thơm cỏ lạ tranh giành vẻ đẹp, ngoại trừ ngự hoa viên, Tĩnh Hoa cung là nơi tràn ngập mùi hương trong hoàng cung.

Đây vốn là nơi nữ nhân cực kỳ yêu thích, chỉ tiếc Tĩnh Hoa Công chúa hiện giờ hơi nam tính, ngự hoa viên bị nàng lấy hơn nửa làm luyện võ trường của mình, thậm chí vẽ ra đường chạy, có thể cưỡi ngựa lao nhanh ở nơi này.

Võ tràng này, quả thật là xếp đặp không ít binh khí, đều chế bằng đồng tinh khiết, chính là vũ khí nhất đẳng, ngoài đó ra, nơi này còn nuôi vài con danh mã hiếm thấy, có con là Hoàng đế bệ hạ ban thưởng, cũng có quan bên ngoài vào kinh dâng lên.

Ngựa Tây Lương, ngựa Tây Bắc, ngựa Liêu Đông, ngựa Giang Nam đều ở trong đó, tuy rằng tốc độ và sức chịu đựng của ngựa Giang Nam không tốt, nhưng bộ dáng chân béo dài, màu lông cực kỳ tinh khiết, nhìn qua uy phong lẫm lẫm.

Cổ có Diệp Công thích rồng, nay cũng có Công chúa thích ngựa, vị Công chúa điện hạ này tự cho hiểu được thuật cưỡi ngựa, cũng hiểu được cách nhìn ngựa, nhưng bản lĩnh lựa ngựa của nàng thật sự rất kém, trong phần lớn ngựa, nàng lại chỉ ưa thích không rời đúng con ngựa Giang Nam kia, thường xuyên cưỡi con ngựa này đi bộ trong hoa viên, cảm thấy thật là uy phong.

Tuy rằng Đại Tần không khinh võ, nhưng dù sao nữ nhân luyện võ không nhiều lắm, huống chi Công chúa hoàng gia, nếu đổi lại Hoàng đế khác, tiểu Công chúa chưa chắc sẽ giống thế này.

Chẳng qua đương kim bệ hạ dùng võ lập quốc, xuất thân người luyện võ, con gái tập võ, lão cũng không ngăn cản, lão hết sức sủng ái tiểu Công chúa, tiểu Công chúa thích luyện võ công, lão cũng tùy tiện nàng, cũng không ngăn cản.

Sau khi Sở Hoan vào cung, có người dẫn ngựa cho hắn tới Tĩnh Hoa Cung, cảm quan Tĩnh Hoa cung thật sự không tính bao lao hùng vĩ, diện tích thật ra cũng không lớn, nhưng lại hết sức tinh tế, sau khi cung nữ dẫn hắn tiến vào Tĩnh Hoa cung, hắn chỉ cảm thấy mỗi nơi trong Tĩnh Hoa cung đều bố trí tỉ mỉ, không có khí chất cung điện to lớn bình thường, lại có thêm hương vị lịch sự tao nhã khó được trong hoàng thành to lớn này.

Sở Hoan thầm kêu đáng tiếc trong lòng.

Mặc dù hắn không hiểu rõ nghệ thuật xây dựng, cũng có thể thưởng thức ra phong cách độc đáo của Tĩnh Hoa cung, nhưng hắn lại cực kỳ khẳng định, tiểu Công chúa coi trời bằng vung kia chín phần mười không cảm nhận được, một chủ nhật không biết hàng ở trong cung điện như thế, không khỏi hơi có phần ngọc quý bị bụi che lấp.

Rẻ bảy tám lần, trong mũi đã tràn ngập mùi hoa thấm vào ruột gan, tới hậu hoa viên rồi, theo một đường đá nhỏ đi về phía trước, Sở Hoan cũng không hỏi nhiều, chẳng qua trong lòng vẫn hơi xấu hổ, dù sao lần trước ở Quang Minh trắc điện, mình cũng lột xiêm y tiểu Công chúa, cũng không biết tiểu nha đầu kia có còn nhớ trong lòng hay không.

Chẳng qua theo phán đoán của Sở Hoan, tiểu nha đầu kia tuyệt đối sẽ không quên.

Hắn không biết hôm nay tiểu nha đầu còn có ác ý trong lòng, bố trí cạm bẫy chờ mình tiến vào hay không, cho nên trong nháy mắt Sở Hoan bước vào Tĩnh Hoa cung, trong lòng vẫn cẩn thận, nhãn quang bốn phía, tai nghe tám phương, chú ý cẩn thận.

Chỉ là vẫn không có tung tích tiểu Công chúa.

Không có đồng hồ, bản thân Sở Hoan cũng không biết đi theo cung nữ phía trước bao lâu rồi, hoa viên này quả thật lớn, uốn uốn lượn lượn, khi thì qua cầu nhỏ nước chảy, khi thì qua đường nhỏ bóng cây, khi lại xuyên qua đám núi giả, Sở Hoan bất đắc dĩ trong lòng, lúc sau ngay cả cảnh sắc cũng xem mệt mỏi, chỉ có thể nhìn mông đẹp lay động của cung nữ phía trước, cho dù nói thế nào, cặp mông đẹp vừa tròn vừa vểnh đong đưa hai bên, cũng là cảnh đẹp như xuân.

Rốt cuộc, cung nữ dừng bước, xoay người lại, Sở Hoan rất thản nhiên chuyển ánh mắt đi, cung tự tất nhiên không biết ánh mắt Công Phó đại nhân đặt lên mông nàng một đoạn thời gian rất dài, cung kính nói:

- Công Phó, Công chúa luyện khí ở trong căn nhà gỗ nhỏ phía trước!

- Luyện khí?

Sở Hoan ngẩn ra.

Tiểu nha đầu ngay cả kỹ năng mèo què ba chân cũng chưa học vững hiện giờ đang luyện khí, Sở Hoan thiếu chút nữa bị nghẹn mà chết, đây thật sự là học bò chưa xong đã lo học chạy.

Hắn nhìn về phía trước, quả nhiên thấy trên mặt đất cỏ phía trước, dựng một căn nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ kia nhìn qua đóng cực kỳ kín, một chiếc cửa gỗ đóng chặt, trước của còn có hai cung nữ đang thủ vệ.

Sở Hoan lắc đầu, nha đầu kia đúng thật là có bộ dạng, luyện khí còn phải bế quan.

Tới gần nhà nhỏ kia, hai cung nữ trước cửa đều thi lễ, cũng không nói chuyện, một cung nữ tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lộ ra một khe hở, Sở Hoan nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong đen tuyền, bốn phía nhà gỗ này đều bịt kín, ngay cả cửa sổ cũng không có, tiểu nha đầu này luyện khí ở nơi tối om như vậy, Sở Hoan cảm thấy tiểu nha đầu luyện khí bên trong chắc chắn là không được, chín phần mười sẽ bị sốc vì thiếu dưỡng khí.

- Công Phó, Công chúa phân phó, ngài tới rồi, không cần thông báo, mời ngài đi vào!

Một cung nữ cúi đầu, rụt rè nói, hai tay dâng lên một chiếc lệnh bài, không phải đồng không phải sắt, chế tạo bằng gỗ, chẳng qua hiển nhiên không phải gỗ bình thường, Sở Hoan nháy mắt có thển gửi được mùi hương phát ra tư miếng gỗ kia, mùi hương kia rất đặc biệt, cũng không phải đàn hương, tùy rằng trong hoa viên trộn lẫn các loại mùi hoai, nhưng Sở Hoan khẳng định mùi hương này chắc chắn phát ra từ miếng lệnh bài gỗ này, nghĩ tới chất liệu cũng là một loại gỗ hiếm thấy.

Chẳn qua Sở Hoan lại không rõ lệnh bài chế bằng gỗ này có ích lợi gì, ngạc nhiên nói:

- Đây là cái gì?

- Hồi bẩm Công Phó, đây là lệnh bài Công chúa ban cho Công Phó.

Cung nữ vẫn cúi thấp đầu, dường như rất sợ Sở Hoan, không dám nhìn vào mắt Sở Hoan:

- Công Phó có lệnh bài kia, sau này có thể tùy ý ra vào Tĩnh Hoa cung!

- Thì ra là thế!

Sở Hoan thuận tay nhét lệnh bài vào trong lòng.

- Hả ?

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, trong lòng lại đề phòng, căn nhà này tối om, nhìn không thấy vật gì, chỉ sợ có cổ quái, toàn bộ tinh thần đề phòng, mắt đảo vòng, cuối cùng nhanh chân bước vào trong.

Hắn vừa mới tiến vào bên trong, liền nghe một tiếng cạch phía sau, cánh cửa đã bị đóng lại, thậm chí nghe được tiếng cài chốt truyền đến từ bên ngoài.

Sở Hoan cười lạnh, hắn biết tiểu nha đầu chắc chắn dùng chiêu, trong căn phòng tối om này, nghĩ tới tiểu nha đầu muốn nhốt mình trong phòng nhỏ này.

Sở Hoan cũng biết, lần trước mình cởi xiêm y Công chúa, đúng là hơi quá phận, nếu tiểu nha đầu dùng phương thức giam giữ trừng pạt, cũng không phải là không thể nhận.

Lúc nãy hắn đã nhìn qua độ dày cánh cửa này, dùng năng lực của mình, tiểu Công chúa muốn giam mình bên trong là không thể nào, mình chỉ cần một cước toàn lực, vẫn có thể đá văng cánh cửa này.

Nếu tiểu Công cháu đóng cửa một canh giờ, Sở Hoan ủy khuất một chút, tiêu trừ cơn giận của tiểu nha đầu, về sau mọi người ở chung hòa thuận, nếu không thật sự bị bức, Sở Hoan đã chuẩn bị tốt, một cước đá văng cửa là được.

Trong phòng tối đen, mắt không thể thấy, Sở Hoan không có thả lỏng, bước chân hắn vô cùng nhẹ, nhắm mắt lại, muốn điều tra thêm xem trong phòng đen này còn có người khác mai phục hay không ?

Nếu trong phòng này có vài người mai phục, nhân cơ hội đánh lén mình một trận tơi bời, vậy cũng không phải không thể được.

Trong tù giam rất yên tĩnh, tủy ằng trước mắt tối đen, nhưng Sở Hoan cũng cảm giác được góc phòng truyền đến tiếng hô hấp, tiếng hô hấp kia quả thật rất thô, hiển nhiên không thể nào là tiểu Công chúa, cho dù có người, Sở Hoan phỏng đoán dựa theo hô hấp, ít nhất là một đại hán hình thể cường tráng.

Xem ra tiểu nha đầu kia quả thật sắp xếp người ở bên trong.

Sở Hoan nắm chặt hai tay, không biết nông sâu của đối phương, trầm giọng hỏi:

- Là ai?

Không có âm thanh trả lời, nhưng sau khi trải qua thích ứng bóng tối, Sở Hoan có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen ở gốc phòng, thấy đối phương không đáp, Sở Hoan lại hỏi một tiếng:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Huynh đài, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, báo danh hiệu, được chứ ?

Chưa phân biệt đối phương là địch hay bạn, Sở Hoan vẫn chắp tay, tận cấp bậc lễ nghĩa.

Một tiếng này của hắn rất hùng hồn, rất có lực.

Lập tức, hắn nhìn thấy bóng đen góc phòng nhúc nhích, lại cẩn thận đề phòng, ngừa đối phương đột nhiên đánh lén.

Tiểu Công chúa đương nhiên không ở trong tù giam, nàng mang theo một tiểu cung nữ, tránh sau một núi giả, xa xa nhìn thấy Sở Hoan tới gần nhà gỗ, lại nhìn thấy Sở Hoan vào phòng nhỏ, lúc này mới chạy ra từ sau núi nhỏ, bước tới tù giam kia, cung nữ bên người vẫn theo sát, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, thấp giọng nói:

- Công chúa, điều này… nếu xảy ra án mạng làm sao bây giờ?

Tiểu Công chúa chẳng hề để ý:

- Hắn không phải người thường, rất lợi hại, vì sao có chuyện?

Nàng liếc cung nữ kia một cái:

- Ngươi cho là Công Phó dễ làm như vậy sao? Đây là quan chức bản Công chúa nghĩa ra được, hắn muốn thật sự làm Công Phó, cửa ải nà cũng không qua được, còn dạy bản Công chúa võ công thế nào? Bản Công chúa muốn luyện tuyệt thế thần công, nhất định cần một vị Công Phó vô cùng lợi hại mới được!

Cung nữ kia muốn nói lại thôi.

Tiểu Công chúa bước tới cạnh nhà gỗ, cách nhà gỗ còn vài chục bước, nhìn nhà giam kia cười hì hì nói:

- Xạ Nguyệt, ngươi đoán, bao lâu Công Phó mới đi ra được?

Cung nữ Xạ Nguyệt kia lắc đầu, mặt hơi trắng bệch, nhưng trong lòng suy nghĩ: “Trước không cần nghĩ bao lâu có thể đi ra, có thể ra ngoài hay không cũng là vấn đề lớn rồi”.

Đúng lúc này, liền nghe được tiếng rít gào khủng bố, âm thanh kia vang lên tại hoa viên cảnh sắc xinh đẹp, cũng khiến cho trăm hoa thất sắc, trong tiếng rít gào, dường nhưng nhà gỗ đang chấn động kịch liệt

Hai cung nữ canh giữ ngoài cửa gỗ vẫn cúi đầu, lúc này nghe được tiếng rít gào, mặt mày thất sắc, hai tay che lỗ tai, giống như con thỏ bị kinh hãi thật lớn, hoảng hốt chạy bừa, sợ hãi chạy ra xa, tiểu Công chúa và Xạ Nguyệt cũng hơi đổi sắc, không kìm nổi lui về sau hai bước, tiểu Công chúa lập tức cố gắng trấn định, nói:

- Không… không có việc gì, Công Phó… Công Phó chắc chắn sẽ thắng!

Thân thể mềm mại của Xạ Nguyệt run rẩy, lúc nào rồi còn nói ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK