Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Tần dùng võ lập quốc, tuy rằng cấm ngoài sáng trong tối tư tàng binh khí, nhưng địa vị quân nhân ở nước Đại Tần vẫn khá cao, 16 Đạo Đại Tần, mỗi một Đạo đều có võ quán dân gian mở.

Sở Hoan nhìn thấy “Võ quán Bát Lý Đường”, liền biết đây là treo đầu dê bán thịt chõ, võ quán này là giả, thu nạp du côn tạo thành một đám tai họa hương thôn mới là thật.

Sở Hoan làm người làm việc đối với hắn mà nói, thật ra vô cùng đơn giản, chỉ nắm chặt tám chữ mà thôi.

Có ơn tất báo, có cừu tất báo!

Lúc này đây hắn bị vu oan hãm hại giam vào đại lao, Hồ tri huyện tất nhiên là độc thủ lớn nhất, nhưng Sở Hoan hiểu được trong lòng, Bát Lý Đường này cũng là đồng lóa rất lớn, trong nháy mắt bước ra khỏi huyện nha, hắn đã định quyết tâm, lần này nếu không xông vào hang ổ trị Tiết lão đại, hắn sẽ không “họ Sở”.

- Gõ cửa!

Sở Hoan nhìn chằm chằm cửa chính đỏ thắm kia, thản nhiên nói.

Nam tử cổ quái liếc nhìn Sở Hoan một cái, cũng không do dự, tiến lên nâng tay, đang muốn gõ cửa, lập tức nghĩ tới cái gì, xoay người đi đến bên người Sở Hoan hỏi:

- Đúng rồi, cũng đừng trách ta không nói cho ngươi, ngươi có mang bạc hay không? Lễ bái sư là không thể thiếu... Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, lễ bái sư ngươi trình lên càng nhiều, địa vị ở Bát Lý Đường càng cao... !

Sở Hoan vỗ ngực, cười nói:

- Ngươi yên tâm, không những lễ bái sư, còn có lễ giới thiệu của ngươi, ta cũng sẽ không keo kiệt, chắc chắn khiến ngươi vừa lòng!

Nam tử mặt mày hớn hở, vui vẻ rạo rực nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Gã tiến lên gõ cửa, không bao lâu bên trong truyền đến giọng nói:

- Sáng sớm, gọi hồn sao?

- Môn hạ Tứ gia, có người muốn bái sư nhập môn, ta giới thiệu tới đây!

Nam tử lớn tiếng nói.

Cạch một tiếng, cửa chính mở ra, một người đi ra liếc nhìn xem xét Sở Hoan, cũng không biết Sở Hoan chỉ thấy Sở Hoan mặc áo bông hơi có cân lượng, vênh váo tự đắc hỏi: Là ngươi muốn nhập môn sao?

- Đúng!

Người nọ lại đánh giá vài lần, mới nói:

- Tiết gia còn chưa dậy, trước tiên ngươi tiến đến phía sau đi.

Gã xoay người đi vào, Sở Hoan tiến lên, đột nhiên dừng bước lại, nói khẽ với tên nam tử dẫn mình kia:

- Ngươi có công dẫn đường, hôm nay sẽ không liên lụy ngươi, ngươi tìm một chỗ trốn đi... Ngày sau cũng đừng nên tới Bát Lý Đường nữa!

Nam tử sửng sốt, lập tức dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn Sở Hoan, tựa như xem quái vật. Mãi đến khi Sở Hoan đi vào Bát Lý Đường, nam tử này mới hồi phục tinh thần lại, than thở một câu:

- Tên này phát thần kinh cái gì... !

Gã đuổi theo, thấp giọng nói:

- Đúng rồi, ngươi chớ có quên lễ giới thiệu cho ta... Nếu không có ta, ngươi không vào được cửa chính này... !

Gã một lòng nhớ lễ giới thiệu của Sở Hoan, theo sát phía sau, tuy rằng Sở Hoan nhắc nhở, gã lại hoàn toàn không để ở trong lòng.

Sở Hoan vào cửa chính, trước mắt trống trải, diện tích Bát Lý Đường này đúng là rất lớn, tiền viện rộng mở, chung quanh đều có sương phòng, chính đường mùi gỗ lâu năm, trước cửa dựng hai cây cột đỏ thẫm, ngói xanh gạch trắng, rất thịnh vượng và giàu có.

Trên hai cây cột đỏ thẫm ngoài hành lang kia treo biển, viết bốn chữ rồng bay phương múa “Võ dĩ tái đạo” (Dùng võ phải có đạo đức).

Giữa sân này có một khoảng đất trống, mà hai bên đất trống có sắp xếp vài cái giá vũ khí, tuy rằng bên trên không có đại đao trường mâu, nhưng lại nhiều côn gỗ trường tiên, cũng có chùy sắt lớn.

Nam tử mở cửa quay đầu nói:

- Tiết gia tạm thời không đến, ta đi xem vài vị lão gia khác ai tới, bẩm báo cho ngươi một tiếng... !

Gã đi hai bước rồi, quay đầu lại nói:

- Hai người các ngươi ở trong hậu viện này, không nên đi loạn, Bát Lý Đường cũng không phải chỗ các ngươi có thể tùy ý đi lại.

Nói xong gã liền rời đi.

Tuyết lớn bay lả tả, trong viện Bát Lý Đường thật sự vô cùng yên lặng, Sở Hoan đứng trong viện, tuyết đọng bay xuống, rơi trên áo bông của hắn, có pha vài phần hiu quạnh.

Sở Hoan quay đầu lại liếc nam tử dẫn đường một cái, thở dài:

- Ngươi không đi à? Vậy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!

Nam tử vươn đầu nói:

- Ta có thể nói cho ngươi, ta nhập môn sớm hơn ngươi, ngươi cũng không thể gạt ta. Ngươi muốn dùng thủ đoạn bịp bợm khiến ta rời khỏi, có phải không muốn cho ta lễ giới thiệu hay không? Ta có thể nói cho ngươi, ngươi thật sự xấu lắm, ta sẽ không để yên với ngươi. Ngươi phải biết rằng, phần lớn huynh đệ Bát Lý Đường quen biết với ta, chỉ cần ta gọi một tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ đều lên, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất... !

Gã càng nói như thế này, Sở Hoan lại càng biết gã không có bất luận địa vị gì ở Bát Lý Đường, nam tử mở cửa vừa rồi mắt cũng không nhìn người này, có thể thấy được người này lăn lộn tại Bát Lý Đường thật sự rất kém cỏi.

Gã thủy chung nhơ “lễ giới thiệu”, có thể thấy được người này cũng thật sự rất keo kiệt, chẳng qua đôi mắt người này thật ra linh hoạt, chuyển vòng quanh, ở sâu trong đôi mắt kia, lại lộ ra một chút lo lắng.

Sở Hoan thấy tướng mạo người này hơi buồn cười, mắt nhỏ mũi tẹt, tuy rằng không giống người đứng đắn gì, cũng không giống kẻ đại ác, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Nam tử này tức giận nói:

- Ngươi nói chuyện có hiểu quy củ hay không? Tốt xấu ta cũng là người giới thiệu ngươi, ngươi muốn hỏi tên họ ta, cũng nên khách khí một chút!

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Ồ? Vậy ngươi nói nên khách khí thế nào?

- Ngươi nên hỏi tôn tính đại danh của ta mới đúng!

Người này ưỡn ngực, cũng không chờ Sở Hoan đáp, liền nói:

- Ta quý họ Tôn, đại danh Tử Không... !

- Tôn Tử Không?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Ngươi xác định không phải Tôn Ngộ Không chứ?

- Tôn Ngộ Không là người nào?

Tôn Tử Không ngạc nhiên nói:

- Tên người này cũng có vài phần giống ta, là bằng hữu của ngươi sao? Hắn có hứng thú gia nhập Bát Lý Đường ta không? Nếu có lòng này, ngươi để hắn lại đây là được, mang lễ giới thiệu, ta giới thiệu giúp hắn!

Sở Hoan cười ha ha, nâng ngón tay chỉ bốn chữ “Võ dĩ tái đạo” trên tấm biển, cười hỏi:

- Đây là lời răn của Bát Lý Đường các ngươi à?

Tôn Tử Không nhìn thoáng qua, tức giận nói:

- Ngươi còn biết chữ to bên trên phải không?

Sở Hoan cũng không nói nhiều, đi đến trước giá vũ khí, nhìn thấy, giơ tay cầm một cây côn đồng, lấy ra nắm trong tay, cười tủm tỉm với Tôn Tử Không nói:

- Tôn Tử Không, người Bát Lý Đường có biết bốn chữ này không?

Tôn Tử Không không biết vì sao Sở Hoan hỏi điều này, nói:

- Đều là một đám quê mùa, thật sự biết chữ, cũng sẽ không tới đây luyện võ... !

Gã đột nhiên ý thức được cái gì, ưỡn ngực nói:

- Ta khác với bọn họ, bốn chữ này ta biết... Võ dĩ tái đạo!

- Võ dĩ tái đạo!

Sở Hoan lạnh lùng cười:

- Võ dĩ tái đạo khá lắm. Chỉ là nếu đều không biết chữ, bày tấm biển này, vẫy chẳng phải làm trò cười cho người trong nghề!

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm tấm biển kia, Tôn Tử Không đang cảm thấy sắc mặt Sở Hoan hơi cổ quái, đã thấy cả người Sở Hoan xông mạnh về phía trước, cả người lập tức linh hoạt như vượn khí, lực nhảy lên tương đối kinh người. Trong khi Tôn Tử không giật mình, cây côn đồng trong tay Sở Hoan đã đánh thật mạnh lên tấm biển kia, liền nghe được một tiếng rắc vang lên, không ngờ tấm biển kia bị côn đồng đánh nứt ra, lập tức lại nghe thấy một hồi tiếng rắng, tấm biển cùng với hiên đá cùng nhau rơi xuống.

Tuy rằng tuyết bay tán loạn, nhưng âm thanh này trong trẻo khác thường, truyền đi khắp bốn phía.

Tôn Tử Không trợn mắt há mồm, đứng thẳng chỗ đó, trong đầu nhất thời trống rỗng, cả người cứng đờ.

Một tiếng vang này, cũng kinh động người hai bên viện, nghe từng đợt ồn ào vang lên, cửa hông hai bên đều mở ra, lập tức mười người liền lao ra, đã có người phẫn nộ quát:

- Là ai gây rối ở trong này? Là muốn đá quán?

Sở Hoan tay cầm côn đồng, đứng trên mặt đất, lại chỉ nhìn chằm chằm cửa chính, một đám người xông ra từ hai bên, hắn ngay cả nhìn cũng không, hồn nhiên không lo sự tồn tại của những người này.

Người Bát Lý Đường nhìn thấy đầu cửa sụp đổ xuống không trọn vẹn, tấm biển viết “Võ dĩ tái đạo” không có tung tích, đều biết rằng xảy ra chuyện, đều lấy binh khí trên giá ra, vây Sở Hoan lại.

Dám gây rối ở Bát Lý Đường, hoặc là kẻ điên, hoặc là người tới cũng không thể khinh thường.

Bỗng nhiên nghe được có người kinh hô:

- Hắn... hắn là Sở Hoan!

- A?

- A!

- Là Sở Hoan... !

Chung quanh xôn xao một hồi, Tôn Tử Không vẻ mặt mờ mịt, đã có người lạnh lùng nói với gã:

- Tôn Tử Không, là ngươi mang hắn tới đây?

Tôn Tử Không gật đầu, lập tức lại lắc đầu, mồ hôi lạnh ứa ra, run giọng nói:

- Ta... đây... là chính hắn muốn tới bái sư... !

Lúc này gã mới biết hôm nay mình đã làm chuyện rất ngu xuẩn.

Chớ nói Bát Lý Đường, dù là toàn bộ huyện Thanh Liễu, tên Sở Hoan cũng đã truyền khắp nơi, đánh gãy chân Thanh Kiểm lão Tứ, đánh người Bát Lý Đường chật vật mà đi trước mặt mọi người ở Hòa Thịnh Tuyền, chuyện này sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Tôn Tử Không không phải kẻ điếc, chuyện này tự nhiên là biết rõ ràng, chỉ là gã vạn lần không ngờ, không ngờ hôm nay mình dẫn Sở Hoan tới Bát Lý Đường.

Sắc mặt gã tái nhợt, mặc kệ kết quả hôm nay thế nào, mình dẫn hổ vào núi, người Bát Lý Đường chắc chắn sẽ tính sổ sau, sau này mình tất nhiên không được vui vẻ.

Nếu người Bát Lý Đường nhận ra Sở Hoan, liền không ai dám lên trước động thủ, nếu đổi thành người khác, đám Bát Lý Đường này đã sớm xông lên, loạn bổng tiếp đãi rồi.

Chỉ là danh khí Sở Hoan rất vang, hơn nữa Bát Lý Đường và Sở Hoan trực tiếp giao phong hai lần, hai lần đều bị thiết hại nặng, trong Bát đại kim cương, Quang Đầu lão Đại, Thanh Kiểm lão Tứ, Lục Báo lão Ngũ ba người đều bị Sở Hoan đánh gãy một chân, Ải Tử lão Lục cũng bị Sở Hoan đá bị thương nội tạng, Bát đại kim cương đã có bốn người trực tiếp bị Sở Hoan đánh nằm trên giường, hiện giờ không thể rời giường.

Nhân vật khủng bố như vậy, tiểu lâu la của Bát Lý Đường tự nhiên không dám chủ động xuất kích. Một trận chiến Hòa Thịnh Tuyền, chẳng những Thanh Kiểm lão Tứ bị phế, còn có không ít thủ hạ đều bị đánh trọng thương, lúc này ai lại dám mạo hiểm nguy hiểm trọng thương tiến lên động thủ.

Động tĩnh tiền viện tự nhiên kinh động chính chủ rất nhanh, chỉ trong nửa khắc, vài người chạy tới từ bên cạnh chính đường, Sở Hoan cũng nhận biết một người trong đó, đúng là Sấu Tử lão Tam.

Có hai người khác quần áo tương tự Sấu Tử, Sở Hoan đoán đại khái chính là Bát đại kim cương khác.

Sấu Tử lão Tam nhìn thấy Sở Hoan, thần sắc đại biến, nhưng vẫn kiên trì tiến tới, chắp tay nói:

- Hóa ra là Sở gia, không biết Sở gia đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo?

Sở Hoan đứng lặng trong tuyết lớn, thản nhiên nói:

- Cũng không phải chỉ giáo, chỉ là dựa theo ngôn ngữ trong nghề của các ngươi, hôm nay Sở gia tới... Đá quán!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK