Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan gật đầu nói:

- Bản đốc cũng biết, một khi thắng được trận này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì khôi phục yên ổn ở Tây Quan là chuyện trong tầm tay, nhưng một khi thất bại...!

Lắc đầu cười khổ nói:

- Tình huống ở Tây Quan chỉ sợ còn loạn hơn so với lúc còn người Tây Lương.

- Thảo khấu ở Tây Quan rất nhiều, lớn nhỏ ít nhất cũng có mấy chục nhóm người.

Phương Như Thủy vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Tốc chiến tốc thắng, đương nhiên là kết quả tốt nhất...!

Nhìn Sở Hoan nhìn một cái, nói:

- Sở đốc, Hồ Tông Mậu là người cẩn thận tỉ mỉ, hắn đã xác định chiến thuật, thì sẽ không dễ dàng thay đổi, chỉ sợ hiện nay đã cố tận dụng thời gian sửa chữa lại thành trì rồi. Khoảng cách tới thành Hạ Châu còn mấy ngày đường, chúng ta muốn tốc chiến tốc thắng, thì phải hành quân nhanh lên...!

Hàn Anh nghiêm nghị nói:

- Hạ Châu hai ngày nay bão cát quá lớn... Nếu như liều lĩnh hành quân, chắc gì Hồ Tông Mậu sẽ không bày ra mai phục... Đường hiện nay chúng ta đang đi đều là bãi sa mạc, nhưng đi tiếp về phía trước sẽ tiến vào đường núi. Sở đốc, đường núi nhiều nguy hiểm, ngàn vạn lần không thể khinh thường.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hỏi:

- Các vị tướng quân, nếu Hồ Tông Mậu thật sự cố thủ thành trì, các vị có biện pháp gì đối phó?

- Nếu vật tư đầy đủ, mà đánh thẳng không được, vậy biện pháp tốt nhất đương nhiên là vây thành. Lương thảo của chúng ta không nhiều, lương thảo của Hồ Tông Mậu cũng không nhiều.

Hàn Anh nghiêm mặt nói:

- Nhưng phiền phức lớn nhất hiện nay của chúng ta là số lương thảo không chống đỡ được bao lâu...!

- Hàn thiên tướng nói đúng lắm.

Phương Như Thủy siết nắm tay nói:

- Nếu như có đủ thời gian, Sở đốc cho ta đầy đủ thời gian và binh lực, mạt tướng có rất nhiều biện pháp có thể lấy được thành Hạ Châu...!

Rồi lại cười khổ nói:

- Nhưng mà xem tình hình trước mắt, muốn đánh thành Hạ Châu, thật không dễ dàng. Thành Hạ Châu ở vùng đất bằng phẳng, tình hình chúng ta như thế nào, bọn họ đứng trên tường thành nhìn một chút là biết ngay...!

Sở Hoan cau mày nói:

- Nói vậy, lần này đánh thành Hạ Châu thật không dễ dàng?

Nhóm tướng lĩnh Phương Như Thủy nhìn nhau, chân mày đều chau lại...

Bùi Tích rốt cuộc lên tiếng:

- Sở đốc đừng quên, ngoại trừ Hạ Châu, còn có Kim Châu. Doanh chữ Cấn dưới trướng Trương Thúc Nghiêm ở Kim Châu cũng có mấy ngàn binh mã. Thành Kim Châu và thành Hạ Châu tạo thành thế ỷ giốc, với binh lực của chúng ta, xem như có thể miễn cưỡng đánh lấy Hạ Châu, nhưng nếu chia binh ra đánh hai nơi, chắc chắn không thể chiếm thượng phong. Cái gọi là tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không chỉ là đánh Hạ Châu, mà cả Kim Châu cũng là phải mau chóng chiếm được. Nếu như chiếm được Hạ Châu, nhưng Kim Châu vẫn còn trong tay phản quân, vậy trên thực tế hiệu quả của việc công đánh Hạ Châu liền giảm đi rất nhiều...!

Phương Như Thủy lập tức nói:

- Bùi tiên sinh nói rất đúng, chỉ lấy hạ Hạ Châu mà lấy không được Kim Châu, vậy đám phản quân vẫn còn lực lượng. Nếu như chúng ta ở Hạ Châu hao binh tổn tướng, tổn thất quá nặng, khi đó muốn quay lại đánh Kim Châu, dù là vật tư hay là binh lực, chỉ sợ đều khó mà chống đỡ được.

- Chắc chắn không có khả năng chiêu hàng hai người này hay sao?

Sở Hoan ánh mắt sáng quắc.

Phương Như Thủy cùng Hàn Anh liếc nhau, lập tức Phương Như Thủy thở dài:

- Đại nhân có còn nhớ Hứa Thiệu không?

Sở Hoan gật đầu.

Hứa Thiệu là thuộc hạ bên cạnh Dư Bất Khuất, rất được Dư Bất Khuất coi trọng, chỉ là lúc Sở Hoan ở An Ấp, nghe nói Hứa Thiệu phát động binh biến ở Tây Quan phát động binh biến, bị Chu Lăng Nhạc nhanh chóng bình định, còn Hứa Thiệu mang theo một phần tàn binh phá vòng vây bỏ chạy, đến nay không biết tung tích nơi nào.

- Sở đốc biết Hứa Thiệu, đương nhiên cũng biết Hứa Thiệu là thuộc hạ bên cạnh Dư lão tướng quân.

Phương Như Thủy thở dài:

- Sau khi sắp xếp Bình Tây quân, Hứa Thiệu vốn là phó tướng Bình Tây quân, vị trí ngay sau Dư lão tướng quân, theo đạo lý, vốn nên để Hứa Thiệu tiếp nối Dư lão tướng quân thống lĩnh Bình Tây quân, nhưng Chu Lăng Nhạc cố sức tiến cử, nên vị trí Bình Tây đại tướng quân này cuối cùng lại rơi lên đầu Đông Phương Tín.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Bình Tây quân là quân đoàn mạnh nhất Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc đương nhiên không hi vọng đoàn quân này rơi vào tay người khác.

- Lúc ấy tình thế Tây Bắc vẫn hết sức phức tạp, Chu Lăng Nhạc ở Tây Bắc giậm chân một cái, mặt đất thiếu điều rung chuyển ba lần, theo tình hình lúc đó, không có mặt Dư lão tướng quân, cũng chỉ có Chu Lăng Nhạc có thể giữ vững Tây Bắc.

Phương Như Thủy chậm rãi nói:

- Triều đình cũng hiểu rõ điều này, cho nên vì trấn an Chu Lăng Nhạc, chỉ có thể đồng ý dùng người hắn tiến cử, bất quá phía Binh bộ vẫn giữ lại một người, dùng Hứa Thiệu làm phó, thật ra là để kiềm chế Đông Phương Tín.

Sở Hoan hiểu được, nói:

- Hứa Thiệu gây binh biến, tất nhiên là có nguyên nhân gì đó.

- Đến nay còn chưa biết rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Phương Như Thủy nói:

- Hứa Thiệu luôn đi theo bên cạnh Dư lão tướng quân, rất có danh tiếng trong quân đội, có hắn làm phó, chắc chắn là Đông Phương Tín đụng đâu cũng không được thoải mái. Về sau lại đột nhiên truyền đến tin tức Hứa Thiệu gây binh biến, chúng ta còn chưa nghe ngóng rõ ràng cuối cùng xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng Hứa Thiệu dẫn theo một phần binh mã phá vây bỏ chạy, đến nay vẫn không thấy tung tích, Bình Tây quân dĩ nhiên trở thành thiên hạ của đám người Đông Phương Tín. Thiên tướng của hai doanh đóng tại ở châu Kim, Hạ đều xuất thân từ Thiên Sơn, vốn là người trong nhóm thuộc hạ của Chu Lăng Nhạc...!

Lại có chút mỉa mai cười nhạo nói:

- Nếu không phải đại nhân kịp thời đến nhậm chức, chỉ sợ mạt tướng cũng bị đá ra khỏi Bình Tây quân rồi.

- Ý của ngươi, phải chăng nói muốn muốn chiêu hàng Hồ Tông Mậu cùng Trương Thúc Nghiêm mấy không khả năng?

- Đám tướng lĩnh dưới trướng Chu Lăng Nhạc, đi theo Chu Lăng Nhạc vào sinh ra tử, vô cùng trung thành.

Phương Như Thủy nói:

- Có thể được Chu Lăng Nhạc xếp vào trong Bình Tây quân, lại càng là tướng lĩnh tâm phúc, Hồ, Trương hai người dấy binh mưu phản, sợ là bản thân bọn họ còn chưa có lá gan lớn như vậy...!

Phương Như Thủy nói đến đây, dừng một chút, không nói tiếp nữa.

Lông mày Sở Hoan hơi hơi giãn ra, hắn và Bùi Tích đã sớm biết, tất cả những chuyện này nhất định là Chu Lăng Nhạc ở phía sau giở trò, chỉ là thời gian Phương Như Thủy và Hàn Anh đi theo hắn quá ngắn, Sở Hoan có mấy lời không tiện nói với bọn họ. Nhưng, xem ra bây giờ bọn họ cũng có suy nghĩ này, biết rõ hai châu Kim, Hạ mưu phản có liên quan tới Chu Lăng Nhạc, Phương Như Thủy có thể nói được đến mức này, ngược lại làm cho Sở Hoan tương đối hài lòng, cười nói:

- Ở chỗ này, các vị tướng quân nói chuyện không cần kiêng kỵ, có gì cứ việc nói thẳng...!

Hắn cười hắc hắc, nói:

- Bản đốc cũng không ngại nói thẳng, nếu chỉ dựa vào tự thân hai châu Kim, Hạ còn chưa có gan lớn như vậy, bản đốc là người thẳng tính, không quản các vị nghĩ thế nào, bản đốc luôn cảm thấy phía sau bọn họ có vị kia làm núi lớn để dựa, nên mới dám dấy binh mưu phản!

Sở Hoan nói đến mức này, các tướng lĩnh ở đây lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Tướng soái ở chung thời gian quá ngắn, đôi bên chưa hiểu nhau rõ ràng, hơn nữa có một số việc, dù trong lòng biết rõ, nhưng không dám nói ra miệng. Hai bên đúng là còn có một tầng ngăn cách. Giờ phút này, Sở Hoan nói thẳng ra, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng đều nghĩ, Sở đốc đã nói thẳng như vậy thì không cần lo lắng gì nữa, giữa lúc địch ta giao chiến, nếu tướng soái không đồng lòng, khác nào tồn tại một mầm họa lớn.

Phương Như Thủy hai hàng lông mày giãn ra, lập tức nói:

- Sở đốc, mạt tướng chính là có ý này, phía sau bọn họ chắc chắn có người chống lưng. Hơn nữa, bọn họ đối với người kia vô cùng trung thành, nếu không lâm vào tuyệt cảnh, sẽ không nghĩ tới chuyện đầu hàng. Chỉ cần thành không bị phá, bọn họ tuyệt đối sẽ không đầu hàng, đợi đến khi thành bị phá rồi, chuyện bọn họ có đầu hàng hay không đã không còn quan trọng nữa.

Bùi Tích ung dung bình tĩnh, bỗng nhiên cười nói:

- Đánh mạnh chưa chắc có thể tốc chiến tốc thắng, chiêu hàng cũng không có khả năng, vậy chỉ có thể dùng trí để phá...!

- Dùng trí để phá?

Ánh mắt mọi người đều nhìn về Bùi Tích.

Bùi Tích khẽ vuốt chòm râu.

- Thật ra ta có một ý nghĩ, nếu có thể thuận lợi làm được, đừng nói Hạ Châu, ngay cả Kim Châu cũng lấy được trong một sớm một chiều...!

Ánh mắt mọi người đều sáng ngời, Sở Hoan nghe Bùi Tích nói như vậy, cũng là vui mừng hỏi:

- Bùi tiên sinh có cao kiến gì?

Bùi Tích nhìn lướt qua mọi người một cái, mỉm cười.

Thành Hạ Châu là thành chính của vùng Hạ Châu, không hùng vĩ tráng lệ bằng thành Sóc Tuyền, nhưng vẫn là một tòa thành kiên cố. Trên thực tế, quy mô thành trì ở Tây Bắc không tính là quá lớn, nhưng đều vô cùng chắc chắn. Thành Hạ Châu đứng sững giữa vùng đất bằng phẳng, sang đến mùa bão cát, trong không khí lơ lửng cát bụi, vô cùng mờ mịt, Thiên Mục lại càng bị bao phủ một lớp bụi khí, giống như sương mù buổi sáng.

Hồ Tông Mậu tuổi quá bốn mươi, nhìn bề ngoài, là một người vô cùng trầm tĩnh cẩn thận. Lúc nà đang tự mình mặc áo giáp, đi xem xét thành trì. Bắt đầu từ ngày khởi binh, y đã biết rõ Sở Hoan không thể nào ngồi yên không quản, sớm muộn cũng đem quân đến đó.

Thành Hạ Châu hôm nay đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của y, năm ngàn binh mã doanh chữ Tốn hôm nay cũng đã vào đóng quân trong thành, Việc đầu tiên Hồ Tông Mậu làm sau khi khống chế được thành Hạ Châu, chính là điều động đàn ông trong thành dùng các loại phương pháp gia cố thành trì.

Hồ Tông Mậu thuở nhỏ đam mê binh pháp, nhưng thiên phú về binh pháp của y lại không cao. Từ xưa đến nay, không phải hễ thuộc làu binh pháp là tướng lĩnh nào cũng thành danh tướng, cũng có thể tung hoành sa trường rong ruổi thiên hạ, học là để dùng, danh tướng thật sự như sóng lớn đãi cát, rất khó có được, mà ưu điểm lớn nhất của Hồ Tông Mậu, chính là y hiểu rất rõ năng lực của bản thân mình.

Y không hề tự cao tự đại, biết mình khó so được với các vị danh tướng chân chính. Những danh tướng trước kia có thể phá ngàn quân chém vạn địch, hay có thể dẫn quân tinh nhuệ lấy ít thắng nhiều, vẫn là đối tượng khâm phục trong lòng Hồ Tông Mậu. Y biết mình rất khó trở thành danh tướng uy phong như vậy, nhưng lại không cam lòng một chút thành tích cũng không có, còn may, trong lòng y còn có một vị cao nhân để y hướng tới.

Thời Chiến quốc, bách gia chư tử mỗi nhà đều hiển lộ điểm đặc sắc riêng, mà Mặc gia, là do đại đệ tử Cầm Hoạt Li của Mặc Tử thủ thành mà nổi danh.

Chiến tranh có công thủ, có đôi thắng lợi của một cuộc chiến không chỉ ở chỗ công kích, nếu có thể phòng thủ cho tốt, cũng có thể khiến cho bên mình thắng lợi.

Bởi vì Cầm Hoạt Li, Hồ Tông Mậu tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp thủ thành, y tự tin rằng, tuy không phải trong cả thiên hạ, nhưng ít nhất trong số tướng lĩnh Tây Bắc, y cũng được tính là số một số hai.

Y một mực chờ đợi có một ngày chính mình dẫn quân thủ thành rồi nổi tiếng thiên hạ, mà cơ hội đó rốt cuộc đã đến.

Dựa theo hiểu biết của mình, y bố trí chu đáo chặt chẽ, tích cực chuẩn bị, điều động một lượng lớn dân phu làm suốt ngày đêm, đắp tường thành cao thêm mấy mét, hơn nữa cho xây công sự phòng ngự rất lớn ở đầu tường.

Ngoài thành, y cũng cho đào chiến hào, thiết kế bẫy sập.

Thủ thành cần có vật tư, ở thời điểm này, thủ thành là quan trọng nhất, y đương nhiên mặc kệ những chuyện khác, mỗi ngày đều phái binh mã ra khỏi thành vơ vét tất cả vật tư có thể lấy được.

Y cần trận chiến này để nổi tiếng thiên hạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK