Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu quả thật có thể giết chết Sở Hoan, Ma Tàng A chắc chắn không chút do dự. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Sở Hoan dường như muốn tự mình xuất trận, gã vẫn ngạc nhiên.

Sở Hoan từ đầu đến cuối một thân bào phục của quan văn, tuy rằng thoạt nhìn không có vẻ nho nhã của quan văn nhưng Mạt Tàng A tuyệt đối không cho rằng Sở Hoan là một người có võ công cao.

Sở Hoan không hề giống người luyện võ. Tuy rằng tráng kiện uy mãnh, làn da thô ráp, góc cạnh rõ ràng, nhưng nhìn qua thì thấy như một thanh niên giản dị. Nếu có khác, chỉ là ánh mắt tinh minh và sắc bén hơn chút mà thôi.

Sở Hoan xuất trận, Ma Tàng A cầu còn không được, nhưng vẫn giả vờ lắc đầu:

- Không được.

- Vì sao?

- Bổn tướng đã nói rồi, xuất trận luyện binh, sinh tử chưa biết.

Ma Tàng A nói:

- Ngươi là sứ thần Tần quốc, nếu dũng sĩ Tây Lương ta không cẩn thận giết chết ngươi ở đây, bổn tướng làm sao có thể giải thích với Nam Viện Đại Vương?

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:

- Việc này ngươi không cần phải lo. Tất cả mọi người đều thấy, là bản quan chủ động xuất trận, muốn cùng Tây Lương luyện binh. Bất kể sinh tử, đều là trách nhiệm của bản quan, không liên quan đến bất cứ ai.

Hắn nhìn Tiết Hoài An liếc mắt một cái, nói:

- Cho dù bản quan có hề hấn gì, thì vẫn còn Chính sứ, sứ đoàn sẽ vẫn tiếp tục cuộc hành trình.

- Tốt.

Ma Tàng A cười nói:

- Bổn tướng sẽ chọn ngay một dũng sĩ Tây Lương cùng ngươi đối luyện.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Thế thì không cần. Không phải đã có năm người xuất trận sao? Cần gì phải đổi người khác?

Lời vừa nói ra, Ma Tàng A chợt thay đổi sắc mặt, gã trầm giọng nói:

- Ngươi … phía trước ngươi chính là năm tên dũng sĩ Tây Lương, chẳng lẽ ngươi muốn lấy lực lượng một người, nghênh chiến năm dũng sĩ Tây Lương?

Sở Hoan thần tình lạnh nhạt, đáp:

- Chỉ là năm kỵ binh, mười kỵ binh ta cũng không sợ.

Tiết Hoài An ở bên nghe được kinh hồn táng đảm, chỉ cho là Sở Hoan ngựa non háu đá, không kìm nổi nắm lấy cánh tay Sở Hoan, ghé sát vào nói:

- Sở đại nhân, ngươi cần gì phải phạm hiểm? Chúng ta đã thắng một hồi, cho người Tây Lương một cái tát. Ngươi nếu là có gì thất thố, thì…

Y nghĩ đến sắp phải vượt qua sa mạc lớn, nếu thật là thiếu Sở Hoan, trên đường chỉ sợ sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Sở Hoan lắc đầu, quay đầu thấp giọng nói:

- Tiết đại nhân, người Tây Lương xem thường người Tần chúng ta, bọn họ không kiêng nể gì, nếu chỉ có vậy, làm sao đảm bảo bọn họ sau này sẽ không làm xằng làm bậy. Chỉ có làm cho bọn họ thực sự cảm giác sợ hãi, sẽ khiến cho bọn họ có chỗ cố kỵ.

Khóe miệng hắn nổi lên ý cười, thấp giọng nói tiếp:

- Hiện giờ chúng ta đang cần lương thực, bọn họ nếu đưa lương thực, vì sao chúng ta không lấy? Thịt muỗi tuy rằng ít, nhưng chung quy cũng là thịt a!

Tiết Hoài An thấp thỏm trong lòng, liếc mắt nhìn năm tên kỵ binh Tây Lương tráng kiện giữa sân, lại quay sang quan sát Sở Hoan, vẫn lo lắng lắc đầu nói:

- Sở đại nhân, bản quan là Chính sứ sứ đoàn, không cho phép ngươi dễ dàng phạm hiểm, ngươi không thể xuất trận!

Mạt Tàng A đứng đó không quá xa, mơ hồ thấy vẻ mặt Tiết Hoài An không yên, cũng đoán ra mười phần là đang khuyên giải Sở Hoan không cần xuất trận.

Gã bây giờ chỉ trông Sở Hoan xuất trận, sau đó danh chính ngôn thuận ngay trước mặt mọi người, khiến kỵ binh Tây Lương chém chết Sở Hoan ở dưới ngựa, nếu Sở Hoan bị giết, chẳng những có thể xoay chuyển nỗi sỉ nhục vừa mới đây, hơn nữa đã nói trước, ở đây gần ngàn ánh mắt đều thấy, đó là Sở Hoan tự tìm đường chết, không liên quan đến ai, gã càng chẳng có bất luận trách nhiệm gì, lúc này lo lắng Sở Hoan thay đổi chủ ý, nên cười to nói:

- Như thế nào? Không dám ra trận? Ha ha ha, cũng đơn giản, chỉ cần lớn tiếng nói một câu, người Tần nhát như chuột, ngươi liền có thể thu hồi lời của mình... Người Tần vốn là hạng người lật lọng, thấy nhưng không thể trách!

Sở Hoan cũng không để ý tới gã, chỉ nhẹ giọng hướng Tiết Hoài An nói:

- Tiết đại nhân, chưa nghênh đón được công chúa Tây Lương, đàm phán hòa bình của hai nước không thể tính là thành công. Chúng ta là sứ đoàn Tần quốc, đại biểu chính là đế quốc Đại Tần, vừa mới tiến vào đất người Tây Lương, nếu lúc này mà đã sợ hãi bọn họ, như vậy con đường tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào? Đàm phán, vĩnh viễn là thành lập trên cơ sở thực lực, việc hôm nay, mặc kệ chúng ta làm như thế nào, sẽ truyền ra ngoài, một khi yếu thế, người Tây Lương sẽ vênh váo tự đắc, chúng ta sẽ bị rơi vào thế hạ phong ngay từ khi mới bắt đầu, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần, khiến người Tây Lương cảm thụ ý chí chiến đấu của Đại Tần, khả năng sẽ khiến sự tình phía sau thuận lợi hơn.

Tiết Hoài An vuốt râu trầm ngâm.

Y tự nhiên cũng hiểu được, Sở Hoan ra tay, đã không phải là đại biểu cá nhân, mà là đại biểu cho Tần quốc, trận chém giết này, thoạt nhìn bất quá chỉ là mấy người mà thôi, nhưng sự tình liên quan đến vinh nhục hai nước.

Chỉ có điều trong lòng của y vẫn không thể không lo lắng Sở Hoan sẽ bị bại trong tay người Tây Lương, nhưng không đợi y nghĩ nhiều, đã nghe Sở Hoan quát lớn một tiếng, tuấn mã đã chạy như bay mà ra, dưới trên ngàn ánh mắt nhìn chăm chú, dừng lại giữa sân.

Hiên Viên Thắng Tài hơi nhíu mày, gã lúc nãy giao thủ, hiểu rõ thực lực của kỵ binh Tây Lương. Nếu như là gã, chỉ bằng dao bầu không cần cung tiễn, đơn đả độc đấu vẫn có thể thoải mái thủ thắng, chỉ có điều, nếu chống lại ba gã kỵ binh Tây Lương, chưa chắc đã thoải mái nhẹ nhàng, nếu như là năm tên, thì thắng bại càng không biết, cho dù thủ thắng, cũng nhất định sẽ trả một cái giá không nhỏ.

Gã tuy rằng cũng biết Sở Hoan có chút công phu, nhưng thật đúng là chưa từng thấy Sở Hoan động võ, trong lòng có chút lo lắng, giục ngựa đến, ghé sát vào Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, không bằng để ta giúp ngươi một tay?

Sở Hoan đáp:

- Hiên Viên tướng quân không tin ta có thể thủ thắng?

Hiên Viên Thắng Tài thấy trong mắt Sở Hoan sung mãn tự tin, cuối cùng chắp tay, cũng không nói nhiều, quay đầu ngựa lại, thối lui ra khỏi sân.

Năm tên kỵ binh Tây Lương dao bầu sáng như tuyết, hình thành hình bán hình cung, đánh giá Sở Hoan, một đám hiện ra vẻ khinh miệt, nhưng trong đôi mắt, lại mang theo vài phần tức giận.

Lúc trước năm tên Tây Lương kỵ binh bị giết, đối với bọn họ mà nói là nỗi sỉ nhục rất lớn, giờ phút này Sở Hoan lẻ loi một mình xuất trận, lấy danh nghĩa là hỗ trợ luyện binh, trên thực tế chính là độc thân khiêu chiến, hành động này, hiển nhiên không xem dũng sĩ Tây Lương ra gì.

Bọn họ nắm chặt đao, nhìn nhau, rồi nhìn Ma Tàng A, thấy Ma Tàng A khẽ vuốt cằm, lập tức khóe miệng đều nhếch lên cười lạnh, trong mắt sát khí nồng đậm.

- Giết!

Một tiếng hét lớn vang lên, năm tên kỵ binh gần như là cùng một thời gian thúc dục tuấn mã, hướng Sở Hoan bên này xung phong liều chết mà tới. Sở Hoan hai tay căng lên, hai chân thúc vào bụng ngựa, run cương ngựa, tuấn mã cũng đã chạy như bay mà ra, năm tên Tây Lương kỵ binh, liền giống như năm đạo sao băng đồng thời đánh về phía Sở Hoan, năm người đều giơ dao bầu trong tay lên cao, dưới ánh mặt trời sáng như tuyết, hàn quang thấu xương.

Tiết Hoài An và một đám người Tần đều căng thẳng hẳn lên. Ma Tàng A liếc sang nhìn thấy thế, chỉ cảm thấy Sở Hoan cậy mạnh hiếu chiến, hôm nay chắc chắn sẽ phải táng thân ở đây.

Nghĩ đến việc sứ đoàn Tây Lương vừa mới vừa tiến vào khu vực phòng thủ của quân Tây Lương, một gã Phó sứ giữa ban ngày ban mặt danh chính ngôn thuận bị chém ghết, Ma Tàng A cảm thấy toàn thân cao thấp có một loại cảm giác cực kỳ hưng phấn.

Trong tiếng thét to, Sở Hoan đã cùng năm tên kỵ binh Tây Lương tiếp cận nhau. Hai gã kỵ binh bên trái bên phải đã vung đao chém Sở Hoan, ánh đao xẹt qua, cả người Sở Hoan đã ngửa ra sau, cánh tay vừa chuyển, ánh đao hiện lên, một cánh tay cầm đao đã bắn lên không trung, một gã kỵ binh Tây Lương đã kêu lên thảm thiết.

Một đao chặt bỏ một cánh tay, Sở Hoan cũng không dừng tay, hai gã kỵ binh xẹt qua bên cạnh hắn, phía sau hai gã kỵ binh khác cũng vung đao chém tới, Sở Hoan đưa tay ngăn trở một đao, thân hình uốn éo, nên muốn xẹt đao qua trước ngực hắn thật không dễ dàng. Dùng tư thế uốn éo đó, cánh tay Sở Hoan lại dồn lực phất lên, khi dao bầu của đám kỵ binh lướt qua, chỉ trong nháy mắt, Huyết Ẩm đao trong tay đã đánh trúng, trong điện quang hỏa thạch, xẹt qua cổ kỵ binh kia.

Huyết Ẩm đao chính là danh đao nổi tiếng thiên hạ, chém sắt như chém bùn, một đao kia xẹt qua cổ kỵ binh, thoải mái đến cực điểm liền chém đứt cổ gã, một cái đầu lâu bay lên trên không trung, xung quanh vang lên một trận kinh hô.

Một người bị chém chết, bốn gã kỵ binh lần lượt thay đổi đội hình. Một gã gầm lên nhào đầu về phía trước, cũng không xuất đao, mà hai cánh tay chống trên lưng ngựa, thân thể vượt qua, đúng là đá vào phía hai đùi của Sở Hoan. Đây là tư thế cực kỳ khéo léo của người thông thạo thuật cưỡi ngựa. Gã muốn đá Sở Hoan khỏi lưng ngựa, chỉ cần Sở Hoan xuống ngựa, đi bộ mà đánh, cho dù phía mình bị giết một người, những người còn lại cũng có thể chém chết hắn.

Chỉ có điều trong thiên hạ rất nhiều chuyện tình không như mong muốn, gã muốn đá Sở Hoan xuống ngựa, Sở Hoan tất nhiên không có khả năng khiến gã thực hiện được. Kỵ binh này lúc vừa tung chân lên, thân hình Sở Hoan lách sang một bên khác, khi cặp chân kia nhanh chóng nhắc tới bên hông Sở Hoan, Sở Hoan cũng không quay đầu lại, tựa hồ như đã biết hai chân đá tới, một bàn tay đưa ra, tốc độ so với đối phương còn nhanh hơn, đã giữ cổ chân của gã, nhẹ nhàng và khéo léo nghiêng người sang, lực biến chuyển mạnh mẽ, hung hăng hất gã văng ra ngoài.

Ba gã kỵ binh Tây Lương lần lượt lướt qua, nhanh chóng quay đầu ngựa lại, chỉ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy đồng bạn bị Sở Hoan hất khỏi lưng ngựa, rơi trên mặt đất, Sở Hoan cũng không cho tên kia kịp phản ứng, tuấn mã đã đuổi theo, tên rơi xuống đất hiển nhiên biết đại sự không ổn, chịu đựng cơn đau, vùng đứng dậy, vừa mới đứng dậy, tuấn mã Sở Hoan đã xẹt qua, ánh đao cũng xẹt qua, từ phía sau lấy thủ cấp người này.

Tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong khoảng nửa khắc, vòng thứ nhất lần lượt thay đổi, Sở Hoan đã chém giết hai người, còn chém đứt cánh tay một người, năm tên kỵ binh Tây Lương, nháy mắt chỉ còn lại hai người có thể chiến đấu.

Đám tướng sĩ Tây Lương có không ít người đã chờ xem lúc Sở Hoan rơi khỏi ngựa sẽ tung hô lên, nên lúc này, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nam nhân thoạt nhìn vừa không uy mãnh lại không cao lớn của Tần quốc này, ra tay không ngờ lại sắc bén hung ác như vậy, trước đó đúng là không ai ngờ Sở Hoan lại có bản lãnh ghê gớm như thế.

Tên kỵ binh cụt tay dung một bàn tay băng bó chỗ vết thương đang chảy máu đầm đìa, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, rõ rang là đang cố gắng chịu đau, hai gã kỵ binh còn lại thoáng nhìn nhau, giận dữ hét lên, giục ngựa chạy như bay về phía Sở Hoan.

Sở Hoan nhìn hai gã kỵ binh xông lại, khóe miệng mỉm cười, giục ngựa nghênh lại. Hai gã kỵ binh tới gần Sở Hoan, giục ngựa tách ra, một trái một phải, bổ đao xuống, lực đạo mười phần. Cơ thể Sở Hoan đột nhiên quét ngang, một bàn tay vẫn đặt trên lưng ngựa, tay cầm đao nghênh hướng về phía con dao bầu của một gã kỵ binh, một chân đá ra, khi đại đao của gã kỵ binh này còn chưa rơi xuống, mũi chân hắn đã đá trúng cổ tay của người kia. Đại đao trong tay người kia rời ra, Sở Hoan vẫn không để ý tới người nọ, Huyết Ẩm đao vung lên, cắt ngang đại đao của kỵ binh nọ, một tiếng kenh vang lên, đại đao không ngờ bị cắt thành hai đoạn.

Tên kỵ binh còn lại căn bản không thể tưởng được sẽ có biến cố như vậy, chấn động tinh thần hơi dừng lại một chút, chỉ có điều bữa tiệc này, Sở Hoan vốn đã không lưu tình, đao hất ngược lên, cắt đứt cổ họng người này.

Giết người này, Sở Hoan đã nháy mắt khôi phục tư thế ngồi, nghiêng đầu đi, chỉ thấy tên kỵ binh có dao bầu đã bị đá văng đang giục ngựa đi nhặt đao. Hắn lập tức thúc ngựa đuổi theo, kỵ binh kia nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau đuổi tới, sắc mặt đại biến, nhìn con dao bầu phía trước, thân thể nằm sấp xuống, giơ tay muốn nhặt đao, đầu ngón tay vừa mới đụng tới chuôi đao, đã cảm giác bên cạnh một trận gió thổi quá, lập tức cảm giác trên cổ nóng lên, kỵ binh này trợn tròn mắt, cảm giác mình dường như bay lên, hai mắt đúng là nhìn thấy mặt đất, thấy một cổ thi thể không đầu đang từ từ ngã xuống, đã hiểu được, thi thể không đầu kia chính là mình (khiếp, nổi cả da gà).

Trên người Sở Hoan lúc này dính đầy máu của kỵ binh Tây Lương, hắn nắm đao, nhìn kỵ binh bị cụt tay kia, giục ngựa chậm rãi đi đến. Kỵ binh Tây Lương một cánh tay đã đứt, trên người không còn binh khí, trơ mắt nhìn Sở Hoan chậm rãi lại đây, trong lúc nhất thời không biết là nên nghênh đón hay là chạy trối chết, ngẩn ngơ tại chỗ, cho đến khi Huyết Ẩm đao đặt trên cổ họng của gã, gã mới hoảng hồn, chỉ có điều, vào nháy mắt gã thức tỉnh, Sở Hoan đã kéo mạnh Huyết Ẩm đao, cổ họng người này lập tức phun ra một đạo cột máu, thân thể ở trên ngựa lung la lung lay, cuối cùng ngã xuống.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

- Năm cái đầu người, năm thạch gạo.

Sở Hoan thản nhiên nói, nhìn quét qua đám kỵ binh Tây Lương đang hết hồn kinh sợ, nâng đao lên, chỉ về phía trước, trầm giọng nói:

- Mười người đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK