Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ chủ 36 động Quỷ Phương Hách Khê Cốc lúc này đang ở bên trong Dịch quán. Đương nhiên đây không phải là hành dinh của Sở Hoan, mà là một Dịch quán rất bình thường. Thành Thái Nguyên là thủ phủ đạo An Ấp, tất cả quan viên các châu chắc chắc sẽ có việc phải đến Thái Nguyên, nên đều trú tại chỗ này.

Hách Khê Cốc là con cáo già, sống ở đâu thì theo phong tục ở đó. Nhưng Hách Cốt thì hơi thiếu kiên nhẫn, ba phen bốn bận muốn tới nha môn Tổng đốc tìm Viên Sùng Thượng hỏi tung tích Sở Hoan, nhưng đều bị Hách Khê Cốc ngăn lại.

Hách Khê Cốc cũng không rõ ràng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng thành Thái Nguyên cảnh giới nghiêm mật, bên ngoài còn có châu quân đóng khắp nơi, nhìn cũng biết là đã xảy ra chuyện cực lớn.

Lão biết rõ Sở Hoan là khâm sai triều đình phái đến, thời điểm này, cho dù là đang ở trong thành thì cũng sẽ bận tối mắt mũi, tốt nhất không nên quấy rầy hắn.

Lão tin tưởng Sở Hoan nhất định sẽ sớm đến gặp mình.

Hách Khê Cốc đương nhiên biết Quỷ Phương phối hợp với quan binh tiêu diệt quân Hoàng gia, sau khi biết tin này đã thở phào một hơi.

Khi lão bị nhốt ở Tiềm Long Quật, điều lo lắng nhất là nếu lão không ở Đại Kỳ Mông Sơn, Quỷ Phương sẽ bị người khác lợi dụng, cuốn vào cuộc chiến.

Lão lo nhất là người Quỷ Phương sẽ bị Hoàng gia đầu độc.

Lão đã gặp Hoàng Tri Quý, biết y miệng lưỡi giảo hoạt, đa mưu túc trí, một nhân vật như vậy rất có thể sẽ thuyết phục được các động chủ Quỷ Phương cùng Hoàng gia liên minh đối kháng với triều đình.

Tuy bản thân Hách Khê Cốc cũng chẳng có thiện cảm gì với triều đình Đại Tần, thậm chí còn có cảm giác bất mãn, nhưng Hách Khê Cốc hiểu rõ một khi người Quỷ Phương bị cuốn vào cuộc chiến chống lại triều đình, nhất định sẽ đẩy cả tộc nhân vào bờ vực, bất cứ lúc nào cũng bị té xuống, tan xương nát thịt.

Giờ khắc này, trong lòng lão tràn đầy cảm kích đối với Sở Hoan.

Quỷ Phương không những không đối kháng triều đình mà còn lập được chiến công.

Lão là Quỷ chủ Quỷ Phương, tuy có thiện cảm cá nhân với Sở Hoan nhưng vẫn luôn nghĩ đến quyền lợi của tộc đàn trên hết.

Chiến công của Quỷ Phương đã cho Hách Khê Cốc con át chủ bài. Lão hy vọng có thể cùng đàm phán với Sở Hoan, cải thiện cảnh sống khốn khổ của người Quỷ Phương hiện nay.

Hách Khê Cốc bình tĩnh như không, nhưng Hách Cốt thì nhấp nhổm không yên, luôn mồm thúc giục:

- Cha, chúng ta có nên tin bọn họ không? Chúng ta đã đợi hai ngày rồi, ngay cái bóng cũng không thấy, có phải là bọn họ định bội tín không?

- Không được nói lung tung.

Hách Khê Cốc cau mày:

- Sở đạt khách là người đàng hoàng. Chúng ta đều đã kiểm chứng, hắn là người đáng tin cậy. Hôm nay là thời điểm đặc biệt, Sở đạt khách không thể ra ngoài, cũng là chuyện bình thường.

- Đến gặp chúng ta thì mất bao lâu?

Hách Cốt vẫn nóng nảy:

- Con không muốn cứ ngồi ở đây chờ đợi, con muốn quay về núi.

- Nếu ngươi muốn về, thì có thể về luôn bây giờ.

Hách Khê Cốc thản nhiên nói.

Hách Cốt bất đắc dĩ nói:

- Không phải là con lo lắng cho cha sao? Cha, hay là chúng ta đến nha môn Tổng đốc xem Sở đạt khách có ở đó không? Nếu không thấy thì cũng còn biết đường mà chờ đợi.

Gã chưa dứt lời, từ ngoài cửa đã vang lên giọng nói vui vẻ:

- Lão Quỷ chủ, Hách Cốt đại ca, là Sở mỗ sai. Đừng nói thêm gì nữa, Sở mỗ đủ xấu hổ rồi.

Sở Hoan vừa cười vừa đi vào. Hắn mặc cẩm bào, vẻ mặt tươi cười, trong tay cầm theo cái hộp, sau khi vào cửa, thoải mái nói:

- Hai vị đừng trách, không phải là ta đã tới nhận tội với hai vị rồi sao?

Hách Khê Cốc thấy Sở Hoan đến, khẽ giật mình, ngay lập tức đứng dậy, tiến lên vài bước, đang định quỳ xuống, Sở Hoan đã nâng dậy:

- Lão Quỷ chủ, nếu lão còn làm vậy, ta sẽ đi ngay đấy.

Hách Khê Cốc biết rõ thân phận của Sở Hoan, không thể không câu nệ lễ nghi. Sau khi ngồi xuống, Sở Hoan đã quay sang Hách Cốt cười:

- Hách Cốt đại ca, không phải là ta không muốn gặp hai người. Chỉ là có chuyện ngoài ý muốn, nên bây giờ mới tới được.

Hách Cốt xấu hổ nói:

- Cái này… Sở đạt khách… ta nói chuyện không có trước có sau, ngài đừng để trong lòng. Ta biết…ngài là người tốt.

Sở Hoan cười sảng khoái, lúc này mới dùng cả hai tay đưa một đồ vật cho Hách Khê Cốc. Chính là cái vòng cổ mà Hách Khê Cốc từng đeo.

- Lão Quỷ chủ, vật xin hoàn chủ.

Sở Hoan chân thành nói:

- Nếu không có lão Quỷ chủ tương trợ, cho mượn bảo vật thuyết phục chư vị động chủ, dân chúng An Ấp đã rơi vào thảm cảnh.

Hách Khê Cốc liên tục khoát tay:

- Sở … Sở đạt khách khách khí, nếu như không có Sở đạt khách, Quỷ Phương chúng ta chắc chắn gặp phải tai nạn chưa từng có.

Lão cảm kích nói tiếp:

- Sở đạt khách, ngài là ân nhân của Quỷ Phương chúng ta. Ân tình của ngài đối với chúng ta, người Quỷ Phương đời đời không quên.

Sở Hoan vội vàng nói:

- Quỷ chủ quá lời, quá lời.

Rồi hắn hỏi tiếp:

- Lão Quỷ chủ, không biết…

Hách Khê Cốc hiểu ý Sở Hoan:

- Sở đạt khách, là ngài hỏi tung tích vị anh hùng kia…

Sở Hoan khẽ gật đầu.

Hắn thấy cha con Hách Khê Cốc nhưng không nhìn thấy La Đa. La Đa như thần long, cho đến thời điểm này, Sở Hoan đúng là cũng không biết là có thể gặp lại y không.

Hách Khê Cốc thở dài:

- Quan binh đánh tới Tiềm Long Quật, khi nơi đó bắt đầu hỗn loạn, vị anh hùng liền dẫn chún g ta rời khỏi Tiềm Long Quật. Cũng bị người của Thiên Môn đạo chặn lại nhưng vị anh hùng quả nhiên lợi hại. Bốn năm người căn bản không thể đến gần hắn. Lần nào cũng bị hắn giết sạch.

Hách Cốt hưng phấn tiếp lời:

- Sở đạt khách, hắn là ai vậy? Thật sự là... thật sự là lợi hại. Nếu có thể được hắn truyền thụ võ công, thì đi khắp thiên hạ cũng chẳng phải sợ ai.

Sở Hoan cười khổ trong lòng. La Đa là ai, chớ nói đến cha con Hách Khê Cốc, mà ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm.

Hách Khê Cốc lừ mắt nhìn Hách Cốt. Sở Hoan là khâm sai triều đình, thân phận tôn quý, Hách Khê Cốc chỉ sợ Hách Cốt lỗ mãng thất lễ. Hách Cốc cũng đoán ra ý tứ của cha, liền nói:

- Sở đạt khách, ta đi pha trà.

Đợi gã đi ra ngoài, Hách Khê Cốc mới nói:

- Rời khỏi Tiềm Long Quật, vị anh hùng không biết tìm thấy ở đâu chiếc xe ngựa, hộ tống chúng ta đến thành Thái Nguyên, vào thẳng phủ Tổng đốc. Sau khi chúng ta vào phủ, hắn mới quay xe đi, từ đó về sau, không hề gặp lại.

Sở Hoan thở dài.

Hắn biết rõ, bản thân La Đa là một ẩn số. Y tung hoành ngang dọc khắp Đại Tần, đương nhiên là cũng có chuyện cần làm. Nếu như không phải gặp hắn tại Tiềm Long Quật, có lẽ La Đa đã rời khỏi An Ấp.

Tuy nhiên, La Đa là người thủ tín. Lúc trước nhận lời bảo vệ mấy người Hách Khê Cốc, liền tận tâm thực hiện lời hứa. Sau khi Tiềm Long Quật nằm ngoài sự kiểm soát của Thiên Môn đạo, La Đa liền đem Hách Khê Cốc đến thành Thái Nguyên như ước định. Chỉ là cứ chia tay như vậy, Sở Hoan không biết bao giờ mới gặp lại y?

Hách Khê Cốc do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Sở đạt khách, hôm nay gặp ngài, chúng ta đã yên tâm rồi. Lão hủ chuẩn bị về Đại Kỳ Mông Sơn đây. Lần này rời núi đã lâu, chỉ sợ trong tộc không thiếu việc chờ lão hủ về xử lý.

Sở Hoan cười nói:

- Hôm nay đến đây, chính là muốn cùng lão Quỷ chủ thương nghị việc này. Lão Quỷ chủ, lần trước ta đến Đại Kỳ Mông Sơn, nhờ vòng cổ của Quỷ chủ mà thuyết phục chư vị Động chủ. Lúc ấy thật sự đã hứa với bọn họ, chỉ cần lập được công, triều đình tuyệt sẽ không bạc đãi người Quỷ Phương. Lúc này đã bình định loạn Hoàng gia, công lao Quỷ phương hàng đầu. Quỷ Phương thực hiện hứa hẹn, triều đình cũng sẽ không thất tín với các ngươi.

Hách Khê Cốc dường như chỉ chờ mấy lời này của Sở Hoan, nghiêm nghị thở dài:

- Sở đạt khách, tộc nhân Quỷ Phương đã ở Trung Nguyên hơn trăm năm nay, đã thành người Trung Nguyên rồi. Ta nghĩ phải an cư mới tồn tại được. Tuy có được Đại Kỳ Mông Sơn nhưng ở đó khó sản xuất lương thực, chúng ta không có ý nghĩ xấu, chỉ trông mong triều đình có thể giải quyết cơm ăn cho chúng ta. Chúng ta sẽ cố gắng canh tác, giao nạp thuế đúng hạn, giữ đúng bổn phận.

Sở Hoan cười:

- Lão Quỷ chủ yên tâm. Lúc trước ta đã thương nghị với Viên Tổng đốc. Ta sẽ cùng Viên Tổng đốc gửi tấu chương lên triều đình, cầu xin Thánh thượng cấp cho người Quỷ Phương một mảnh đất để sinh sống. Hoàng gia đã bị bình diệt, ruộng vườn bọn họ chiếm hữu trước đó triều đình sẽ thu lại hết. Khắp An Ấp, Hoàng gia có rất nhiều ruộng đất. Các ngươi là công thần tiêu diệt Hoàng gia, ta sẽ cùng Viên Tổng đốc tấu trình lên Thánh thượng, từ số đất đai của Hoàng gia cắt ra một ít giao cho người Quỷ Phương canh tác. Đại Kỳ Mông Sơn thuộc Côn châu, người của Hộ bộ Tư tại Côn châu đã kiểm tra điền sản của Hoàng gia ở Côn châu thấy số lượng không ít, mà hình như cách Đại Kỳ Mông Sơn cũng không quá xa còn có trang viên của Hoàng gia.

Hách Khê Cốc vội nói:

- Đúng đúng, cách Đại Kỳ Mông Sơn chỉ khoảng hơn mười dặm, có trang viên của Hoàng gia. Có gần trăm mẫu ruộng tốt, hơn nữa, xung quanh có sông suối đầy nước, thuận lợi tưới tiêu. Đây chính là ruộng tốt hiếm có ở trên đất Côn châu.

Hai mắt lão sáng rực, nhưng ngay lập tức thở dài:

- Sở đạt khách, số đất đai đó quá tốt, người Quỷ Phương chúng ta không dám mơ. Rất nhiều con mắt đều nhìn chằm chằm vào nơi đó. Chúng ta chỉ cần có miếng đất để tự lực cánh sinh canh tác mưu sinh là tốt rồi.

Sở Hoan cười:

- Lão Quỷ chủ, triều bình an bài thế nào, đến lúc đó sẽ có kết quả. Ta cũng chỉ có thể góp lời thỉnh cầu Thánh thượng, còn quyết định của triều đình thế nào ta không đủ khả năng quản. Tuy nhiên có điều này lão cứ yên tâm, mặc kệ triều đình quyết định thế nào, Viên Tổng đốc đã nói với ta, toàn bộ người Quỷ Phương cộng lại không đến hai vạn. 6 châu An Ấp có mấy trăm vạn dân, chẳng lẽ hai vạn người Quỷ Phương cũng không thể thu xếp thì một Tổng đốc như hắn quá vô năng rồi.

Hách Khê Cốc đứng bật dậy, nước mắt đã tràn khắp mặt, định quỳ xuống lạy. Sở Hoan lại phải nâng lão đứng dậy. Hách Khê Cốc cảm động nói:

- Sở đạt khách, nếu như không có ngài, Quỷ Phương ta đã gặp phải đại họa. Không những đã cứu vớt Quỷ Phương thoát khỏi hiểm cảnh, ngài còn cho chúng ta cơ hội rời núi, tìm mảnh đất gây dựng cuộc sống.

Toàn thân lão run rẩy, hiển nhiên là vô cùng xúc động. Cần biết, năm đó Quỷ Phương bị đuổi đến núi sâu, bị người Trung Nguyên khi dễ, tủi nhục vô cùng.

Người Quỷ Phương sống tại Đại Kỳ Mông Sơn rất gian khổ. Hôm nay là cơ hội tốt để thoát khỏi khốn cảnh. Trước đây, Hách Khê Cốc vấn lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc cho người Quỷ Phương.

Thậm chí còn cho rằng Quỷ Phương sắp bị dồn đến đường cùng. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này đến đây, chẳng những kéo Quỷ Phương khỏi bờ vực thẳm, mà còn cho Quỷ Phương cơ hội sống tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng Hách Khê Cốc cảm thấy có thần linh đã không quên một tộc nhân như Quỷ Phương, nên đã phái đến một cứu tinh, cứu vớt Quỷ Phương từ trong biển lửa.

Sở Hoan dìu Hách Khê Cốc ngồi xuống, rồi cười nói:

- Lão Quỷ chủ, đợi sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện ở đây, Hộ bộ Tư sẽ phái người đến Đại Kỳ Mông Sơn, kiểm kê số nhân khẩu Quỷ Phương, rồi từ đó, sẽ sắp xếp thổ địa theo nhân số.

Hách Khê Cốc vội nói:

- Như thế rất tốt. Sở đạt khách, mặc dù có chút mạo muội, tuy nhiên lão hủ vẫn thay mặt người Quỷ Phương, mời ngài đến Đại Kỳ Mông Sơn một chuyến.

Sở Hoan kéo cánh tay khô héo của Hách Khê Cốc, cười nói:

- Lão Qủy chủ, tất nhiên là ta muốn đi. Lão quên là ta còn có việc muốn nhờ Quỷ lão hỗ trợ.

Hách Khê Cốc sững người. Sở Hoan nói khẽ:

- Quỷ lão hiểu ngôn ngữ Tây Vực. Ta vốn rất tò mò về ngôn ngữ Tây Vực, cho nên đang chuẩn bị đến thỉnh giáo.

Hách Khê Cốc chợt hiểu. Lúc lão cùng Sở Hoan bị Hình bộ Tư bắt vào đại lao, Sở Hoan đã nói một số lời rất lạ. Nhưng đúng là ngôn ngữ Quỷ Phương. Điều này khiến cho Hách Khê Cốc rất tò mò.

Chỉ có điều người Quỷ Phương tới Trung Nguyên đã hơn trăm năm, dung nạp văn hóa Trung Nguyên, sinh hoạt tập quán có nhiều thay đổi, ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng không còn nhiều người biết.

Cũng may Quỷ Phương còn bảo lưu Thiên tế. Đây là hoạt động mang tính tâm linh của bọn họ. Mà chủ trì hoạt động này chính là Quỷ lão, người có uy vọng cực cao trong tộc Quỷ Phương.

Quỷ lão chủ trì Thiên tế biết rõ ngôn ngữ Quỷ Phương. Sở Hoan lúc ấy đã nói, nếu có cơ hội, sẽ đến bái kiến Quỷ lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK