Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan rẽ vào đại viện làm việc của Độ Chi Tào, bên trong đúng là phòng xá có thẻ số, xây dựng cải tạo cũng rất đặc biệt. Hắn đặt hai tay sau lưng đi qua trước phòng dường như không có việc gì, tuy nói trong các phòng có người đang bận rộn, nhưng cũng nhìn thấy không tí người bưng chén trà, hai ba người tụ tập vừa nói vừa cười, nói đến vui vẻ, tiếng cười kia vô cùng càn rỡ, truyền ra từ trong phòng.

Sở Hoan đi qua trước cửa, không phát hiện vẫn nói cười như cũ, nhìn thấy lập tức kéo xiêm y nhìn vào bên trong, bên trong lập tức yên tĩnh, có người quăng ánh mắt qua, Sở Hoan chỉ khẽ vuốt cằm, cười nhạt một tiếng.

Nhìn thấy một cánh cửa khép, Sở Hoan tiến lên đẩy cửa ra, tiếng động rất nhẹ, cất bước đi vào, thấy chính đường bên trong không có người, nhưng từ bên cạnh truyền đến giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nghe được một người nhỏ giọng nói:

- Lang đại nhân, công trình này chưa từng qua tay Hộ Bộ chúng ta, Lễ Bộ tìm tới Công Bộ, Công Bộ tìm tới Hộ Bộ chúng ta, ý tứ của Thánh thượng, đó là muốn hiển thị rõ oai danh quốc gia, nhưng phương pháp nào hiển lộ oai danh quốc gia, lại cần phải cân nhắc cẩn thận.

Sở Hoan không biết bọn họ nói gì, nhìn qua bên kia, thấy một bình phong, sau tấm bình phong có hai bóng người đang ngồi, nhất thời thấy không rõ là người phương nào, Sở Hoan cũng không quấy rầy, chắp hai tay sau lưng, đứng một bên.

- Đã hỏi qua Bộ Đường đại nhân?

Thanh âm Lang đại nhân truyền đến.

- Hỏi qua.

Giọng lúc trước nói:

- Bộ Đường đại nhân cũng không nói gì, chỉ nói Thánh thượng xử lý, chúng ta xử lý là được.

Lang đại nhân thấp giọng nói:

- Xử lý cũng nên có một định mức. Bạc trong kho đã không còn nhiều nữa, Thông Thiên Điện bên kia, đang chuẩn bị đào sông, đến lúc đó lại cần một lượng bạc lớn, trong kho còn có thể chống đỡ bao lâu? Bạc thuế năm nay tới đây bảy thành, ba thành sau cũng không biết có đưa tới đúng hạn hay không… Tây Bắc còn phải tốn bạc, Hà Bắc Đạo bên kia, vì tiêu diệt Thanh Thiên Vương, Hàn Tâm Thông cũng dâng lên vài tấu chương thúc giục lương thảo, trong kho đã không còn mấy, thật sự muốn chu toàn, căn bản không ứng phó được, hiện giờ lại muốn đại tu Đồng Nhân Quán, còn muốn xử lý lớn, việc này… nếu bạc tiêu nhiều hơn, không đáp ứng được địa phương khác, chuyện này sẽ phiền toái.

- Đại nhân, Thánh thượng là người rất thích thể diện, Tây Bắc, Hà Bắc cách khá xa, Thánh thượng nhìn không thấy, nhưng Đồng Nhân Quán này lại ngay dưới mắt, tin tức tới từ Tây Bắc, sứ đoàn Tây Lương đã đi, trong vòng hai tháng, sứ đoàn sẽ tiến vào kinh thành, nếu lúc đó Đồng Nhân Quán còn chưa tu sửa xong, chúng ta cũng không chịu nổi.

Một thanh âm khác bất đắc dĩ nói:

- Người Công Bộ tới, còn nói không có 30 tới 50 vạn lạng bạc, Đồng Nhân Quán không cần phải sửa, hắn liên tục tới đây, rõ ràng là muốn cướp bạc mà!

Lang đại nhân hơi trầm ngâm, mới thấp giọng hỏi:

- Năm nay địa phương dùng bạc rất nhiều, theo bản quan tính toán, năm nay chí ít có ba Đạo khó có thể thu được bạc, không có bạc, chúng ta thật sự không làm được chuyện này.

Gã dừng một chút, mới thấp giọng nói:

- Phải chăng lại để Bộ Đường đại nhân tìm Môn Hạ Tỉnh thảo luận một phen, thuế má này lại phải nâng lên một thành… !

Một thanh âm khác vội la lên:

- Đại nhân, còn tăng thuế má? Mấy năm nay liên tục gia tăng, đã nặng nề rồi, nếu lại tăng thuế má, chỉ sợ… !

Gã không dám nói tiếp.

Lang đại nhân hỏi:

- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

Sau tấm bình phong yên lặng một hồi.

Sau một lát, Lang đại nhân mới thấp giọng nói:

- Lần này tu sửa Đồng Nhân Quán, xem ra vẫn cần Bộ Đường đại nhân góp lời, không thể rút ra bạc nữa.

Gã than nhẹ một tiếng:

- Trước kia người Thái Tử nhìn chằm chằm vào chúng ta, có Hán Vương điện hạ và Bộ Đường đại nhân chống đỡ, bản quan cũng không sợ hãi chút nào, nhưng… Hôm nay Sở Hoan tới đây, đây chính là Thánh thượng phái tới, hình như lại là người của Tề Vương, mấy năm nay Thánh thượng chỉ tìm tới Hộ Bộ lúc muốn dùng bạc, bình thường rất ít hỏi đến Hộ Bộ chúng ta, lần này đột nhiên sắp xếp người của Tề Vương tiến vào, bắt đầu từ ngày hôm qua bản quan cảm giác được mí mắt nhảy nhảy, xem ra sau này làm việc vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương, ngã trong tay tiểu tử kia.

- Chắc có lẽ không đâu?

Một thanh âm khác hạ giọng nói:

- Tiểu tử kia có bao nhiêu năng lực, dám đấu với Hán Vương điện hạ? Phía trên chúng ta là Hán Vương, là An Quốc Công, còn có Bộ Đường đại nhân, chỉ bằng một Chủ Sự nho nhỏ dốt đặc cán mai đối với sự vụ Hộ Bộ, thật sự có thể nhấc lên sóng gió sao?

- Cận thận dùng được thuyền vạn năm.

Lang đại nhân thở dài nói:

- Như vậy đi, công phu sư tử ngoạm của đám người Công Bộ kia, chúng ta không nên bị họ hù dọa. Hôm nay ngươi phải đi Công Bộ, mang theo hai người, sau đó cùng người Công Bộ tới Đồng Nhân Quán bên kia, xem một cái, bản quan nhớ Đồng Nhân Quán kia cũng không quá rộng lớn, cho dù sửa chữa, thế nào cũng không cần tới 30 – 50 vạn lạng bạc, ngươi dẫn người tính toản cẩn thận một phen, sau đó trở lại báo cho ta, sau này cần tính toán kế hoạch mới được… !

Sở Hoan thấy có người đứng lên, lập tức lặng yên không tiếng động lui tới sau cửa chính, người sau tấm bình phong kia đã đi vòng ra, Sở Hoan vừa lui ra tới cửa, lại lại bộ vừa mới đi vào, nhìn thấy người đi vòng ra từ tấm bình phong râu hình chữ bát, tuổi hơn bốn mươi, người nọ nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ra, lập tức vuốt râu nói:

- Ngươi chính là Sở Hoan?

Sở Hoan vốn tưởng đây là người của Độ Chi Tào, nhìn thấy mình phải thi lễ, ai ngờ người này bộ dáng tài trí hơn người, hơi kỳ quái, một người lại đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên cả kinh, lập tức chắp tay nói:

- Hóa ra là Sở đại nhân, ồ, Sở đại nhân, vị này chính là Tả Thị Lang Hộ Bộ, Lang đại nhân!

- Hóa ra là Lang đại nhân !

Giờ Sở Hoan mới hiểu được, cảm tình người ta là Thị Lang, chức quan cao nhất, trách không được lại như thế, chắp tay cười nói:

- Hạ quan gặp qua Lang đại nhân !

Lang đại nhân ho khan một tiếng, đánh giá Sở Hoan, mới hỏi:

- Sở Hoan, ngươi tới nơi này làm gì ?

Sở Hoan ra vẻ kỷ quái, hỏi:

- Lang đại nhân, nơi này… hạ quan không thể tới sao?

Lang đại nhân ngẩn ra, nhíu mày nói:

- Bản quan hỏi ngươi tới đây có chuyện gì.

- Ồ!

Sở Hoan cười nói:

- Hôm nay hạ quan vừa mới nhậm chức, cho nên làm quen một chút, tùy tiện đi một chút, bất tri bất giác đi tới nơi này.

- Ngươi vào chừng nào?

Lang đại nhân liếc người bên cạnh một cái, thản nhiên nói.

Sở Hoan nói:

- Vừa mới đến.

Hắn hỏi người còn lại:

- Xin hỏi ngài là?

- Ty chức Võ Tuyên.

Người nọ vội đáp:

- Là Phán Quan Độ Chi Tào, gặp qua Chủ Sự đại nhân!

- Ồ, xin chào.

Sở Hoan gật đầu:

- Có phải hai vị có việc hay không? Đã là có việc, vậy Sở mỗ cáo lui trước, tùy ý hai vị.

Lang đại nhân nói:

- Không cần.

Gã ho khan một tiếng nói:

- Võ Phán Quan, chuyện Công Bộ, ngươi đi xem đi, chuyện này xử lý xong, chớ để lộ ra cái gì. Sở đại nhân mới tới nhậm chức, nếu lúc này lại làm hỏng việc, mặt mũi vị Sở đại nhân Độ Chi Tào các ngươi cũng khó nhìn.

Gã cũng không nói nhiều, chắp hai tay sau lưng tự mình rời đi.

Chờ Lang đại nhân rời khỏi, Võ Phán Quan mới cung kính nói:

- Mời Sở đại nhân ngồi, ty chức đi pha trà.

- Không cần không cần, bản quan chỉ tùy tiện nhìn.

Sở Hoan ngồi xuống một chiếc ghế, Võ Phán Quan đứng một bên, Sở Hoan cười híp mắt nhìn gã, hỏi:

- Võ Phán Quan, đi Công Bộ có việc sao?

- Ồ, là có việc.

Võ Phán Quan nói:

- Nghĩ tới đại nhân cũng biết, người Tây Lương nghị hòa với Đại Tần ta, sứ đoàn Tây Lương đang tới kinh thành, Thánh thượng hạ ý chỉ, phải sửa chữa Đồng Nhân Quán tiếp đãi sứ thần ngoại bang, cho nên người Công Bộ tới đây đòi bạc, ty chức muốn đi xem một chút, đánh giá xem sửa chữa Đồng Nhân Quán rốt cuộc phải tốn bao nhiêu bạc.

- Hả ?

Sở Hoan bắt chéo chân, cười nói :

- Đúng là phải cẩn thận nhìn xem. Đúng rồi, vì sao Đồng Nhân Quán phải trùng tu, chẳng lẽ rất cũ nát sao ?

Võ Phán Quan cười làm lành:

- Cũng không phải cũ nát, chỉ là sau khi Đại Tần ta lập nước, Tây Lương Quốc vẫn chưa từng thần phục, Tây Lương Quốc nằm ở quan ngoại Tây Bắc, bọn họ không thần phục, một số nước nhỏ Tây Bắc xa hơn không thể triều bái, cho nên sứ thần đến triều bái hàng năm cũng chỉ có nước Triều Tiên Đông Bắc và thủ lĩnh vài bộ lạc man di, không cần tới đại tu.

Gã dừng một chút, cười nói:

- Hiện giờ người Tây Lương chủ động cầu hòa, có lòng thần phục, lần đầu tiên sứ đoàn của họ tới kinh thành, Thánh thượng muốn bọn họ thấy được Đại Tần ta cường thịnh, đại tu Đồng Nhân Quán, cũng là chuyện hợp lý.

- Thì ra là thế!

Sở Hoan khẽ vuốt cằm:

- Võ Phán Quan có việc, bản quan sẽ không quấy rầy nhiều.

Võ Phán Quan cười đưa Sở Hoan ra cửa, chờ Sở Hoan đi xa, mới thì thào tự nói:

- Sở Hoan à Sở Hoan, ngồi trong phòng uống trà thì tốt, chạy Đông chạy Tây có lợi ích gì? Không chừng còn mất mạng… !

Gã lắc đầu, rất thổn thức.

Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm nằm trên ghế, trà Long Tỉnh thượng đẳng đã pha đặt bên cạnh, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, gã cũng không mở mắt, chỉ nói:

- Vô Hư à, bản quan đang muốn tìm ngươi, ngươi vào đi!

Hộ Bộ Tả Thị Lang Vô Hư nhẹ bước tiến vào, khom người, cười nịnh nói:

- Bộ Đường đại nhân!

Hồ Bất Phàm híp mắt, liếc nhìn gã, nói:

- Mới vừa rồi còn đang nói chuyện Đồng Nhân Quán, Công Bộ bên kia đòi 50 vạn lạng bạc, ngươi thấy việc này nên làm thế nào?

Lang Vô Hư ghé sát tới, thấp giọng nói:

- Bộ Đường đại nhân, ty chức đã tính toán, nhiều nhất 12 vạn lạng bạc, là có thể sửa chữa Đồng Nhân Quán tráng lệ.

Gã nhẹ giọng cười nói:

- Trịnh đại nhân Công Bộ bên kia, hạ quan đã nói chuyện, để hắn báo 30 – 50 vạn lạng, 50 vạn lạng cao nhất, hai bên tranh luận, thấp nhất không thể thấp hơn 30 vạn lạng.

Hồ Bất Phàm cười ha ha nói:

- Ngươi làm việc, bản quan vẫn rất yên tâm. Nhớ kỹ, sửa sổ cái, Độ Chi Tào bên kia, chỉ có thể xuất hiện sổ cái đã sửa!

- Ty chức hiểu được.

Lang Vô Hư cười nịnh nói:

- Đậu Dịch biết xử thế nào, chỉ xuất hiện phần chính, không có khoản nhỏ.

Gã dừng một, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thấp giọng nói:

- Bộ Đường đại nhân, Sở Hoan mới tới Bộ Chi Tào, có thể trở thành phiền toái gì hay không?

- Sở Hoan?

Hồ Bất Phàm khinh thường cười nói:

- Con kiến mà thôi, không cần để ở trong lòng. Vừa rồi Đậu Dịch tới bẩm báo, tiểu tử Sở Hoan kia vừa mới nhậm chức, dĩ nhiên tìm quan ấn, quan ấn ở trên người Đậu Dịch, vốn là để Đậu Dịch làm việc dễ dàng hơn một chút, ai biết tiểu tử này vừa mới tới đã lấy quan ấn đi, ha ha, có ý tứ!

- Bộ Đường đại nhân giao ấn cho hắn?

- Dù sao cũng là Thánh thượng phái tới, cho hắn là được.

Hồ Bất Phàm giơ tay cầm bình trà nhỏ bên cạnh, thưởng thức một nhụm, thản nhiên nói:

- Bản quan cũng không tin, có quan ấn trong tay, hắn có thể ngất trời sao? Ở trong tay hắn, cùng với ở trong tay bản quan có gì khác nhau đâu? Nếu hắn không nghe lời, bản quan có biện pháp trị hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK