Lời Triệu Thuẫn vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Cao Liêm, trong ánh mắt một số người đã hiện lên vẻ bất mãn.
Cao Liêm vẫy tay nói:
- Mấy người các ngươi tiến vào đây.
Hắn gọi ba bốn người nhóm Triệu Thuẫn vào trong phòng. Lúc này trong lòng một đám thân sĩ Bắc Sơn đều hoảng sợ. Đi vào trong phòng, Triệu Thuẫn đi thẳng vào vấn đề:
- Cao bá phụ. Có phải là Cao Hoắc nói linh tinh nên mới liên lụy tới chúng ta không?
Tuy nói Triệu gia và Cao gia có quan hệ sâu, thậm chí giống như thân tộc nhưng vừa nghĩ tới chuyện phụ thân mình có thể bị Cao Hoắc liên lụy, trong nội tâm Triệu Thuẫn liền nổi trận lôi đình, bất chấp tất tình nghĩa rồi.
Mấy người khác cũng đều nhao nhao nói:
- Sao Cao Hoắc có thể làm như vậy chứ? Từ trước tới giờ chúng ta chưa bao giờ liên quan chút nào với Thiên Môn đạo. Hắn vì sao lại ăn nói lung tung như thế?
Cao Liêm xanh mặt nói:
- Không có chứng cứ thì đừng nói bừa. Hiện tại các ngươi trách tội Cao Hoắc, thế nhưng chuyện này vốn là do Sở Hoan nhằm vào thế gia vọng tộc Bắc Sơn chúng ta.
- Tuy nói như vậy nhưng nếu không phải bị họ Sở bắt được thì sao hắn dám ra tay với chúng ta được?
Triệu Thuẫn trầm giọng nói:
- Nghe nói Cao Hoắc bắt cóc Sở Hoan, đây là chuyện huyên náo gì? Hắn điên rồi sao?
Cao Liêm biết rõ chuyện này trọng đại, nếu không giải thích rõ ràng thì nội bộ thế gia vọng tộc Bắc Sơn sẽ phân liệt. Hắn nói lại tình huống của mình một lần. Lúc này mọi người hai mặt nhìn nhau.
Triệu Thuẫn cau mày nói:
- Như thế thì Sở Hoan cố ý để Cao Hoắc rơi vào bẫy à?
- Không đúng.
Một người bên cạnh lập tức nói.
- Chư vị có chỗ không biết. Ngày hôm trước ta còn gặp Cao Hoắc, hắn đúng là đi tới Tây Phong quán. Tiệm ăn kia vừa mới khai trương, Cao Hoắc ngẫu nhiên đi qua vài lần, thấy bà chủ Tây Phong quán kia. Nghe nói bà chủ kia vô cùng xinh đẹp, Cao Hoắc gặp liền coi trọng nàng.
- Thì ra là thế.
Một người bên cạnh hừ lạnh nói:
- Chúng ta đều hiểu tính tình của tiểu tử Cao Hoắc kia. Hắn ưa thích gió trăng, thích nhất là phụ nữ đã có chồng, lúc này mới vào bẫy của Sở Hoan.
- Nếu nói thế thì người trong Tây Phong quán chẳng lẽ là của Sở Hoan? Nếu không thì sao Cao Hoắc vào Tây Phong quán lại đụng phải Sở Hoan được?
Cao Liêm ngồi trên ghế, vô cùng mệt mỏi nói:
- Bây giờ nói những chuyện này có ích gì? Mọi người bị bắt, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu người rồi nói sau.
Triệu Thuẫn nắm tay nói:
- Quan hệ giữa họ Sở và bảy họ Tây Quan không cạn. Bảy họ Tây Quan xem chúng ta là tử địch, Sở Hoan cùng một đám với bọn họ, làm sao nương tay cho chúng ta được?
Hắn cau mày:
- Hiện tại ta lo lắng nhất chính là Cao Hoắc kia nói lung tung trong quan phủ. Nếu hắn đổ hết cho chúng ta là người Thiên Môn đạo thì Sở Hoan nhất định sẽ nhân cơ hội này mà hạ thủ với chúng ta.
- Chớ nói tới liên quan tới Thiên Môn đạo. Chỉ mỗi bắt cóc Sở Hoan đã là tội lớn khó lường rồi, ngang với mưu phản đó.
Trong mắt một người bên cạnh hiện lên vẻ hoảng sợ:
- Cho dù là bởi vì chuyện gì, Cao Hoắc đúng là dẫn người trói Sở Hoan lại. Hôm nay Sở Hoan lại cố ý lợi dụng Cao Hoắc để dính chúng ta với Thiên Môn đạo, rõ ràng cho thấy muốn kéo hết chúng ta vào việc này... Hôm nay triều đình đang đụng binh đao với Thiên Môn đạo ở phía Đông Nam, triều đình thống hận nhất chính là Thiên Môn đạo. Nếu tội danh này mà bị đổ lên đầu chúng ta...
Người này nói còn chưa dứt, mọi người ở đây nhịn không được mà rùng mình một cái.
- Đổng đại nhân nói thế nào?
Triệu Thuẫn tiến lên một bước.
- Cao bá phụ, lúc trước chúng ta di chuyển quy mô lớn tới Tây Quan. Đây chính là chuyện Chu Tổng đốc đứng phía sau cam đoan. Quan phủ Tây Quan sẽ bảo đảm ích lợi của chúng ta. Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín trước cũng vỗ ngực cam đoan, chúng ta tới Tây Quan tất nhiên sẽ bảo vệ chúng ta thuận buồm xuôi gió. Hiện này chuyện đã lớn thế này, bọn họ cũng nên nói với chúng ta một câu chứ.
- Đêm qua ta đã đi tới phủ tri châu.
Cao Liêm nói:
- Đổng Thế Trân cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ nói là sẽ nói giúp chúng ta. Thế nhưng mà...
- Nói giúp chúng ta sao?
Triệu Thuẫn cười lạnh nói:
- Nói giúp chúng ta thế nào chứ? Đổng Thế Trân kia và Sở Hoan là tử địch. Sở Hoan sao có thể nghe lời hắn nói chứ?
Mấy người khác đều lo lắng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy?
Có một người lại nói:
- Thật sự không ổn thì chỉ có thể dời về Bắc Sơn, không thể ở lại đây nữa.
Cao Liêm cười lạnh nói:
- Dời về Bắc Sơn sao? Nói dễ dàng vậy. Nếu họ Sở đã muốn đại khai sát giới với chúng ta thì dù dời về Bắc Sơn cũng có làm sao? Nếu đổ tội danh tạo phản cho chúng ta thì chạy tới chân trời góc biển cũng không thoát!
- Con bà nó chứ. Nếu không ổn thì chúng ta đi Tây Lương.
Một người nhịn không được nói:
- Sở Hoan hắn chẳng lẽ có thể chạy tới Tây Lương bắt chúng ta trở lại? Lúc trước thiên hạ phân loạn, chẳng phải cũng có rất nhiều người chạy tới Tây Lương tránh tai nạn sao?
- Chạy tới Tây Lương sao?
Triệu Thuẫn thản nhiên nói:
- Chỉ sợ còn chưa ra khỏi Nhan Môn Quan thì nhân mã của Sở Hoan đã chém đầu chúng ta rồi.
- Sở Hoan thì sao chứ? Dưới tay hắn chẳng phải chỉ có hai trăm người sao?
Người bên cạnh cười nói:
- Tổng cộng tất cả chúng ta, cả gia phó hộ viện cũng tới vài trăm, chưa hẳn không thể đánh cược một lần.
- Dưới tay hắn tuy chỉ có hai trăm người nhưng đều là cận vệ quân hoàng gia, lấy một chọi mười. Huống chi nếu ra tay thật thì đúng là tạo phản chính thức rồi.
Triệu Thuẫn cau mày nói:
- Đến lúc đó thì dù là Đổng Thế Trân hay Đông Phương Tín cũng không dám tới gần chúng ta. Ngươi chớ quên, bọn họ cũng là người triều đình. Tuy là tử địch với Sở Hoan nhưng nếu chúng ta tụ tập người làm phản thì bọn họ cũng chỉ còn có thể đứng về phía Sở Hoan. Nếu thật như thế thì chúng ta không chỉ phải đối phó với nhân mã thủ hạ của Sở Hoan mà còn phải đối phó với Đông Phương Tín nắm binh mã, tứ đại quân doanh gồm hai vạn binh mã nữa. Chúng ta cộng lại còn chưa đủ cho người ta giết.
- Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy thì chúng ta phải làm thế nào?
Một người đứng cạnh hổn hển nói:
- Dao găm Sở Hoan đã chém xuống phía chúng ta, chúng ta không thể nghển cổ đợi giết được...
Hắn mang theo vẻ giận dữ nhìn về phía Cao Liêm:
- Cao bá phụ, tai họa này cũng bắt đầu từ Cao gia các ngươi, ngươi cũng nên nghĩ một biện pháp giúp mọi người tránh thoát được kiếp nạn này.
Trong mắt Cao Liêm lóe lên vẻ ác độc nhưng vẫn giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, chậm rãi nói:
- Hiện tại đừng nói tới ai dẫn tới tai họa này nữa. Đã tới lúc này, truy cứu trách nhiệm của ai cũng không còn chút ý nghĩa nữa.
Triệu Thuẫn đi tới một cái ghế gần đó, đặt mông ngồi xuống nói:
- Cao bá phụ, vậy ngươi phải cho mọi người một biện pháp.
- Đêm qua ta đi tìm Sở Hoan.
Cao Liêm chậm rãi nói. Mọi người lập tức khẩn trương hẳn. Lại có người hỏi:
- Người bái kiến Sở Hoan sao? Vậy... Vậy hắn có ý gì?
- Các ngươi đương nhiên đã từng nghe nói tới chuyện của đi thay người rồi chứ?
Cao Liêm chậm rãi nói:
- Sở Hoan ám chỉ, nếu để của đi thì người có thể được bảo toàn.
Mọi người nghe thế, sắc mặt ngược lại hòa hoãn hơn vài phần. Hai hàng lông mày Triệu Thuẫn hơi giãn ra:
- Bá phụ nói là họ Sở là một kẻ tham tài sao?
- Ít nhất hắn cũng không chán ghét tiền tài.
Cao Liêm nói:
- Các ngươi phải biết, Sở Hoan vừa mới thiết lập nha môn cục muối mới. Hôm nay Sở Hoan không khống chế được mấy nha môn tại Tây Quan. Đại đa số nha môn tạm thời vẫn nằm trong khống chế của Chu đảng. Nhưng cục muối mới này là do một tay Sở Hoan thiết lập. Ta cũng đã từng nghe ngóng qua, tạm thời cục muối mới này còn chưa có bao nhiêu quan lại, cũng không biết dùng làm gì, hoàn toàn nằm trong tay Sở Hoan.
- Chuyện này liên quan gì tới cục muối mới chứ?
- Hiện tại ta cũng hơi hiểu rõ rồi. Sở Hoan này hơi bất đồng với những quan viên khác.
Cao Liêm vuốt chòm râu, như có điều suy nghĩ:
- Các ngươi ngẫm lại xem. Đột nhiên hắn thiết lập nha môn mới là để làm gì?
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu.
- Tiền tài.
Cao Liêm nói rất khẳng định:
- Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Ngay trong đêm qua, ta rốt cục đã hiểu, họ Sở thiết lập cục muối mới này, mục đích là để vơ vét của cải.
- Vì vơ vét của cải sao?
- Không sai.
Cao Liêm cười lạnh nói:
- Ta không tin hắn lại muốn làm đại sự tại Tây Quan. Hắn ra vẻ đạo mạo, nói cho cùng cũng chỉ để cho người khác xem thôi. Tối qua hắn đã để lộ tâm tư của hắn. Hắn không tiện nhận hối lộ trực tiếp, cho nên cần phải tìm kế, vơ vét của cải mà dùng. Cục muối mới này chính là công cụ vơ vét của cải của hắn. Đêm qua ta đưa khế nhà, khế đất cho hắn, hắn không dám nhận nhưng lại ám chỉ ta hiến tiền tài cho cục muối mới... Các ngươi ngẫm lại xem, trong này có ý gì chứ?
Triệu Thuẫn vỗ tay một cái nói:
- Cao bá phụ không hổ là có kiến thức rộng rãi. Kẻ làm quan tâm địa gian xảo, bá phụ liếc một cái liền nhận ra ngay. Hiện tại xem ra, Sở Hoan thiết lập cục muối mới này chính là để vơ vét. Hắn không trực tiếp thu tiền tài mà lại để mọi người hiến tiền tài cho cục muối mới. Cục muối mới này là do một tay hắn thiết lập, cũng giống như tiến vào hầu bao của Sở Hoan hắn. Như vậy thì có người tới đều tra cũng không thể có liên quan tới hắn.
Không khí vốn khẩn trương, trong nhất thời liền được thả lỏng. Sắc mặt Cao Liêm lại vẫn ngưng trọng như cũ, nói:
- Nhưng dù là như thế thì đây cũng không phải là tin tức tốt.
- Vì sao lại thế?
Triệu Thuẫn nói:
- Chỉ cần là bạc thì có thể giải quyết, cũng không phải chuyện gì lớn cả. Hôm nay bàn về tài lực tại Tây Quan thì chỉ sợ không có ai thắng được thân sĩ Bắc Sơn chúng ta.
- Miệng Sở Hoan rất lớn.
Cao Liêm thở dài:
- So với Sở Hoan, đám cướp biển Đổng Thế Trân kia thật chẳng đáng để nhắc tới.
Lập tức có người hỏi:
- Sở Hoan ra giá rất cao sao?
Triệu Thuẫn nói:
- Ngược lại ta cũng biết rõ chút tình huống của Sở Hoan. Hai năm trước kẻ này vẫn là hạng vô danh, nghe nói xuất thân từ Vân Sơn, gia đình nghèo khổ. Về sau hắn ôm đùi Tề Vương, lúc này mới một bước lên mây. Hắn đã trải qua cuộc đời nghèo khổ, tham luyến tiền tài, cũng không có gì lạ. Chẳng qua miệng loại người này lại quá lớn thì cũng có bao nhiêu. Tổng cộng tiền tài của nhân sĩ Bắc Sơn chúng ta cũng đủ cho hắn sống mấy đời!
Một người bên cạnh Triệu Thuẫn gật đầu nói:
- Đúng vậy, không phải chỉ là bạc sao? Hiện tại chúng ta không thiếu nhất chính là bạc. So với tội danh tạo phản thì bỏ một chút bạc cũng không phải gì không được. Bạc là chết, người là sống. Chỉ cần tránh thoát lần này, kinh tế Tây Quan vẫn nằm trong quyền khống chế của chúng ta. Số bạc bị hắn nuốt cũng sẽ trở lại tay chúng ta... Đúng rồi, Cao bá phụ, hắn ra giá bao nhiêu với người?
Mặt Cao Liêm âm trầm, cười lạnh nói:
Hắn không có nói thẳng giá ra nhưng ý lại rất rõ ràng, muốn nuốt toàn bộ tài sản của Cao gia ở Tây Quan.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc.