Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong viện này có nhiều chỗ đốt đuốc. Trong đêm tối, thanh âm kia có chút thê lương, rõ ràng là tiếng người đang gào rú. Sở Hoan sầm mặt xuống, cau mày nói:

- Tại sao các ngươi tùy tiện đánh người? Cho dù là nô bộc cũng không nên đối đãi như thế.

Hồ Nhĩ Như vội nói:

- Đại gia hiểu lầm rồi. Đối với hiệu buôn như chúng ta mà nói, những người này đều muốn bán được giá. Nếu thiếu tay thiếu chân thì ai mua?

- Vậy đã xảy ra chuyện gì?

Lang Vô Hư cũng cau mày hỏi:

- Là ai mà gào khóc thảm thiết ở chỗ này?

Hồ Nhĩ Tư trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Không dối gạt hai vị, là một người điên.

- Một người điên?

- Hai vị có lẽ cũng đã biết, trong kinh trước đây đã xảy ra một chuyện, có không ít quan viên bị trảm đầu tịch thu tài sản.

Hồ Nhĩ Tư hạ giọng nói:

- Nghe nói phần lớn là quan viên Hộ bộ. Bọn họ sau khi bị tịch thu tài sản, một số người nhà bị Hình bộ bắt đi. Còn có một bộ phận sung vào các nhà khác.Tên điên này lần trước bị trả về.

Lang Vô Hư hồ nghi hỏi:

- Nhìn Hồ Nhĩ Tư ngươi cũng là người khôn khéo, làm sao lại đi mua một tên điên vậy?

- Đây là buôn bán bị hớ.

Hồ Nhĩ Tư thở dài:

- Lúc mua, cũng không biết hắn bị điên. Tên kia là người đọc sách, chẳng những vẽ đẹp mà chữ viết cũng không tệ. Người như vậy, từ trước tới nay giá không thấp. Mua về có thể bán cho nhóm quý nhân, cho làm nhân viên thư phòng cũng được. Ai biết sau khi mua về, vài ngày sau liền phát điên, ta mới biết là đã bị hớ.

- Vậy các ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, nhíu mày hỏi.

- Tên điên như vậy ai mà bỏ tiền ra mua?

Hồ Nhĩ Tư lắc đầu:

- Bản thân ta cũng không thể đi giới thiệu một người điên cho khách nhân. Dù không nói ra, nhưng sau khi mua về khách nhân phát hiện là người điên, sẽ làm mất uy tín của chúng ta. Nuôi tên điên này ở đây, thực sự tốn kém lắm. Ta cũng định đuổi hắn đi, vụ mua bán này coi như kém may mắn.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, nói:

- Hồ lão bản, không bằng dẫn bọn ta đi xem một cái. Ta tò mò muốn biết tên điên kia hình dáng như thế nào?

Hồ Nhĩ Tư khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Đại gia muốn xem tên điên?

Sở Hoan gật đầu. Hồ Nhĩ Tư đưa tay lên nói:

- Mời!

Lang Vô Hư ngạc nhiên, không hiểu Sở Hoan tại sao lại có hứng thú với một người điên. Chỉ là Sở Hoan lúc này đã đi theo Hồ Nhĩ Tư về phía bên kia, nên chỉ có thể đuổi theo. Vừa đi vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn phu nhân mũm mĩm sau song sắt kia. Vẻ mặt phu nhân này tràn đầy thất vọng, mang theo đôi chút u oán, thấy Lang Vô Hư quay đầu lại, thị lập tức cười rộ lên. Lang Vô Hư hướng về phía phụ nhân kia nháy mắt ra hiệu, ý nói chờ một chốc một lát, phu nhân này nhìn thấy, mở cờ trong bụng, liên tục gật đầu, liếc mắt đưa tình với y. Trái tim yếu đuối của Lang Vô Hư rung lên.

Hồ Nhĩ Tư dáng người cao lớn, bước chân dài, đi rất nhanh. Sở Hoan theo sát ở phía sau. Bên cạnh một gã người hầu mặc áo xanh giơ cao bó đuốc. Càng đi càng nghe thấy tiếng gào thét càng lớn. Sở Hoan nhìn thấy phía trước có một dãy phòng. Hồ Nhĩ Tư đi vào một gian phòng như thế. Trước phòng một gã áo xanh khác đang hướng về phía bên trong nghiêm nghị quát lớn, nhìn thấy Hồ Nhĩ Tư tới, người áo xanh vội vàng khom người thối lui. Hồ Nhĩ Tư nhíu mày hướng bên trong xem xét, lúc này mới quay đầu lại nói:

- Đại gia, ngài nhìn xem, đây chính là tên điên đó.

Sở Hoan đi đến trước cửa sắt, nhờ ánh lửa, nhìn thấy trong góc phòng một gã đầu bù tóc rối nằm trên mặt đất, quần áo cũ nát, đang hô to gọi nhỏ. Gian phòng của gã bừa bộn vô cùng. Sở Hoan nheo mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện trên vách tường của căn phòng này đầy nét vẽ, nhìn kỹ, thì nhận ra đó là một bức tranh lớn.

Lang Vô Hư lúc này cũng đã đến nơi, đứng bên cạnh Sở Hoan nhìn vào bên trong, rất nhanh cũng nhìn thấy bức tranh trên vách tường. Tên điên này dùng những viên đá góc cạnh sắc nhọn khắc lên tường thành tranh. Y quay sang nhìn tên điên đang gào rú kia, khẽ giật mình, ghé sát lại bên tai Sở Hoan nói:

- Hiền đệ, tên điên này cũng có chút tài học. Ngươi xem bức họa của hắn, thật sự là không kém.

Sở Hoan khẽ gật đầu, ánh mắt di động trên vách tường, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một điểm, sâu trong con ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Đi lấy cho hắn chút rượu đến đây.

Hồ Nhĩ Tư cau mày, phân phó thủ hạ, lại hướng hai người Sở Hoan nói:

- Thật sự là xin lỗi, đã để cho hắn làm hỏng hứng thú của hai vị.

Sở Hoan vẫn rất bình tĩnh, đột nhiên hỏi:

- Hồ lão bản, cái tên điên này ngươi định bán bao nhiêu bạc?

- À?

Hồ Nhĩ Tư khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Lang Vô Hư đứng bên cạnh đã vội la lên:

- Hiền đệ, không phải là ngươi định mua tên điên này về chứ? Không được không được, người như vậy, có thể nào tiến vào gia môn của ngươi? Cứ vài ba ngày lại nổi cơn thì ngươi lãnh đủ đấy.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, thấy Hồ Nhĩ Tư vẫn còn ngơ ngác không tin, liền hỏi lại:

- Hắn giá bao nhiêu bạc?

Hồ Nhĩ Tư trấn định tinh thần, trong mắt vẫn còn vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức cười rộ lên, hào sảng nói:

- Đại gia đã nhìn trúng tên điên này? Lại nói tiếp, tên này tài văn chương nổi bật, thi họa tuyệt đỉnh, đại gia mua về, chỉ cần sai hắn viết chữ vẽ tranh đem đi bán cũng có thể kiếm được không ít bạc. Như vậy đi, hai vị mới đến, ta ưu tiên hai vị, giá tốt, ba trăm lượng bạc!

Lang Vô Hư mở to hai mắt:

- Bao nhiêu?

Tuy mấy trăm lượng bạc trong mắt Lang Vô Hư thật sự không đáng là gì cả, nhưng nghe Hồ Nhĩ Tư kêu giá cao như thế, Lang Vô Hư vẫn có chút giật mình.

Trên thực tế, bảng giá của nô bộc thật sự không cao. Một cô nương trẻ trung mười bảy mười tám tuổi, ở kinh thành cũng không đến trăm lượng bạc. Cao nhất cũng chỉ đến 150 là cùng.

Hồ Nhĩ Tư báo giá ba trăm lượng bạc cho tên điên này, thật sự là có chút không thể tưởng tượng.

Hồ Nhĩ Tư cười nói:

- Hai vị đại gia nhìn rồi đấy. Tên này xác thực là có tài học. Đây là người đọc sách, giá tiền người đọc sách so với người bình thường dĩ nhiên là cao hơn. Kỳ thật ta đối với hắn cực kỳ coi trọng, nếu không cũng không cho hắn ở một mình một phòng ở đây.

Lang Vô Hư hừ lạnh nói:

- Ngươi không cho hắn ở một mình, chẳng lẽ còn dám để người khác ở cùng phòng với người điên? Nếu là nhất thời nổi điên giết chết người khác, không nói trước ngươi có phải lên công đường hay không? Ít nhất cũng phải bồi thường sinh mạng.

Hồ Nhĩ Tư có chút xấu hổ. Lang Vô Hư dò xét tên điên kia một lúc rồi nói:

- Vừa rồi ngươi còn nói chuẩn bị đuổi hắn đi, xem hắn không đáng một đồng, còn tốn kém nuôi ăn. Thế mà chỉ trong chớp mắt đã chào giá ba trăm lượng. Hồ Nhĩ Tư, câu cửa miệng nói rất hay, không gian không phải là thương, xem ra ngươi rất có nghề đấy nha.

Hồ Nhĩ Tư không đồng ý, cười nói:

- Đại gia nói đùa.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, một lần nữa dò xét tên điên kia, sâu trong đôi mắt mang theo vẻ quái dị. Lúc này một gã áo xanh mang một bầu rượu tới, hướng về phía bên trong kêu lên:

- Tên điên, rượu đến rồi, đừng có ồn ào nữa.

Gã ngồi xổm người xuống, thả bình rượu qua khe hở song sắt. Tên điên kia nghe nói có rượu, vốn đang gào rú điên loạn, lúc này nhanh nhẹn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu rượu, tựa như chó trông thấy xương, bò lồm cồm qua, đưa tay bắt lấy bầu rượu, cười hắc hắc, ôm chặt bầu rượu như thể là kỳ trân dị bảo, rồi bò đến một góc khuất xa xa.

- Hồ lão bản, có thể không mở cửa ra không, ta muốn thưởng thức bức vẽ trên tường.

Sở Hoan lại cười nói:

- Nếu như thật đúng là họa tác phi phàm, giá cả cao một chút, ngược lại cũng không phải không thể chấp nhận!

Hồ Nhĩ Tư lập tức nói:

- Không thành vấn đề!

Gã kêu người tới, mở cửa sắt ra. Người áo xanh cầm côn sắt đi vào trước, đề phòng tên điên lên cơn. Sở Hoan lúc này mới chậm rãi đi vào, một người áo xanh khác cũng cầm bó đuốc đi vào theo. Bên trong phòng ngục, lập tức liền sáng hẳn lên.

Hồ Nhĩ Tư ngược lại không vào cùng. Lang Vô Hư tựa hồ như cũng không có hứng thú đối với bức tranh trên tường, thấy Sở Hoan đi vào, liền ngoắc tay gọi Hồ Nhĩ Tư sang một bên, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Trong phủ ta thiếu một đầu bếp nữ, ta hỏi ngươi, phụ nhân kia có biết làm cơm không?

Hồ Nhĩ Tư nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác một chút, lập tức hiểu ra vấn đề, cười nói:

- Tất nhiên tất nhiên. Đại gia nói vị phu nhân kia đúng không? Không nói gạt ngài, nàng làm đồ ăn quả thực không kém... !

Đôi mắt của y ánh lên một tia nhìn mà bất cứ nam nhân nào cũng hiểu, hạ giọng nói:

- Loại nữ nhân này chẳng những làm đồ ăn rất ngon, mà những món ngon trên người cũng không ít. Đại gia mang về, có thể so với các cô nương trẻ chắc chắn là được chăm sóc tốt hơn nhiều... !

Lang Vô Hư vuốt chòm râu, lúc này nghĩ ánh mắt mị hoặc và dáng người hấp dẫn của phụ nhân kia, lòng đã muốn nhộn nhạo, lập tức kéo Hồ Nhĩ Tư vừa đi vừa thương nghị giá cả.

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Sở Hoan đặt vào bức họa trên tường.

Ánh lửa soi rõ, bên trong căn phòng, cả ba mặt đều nhăm nhít nét vẽ. Mặc dù không có sắc thái lộng lẫy màu sắc rực rỡ, nhưng những đường vẽ kia uốn lượn dị thường lưu loát.

Khát khao được vẽ của tên điên này chắc chắn rất mãnh liệt. Rất nhiều nét vẽ chồng lên nhau nên nhìn qua cực kỳ khó hình dung.

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, đứng trước vách tường bên trái, nhìn chằm chằm vào bức họa trên tường.

Đó là một bức tranh dùng bằng gạch khắc đơn giản lên tường. Xen lẫn là những nét vẽ một bức tranh khác, nhìn khá lộn xộn, nếu quan sát không kỹ, có thể sẽ không nhận ra bức tranh vẽ gì.

Nhưng Sở Hoan có thể nhận ra. Bức tranh này dù đường nét không rõ ràng nhưng vẫn phác họa nên một thứ, mà hắn chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra ngay.

Đó là Khổng Tước!

Trên mặt bằng không lớn, tên điên này đã dùng đá nguệch ngoạc vẽ thành hình một con Khổng Tước. Con Khổng Tước này không có màu sắc rực rỡ, nhưng toàn bộ đường nét cực kỳ sinh động, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, miệng há ra.

Đây là bức tranh Khổng Tước xòe đuôi. Vào lúc này, điều đầu tiên Sở Hoan nghĩ đến, chính là Phổ Chiếu tự trên đất Tây Lương. Bên trong mật thất, hắn đã được chứng kiến một bức vẽ hình chim Khổng Tước xòe đuôi.

Bức tranh Khổng Tước xòe đuôi trong Phổ Chiếu tự tựa như một bức tranh thêu bằng chỉ màu, màu sắc lộng lẫy, diễm lệ vô cùng. Còn bức tranh Khổng Tước này chỉ đơn giản là những nét vẽ thô mộc.

Từ xưa đến nay, trong vô số các họa phẩm, cũng không phải là không có tranh vẽ Khổng Tước. Nhưng bức tranh này khiến Sở Hoan lập tức liên tưởng đến bức tranh trong Phổ Chiếu tự, đơn giản là vì hai bức tranh giống nhau như đúc. Khổng Tước đều ngẩng cao lên đầu, đều há miệng, Sở Hoan thậm chí có một một ảo giác, bức tranh Khổng Tước trên đất Tây Lương kia tựa hồ như chính là bức tranh trên vách tường này được tô thêm màu mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK