Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Ngươi trở về cũng rất nhanh!

Mặt Tiêu Thần giống như tấm gỗ điêu khắc, không chút biểu tình, bình tĩnh nói:

- Sở Vệ tướng nói, tại hạ nghe không rõ.

- Hóa ra ngươi không rõ?

Khóe miệng Sở Hoan lộ ra ý người:

- Lúc trước bản tướng vừa gặp chuyện, thiếu chút nữa bị người giết chết, bản tướng còn tưởng rằng các hạ dẫn người gây ra.

Lâm Lang ở bên nghe thấy, cả kinh nói:

- Sở Hoan, ngươi làm sao vậy? Ngươi có bị thương không?

Sở Hoan lắc đầu, cười nói:

- Đại đông gia không cần lo lắng, chỉ là bọn chuột nhắt giấu đầu hở đuôi, những thứ kia, còn không gây thương tổn cho ta.

Tiêu Thần mặt không chút thay đổi nói:

- Sở Vệ tướng bị người ám sát? Tại hạ quả thật là phải chúc mừng ngài, có thể sống trở về.

Vẻ mặt gã nhìn quả bình thản khác thường, giống như nói việc nhà với Sở Hoan vậy, mà tay nắm đao của gã, ổn định có lực, lưỡi đao đặt ở cổ họng Bạch Hạt Tử, Bạch Hạt Tử không thể đứng dậy, chỉ có thể vẻ mặt tức giận nhìn Tiêu Thần, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Võ công Bạch Hạt Tử không kém, nếu không cũng không thể đánh ra một mảnh trời đất ở huyện Thanh Liễu, nhưng vừa rồi Tiêu Thần tới đây, không ngoài năm chiêu, liền bị Tiêu Thần đánh bay, đao trong tay cũng bị Tiêu Thần cướp đi, công phu người này, quả nhiên không thể khinh thường.

Sở Hoan thu đao, nhìn chằm chằm Tiêu Thần nói:

- Thu đao của ngươi, nếu không ta dám cam đoan ngươi tuyệt đối sẽ không còn sống mà rời khỏi phủ Vân Sơn.

Hắn nói đơn giản, nhưng trong giọng điệu, lại mang theo kiên quyết khiến người ta không thể hoài nghi.

Không ngờ Tiêu Thần thật sự thu đao, thậm chí ném đao xuống đất.

Sở Hoan lộ ra vẻ vừa lòng, Tiêu Thần đã nói:

- Ngươi muốn giết hắn hay không?

Sở Hoan tự nhiên hiểu được Tiêu Thần chỉ ai, thản nhiên cười nói:

- Ngươi không biết là hiện giờ giết hắn, sẽ bẩn đao của ta sao?

- Được.

Tiêu Thần gật đầu:

- Hiện giờ ta đây có thể dẫn hắn đi hay không?

- Hy vọng các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió.

Sở Hoan lại cười nói:

- Chắc chắn phủ thành đã bắt đầu tìm kiếm loạn đảng, các hạ vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để bị người coi là loạn đảng mà bắt.

Tiêu Thần lắc đầu nói:

- Sở Vệ tướng nói chuyện ý tứ sâu xa, ta chỉ là tùy tùng bên người Lục công tử, loạn đảng nói đến từ đâu?

- Thuộc hạ của Lục Thế Huân, võ công các hạ hẳn là cao nhất.

Sở Hoan thở dài:

- Ta chỉ không rõ, lúc vừa rồi ta ở đây, đối phó chỉ là một ít lính tôm tướng cua, nhưng không gặp phải các hạ.

Tiêu Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười cổ quái:

- Người có ba cấp, ta cũng không thể lúc nào cũng đi theo.

- Nói có đạo lý.

Sở Hoan gật đầu:

- Vì sao ngươi còn không mang hắn đi?

Tiêu Thần ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Sở Vệ tướng, công phu của ta rất yếu, không phải địch thủ của ngài, nhưng có một điểm tại hạ rất tự tin.

- Ồ?

Sở Hoan cười nói:

- Ngươi quả thật có tiền vốn đáng để tự tin.

- Tại hạ tự tin, nếu tại hạ muốn thoát thân trên tay Sở Vệ tướng, cũng không khó khăn.

Tiêu Thần cười cổ quái:

- Hiện giờ tại hạ thầm muốn mang theo Lục công tử rời khỏi nơi này, hơn nữa cam đoan với Sở Vệ tướng, chỉ cần Vệ tướng buông tha chúng ta một con ngựa, cũng sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái cho Vệ tướng.

Sở Hoan thở dài:

- Ta hiểu được ý của ngươi. Ngươi đang uy hiếp ta.

- Không dám!

Tiêu Thần chân thành nói.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nếu bản tướng không để ngươi đi, ngươi sẽ làm thế nào?

- Sở Vệ tướng sẽ để ta đi.

Tiêu Thần nói rất khẳng định:

- Nếu không Vệ tướng cũng sẽ không mang theo một người tới đây. Sở Vệ tướng, Lục công tử là người có bối cảnh, nếu ngài thật sự không để chúng ta đi, ta chỉ sợ sau này ngài sẽ rất phiền toái.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta không sợ bối cảnh của Lục Thế Huân, nhưng ta rất ngạc nhiên đối với bối cảnh của các hạ. Lục Thế Huân chỉ là một tên ăn chơi trác táng, dưới tay hắn có chút đao thủ, ta cũng không kỳ quái, nhưng nhân vật giống như các hạ lại làm việc dưới tay hắn, ta liền hơi tò mò.

- Tò mò sẽ hại chết người.

Tiêu Thần thở dài, nhìn Lục Thế Huân co giật trên mặt đất, nói:

- Sở Vệ tướng, nếu ta không mang Lục công tử đi, chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết ở chỗ này, ngài cũng không muốn để Tô phủ xảy ra vụ án mạng người lúc này chút.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Rời khỏi phủ Vân Sơn, tốt nhất không nên trở về, mặc kệ sau lưng ngươi có bí mật gì, không liên quan tới ta.

Hắn dừng một chút, chậm rãi nói:

- Nhưng ngươi phải nhớ, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, cho dù người chạy đến chân trời góc biển, bất kể sau lưng ngươi có bao nhiêu thế lực, ta đều có thể chặt bỏ được đầu ngươi, ngươi tin hay không?

Tiêu Thần dĩ nhiên thật sự gật đầu:

- Ta tin tưởng, cho nên hôm nay ta chỉ cầu ngài!

Sở Hoan xoay người, nâng Lục Thế Huân, giơ tay sờ soạn trong ngực gã một phen, lấy ra một chồng ngân phiếu, người này đi ra ngoài, trên người quả thật mang không ít bạc.

Sở Hoan để phân phiếu ở trên bàn, thản nhiên nói:

- Lục gia nợ Tô gia một trăm ngàn lạng bạc, đây là tiền đặt cọc, khoản tiền còn lại, hy vọng sau khi ngươi trở lại Thái Nguyên, nói cho Lục Lão đông gia một tiếng, để ông ta sớ ngày đưa tới đây, tránh cho lúc đó lên công đường, vậy sẽ khó coi.

Tiêu Thần gật đầu nói:

- Lời Sở Vệ tướng nói, tại hạ nhất định chuyển tới!

Lúc này Sở Hoan mới ném Lục Thế Huân tới, Tiêu Thần lấy tay tiếp được, nói:

- Đa tak Sở Vệ tướng!

- Trong một canh giờ, hy vọng các ngươi đã rời khỏi phủ thành Vân Sơn.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nếu không ta thật sự không dám cam đoan các ngươi còn có thể trở lại Thái Nguyên!

Tiêu Thần đáp:

- Sở Vệ tướng yên tâm, sau một canh giờ, chúng ta tất nhiên đã rời khỏi phủ thành.

Nói xong câu đó, Tiêu Thần cũng không chậm trễ, xoay người liền đi.

- Chờ một chút!

Sở Hoan bỗng nhiên nói.

Tiêu Thần cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh hỏi:

- Sở Vệ tướng lại đổi ý?

- Ngươi cũng nên để ta biết, ngươi tên là gì?

- Tiêu Thần!

Tiêu Thần trả lời:

- Tên này, Sở Vệ tướng nhất định sẽ nhớ rõ!

Nói xong, Tiêu Thần nâng bước rời đi.

Lúc này Sở Hoan mới nhìn về phía Lâm Lang, dịu dàng nói:

- Đại đông gia, nàng không sao chứ?

Lâm Lang lắc đầu,t rong mắt tràn đầy vẻ cảm kích, nói:

- Sở Hoan, lần này lại là ngươi cứu mạng ta, ta... ta nợ ngươi nhiều lắm... !

Sở Hoan cười ha ha, nói:

- Ta là sư phụ hộ viện nàng tốn tiền thuê, bảo vệ nàng là chức trách của ta, không có nợ tạ.

Hắn dừng một chút, nhìn Lâm Lang, gằn từng chữ:

- Chỉ cần ta sống, sẽ không để người ta khi nhục nàng!

Lâm Lang ấm áp trong lòng một hồi, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Bạch Hạt Tử đứng dậy từ trên mặt đất, cũng không chịu nhiều thương tổn, tiến tới hỏi:

- Sở huynh, sao lại để bọn họ rời đi? Vừa rồi bị ám sát, chẳng lẽ là bọn họ giở trò quỷ?

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Lục Thế Huân thì thôi, Tiêu Thần cũng không phải người thường. Hắn rất bình tĩnh, người như vậy... vô cùng đáng sợ!

Bạch Hạt Tử cười lạnh nói:

- Nếu thật sự là hắn, chúng ta bắt hắn tới đại lao, xem hắn còn có thần khí cái gì?

Sở Hoan chỉ thản nhiên cười, nhìn Lâm Lang, cũng không nói lời nào.

Bạch Hạt Tử cũng là hạng người khôn khéo, nháy mắt hiểu được, cũng không phải Sở Hoan không thể giết chết Tiêu Thần, nhưng hiển nhiên là vì suy xét an toàn của Lâm Lang, Tiêu Thần kia hơi thở âm u lạnh lẽo, nếu phía sau gã thực sự có thế lực khác, cho dù bắt Tiêu Thần, chỉ sợ đám người phía sau gã sẽ gây bất lợi cho Lâm Lang, Sở Hoan không thể lúc nào cũng bảo hộ bên người Lâm Lang, hơn nữa trước khi chưa rõ ràng lai lịch thật sự của đối phương, xử lý như vậy cũng coi như là thỏa đáng.

...

...

Gió đêm lạnh lẽo, một chiếc xe ngựa trên đường dài quạnh quẽ chạy về phía cửa thành, chung quanh xe ngựa, hơn mười tên tùy tùng đi theo, không ít người đều băng bó, chật vật không chịu nổi.

Tiêu Thần cưỡi một con ngựa, theo sát phía sau xe ngựa, dọc theo phố dài, từ một ngõ nhỏ truyền ra tiếng mèo kêu, trầm thấp mà quỷ dị.

Tiêu Thần nhìn xung quanh, đầu ngựa vừa chuyển, lập tức yên lặng không tiếng động quẹo vào trong ngõ nhỏ.

Trong ngõ nhỏ, một chiếc xe ngựa đang dừng, phu xe mặc quần áo bông thật dầy toàn thân, đội mũ mềm lớn, thậm chí đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.

Tiêu Thần tới bên cửa xe, liền dừng lại, bên trong xe truyền ra một giọng nói cực kỳ già nua:

- Không ai theo dõi chứ?

- Ngươi hẳn là tin tưởng ta.

Tiêu Thần thản nhiên nói.

- Người thế nào?

- Đứt một chân.

Tiêu Thần thấp giọng đáp:

- Hơn nữa từ nay về sau không bao giờ có thể đụng nữ nhân.. !

Bên trong xe ngựa phát ra tiếng cười:

- Sở Hoan xuống tay quả nhiên đủ độc.

Tiêu Thần thản nhiên nói:

- Sở Hoan là người cực kỳ thông minh, cho dù hắn có phẫn nộ, cũng tuyệt đối không ra tay giết Lục Thế Huân. Ta từng nghĩ hắn sẽ biến Lục Thế Huân thành tàn phế, nhưng không thể tưởng được hắn lại khiến Lục Thế Huân đoạn tử tuyệt tôn.

- Hắn là người ngoan độc.

Người trong xe ngựa nói:

- Nếu không vì ích lợi hai chúng ta, ta thật hy vọng lần này hắn có thể chết!

Tiêu Thần thản nhiên nói:

- Hắn tự nhiên không thể chết được. Nếu hắn chết, chúng ta sẽ không thể mượn tay hắn đánh tàn phế Lục Thế Huân, càng không thể khiến Lục gia và Tô gia từ nay về sau trở mặt. Cuối cùng Tô gia cũng không có gì trông cậy vào, đây chẳng phải hợp ý ngươi?

- Chỉ tiếc sáu gã cao thủ ta khổ tâm huấn luyện.

Người trong xe ngựa thở dài:

- Trong một đêm, chặt đứt một cánh tay của ta.

- Người huấn luyện ra, vốn chính là vì chịu chết.

Giọng Tiêu Thần lạnh như băng, cực kỳ coi thường đối với sinh mệnh:

- Trong tay ngươi không thiếu bạc, có bạc, tự nhiên sẽ lại có người!

Người trong xe ngựa trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Lục Thế Huân tàn, ta nghe nói trái tim Lục Tiễu Phong không tốt, lần này đả kích đối với hắn chỉ sợ không nhỏ, người già... chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Lão lập tức cười nói:

- Nếu Lục Tiễu Phong chết rồi, chỉ để lại một đứa con không nên thân như vậy, còn không phải mặc ngươi bài bố? Lục Thế Huân tự cho là tối nay đều là một tay hắn an bài, chỉ tiếc hắn ngu xuẩn căn bản khoogn biết, là chính hắn đẩy mình xuống vách núi.

Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra nụ cười cổ quái:

- Lần này ít nhiều cũng nhờ ngươi!

Gã quay đầu ngựa lại, thấp giọng nói:

- Không nên khinh thường Sở Hoan, người này lai lịch không rõ, ta chỉ sợ phía sau hắn cũng có bối cảnh thật lớn, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, không nên giao tranh với hắn, nếu không chỉ sợ sẽ làm hỏng chuyện lớn... !

- Chuyện bên này, ta tự nhiên biết xử lý ra sao.

Người trong xe ngựa chậm rãi nói:

- Ngươi xử lý tốt chuyện ở Thái Nguyên là được rồi!

Tiêu Thần hơi nhíu mày, cũng không nói nhiều, vung cương ngựa, đi ra khỏi ngõ nhỏ, đuổi theo xe ngựa của Lục Thế Huân. Mà trong xe ngựa trong ngõ nhỏ cũng nhanh chóng rời khỏi, hết thảy dường như chưa từng phát sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK