Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chính đường phủ tướng quân, hơn mười tên quan lại hoặc đứng hoặc ngồi, mặc dù vừa rồi Sở Hoan để mọi người ngồi uống trà trong chính đường chờ một chút, thế nhưng đám hạ nhân trong phủ tướng quân đã bị khống chế, đương nhiên không có dâng trà cho các quan lão gia.

Cửa trước cửa sau chính đường cũng có võ sĩ Cận Vệ canh giữ, một gã quan viên mắc tiểu, muốn ra ngoài giải quyết, các võ sĩ Cận Vệ không nói hai lời, trực tiếp rút đao. Quan viên kia không thể làm gì, đành ngoan ngoãn trở lại chính đường.

Mọi người xì xào bàn tán, không biết Sở Hoan rốt cuộc muốn làm gì. Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng. Ban ngày Đổng Thế Trân bị giết, buổi tối Đông Phương Tín bỏ mạng, ai cũng không biết tiếp theo còn xảy ra chuyện khiến người ta giật mình thế nào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tổng đốc đại nhân chậm chạp không tới, sắc trời đã dần tới sáng sớm.

Khi Sở Hoan xuất hiện trước cửa chính đường, tất cả mọi người kinh sợ khom người, vội vàng hành lễ. Nếu như trước kia rất nhiều người còn chưa kiến thức được uy thế ngoan lệ của Sở Hoan, như vậy tối nay ném đao giết người, dứt khoát lạnh lùng, thực sự khiến cho người ta biết được vị Tổng đốc trẻ tuổi này lạnh lẽo vô tình.

- Các vị chờ lâu rồi.

Sở Hoan tươi cười, chắp hai tay sau lưng, đi thẳng tới ngồi xuống chủ tọa chính đường. Mọi người trong phòng đều chờ quá nửa đêm, nên hơi mệt mỏi, nhưng vẫn đứng thẳng cung kính lắng nghe:

- Để mọi người lưu lại, là có một số việc còn chưa xử lý xong. Các vị đều là quan viên quan trọng của Tây Quan, bản Đốc làm vừa xưa nay công chính công khai, cho nên lúc này mới lưu các vị lại cùng xử lý. Đúng rồi, lúc trước để mọi người nghỉ ngơi, không biết phải chăng các vị đã nghỉ ngơi tốt?

Không ít người thầm nghĩ trong lòng, không biết ngươi muốn làm gì, vừa rồi xảy ra chuyện máu me, ngươi lại nhốt chúng ta ở nơi này, ngay cả cửa chính cũng không cho ra ngoài, bảo chúng ta nghỉ ngơi thế nào. Chẳng qua lời này đương nhiên không ai dám nói ra miệng, rối rít nói:

- Nghỉ ngơi tốt rồi, nghỉ ngơi tốt rồi.

Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, dựa vào ghế, thấy mọi người đều nhìn mình, giơ tay lên, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, hắn lại cười nói:

- Mọi người không cần nghĩ nhiều, chờ thêm một lát nữa, người chúng ta chờ còn chưa tới, bản Đốc đoán chừng cũng nhanh thôi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Sở Hoan rốt cuộc muốn chờ ai.

Trước cửa chính phủ tướng quân, một đội nhân mã chạy như bay tới, đội nhân mã này chẳng qua bảy tám người, xem trang phục chính là binh mã Bình Tây Quân. Người đi đầu mặc quân phục, bội đao bên hông, thấy cửa chính phủ tướng quân khép hờ, bốn gã hộ vệ đeo đao trước cửa. Thấy có người đi tới, ánh mắt bốn gã hộ vệ lập tức chuyển tới.

Tướng lãnh dẫn đầu tung người xuống ngựa, tiến lên phía trước nói:

- Thiên tướng quân Chấn Tự Doanh Hàn Anh, phụng lệnh Đông Phương tướng quân, đặc biệt tới yết kiến!

Một gã hộ vệ nói:

- Tướng quân đã chờ lâu trong phủ, phân phó sau khi Hàn Thiên tướng tới, lập tức vào phủ yết kiến!

Gã đưa mắt ra hiệu một cái, một gã hộ vệ bên cạnh đẩy cửa chính khép hờ ra một khe hở, giơ tay lên nói:

- Mời Hàn Thiên tướng vào!

Mọi người sau lưng Hàn Anh cũng tung người xuống ngựa. Hàn Anh sửa sang lại áo giáp, mấy tên binh sĩ sau lưng đang muốn vào phủ, vừa bước lên thềm đá, một gã hộ vệ đã nói:

- Hàn Thiên tướng, tướng quân phân phó, chỉ để ngài vào phủ yết kiến… !

Ánh mắt gã liếc về mấy người sau lưng Hàn Anh, ý tứ rất rõ ràng. Hàn Anh nhíu mày, nhưng vẫn quay đầu lại nói:

- Các ngươi chờ bên ngoài.

Một mình gã bước lên, còn chưa vào cửa, một gã hộ vệ khác đã nói:

- Xin Hàn Thiên tướng gỡ bội đao xuống!

Hàn Anh ngạc nhiên nói:

- Trước đây vào phủ tướng quân cũng không cần cởi bội đao, vì sao hôm nay muốn ta cởi bội đao?

- Đều là tướng quân phân phó, chúng ta chỉ phụng lệnh làm việc, kính xin tướng quân hiểu cho.

Hộ vệ vươn tay, nhìn chằm chằm Hàn Anh. Hàn Anh do dự một chút, lộ vẻ ngờ vực, nhưng vẫn cởi bội đao xuống, đưa cho hộ vệ, lúc này mới đi vào trong cửa chính.

Lúc này một gã hộ vệ bước tới, nghiêm nghị nói với mấy tên bộ hạ của Hàn Anh:

- Mấy người các ngươi, đi theo ta!

Hàn Anh bước vào trong phủ, đầu tiên cảm thấy bầu không khí hơi không đúng. Đi được vài bước, một người lóe lên trước mắt, Hàn Anh dừng bước, phản xạ có điều kiện vươn tay tới bội đao bên hông, lại phát hiện sờ vào khoảng không. Gã giật mình trong lòng, lui ra sau một bước, thân là quân nhân cảnh giác, khiến gã cảm giác được sau lưng có người. Gã quay đầu lại, phát hiện phía sau lưng mình có vài tên võ sĩ xuất hiện, chặn đường đi.

- Ngươi là Thiên tướng quân Chấn Tự Doanh Hàn Anh?

Người đứng đầu cười hỏi.

- Ta chính là Hàn Anh, ngươi là… Hiên Viên Thắng Tài?

Hàn Anh dò xét người kia vài lần, nhận ra được. Lúc Sở Hoan mới tới Sóc Tuyền, có tiệc tẩy trần ở Bắc Vọng Lâu, mặc dù cuối cùng tan tiệc không vui, nhưng Thiên tướng tứ doanh gần thành Sóc Tuyền đều theo Đông Phương Tín tham gia tiệc tẩy trần. Trên bữa tiệc, Hiên Viên Thắng Tài đi theo Sở Hoan, Sở Hoan đương nhiên khiến người ta nhớ kỹ, Hiên Viên Thắng Tài tuổi trẻ oai hùng, cũng khiến người ta khó mà quên được.

- Không sai.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:

- Hàn Thiên tướng, Tổng đốc đại nhân đang chờ ở đại đường, xin mời theo ta!

- Tổng đốc đại nhân?

Hàn Anh lui về sau một bước, đề phòng nói:

- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi có ý gì? Hàn mỗ phụng lệnh Đông Phương tướng quân, tới đây chờ phân công, thực sự không phải Tổng đốc đại nhân triệu kiến, các ngươi… đang làm cái gì?

Hiên Viên Thắng Tài chăm chú nhìn hàn Anh nói:

- Bốn doanh trại đóng gần thành Sóc Tuyền, Tứ đại Thiên tướng quân, có hai vị là người của Đông Phương Tín, ngươi là bộ hạ cũ của Dư lão tướng quân, Sở Tổng đốc không muốn coi ngươi là địch nhân, ngươi cứ đi theo ta, rất nhanh sẽ rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Hàn Anh vẻ mặt mờ mịt, lúc này quay lại nhìn thấy, thế ở đối phương, không do mình, gã hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hàn mỗ lại muốn nhìn xem, các ngươi muốn làm cái gì.

Hàn Anh không phải tâm phúc của Đông Phương Tín, mà là bộ hạ cũ của Dư Bất Khuất. Nhưng Hoắc Vô Phong lại do Đông Phương Tín một tay đề bạt thành tướng lĩnh Bình Tây Quân, có thể khiến Đông Phương Tín yên lòng giao cho gã một doanh, có thể thấy Đông Phương Tín coi trọng và tín nhiệm gã.

Trên thực tế Hoắc Vô Phong quả thực không khiến Đông Phương Tín thất vọng, Tứ đại doanh gần thành Sóc Tuyền, Hùng Như Hải và Hoắc Vô Phong là hai Đại Thiên tướng tâm phúc của Đông Phương Tín. Hùng Như Hải dũng mãnh nhưng mưu lược không đủ, nhưng đầu óc Hoắc Vô phong lại linh hoạt hơn Hùng Như Hải nhiều. Tối nay có người tới Ly Tự Doanh truyền đạt lệnh của Đông Phương Tín, để gã nhanh chóng tới phủ tướng quân có chuyện quan trọng thương lượng, Hoắc Vô Phong cũng không phải không có hoài nghi, Đông Phương Tín không hề có thói quen triệu tập tướng lãnh vào thành nghị sự, nếu có hội nghị quân sự lại tập trung ở quân doanh.

Nhưng công văn truyền lệnh có ấn tướng quân không phải giả dối, Hoắc Vô Phong đương nhiên không ngờ trong thành lại xảy ra thay đổi lớn, gã lại cảm thấy, lần trước Sở Hoan đại náo Khôn Tự Doanh, Đông Phương Tín chắc chắn canh cánh trong lòng, lần này triệu tập tướng lãnh vào thành, chỉ sợ là có chuyện mật thương lượng, cho nên cũng chỉ mang theo vài tên tùy tùng vào thành.

Phủ tướng quân xảy ra biến cố, Sở Hoan phong tỏa tin tức, tin tức mới chỉ bên trong phủ tướng quân, cũng chưa truyền ra ngoài. Hoắc Vô Phong dẫn người tới trước phủ tướng quân, thân là quân nhân cảnh giác, khiến gã cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, nhưng mà rốt cuộc khác thường ở chỗ nào, gã cũng không nói lên được. Gã đứng trước phủ tướng quân, tung người xuống ngựa, trầm giọng nói:

- Thiên tướng quân Ly Tự Doanh Hắc Vô Phong phụng lệnh tướng quân, tới bái kiến!

- Là Hoắc Thiên tướng, tướng quân đang chờ trong phủ.

Hộ vệ mặt không chút thay đổi nói:

- Xin mời Hoắc Thiên tướng nhanh vào bái kiến.

Hoắc Vô Phong vuốt cằm, đi lên hai bước, hộ vệ liền nói:

- Xin Hoắc Thiên tướng giao binh khí.

- Vì sao?

- Đây là tướng quân phân phó, chúng ta chỉ phụng lệnh làm việc.

Hoắc Vô Phong vươn tay tới eo, do dự một chút, đang muốn cởi bội đao, đột nhiên nói:

- Mấy người các ngươi cực kỳ lạ mắt, trước kia ta chưa từng gặp qua… !

Lông mày hộ vệ xiết chặt, Hoắc Vô Phong đã lui về phía sau hai bước, cười lạnh nói:

- Quả thực là tướng quân triệu kiến?

- Điều này còn giả sao?

Hộ Vệ trầm giọng nói:

- Hoắc Thiên tướng, tướng quân đang chờ, đừng để tướng quân sốt ruột.

- Không đúng.

Hoắc Vô Phong lạnh lùng nói:

- Các ngươi không phải người trong phủ tướng quân, giày của các ngươi không phải giày hộ vệ phủ tướng quân… !

Vài tên hộ vệ lập tức cúi đầu nhìn, Hoắc Vô Phong lạnh lùng nói:

- Quả nhiên là giả dối.

Gã biết chuyện không tầm thường, xoay người rời đi, nhảy lên ngựa trầm giọng nói:

- Đi mau!

Vài tên hộ vệ sao để Hoắc Vô Phong chạy thoát, rút đao trong tay, trầm giọng nói:

- Chạy đi đâu!

Hoắc Vô phong quay đầu ngựa lại, thúc ngựa rời đi. Gã biết mình đã trúng kế, suy nghĩ đầu tiên là tranh thủ thời gian ra khỏi thành. Tuấn mã như bay, phi được vài mét bỗng nhiên nghe được tuấn mã hí dài một tiếng, móng trước giơ lên. Hoắc Vô Phong kêu không tốt, hai tay dùng sức nhấn một cái trên lưng ngựa, cả người nhảy khỏi lưng ngựa. Tuấn mã kia hí dài ầm ầm ngã xuống đất.

Hoắc Vô Phong kinh hãi trong lòng, vọt người lướt qua, lúc rơi xuống đất đã rút đao trong tay, chợt nghe sau lưng truyền đến giọng nói lạnh như băng:

- Hoắc Vô Phong, ngươi bước thêm một bước, ta dám cam đoan, ngươi lập tức chết dưới tên của ta!

Giọng nói kia lạnh lẽo như băng, trán Hoắc Vô Phong đổ mồ hôi, thật sự không dám chạy nữa. Gã chậm rãi xoay người, liền thấy cách đó không xa, Hiên Viên Thắng Tài cầm cung trong tay, giương cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng vào gã.

Hoắc Vô Phong hoảng sợ trong lòng, quay đầu nhìn tuấn mã, con tuấn mã kia đang bị thương giãy dụa, đã bị Hiên Viên Thắng Tài bắng trúng chỗ yếu hại.

Gã đương nhiên biết rõ lai lịch của Hiên Viên Thắng Tài, thế gia võ huân số một đế quóc, thân là quân nhân không ai không biết không ai không hiểu. Tam Đao Tứ Thương Phá Thiên Cung, Thần tiễn Hiên Viên Thiệu nổi danh thiên hạ, đường đệ của gã là Hiên Viên Thắng Tài mặc dù không có uy danh và tiễn thuật như Hiên Viên Thiệu, nhưng giờ phút này Hoắc Vô Phong nào dám lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược.

- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi… ngươi muốn làm phản?

Hoắc Vô Phong vô cùng tức giận, cầm đao trong tay, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mấy tên binh sĩ thủ hạ của gã sắc mặt biến đổi, ngay cả Thiên tướng cũng không dám động đậy, mấy tên tùy tùng cũng nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:

- Tổng đốc đại nhân đang chờ ngươi, nếu hiện giờ ngươi rời đi, mưu phản không phải ta mà là ngươi, Hoắc Thiên tướng, cửa chính đã mở, mời Hoắc Thiên tướng vào phủ!

- Tổng đốc không có quyền hỏi tới quân sự.

Hoắc Vô Phong một tay cầm đao, một tay nắm chặt:

- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi không có quyền ra lệnh với bản tướng!

- Ta không có quyền, thế nhưng mũi tên của ta có thể.

Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:

- Nếu ngươi kháng lệnh, mũi tên của ta lập tức bắn chết ngươi, ngươi tin hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK