Tiếu Hằng do dự một chút, cuối cùng đứng lên nói:
- Thím, thím dùng cơm đi, cháu đi ra ngoài tuần tra một vòng. Dù sao nơi này cũng vắng vẻ, gần đây đám điêu dân náo loạn rất dữ, đám cường đạo vào nhà cướp của không chừa nơi nào. Cháu phải dặn dò kỹ đám thủ vệ mới được.
- Ở đây cũng có đạo tặc sao?
Khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của Tiếu phu nhân hiện lên vẻ kinh ngạc, một tay đặt lên bộ ngực cao vút:
- Đây là chốn Phật môn thanh tịnh, bọn họ cũng dám giương oai ở đây sao?
Tiếu Hằng cười nói:
- Thím không cần lo lắng, cháu chỉ cẩn thận thôi. Biết thím tới đây bái Phật, cháu đã sớm phong tỏa nơi này, trong vòng mười dặm phương viên Cổ Thủy tự đều được kiểm tra nghiêm mật. Cháu chỉ lo có cá lọt lưới, thím không cần sợ hãi!
Tiếu phu nhân lúc này mới cười nói:
- Thì ra là thế.
Đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, suy nghĩ một chút, nói:
- Con cũng mệt mỏi rồi, không cần gấp, cứ cùng thím ăn một chút đã!
Tiếu Hằng lập tức nói:
- Cháu tuân theo lời chỉ dạy của thím.
Bước lên trước, mở hộp đồ ăn, lấy từng món xếp lên, năm sáu dĩa thức ăn tinh xảo, Tiếu phu nhân nhìn mấy món ăn, nói:
- Hằng nhi thật có tâm, những món ăn này đều là những món bình thường thím thích!
Tiếu Hằng nói:
- Vì biết rõ khẩu vị của thím, cho nên cháu mới đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị mấy món này, chỉ hy vọng hợp khẩu vị thím.
- Sao con biết ta thích ăn những món này?
Đôi mắt đẹp của Tiếu phu nhân lưu chuyển, phong tình vô hạn:
- Thím nhớ rất ít khi dùng cơm với con, cũng chưa từng nói con biết ta thích ăn gì.
Tiếu Hằng nói:
- Là do cháu hỏi thăm nhà bếp Phủ tổng đốc, cho nên hiểu rất rõ khẩu vị của thím.
- Ngay cả món ăn thím thích con cũng tìm hiểu sao?
Tiếu phu nhân thở dài nói:
- Làm khó cho con quá, đến giờ thúc phụ con còn chẳng biết thím thích ăn gì.
Tiếu Hằng đặt xong mấy món ăn, lấy ra một bầu rượu, đặt bên cạnh, cười nói:
- Thúc phụ công việc nhiều, cả ngày bận rộn, không thể nào chăm sóc chu đáo được, cháu thay thúc phụ quan tâm đến thím một chút.
- Con thật có lòng.
Tiếu phu nhân cười nhẹ, đặt Phật châu lên bàn.
Ánh mắt Tiếu Hằng lóe lên, đặt hai ly rượu, Tiếu phu nhân nói:
- Hằng nhi không biết thím không uống được rượu sao?
- Thím, đây là rượu ngô, không hại cho sức khỏe.
Tiếu Hằng nói khé:
- Sắp vào đông rồi, đêm lạnh lẽo, nhấp mấy ngụm rượu, cơ thể ấm áp, giấc ngủ cũng yên ổn hơn.
Tiếu phu nhân nở nụ cười động lòng người, bộ dạng thuy mị mê người, dịu dàng nói:
- Hằng nhi quả nhiên chăm sóc cẩn thận, sau này ai gả cho con, đúng là có phúc khí!
Tiếu Hằng rót rượu, cười nói:
- Thím quá khen.
- Đúng rồi, Hằng nhi, lần trước thím định tìm vợ cho con, con nói trong lòng đã có người rồi, vậy rốt cuộc trong lòng con có ai?
Tiếu phu nhân nở nụ cười:
- Con nói thím nghe, ta đã từng gặp qua chưa?
- Thím... thím từng gặp rồi.
Tiếu Hằng nói khẽ.
- Hả?
Tiếu phu nhân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười:
- Vậy để thím đoán thử... là Tường Nhi đúng không?
- Tường Nhi?
- Thím sống trong phủ, rất ít xuất phủ, những cô nương tốt gặp cũng không nhiều. Nha đầu trong phủ dĩ nhiên con không thể nhìn trúng rồi, chỉ có cháu gái Tường Nhi của ta là thường xuyên đến phủ.
Tiếu phu nhân nhìn Tiếu Hằng, nói khẽ:
- Hằng nhi, có phải con nhìn trúng Tường Nhi không? Nếu đúng là như vậy thì cũng môn đăng hộ hối. Chuyện này cứ giao cho thím, thím sẽ nhờ thúc phụ thúc đẩy mối nhân duyên này, đến lúc đó sẽ thân càng thêm thân.
Tiếu Hằng vội vàng nói:
- Thím đoán sai rồi... không... không phải Tường cô nương!
- Không phải Tường Nhi?
Gương mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân hiện ra vẻ nghi hoặc:
- Vậy là ai? A, Hằng Nhi, lẽ nào ngay cả Tường Nhi còn cũng không vừa mắt? Hay Tường Nhi không xinh đẹp?
- Không phải, không phải.
Tiếu Hằng vội vàng khoát tay nói:
- Tướng mạo Tường Nhi xinh đẹp nổi tiếng, có người cô như thím, Tường Nhi sao có thể không xinh đẹp?
Tiếu phu nhân cười quyến rũ:
- Có người cô như ta thì sao? Thím là hoa tàn ít bướm rồi, đã là lão thái bà rồi...!
Không đợi Tiếu phu nhân nói xong, Tiếu Hằng lập tức nói:
- Thím, thím không phải hoa tàn ít bướm, càng không phải là lão thái bà. So với Tường Nhi, thím không những xinh đẹp, mà còn...!
Rồi không nói tiếp nữa.
Tiếu phu nhân tựa hồ rất ngạc nhiên, hỏi:
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa còn... còn thú vị hơn...!
Đôi má Tiếu Hằng nóng lên, không dám nhìn thẳng Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân lập tức cười khanh khách, cơ thể đẫy đà trang điểm xinh đẹp, hai bầu ngực đầy đặn rung lên, nói:
- Đứa nhỏ này, mồm miệng cứ giống như bôi mật vậy...!
Ánh mắt Tiếu Hằng đảo qua đôi gò bồng đảo nhộn sóng kia, xấu hổ đỏ mặt. Tiếu phu nhân vốn là một mỹ nhân, hiện nàng đã hơn ba mươi, nhưng lại được chăm sóc rất kỹ, eo thon mông lớn, cơ thể đẫy đà nhưng không hề mập, toàn thân cứ như cây đào mật, lại có vẻ quyến rũ thùy mị của phụ nữ trưởng thành. So với những tiểu cô nương trẻ trung thì đây mới là điểm hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông.
- Thím, cháu kính trước thím một ly, cảm ơn thím trước nay đã chiếu cố cháu.
Tiếu Hằng nâng cao ly rượu, nghiêm mặt nói:
- Nếu không có thím, cháu sẽ không có được như ngày hôm nay.
Tiếu phu nhân cũng chén rượu lên, nói:
- Thím chỉ là phụ nữ, có thể giúp được gì cho con. Đều do thúc phụ con đề bạt.
- Thím, trước nay trong lòng cháu hiểu rõ, đại huynh xưa nay luôn chướng mắt cháu, bình thường hay phỉ báng cháu trước mặt thúc phụ. Nếu không phải thím thường xuyên nói ngọt với thúc phụ, cháu sớm đã không biết như thế nào rồi.
Tiếu Hằng khẽ thở dài:
- Thím đối với cháu có ơn chăm sóc, trong lòng cháu rõ như gương.
Tiếu phu nhân khẽ thở dài:
- Hằng nhi tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, vốn là nhân tài hiếm có, thím chỉ thỉnh thoảng nói vài câu đúng sự thật với thúc phụ con, cũng không hề chiếu cố gì đặc biệt.
Tiếu Hằng một hơi uống cạn chén rượu.
Tiếu phu nhân do dự một chút, vẫn bưng chén rượu lên uống. Tiếu Hằng nói:
- Thím có thể uống ít thôi...
Nhưng đã thấy Tiếu phu nhân uống cạn chén rượu.
Tiếu phu nhân đặt chén rượu xuống, đôi má trắng như tuyết đã phiếm hồng, dưới ánh đèn dầu càng xinh đẹp kinh người, bộ dạng thuy mị. Tiếu Hằng ngơ ngẩn ngồi nhìn, cổ họng khẽ động đậy.
Tiếu phu nhân thấy thế, khẽ cười nói:
- Hằng nhi làm sao vậy? Lẽ nào mới một chén đã say rồi?
Tiếu Hằng nhìn khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào xinh đẹp của Tiếu phu nhân, khôi phục lại tinh thần, cảm thấy hơi thất thố, định đứng dậy bồi tội, nào ngờ ống tay áo phất lên, đã làm rơi một đôi đũa xuống.
- Thím, cháu thất lễ!
Tiếu Hằng hơi bối rối, chắp tay, cong người, nhặt đôi đũa. Lúc cầm đôi đũa, định đứng dậy, khóe mắt liếc sang, thoáng nhìn thấy đôi giày thêu của Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân mặc chiếc váy vải bông màu vàng, để lộ vẻ xinh đẹp tao nhả, đôi chân ngọc mang đôi giày thêu, đó là đôi giày thêu hoa uyên ương.
Hô hấp Tiếu Hằng lập tức dồn dập, đôi giày thêu vốn được làm vô cùng tinh xảo, mang lên đôi chân nhỏ nhắn duyên dáng của Tiếu phu nhân vô cùng phù hợp. Chiếc váy chỉ che cặp đùi đẹp, chỗ mắt cá chân lộ ra bị lớp lụa trắng bao lấy.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mũi Tiếu Hằng thở hổn hển, khuôn mặt căng thẳng đến mức đỏ bừng. Ma xui quỷ khiến, cơ thể ở dưới bàn chuyển động, cánh tay hướng về phía chân trái của Tiếu phu nhân, gần trong gang tấc, bàn tay run rẩy trong phút chốc đã nắm chặt lấy chân ngọc của Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân "ô kìa" một tiếng, Tiếu Hằng bị giật mình, vội vàng buông tay. Tiếu phu nhân đã đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, rời khỏi cạnh bàn. Tiếu Hằng vẫn gan lì, bò dưới gầm bàn, bò đến bên cạnh Tiếu phu nhân, quỳ dưới váy Tiếu phu nhân, giang rộng hai tay, ôm lấy hai chân Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân hoa dung thất sắc, nhìn chung quanh một chút, lúc này mới run giọng, thấp giọng nói:
- Hằng nhi, ngươi... ngươi làm cái gì vậy, mau mau buông tay, lỡ như bị ai nhìn thấy!
- Thím, sẽ không... không ai trông thấy đâu...!
Tiếu Hằng ôm lấy hai chân Tiếu phu nhân, đầu dán vào hai đùi Tiếu phu nhân, tham lam ngửi mùi trên người Tiếu phu nhân:
- Cháu... cháu đã dặn bọn họ, dù là ai cũng không cho vào, thím... cháu... cháu nhớ thím lắm!
Trên mặt Tiếu phu nhân vừa sợ vừa giận, liều mạng đẩy Tiếu Hằng ra, hơi thở cũng dồn dập, lui ra sau mấy bước. Dưới hơi thở hổn hển, đôi gồ bồng đảo đầy đặn phập phồng, đưa tay lên chỉ vào Tiếu Hằng, cả giận nói:
- Ngươi... ngươi muốn là gì? Ngươi nên biết, ta... ta là thím ngươi, sao ngươi có thể bất kính như vậy?
Tiếu Hằng nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Tiếu phu nhân, hơi sợ hãi, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nói:
- Thím, thím hỏi trong lòng ta có ai, ta nói cho thím biết, người trong lòng ta chính là thím. Ta ngày nhớ đêm mong thím đến mức ăn ngủ không yên...!
Y lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn màu đỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu phu nhân, thở hổn hển nói:
- Thím, người còn nhớ thứ này chứ?
Tiếu phu nhân liếc mắt nhìn, lông mày nhíu lên, hỏi:
- Đó là gì?
- Ba năm trước, thím ngắm hoa trong hậu hoa viên, khí trời nóng bức, lúc đó ta cũng ở đấy. Đây chính là chiếc khăn gấm thím dùng để lau mồ hôi.
Tiếu Hằng quỳ trên mặt đất, tiến đến gần Tiếu phu nhân:
- Chiếc khăn gấm này bị thím đánh rơi ở hoa viên, ta nhặt được. Từ đó về sau, nhìn thấy khăn gấm, tựa như nhìn thấy thím, ngày đêm mang theo bên mình... Thím, ta thật lòng với thím, chỉ mong thím... chỉ mong thím thương cho tấm lòng của ta, thành toàn cho ta...!
Y quỳ trên mặt đất, đầu gối thay chân, nhích về phía Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân liên tiếp lui về phía sau, đột nhiên bị vách tường ngăn trở, rốt cuộc không thể lui ra sau được nữa. Tiếu Hằng vội vàng nhích tới gần, ôm lấy eo của Tiếu phu nhân, Tiếu phu nhân đưa tay giữ tay Tiếu Hằng lại, bốp một tiếng, tay kia đã tát thẳng vào mặt Tiếu Hằng, cả giận nói:
- Tên súc sinh này, hóa ra ngươi có ý đồ xấu xa như vậy, uổng cho ta đã nói tốt về ngươi trước mặt thúc phụ ngươi... ngươi... ngươi dám có chủ ý như vậy với thím ngươi. Nếu như để thúc phụ ngươi biết được, ngươi có biết hậu quả ra sao không?
Tiếu Hằng không ngờ Tiếu phu nhân phản ứng kịch liệt như thế, hơi ngẩn người, Tiếu phu nhân giơ tay chỉ ra cửa chính:
- Cút, ngươi cút ra ngoài ngay cho ta!
Tiếu Hằng định nói gì đó, Tiếu phu nhân đã thấp giọng nói:
- Chuyện vừa rồi, coi như chưa có gì xảy ra, ngươi uống say quá, ta không trách ngươi. Giờ ngươi ra ngoài đi, chuyện này, sẽ không lan truyền ra ngoài.
Tiếu Hằng không thể làm gì, chỉ có thể đứng dậy, không dám nhiều lời, xoay người bước ra cửa, đi đến ngồi xuống thềm đá trước cửa. Một trận gió thổi qua, y rùng mình, lúc này mới phát hiện toàn thân đều là mồ hôi lạnh, tim vẫn đập thình thịch, trong đầu nghĩ đến cơ thể xinh đẹp và tư thái thành thục của Tiếu phu nhân, nhất thời không thể dứt ra được.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tiếu Hằng do dự một chút, cuối cùng đứng dậy, đi đến cổng lớn. Ra tới cổng, dựa vào sát bên, không thấy thủ vệ, chỉ thấy cách đó không xa có hai thủ vệ, đều là do Tiếu Hằng đặc biệt sắp xếp lúc đầu, vốn định cùng Tiếu phu nhân thành toàn chuyện tốt, không ngờ xảy ra tình huống như vậy.
Y không rời đi, chỉ đứng trên con đường nhỏ ngoài sân đi tới đi lui hồi lâu, dừng bước lại, nhớ đến bộ dạng Tiếu phu nhân, thầm nghĩ:
- Lần này là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ, sau này sẽ không có cơ hội nữa. Cho dù có chết, cũng phải hoàn thành tâm nguyện, nàng có thân phận như vậy, thật sự xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không dám nói ra ngoài... Thuốc tạm thời chưa phát tác, đợi lúc nữa phát tác rồi, e là sẽ dễ dàng hơn nhiều...!
Lòng sinh ác niệm, mắt nhìn chằm chằm cổng sân, cắn răng một cái, lại nhẹ nhàng đẩy cửa, thuận tay chốt cổng sân lại, len lén bước vào căn phòng kia.