Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan thúc ngựa chạy tiếp một quãng thì thấy một đám người đang đứng chờ đón, lại gần, hắn thấy người dẫn đầu bước chân nhẹ nhàng, mặc áo nhung vàng nhạt, đai ngọc kim quan, tướng mạo tuấn lãng, chính là Tề Vương Doanh Nhân.

Hắn tung người xuống ngựa, Tề Vương giơ tay hô:

- Sở Tổng đốc, ngươi dẹp phản tặc, chiến thắng trở về, lập nhiều kỳ công cái thế, bổn vương tự mình đến đón ngươi.

Sở Hoan đưa dây cương cho Kỳ Hoành, bước nhanh lại, chắp tay nói:

- Điện hạ tự mình tới đón, hạ quan không dám nhận.

Tề Vương nắm chặt tay hắn:

- Bổn vương vẫn luôn lo lắng cho ngươi, thấy ngươi bình yên vô sự quay về, rất vui mừng.

- Vương gia mới là người bày mưu. Hạ quan có nghe nói, La Định Tây lén đánh Sóc Tuyền, là Vương gia chỉ huy thỏa đáng, đã hốt gọn một mẻ phản bội của y, lại thu hết Bắc Sơn. Vương gia hành động như mây trôi nước chảy, có được thắng lợi, thật đáng mừng.

Tề Vương cười ha ha:

- Nếu không phải có tin tức đoán trước của ngươi để chuẩn bị, bổn vương cũng sẽ không biết…

Sở Hoan nhìn lướt qua. Hắn còn nhớ rõ, lần trước, khi mình bình định hai châu Kim Hạ quay về, Lâm Lang đã chờ đón ở ngoài thành, thầm nghĩ có lẽ lần này nàng cũng tới. Nhưng nhìn lướt qua một lượt, chẳng những không thấy Lâm Lang đâu, mà hào thân bảy họ Tây Quan đến đây cũng chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay, ở đây phần lớn là quan viên lớn nhỏ của Hạ Châu, Công Tôn Sở và

Đỗ Phụ Công cũng có, Trường sử của Tề Vương Lô Hạo Sinh đang đứng bên cạnh chủ nhân mỉm cười.

- Mang rượu tới!

Tề Vương cao giọng hô.

Đằng sau lập tức có người bưng lên một cái đĩa, trên đĩa là một bầu một chén rượu bằng bạc. Tề Vương cầm bầu rượu rót đầy, hai tay bưng lên, nâng lên ngang mặt Sở Hoan:

- Sở Tổng đốc, chén thứ nhất mời ngươi vì đã tiễu trừ gian tặc, kỳ khai đắc thắng (thắng ngay trận đầu), khải hoàn quay về!

Sở Hoan chắp tay:

- Đa tạ Vương gia.

Hắn đón lấy chén rượu, do dự một chút, cuối cùng một hơi cạn sạch.

Tề Vương lại rót một chén nữa:

- Chén thứ hai, là bổn vương kính tướng sĩ xuất chinh. Bổn Vương không thể đi mời từng người, nhưng lần này, tướng sĩ xuất chinh đều là anh hùng trung dũng trung tâm ái quốc, ngươi thay toàn quân uống cạn chén này đi.

Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng lại một lần nữa cạn sạch. Tề Vương còn muốn rót thêm, hắn vội cản lại:

- Vương gia, hạ quan hơi mệt, không thể uống nhiều, hai chén là đủ rồi.

- Sở Tổng đốc khiêm tốn rồi!

Lô Hạo Sinh ở bên cạnh cười nói:

- Sở Tổng đốc tuổi trẻ anh hùng, hào khí vấn thiên, tửu lượng cũng cao như vậy, đừng nói là ba chén rượu, cho dù là ba hũ cũng không phải nói đùa. Hơn nữa, đây là rượu Vương gia mời, là muốn khen ngợi sự trung dũng của các ngươi. Sở Tổng đốc, một chén này, không thể không uống.

Sở Hoan suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn vươn tay, cười với Tề Vương:

- Vương gia ưu ái, hạ quan vô cùng cảm kích, lại uống một ly.

Tề Vương rót rượu, nghiêm nghị nói:

- Một chén này, là mong Sở Tổng đốc cùng tướng sĩ Tây Bắc không ngừng cố gắng. Hôm nay quốc gia rung chuyển, phỉ loạn bộc phát, bình định cường đạo, bảo hộ Đại Tần ta, tất cả đều nhờ vào Sở Tổng đốc và các tướng sĩ trung dũng Tây Bắc.

Sở Hoan bưng chén rượu, lại cười nói:

- Bảo vệ quốc gia, diệt trừ cường đạo là phận sự của hạ quan, sao dám không tận lực!

Cạn sạch chén này, hắn buông xuống, chắp tay:

- Vương gia, hạ quan đường xa mệt mỏi, trên người còn nhiều bụi bặm, đợi hạ quan tắm rửa thay y phục sẽ đến bái kiến Điện hạ, bẩm lại kỹ càng với Vương gia. Không biết ý Vương gia thế nào?

Tề Vương cười nói:

- Được, vậy bản vương về Vương phủ trước, tối nay sẽ bày tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi.

- Đa tạ Vương gia.

Hắn bước lên, chắp tay với Công Tôn Sở và Đỗ Phụ Công cùng chư vị quan viên:

- Chư vị, La Định Tây đánh lén Sóc Tuyền, tất cả đều do chư vị sinh tử mà chiến đấu, không những đã bảo vệ được Sóc Tuyền, ổn định hậu phương, cũng bảo vệ cả Vương gia. Sở Hoan xin tạ ơn chư vị.

Công Tôn Sở chắp tay cười đáp:

- Sở đốc, nếu không phải ngài liệu việc từ trước, mưu đồ chu toàn, Sóc Tuyền này chưa chắc đã có thể giữ được. Cho dù có giữ được, nếu không phải Sở đốc ở tiền tuyến liều mạng chống đỡ, Sóc Tuyền này rồi cũng phải rơi vào tay gian tặc Chu Lăng Nhạc. Hạ quan chỉ làm việc theo lệnh, bảo vệ Sóc Tuyền, bảo vệ cho dân chúng Tây Quan chu toàn. Tất cả đều là nhờ công Sở Đốc.

Đỗ Phụ Công cũng cười tiếp lời:

- Sở đốc, khi ngài điều muối tới Hạ Châu, hạ quan còn tưởng ở đó không đủ muối ăn, sau này mới biết, Sở đốc lại coi muối ăn làm phần thưởng, dùng muối thưởng công, là việc từ cổ chí kim chưa bao giờ có, khiến cho người ta phải sợ hãi thán phục.

Chúng quan viên xung quanh lập tức đều cười rộ lên. Sở Hoan cười ha ha:

- Đỗ Tổng quản, ngài cũng phải nói cho rõ, lời này của ngài là đang chê cười hay đang khen ta đấy?

Đỗ Phụ Công cười ha ha:

- Đương nhiên là tán dương. Sở đốc, gần đây các đồng liêu đều đang lo lắng, nói rằng sau khi Sở đốc quay về không biết có sửa lại quy củ, về sau dùng muối ăn trả thay lương hay không. Nếu vậy, chỉ sợ nhà nào cũng thành thương nhân buôn muối mà thôi.

Mọi người nghe vậy lại cười rộ lên.

Thấy Sở Hoan đang cuốn vào với chúng quan viên, Tề Vương cũng hơi xấu hổ. Lô Hạo Sinh cũng cười nói:

- Sở đốc thưởng phạt phân minh, quân Tây Bắc do Sở đốc quản lý, đương nhiên sẽ là thiết quân luật. Vương gia có được đại tướng văn võ song toàn như Sở đốc theo phù, nhất định có thể trọng chấn Đại Tần, yên ổn thiên hạ.

Mọi người cũng không nói nhiều nữa, lập tức quay vào thành trong tiếng chiêng trống vang trời. Sở Hoan vẫn để cho Bạch Hạt Tử dẫn người bảo hộ Tề Vương về phủ. Từ khi Tề Vương đến Sóc Tuyền, hắn đã điều một đội nhân mã, giao cho Bạch Hạt Tử, nhiệm vụ tử thủ bảo vệ Tề Vương phủ an toàn.

Sau khi chia tay với Sở Hoan, Tề Vương lên xe ngựa. Lô Hạo Sinh đã ngồi chờ trong xe. Gã do dự một lát, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn hỏi:

- Lô Trưởng sử, hôm nay an bài như vậy, không hiểu sao bổn Vương vẫn cảm thấy không ổn? Có thể nào vì mấy câu nói đó của bổn Vương mà Sở Hoan đã hiểu lầm không?

Lô Hạo Sinh vuốt râu hỏi:

- Vương gia, người lo Sở Hoan hiểu lầm cái gì?

- Chuyện này...

Tề Vương do dự một chút, cuối cùng cười gượng:

- Sở Hoan hết lòng quan tâm giúp đỡ ta, chỉ sợ những lời ta vừa nói lại khiến cho hắn cảm thấy bổn vương nghi ngờ tấm lòng trung của hắn.

- Vương gia nói vậy là sai rồi. Hẳn là Sở Hoan phải một lòng với Vương gia mới đúng. Ty chức để cho Vương gia nói vậy, ít nhất có ba cái tốt. Thứ nhất, Vương gia tự mình ra khỏi thành nghênh đón, ít nhất khiến cho mọi người thấy, Vương gia vẫn hết sức coi trọng Sở Hoan, quan hệ giữa người và hắn vẫn thân thiết hòa hợp. Thứ hai, mặc dù hiện giờ Vương gia đang ở Tây Bắc, là địa phận do Sở

Hoan quản lý, nhưng chỉ cần hơi có do dự, rất có thể sẽ biến thành...

Lão ngừng chút, rốt cuộc nói tiếp:

- Rất có thể biến thành con rối của hắn. Sở Hoan nắm đại quyền, nhưng nếu nói rằng căn cơ của hắn ở Tây Bắc đã rất sâu thì cũng chưa hẳn. Hắn đến Tây Bắc cũng chưa được bao lâu, muốn đứng vững như bàn thạch ở đây chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Tề Vương hơi nhăn mày, không nói lời nào.

- Ty chức thừa nhận, thủ đoạn thu mua lòng người của Sở Hoan không phải dạng thường, lại thêm tài năng xuất chúng. Sở trường lớn nhất của hắn chính là quân chính, có dũng khí dùng người. Về quân chính, hắn cũng chưa thể hiện biệt tài gì nổi bật, nhưng lại có thể an bài người thích hợp làm việc thích hợp, lại có can đảm ủy quyền.

Lô Hạo Sinh thở dài:

- Một cấp trên như vậy, những bộ hạ được hắn tín nhiệm có ai không muốn nghe hắn phân công chứ. Nếu đổi lại là thái bình thịnh thế, người này chắc chắn sẽ là thần tử xương cốt. Nhưng... Vương gia không nên quên, hiện giờ thiên hạ rung chuyển, đợi tới lúc căn cơ tại Tây Bắc của hắn thâm hậu hơn, vững như bàn thạch, ai dám cam đoan hắn nắm được quyền hành Tây Bắc trong tay sẽ không sinh ra tâm tư nào khác? Nếu khi đó Vương gia mới hành động, chỉ sợ chẳng có cách nào rung chuyển được hắn, bản thân lại lâm vào hiểm cảnh.

Tề Vương chỉ khẽ thở dài, vẫn không nói gì.

- Cho nên, tranh thủ lúc này, Vương gia nên thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người, bây giờ còn đứng sau lưng người khác cũng không phải sáng suốt. Vương gia phải cho quân Tây Bắc hiểu rõ, Tây Bắc hôm nay có Vương gia tọa trấn. Hơn nữa, phải yêu cầu Sở Hoan tất cung tất kính với mình, để cho trên dưới Tây Bắc đều hiểu, Sở Hoan chỉ là thần tử của Vương gia. Chủ nhân thực sự của Tây Bắc là Vương gia...!

- Lô Trưởng sử, bổn vương cũng muốn nói một câu thật lòng với ngươi. Nếu không phải Sở Hoan giữ chúng ta lại, hiện giờ chúng ta còn không biết còn sống hay đã chết. Ngươi cũng thấy đấy, quan viên Tây Quan vô cùng kính sợ hắn. Có lẽ trong lòng bọn họ, vị trí của Sở Hoan cao hơn bổn vương rất nhiều. Theo bổn vương thấy, nếu Sở Hoan là trung, thì sẽ tuân theo ý của bổn vương, giúp bổn Vương dẫn quân về Kinh thành. Nếu là gian, với thực lực hiện tại của bổn Vương, căn bản cũng không có cách nào chống lại nổi hắn. Hơn nữa, bổn Vương cũng không muốn đối địch với hắn, trong thâm tâm, hắn vẫn là một trong số rất ít người mà hiện nay bổn Vương có thể tin tưởng.

- Vương gia, ngài là Hoàng tử Đại Tần, giang sơn xã tắc Đại Tần, mặc kệ ngài có nguyện ý hay không, ngài vẫn phải gánh vác.

Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:

- Vương gia cũng đã nhìn thấy rõ, hiện nay Sở Hoan mượn cờ của Vương gia mà đang hấp thu toàn bộ Tây Bắc. Lá cờ này, hắn đã phất lên, cũng không dám dễ dàng thu lại. Vương gia chỉ cần lợi dụng cơ hội này mà phát triển lớn mạnh hơn... Cho dù hiện nay trong tay ngài không có quyền, nhưng ngài lại có danh nghĩa chủ nhân Tây Bắc, có danh nghĩa này, hiền sĩ tài giỏi khắp nơi sẽ tới tìm ngài nương tựa. Cho nên, Vương gia phải thể hiện cho người khác thấy Sở Hoan là thần tử của ngài. Mong ngài hiểu được khổ tâm của ty chức.

Tề Vương khoát tay áo:

- Vậy cái lợi thứ ba mà ngươi nói đến là gì?

- Là mượn cơ hội này để nhìn rõ tâm tư Sở Hoan.

Lô Hạo Sinh thấp giọng nói:

- Vương gia, Chu Lăng Nhạc và Tiếu Hoán Chương đều bị Sở Hoan diệt trừ, nhìn khắp Tây Bắc, hiện giờ không có ai là đối thủ của hắn. Sở Hoan khống chế cả ba đạo Tây Bắc đã là chuyện không thể tránh được, trong tình huống đó, chúng ta cũng có thể mượn cơ hội này nhìn xem Sở Hoan nghĩ gì, xem rốt cuộc hắn là trung hay gian!

- Hả?

Tề Vương nhíu mày hỏi:

- Vậy ngươi có thể nhìn ra mánh khóe của ai ra sao ư? Tâm tư của Sở Hoan thế nào?

- Xem hôm nay, Sở Hoan cũng không có ý thất kính với ngài. Cũng không ỷ công lao mà thất lễ với Vương gia. Nhưng lời nói của đám người Công Tôn Sở kia Vương gia có nghe được không?

Tề Vương do dự một chút mới thở dài:

- Công Tôn Sở là do Sở Hoan cứu được khi đang chịu hình, Đỗ Phụ Công kia cũng là do một tay Sở Hoan đề bạt. Hơn nữa, những quan viên hôm nay phần lớn đều là do Sở Hoan trọng dụng, bọn họ một lòng hướng về hắn cũng là chuyện đương nhiên.

- Cho nên tiếp đó, Vương gia càng phải cẩn thận...

Lô Hạo Sinh thấp giọng nói:

- Phần lớn quan viên Tây Quan đều tới đây cùng Sở Hoan, nhưng Thiên Sơn và Bắc Sơn lại không phải.

Lão hơi nghiêng người về trước, hạ giọng:

- Vương gia cũng không nên bỏ lỡ mất cơ hội lần này. Cho dù thế nào cũng phải nắm được cơ hội. Đây là vì chính Vương gia, cũng là vì giang sơn Đại Tần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK