Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hoan lại không do dự lấy mấy miếng bạc vụn khoảng bảy tám lạng đưa tới, hắn đánh bại Khuất Luật Cân tại Thừa Thiên Điện không chỉ được tước vị Tử tước còn được ban cho năm trăm lạng vàng, hôm qua cũng đã đưa vào kho tư nhân của Sở Hoan, đây chính là một số tiền không nhỏ, của cải của Sở Hoan coi như hết sức xa xỉ.

- Không cần nhiều như vậy!

Lăng Sương vội vàng xua tay đỏ mặt nói:

- Chỉ cần… Chỉ cần hai tiền bạc, hơn nữa… hơn nữa bạc mua thức ăn lão gia cho ta vẫn còn lại rất nhiều… !

Sở Hoan nghe xong ngạc nhiên nói:

- Hai tiền bạc? Muốn làm cái gì?

Hắn nhớ rõ lúc trước bạc cho Lăng Sương chi tiêu trong nhà cũng không lớn, hẳn còn thừa một chút, chỉ là Lăng Sương muốn hai tiền bạc cũng khiến hắn hết sức nghi hoặc.

Lăng Sương cúi đầu, cắn răng do dự một lúc, rốt cuộc nói:

- Hôm trước nô tì gặp được một bản nhạc phổ… !

Nói tới đây, nàng đột nhiên lắc đầu nói:

- Không cần lão gia ngài… Ngài uống canh đi!

Sở Hoan chăm chú nhìn Lăng Sương ôn hòa nói:

- Lăng Sương cô nói hiện giờ chúng ta có tình là người một nhà hay không?

Lăng Sương ngẩn ra, lập tức gật đầu, trong mắt mang theo tia sáng kỳ dị.

- Cô giống như là muội muội của ta vậy.

Sở Hoan nhấn giọng nói:

- Có gì muốn nói cô cứ nói. Nhạc phổ theo như lời cô nói là chuyện gì?

Lăng Sương rốt cuộc nói:

- Mấy hôm trước nô tì nhìn thấy có người bán một quyển nhạc phổ là ‘Thanh Tuyền Điều’, nô tì… nô tì muốn mua xem một chút… !

Hiển nhiên nàng hết sức yêu thích nhạc phổ kia, nên mới hơi ngượng ngùng mở miệng với Sở Hoan.

- Hả?

Sở Hoan hiểu được cười nói:

- Ta còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra là một quyển nhạc phổ. Hai tiền bạc đủ chứ? Cô cứ việc mua trở về.

Lăng Sương cười xinh đẹp nói:

- Đủ rồi lão gia… Hôm nay ta đi mua trở về!

- Được!

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Cô để Bạch Hạt Tử đi cùng cô.

Chờ uống canh xong, Lăng Sương thu dọn, lập tức lấy nước ấm hầu hạ Sở hoan lau khô sạch sẽ, chờ Lăng Sương rời khỏi, lúc này Sở Hoan mới đóng cửa nghỉ tạm trên giường, nghĩ tới hôm nay mạo hiểm trong cung, nhưng trong lòng cũng hơi nghi hoặc suy đoán Thường Dịch rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Tối nay hắn và Ma Ha Tàng hợp chiếm đại hán da đen vẫn chưa chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, đại hán da đen kia vung dây thừng vô cùng sắc bén, nếu không có mũi tên kinh thiên Hiên Viên Thiệu xuyên qua cổ tay đại hán da đen, chỉ sợ chưa chắc có thể bắt được gã.

Lúc này hắn cảm thấy cho dù mình thi triển bản lĩnh toàn thân nhiều nhất chỉ có thể chiến ngang tay với đại hán da đen, nhất định không chiếm được thượng phong, võ nghệ của đại hán da đen kia quả thật không tầm thường, nhân vật không đơn giản như vậy theo lý thuyết sẽ không vô danh, lại không biết người Hình Bộ cuối cùng có thể thẩm tra ra lai lịch thân phận đám người Thường Dịch hay không.

Giống như phần lớn mọi người, trong lòng Sở Hoan nghĩ tới đầu tiên chính là Thiên Môn Đạo, tuy rằng hiện giờ hắn không biết quá nhiều về Thiên Môn Đạo, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, đám thích khách tối nay bao gồm cả người đàn ông da đen công phu quả thật không yếu, đặc biệt người đàn ông da đen công phu rất lợi hại, nếu Thiên Môn Đạo có được nhiều cao thủ như vậy quả thật không thể khinh thường.

Khoanh chân ngồi trên dường vận khí dựa theo pháp môn ‘Long Tượng Kinh’.

Tuy rằng sau khi vào kinh thành, chuyện tình liên tiếp phân tán rất nhiều tinh lực của Sở Hoan, nhưng chỉ cần có thời gian Sở Hoan chưa bao giờ gián đoạn tu luyện ‘Long Tượng Kinh’.

‘Long Tượng Kinh’ có tám đạo, hiện giờ Sở Hoan gần đột phá chiếu luân đạo thứ nhất, đạo thứ hai phù trần đạo thủy chung không thể đột phá, nhưng hắn cũng hiểu được La Đa lưu lại bộ công phu này không phải công phu bình thường, nếu mình có thể thoải mái đột phá, trái lại hơi cổ quái. Tuy rằng chưa từng đột phá phù trần đạo, nhưng từ sau khi đột phá chiếu luận đạo, tiến hành tu luyện theo khẩu quyết đạo thứ hai là phù trần đạo, Sở Hoan liền cảm thấy mỗi lần tu luyện nhưu đưa thân vào đám mây, so sánh với cảm giác thống khổ khi tu luyện chiếu luân đạo, cảm giác của phù trần đạo thoải mái hơn.

Lúc tu luyện toàn thân thaoir mái, có một cảm giác bay bổng giống như hút thuốc phiện, nhưng sau khi tu luyện xong Sở Hoan liền cảm thấy cốt cách xương khớp trong cơ thể mình có một loại cảm giác đau đớn nhức mỏi, dường như lúc tu luyện xương cốt của mình nhận lấy tổn thương nào đó.

Lúc mới bắt đầu loại cảm giác này cũng không quá rõ ràng, nhưng theo số lần tu luyện tăng nhiều loại cảm giác này chậm rãi rõ ràng lên, lúc mới đầu tu luyện cảm giác xương cốt đau nhức chẳng qua liên tục vài phút mà thôi, nhưng hiện giờ đã có thể liên tục hơn 10 phút, chẳng qua sau đó loại cảm giác đau nhức này sẽ từ từ biến mất, hết thảy bình thường không có gì khác biệt.

Nếu không phải bởi vì tu luyện qua chiếu luận đạo, hiểu được tâm pháp tu luyện này quả thật phải chịu đau đớn thân thể, hơn nữa chiếu luân đạo quả thật đã mang đến thay đổi cho thân thể Sở Hoan, nếu không chưa chắc Sở Hoan có thể kiên trì tiếp tục tu luyện.

La Đa truyền miệng tâm pháp Long Tượng Kinh, căn bản không chỉ điểm quá nhiều, Sở Hoan dựa theo khẩu quyết chiếu lâm đạo lần từng tảng đá qua sông, hắn không biết La Đa có phương pháp giảm bớt đau đớn khi tu luyện hay không, nhưng trước khi được La Đa chỉ điểm, hết thảy cũng chỉ có thể dựa theo khẩu quyết tâm pháp, Sở Hoan không biết nếu vẫn tiếp tục tu luyện môn công phu này sẽ mang đến thay đổi thế nào cho hắn, tiếp tục tu luyện sẽ chịu đựng thống khổ thế nào.

Tu luyện chiếu luân đạo khiến hắn hít thở không thông, mà phù trần đạo lại khiến xương cốt trong cơ thể hắn xuất hiện đau đớn, đây chỉ là hai đạo đầu tiên của Long Tượng Kinh, sau đó còn có tịnh thổ, bảo tượng, đại nghiêm, thanh danh, kim quang, thiên thần sáu đạo, nếu chiếu theo lẽ thường mà nói, có thể là tu luyện ngày càng gian nan, chỉ sợ thống khổ tu luyện mình thừa nhận sau này ngày càng kịch liệt, nhưng uy lực tu luyện ra sẽ ngày càng cường hãn.

Long Tượng Kinh không phải cường thân kiện thể bình thường, cũng không phải thông qua khổ luyện đạt tới cực hạn của thân thể, mà thông qua khí tức tiến hành cải tạo thân thể, chậm rãi cải tạo cường hóa thân thế.

Thể thuật tàn khốc có thể khiến thân thể con người đột phá cực hạn đạt tới một uy lực khủng bố, mà tu luyện khí cũng có thể khiến thân thể người ta siêu việt cực hạn, có được năng lực người bình thường không thể tưởng tượng.

Sáng sớm hôm nay Sở Hoan còn chưa rời phủ tới nha môn, lại có thái giám từ trong cung tới gọi hắn nhanh chóng vào cung, truyền hắn vào cung không phải Hoàng đế bệ hạ cũng không phải Tề Vương, mà là tiểu Công chúa.

Chẳng biết tại sao tiểu Công chúa phái người đến truyền, Sở Hoan lập tức có một loại cảm giác bất an, cảm thấy sẽ có chuyện phiền phức.

Trực giác của hắn quả thật rất linh mẫn, sau khi theo cung nữ đi vào Tĩnh Hoa Cung, chưa nhìn thấy tiểu Công chúa, xa xa chợt nghe được tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền tới, theo cung nữ tới một cánh cửa, thấy mười cung nữ bên ngoài đều quỳ gối câm như hến, tiếng đồ đạc va đập trong phòng không ngừng lọt vào tai, liên tục có đồ từ bên trong bay ra ngoài cửa vỡ năm vỡ bảy.

Sở Hoan không kìm nổi nhìn qua cung nữ bên người thấp giọng hỏi:

- Rốt cuộc làm sao thế này?

- Công Phó, nô tì… nô tì không biết!

Cung nữ kia né tránh ánh mắt Sở Hoan, hiển nhiên biết nguyên do lại không dám nói.

Sở Hoan nhíu mày, đợi một hồi rốt cuộc yên tĩnh, lúc này Sở Hoan mới nhẹ nhàng nhích tới gần, ló đầu ra còn chưa thấy rõ ràng tình huống bên trong, đối diện là một bình sứ ném tới, Sở Hoan vội vàng lui ra sau, bình sứ kia rơi ra ngoài lại vỡ tan, khoảng đất trước cửa đã là đống lộn xộn vô cùng thê thảm, cũng không biết bao nhiêu thứ bị tiểu Công chúa quăng.

Sở Hoan ho khan hai tiếng, lập tức ra hiệu cung nữ bên ngoài, cung nữ kia cũng lanh lợi, hiểu được cẩn thận nói:

- Công chúa, Công Phó đại nhân tới rồi… !

Thanh âm nàng chưa dứt, trong phòng liền truyền đến thanh âm sắc nhọn của tiểu Công chúa:

- Tiến vào, để hắn cút tới đây cho bổn Công chúa!

Giọng điều này rất không tốt, Sở Hoan lập tức biết chuyện không ổn, biết mình lưu lại chỉ sợ sẽ không có chuyện gì tốt lành, hắn thấp giọng nói với cung nữ:

- Ngươi chờ một lát rồi nói với Công chúa một tiếng, nói rằng bản Công Phó có quốc sự trong người sau này… sau này sẽ tới… !

Giờ phút này tiểu nha đầu không hiểu thị phi đang giận dữ, Sở Hoan quả thật không muốn đụng vào.

Hắn cũng không nói nhiều xoay bước nhanh chóng rời đi, lúc này thằng ngốc mới lưu lại.

- Hắn ở đâu?

Thanh âm tiểu Công chúa rõ ràng cho thấy đang nổi trận lôi đình:

- Mau để hắn cút tới đây cho bản Công chúa, bản Công chúa đếm ba tiếng, nếu như Sở Hoan còn chưa tiến vào, ta chém đầu ngươi!

Sở Hoan căn bản không để ý tới thanh âm tiểu Công chúa càng hung hăng, hắn nhanh chóng vượt qua một hành lang, vài người từ đối diện đi tới, người đi trước tay áo bồng bềnh nhưu áng mây, khuôn mặt mềm mại đoan trang diễm lệ, chân mày cau lại bộ dáng lo lắng, đôi mắt bích mông lung như sương, nhìn thấy Sở Hoan tới đối diện, khuôn mặt xinh đẹp ngẩn ra, dừng bước lại, giọng dịu dàng mang theo vài phần lo lắng:

- Sở Công Phó, ngài cũng ở nơi này sao? Hiện giờ Công chúa thế nào?

Người tới không phải ai khác đúng là Lưu Ly phu nhân.

Sở Hoan không thể tưởng được Lưu Ly phu nhân cũng vội vàng đến, hắn lắc đầu nói:

- Xem ra tình hình không được tốt lắm!

Lưu Ly phu nhân lại hỏi:

- Công Phó đại nhân đã gặp Công chúa? Ngài… ngai đang muốn rời cung?

Sở Hoan đương nhiên chuẩn bị rời cung, nhưng lúc này ma xui quỷ khiến lắc đầu nói:

- Không phải, ta đang nghĩ ngợi có nên đi tìm Tề Vương điện hạ tới đây khuyên một chút… Tính tình Công chúa không tốt, một mình ta vào chưa chắc có thể khuyên bảo.

Lưu Ly phu nhân nhẹ nhàng thi lễ nói:

- Lưu Ly đi trước xem một chút!

Nàng vội vã đi qua bên người Sở Hoan, làn gió thơm xong vào mũi thấm ruột gan.

Vài cung nữ ở bên cạnh Sở Hoan thấy bóng người xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân, hơi trầm ngâm nghĩ rằng nếu Lưu Ly phu nhân đã đến, có thể sẽ khiến tiểu Công chúa tỉnh táo lại, lúc này mới một lần nữa theo trở về.

Lưu Ly phu nhân tới trước cửa phòng, lúc này đã an tĩnh trở lại, cũng không biết là đồ vật bên trong bị đập hoàn toàn không còn gì để đập hay là bởi vì tiểu Công cháu đã mệt mỏi bên trong tạm thời bảo trì im lặng.

Lưu Ly phu nhân mặt tràn đầy vẻ lo lắng, đi tới trước cửa nhìn vào bên trong, đã thấy tiểu Công chúa lúc này đang ngồi trên mặt đất lộn xộn, cánh tay ôm đầu gối quả thật là ai thấy cũng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK