Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ly vốn thông minh hơn người, vừa nghe vậy đã thất thanh hỏi:

- Chẳng lẽ nước Tần có ý với ngươi?

Tân Quy Nguyên cười hắc hắc:

- Lưu Ly, ta rất hài lòng với trí tuệ của ngươi, Thiên Võng cần có người như ngươi mới được. Ngươi sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ thân ngươi.

Nàng khổ sở lắc đầu:

- Tất cả những lời ngươi nói đều không thể tưởng tượng được, Lưu Ly rất khó để tin tất cả đều là thật. Khi phụ thân còn tại thế chưa bao giờ tiết lộ với ta chút mảy may, ông ấy là người thân nhất của ta, sao phải gạt ta?

- Vì những việc chúng ta làm càng ít người biết càng tốt. Cho dù là hôm nay, có rất nhiều người có vô số quan hệ với Thiên Võng nhưng vẫn không biết mình là người của Thiên Võng. Giống như ngươi, từ rất nhiều năm trước đã được liệt vào Thiên Võng, nhưng thân phận của ngươi vẫn luôn được bảo vệ, cho dù là chính ngươi cũng không biết thân phận thực sự của mình.

Tân Quy Nguyên chắp tay sau lưng khi định thần nhàn đáp lại.

Sở Hoan cực kỳ kinh ngạc, vạn lần hắn cũng không thể ngờ một nhan sắc khuynh quốc như Lưu Ly lại cũng là người của Thiên Võng, từ lâu đã bị Thiên Võng sử dụng như một quân cờ.

Hình như cảm thấy nàng còn chưa tin, Tân Quy Nguyên vươn tay ra, như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện thêm một chiếc khuyên tai, chế tác rất bình thường. Chiếc khuyên tai này xem ra cũng không phải thứ đắt giá, nhưng vừa nhìn thấy, hai mắt Lưu Ly lại choáng váng.

- Chiếc khuyên tai này, đương nhiên ngươi biết rõ lai lịch.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Đây là tín vật đính ước mà phụ thân ngươi tặng cho mẫu thân của ngươi. Cho dù lão giấu chuyện gì với ngươi đi nữa, nhưng chuyện này, tuyệt đối sẽ không giấu ngươi.

Thân thể mềm mại của Lưu Ly khẽ run rẩy, liền sau đó, nàng vươn ra một bàn tay trắng nõn như ngọc, trong lòng bàn tay cũng có một chiếc khuyên tai giống như của Tân Quy Nguyên.

Sở Hoan ngạc nhiên. Lúc nãy, khi Lưu Ly hôn mê, hắn gần như đã kiểm tra khắp thân thể nàng, không ngờ được nàng vẫn còn chiếc khuyên tai này, nhưng cũng có thể thấy được, đối với nàng, chiếc khuyên tai này vô cùng quan trọng, nếu không nàng sẽ không luôn mang nó bên mình.

- Thứ này, trước khi đi, phụ thân đã trao cho ta.

Nàng nhìn lão:

- Cùng là một đôi khuyên tai, chính là tín vật đính ước với mẫu thân. Phụ thân vẫn thường xuyên lấy ra nhìn vật nhớ người...Trước khi đi, ông chỉ để lại một chiếc, ta rất thắc mắc, khuyên tai luôn có một đôi, vì sao lại chỉ để lại cho ta một chiếc. Phụ thân nói, một ngày nào đó, sẽ có người đưa chiếc còn lại cho ta, chuyện này ta vốn vẫn không giải thích được. Thì ra...

Nàng nhắm nghiền hai mắt, hẳn là đã tin lời lão.

Sở Hoan cũng hơi nhíu mày hỏi:

- Thiên Võng là để tìm Phật ngọc, vì sao các ngươi muốn để cho phu nhân tới Kinh thành hướng ứng lệnh triệu tập?

- Đương nhiên ngươi cũng thấy được mỹ mạo của Lưu Ly, khắp thiên hạ chỉ sợ không tìm được nữ nhân đẹp hơn nàng. Chỉ cần nàng vào Kinh hưởng ứng, cho dù y thuật không qua cửa, chúng ta cũng tin chắc Doanh Tường cũng sẽ giữ nàng lại...

Lão dừng lại, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của nàng:

- Khắp thiên hạ này, hẳn không ai có thể ngăn cản được dung nhan tuyệt sắc như vậy.

Sở Hoan cười lạnh:

- Nói vậy tức là các ngươi đã sớm quyết định tương lai của phu nhân?

Liếc nàng, hắn nói tiếp:

- Phu nhân cũng không phải con rối, các ngươi có tư cách gì quyết định vận mệnh của nàng?

- Trên thế gian này, người thực sự có thể quyết định vận mệnh của mình chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tân Quy Nguyên cười lành lạnh:

- Kể cả ngươi, ngươi có thực sự quyết định được vận mệnh của mình?

Lão chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói tiếp:

- Ít nhất là hiện tại ngươi không có cách nào nắm giữ được vận mệnh của mình. Ngay cả sơn động này cũng không ra được, làm sao ngươi nắm giữ được vận mệnh của mình?

Sở Hoan há to miệng, nhưng nghẹn lại không trả lời được.

Không phải hắn không thừa nhận, trên thế giới này, phần lớn là không thể khống chế vận mệnh của mình.

- Các ngươi để cho ta ứng chinh là vì muốn ta tiếp cận Điện hạ.

Lưu Ly cực kỳ thông minh, đã hiểu ra vài phần:

- Nhưng đến tột cùng mục đích của các ngươi là gì? Mục tiêu của Thiên Võng là đoạt lại Phật ngọc, nhưng hình như Thái tử Điện hạ không có liên quan tới Phật ngọc.

- Trước kia ta đã nói. Chúng ta đã xác định được vị trí của hai khối Phật ngọc, cùng với khối trong tay ta, có ba khối đã xác định được rõ ràng. Ngoài ra, còn ba khối nữa chưa xác định được vị trí, nhưng có hai trong số đó chúng ta lại có phương hướng nghi ngờ.

- Phương hướng nghi ngờ? Ở đâu?

- Ít nhất có một khối Phật ngọc sẽ ở trong Hoàng Cung. Còn hai khối kia, tuy không biết ở đâu, nhưng chắc chắn một khối trong tay Phong Hàn Tiếu.

- Phong Hàn Tiếu?

Lưu Ly ngạc nhiên:

- Không phải lão đã chết từ mấy năm trước rồi sao?

Tân Quy Nguyên gật đầu:

- Chết ở Thường Thiên Cốc!

Sở Hoan nheo mắt, chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt của lão hỏi lại:

- Chẳng lẽ cái chết của Phong Tướng quân có quan hệ với các ngươi?

Lão cười lạnh:

- Lão là kẻ thù lớn nhất của nước Tây Xương, nếu có cơ hội, đương nhiên chúng ta sẽ không bỏ qua cho lão. Chỉ là, lão đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người, cho dù chúng ta muốn giết lão nhưng đã bị người khác ra tay trước.

- Hả?

Như nghĩ ra điều gì, Sở Hoan hỏi lại:

- Ai cũng nói Phong tướng quân cùng Thập Tam Thái bảo chết ở Thường Thiên Cốc ngoài Nhạn Môn Quan, cho tới nay vẫn chưa tra ra được hung thủ. Có người nói là người Tây Lương mai phục, cũng có người nói có huyền cơ khác, vậy ngươi đã biết thực sự họ chết trong tay ai sao?

- Hình như ngươi rất có hứng thú với chuyện của Phong Hàn Tiếu? Có điều, đáp án của ta sẽ khiến ngươi thất vọng, vì cho dù là Thiên Võng cũng không biết Phong Hàn Tiếu chết trong tay ai... Thậm chí, chúng ta cũng đã điều tra về việc này nhưng không có bất cứ kết quả gì!

Lão lành lạnh cười:

- Có điều, có thể khẳng định, cái chết của Phong Hàn Tiếu chắc chắn đã có âm mưu từ trước.

- Tại sao?

- Phong Hàn Tiếu xuất quan vốn đã là chuyện rất ly kỳ. Lão là chủ soái quân Tây Bắc, trong tay mười vạn hùng binh, cái gọi là quân tử gặp nguy dưới chân tường, tuy Phong Hàn Tiếu chẳng phải quân tử gì nhưng lão vô cùng coi trọng sự an toàn của mình. Ta cũng không gạt các ngươi, Thiên Võng tìm Phật ngọc, đương nhiên Phong Hàn Tiếu là mục tiêu thứ nhất, chúng ta đã từng muốn ám sát lão rồi tìm Phật ngọc từ trong người lão, nhưng võ công người này quá cao minh, hơn nữa bên cạnh còn có Thập Tam Thái Bảo ngày đêm theo hộ tống, muốn giết lão thực sự quá khó khăn.

Trầm ngâm một lát, hình như chính lão cũng không hiểu:

- Một lần, lão dẫn theo Thập Tam Thái Bảo đột nhiên xuất quan, tất cả mọi người đều bất ngờ. Ngoài Nhạn Môn Quan vẫn luôn có gian tế Tây Lương hoạt động, mà người Tây Lương vẫn xem Phong Hàn Tiếu là kẻ địch lớn nhất. Khi đó, thậm chí người Tây Lương còn ra giá năm vạn lượng hoàng kim muốn có được thủ cấp của Phong Hàn Tiếu. Đương nhiên lão hiểu rất rõ việc này. Đến nay ta vẫn không hiểu, vì sao lão lại chỉ dẫn Thập Tam Thái Bảo ra Nhạn Môn Quan, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Lưu Ly buồn bã đáp:

- Theo như ta được biết, sau này điều tra, việc Phong Hàn Tiếu xuất quan rất nhiều tướng lãnh cao cấp trong quân Tây Bắc cũng không biết. Rất có thể lo sợ có kẻ nảy lòng tham nên không thông báo với bất kỳ ai. Hơn nữa, từ di thể của bọn họ có thể thấy lúc đó bọn họ đang cải trang xuất quan chứ cũng không ra với thân phận thật.

- Nhưng bọn chúng đã bị tập kích ở Thường Thiên Cốc, chứng minh hành tung của chúng vẫn bị người biết. Chẳng những đối phương biết rõ hành tung của Phong Hàn Tiếu, hơn nữa còn đã kín đáo bố trí xong xuôi. Công bằng mà nói, Phong Hàn Tiếu là nhân vật lợi hại, Thập Tam Thái Bảo dưới tay lão tuy chưa hẳn đều là cao thủ nhưng phối hợp với nhau cực kỳ lợi hại. Năm đó, Thập Tam Thái Bảo đuổi giết hơn một ngàn binh lính Tây Lương tới gần sa mạc, nghe vậy đủ hiểu sự lợi hại của chúng. Muốn giết một đám người như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Sở Hoan nhìn Tân Quy Nguyên:

- Ngươi nói rằng sau đó các ngươi đã điều tra nhưng chưa thu được gì đúng không?

- Khi chúng ta nhận được tin tức tới Thường Thiên Cốc, thi thể của bọn họ đã bị quân Tây Bắc bí mật mang về. Vì không muốn ảnh hưởng đến quân tâm nên ban đầu bọn họ vẫn giấu diếm, chỉ nói là thi thể của bọn họ được Thần Y Vệ bí mật mang đi. Chúng ta đã kiểm tra chiến trường ở Thường Thiên Cốc, chỉ có điều, Thần Y Vệ và quân Tây Bắc cũng đã sớm quần nát chỗ đó, chúng ta cũng không có được thu hoạch lớn gì... Từ đó, tuy chúng ta cũng đã từng điều tra nhưng quả thực sự thực đã được che giấu quá khéo léo, cho đến giờ, nước Tần vẫn chưa thể có được câu trả lời, thậm chí rất nhiều người cũng không biết Phong Hàn Tiếu chết ở Thường Thiên Cốc.

Lưu Ly cau mày:

- Nếu đã vậy thì cho dù Phong Hàn Tiếu có thực sự mang ngọc trong người cũng không cần tìm nữa. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Tân Quy Nguyên nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Vì năm đó chúng ta đã bao bọc ngươi, lại thêm ngươi đã biết rõ về kế hoạch Thiên Võng. Ngươi phải tham dự, đại sự tìm Phật ngọc nhất định cũng phải do ngươi gánh vác.

Lưu Ly nắm chặt áo choàng, dường như nàng hơi lạnh, thân hình mềm mại hơi run rẩy, nhẹ giọng hỏi:

- Ta không rõ ý ngươi.

- Thiên Võng vẫn muốn phát triển mạng lưới trong Hoàng cung, nhưng quá khó khăn, quá hung hiểm.

Tân Quy Nguyên thở dài:

- Doanh Nguyên vẫn luôn là một kẻ cẩn thận, trong Hoàng thành cũng trải Thần Y Vệ khắp nơi, nếu Thiên Võng tùy tiện vào Hoàng thành sẽ khó mà qua mắt được Thần Y Vệ. Khi đó, Thiên Võng càng khó thực hiện kế hoạch hơn. Chúng ta vừa mới thương lượng, ta muốn tìm một lý do thích hợp để cho Thiên Võng được tiếp cận với hoàng tộc nước Tần, mới có thể thi hành kế hoạch tiếp theo.

- Cho nên các ngươi muốn lợi dụng phu nhân?

Sở Hoan thản nhiên hỏi.

- Ngay từ đầu, kế hoạch đã là để cho cha con các ngươi vào Kinh. Phụ thân ngươi y thuật cao siêu, lại thêm dung mạo của ngươi, rất dễ dàng tiếp cận với Doanh Tường. Chỉ cần các ngươi có thể vào phủ Thái tử, phụ thân ngươi sẽ biết phải làm thế nào sau đó. Nhưng người tính không bằng trời tính, đột nhiên phụ thân ngươi có bệnh, không thể gượng được đến Kinh thành, nhưng kế hoạch của chúng ta không thể thay đổi. Ngay từ đầu phụ thân của ngươi cũng không đồng ý để cho ngươi một mình tiến vào, lão chỉ sợ ngươi không gánh được trách nhiệm lớn như thế...

Lão nhìn thẳng vào đôi mắt mê hồn của nàng, chậm rãi nói:

- Nhưng ta tin, ngươi hoàn toàn có thể gánh vác gánh nặng này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK