Mục lục
[Dịch] Quốc Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Sở Hoan trở lại tân phòng, nhìn thấy Ỷ La đang ngồi dưới cô đèn, hai tay chống cằm, chăm chú nhìn cô đèn như đang suy nghĩ điều gì rất tập trung. Cảnh tượng đó thoáng chút tịch liệu.

Trong lòng Sở Hoan lập tức sinh ra một tia ân hận. Mặc dù là tiệc tân hôn của mình, nhưng tâm tư của mình tựa hồ như cũng không hoàn toàn đặt ở trên người Ỷ La. Ỷ La dường như không nhận thấy Sở Hoan tiến vào, trong manh áo mỏng, vẫn xuất thần nhìn ánh đèn đang nhảy nhót kia. Sở Hoan lấy một cái áo choàng, đến bên người nàng, phủ lên lưng nàng từ phía sau lưng. Ỷ La lúc này mới hồi phục tinh thần, quay đầu lại, thấy Sở Hoan đang nhìn mình, tự nhiên cười nói, hỏi:

- Mọi việc đều xong hết rồi chứ?

Sở Hoan không nói với nàng, nàng cũng không hỏi nhiều. Đối với nàng, việc gì Sở Hoan làm cũng đều có đạo lý. Nếu Sở Hoan nguyện ý nói cho nàng biết, nàng không hỏi, Sở Hoan cũng sẽ nói. Nhưng có một số việc Sở Hoan không tiện nói, nếu nàng hỏi, ngược lại khiến Sở Hoan khó xử.

Sở Hoan cười gật gật đầu, ôn nhu hỏi:

- Sao đến giờ vẫn chưa ngủ?

Ỷ La đứng dậy đến, đến trước mặt Sở Hoan, nàng cúi đầu, cũng không thấp hơn Sở Hoan nhiều lắm. Một nữ tử sở hữu thân hình nóng bỏng bốc lửa, lúc này lại dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Thiếp... thiếp đang đợi chàng!

Trong lúc nói chuyện, trên mặt hơi hơi phiếm hồng.

Sở Hoan trong lòng run lên, nhìn giai nhân dưới cô đèn, kiều diễm không gì tả xiết, không kìm lòng nổi đưa tay ra ôm Ỷ La vào ngực.

Hắn ôm vòng eo của Ỷ La. Ỷ La trái tim rung động, nhưng cũng giơ tay ôm eo Sở Hoan eo, đem thân thể của chính mình ép sát lại gần, dường như sợ hãi Sở Hoan trong lúc đó sẽ biến mất. Nàng ép sát cơ thể vào cơ thể Sở Hoan, tựa như muốn hòa tan vào hắn thành một thể.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Sở Hoan ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Ỷ La, lại cảm giác thân hình mềm mại của Ỷ La cùng bộ ngực no đủ dán vào ngực mình. Lúc này ngọn đèn dầu hơi ám, không khí u tĩnh, Sở Hoan cũng cảm thấy trong lòng rung động, nhìn đôi mắt long lanh như đang mê đi của Ỷ La, nhìn đôi môi đỏ mọng ấm áp, mềm mại, Sở Hoan đúng là không kìm lòng nổi ghé sát vào, hôn lên đôi môi hồng nhuận kia của Ỷ La.

Ỷ La nhiệt tình đáp lại. Tuy rằng hôn môi là kỹ xảo rất mới lạ, nhưng nàng vẫn say đắm đem hết khả năng phối hợp với Sở Hoan. Được nam nhân của mình ôm vào trong ngực, Ỷ La lúc này cũng quên hết mọi thứ, chỉ cảm thấy giờ khắc này cực kỳ hạnh phúc, thân thể của nàng dính sát vào người Sở Hoan, xiêm y khoác lên người rơi xuống, thân hình gợi cảm cũng nóng rực lên, khi được Sở Hoan hôn môi, toàn thân nàng khẽ run.

Nàng không muốn tiếp tục khống chế tình cảm của mình. Trên thảo nguyên, tất cả nữ tử đều giống nhau, khi yêu một nam nhân, sẽ hiến dâng tất cả cho tình lang của mình một cách nồng nhiệt nhất đắm say nhất.

Ỷ La vòng hai tay qua cổ Sở Hoan, nồng nhiệt đáp lại.

Sở Hoan nhất thời động tình, chỉ định hôn môi Ỷ La để an ủi nàng, không ngờ Ỷ La phản ứng nhiệt tình đến thế, khiến hắn có chút không tưởng được. Hắn cảm nhận cặp lưỡi thơm tho ẩm ướt của Ỷ La, lại cảm nhận bộ ngực lớn của Ỷ La đang ép lên ngực mình, nơi đó dường như rất mềm mại, co giãn kinh người. Trong lúc bất tri bất giác, hai người đều giống như đã hoàn toàn mất lý trí, lạc vào cảm xúc đê mê đắm đuối triền miên.

Sở Hoan là nam tử mạnh mẽ, có Ỷ La dáng người khêu gợi trong ngực, máu của hắn đã nhanh chóng bốc cháy, vừa hôn mãnh liệt, một bàn tay Sở Hoan đã từ trên eo Ỷ La trượt xuống, đặt trên mông Ỷ La.

Ỷ La chẳng những có bộ ngực dị thường đầy đặn, hơn nữa mông của nàng cũng cực kỳ đầy đặn, rất tròn, to lớn no đủ giống như quả đào chín mọng.

Nàng mặc quần lót bằng sợi tơ, mềm mại mỏng manh, bao vây lấy cặp mông cong vểnh kia của nàng, đem toàn bộ đường cong nổi bật lên lồ lộ.

Nàng đã động tình, máu nhanh chóng lưu động, mặt đẹp đã ửng đỏ, đưa tay tháo cây trâm cài tóc trên đầu mình xuống, thuận tay ném sang một bên, một mái tóc đen nhánh tựa như thác nước chảy xuống thân hình.

- Ỷ La... !

Sở Hoan bỗng nhiên nhớ bên vách phòng còn Cổ Tát Đại phi, vội vàng bứt ra, hơi thở dồn dập:

- Ỷ La… chúng ta... chờ một chút... !

Ỷ La lại ôm cổ của hắn, không cho hắn rời khỏi, rung giọng nói:

- Thiếp đợi không được... Không được đi... !

Nàng vươn người ép môi vào môi Sở Hoan.

Sở Hoan không né tránh, lại kịch liệt hôn nồng nhiệt một hồi, từ cặp môi của Ỷ La trượt xuống cằm, xuống ngấn cổ thon dài, một bàn tay bắt đầu vuốt ve cặp mông đầy đặn của Ỷ La.

Ỷ La vừa hôn vừa ôm Sở Hoan chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng đã tới bên giường, dùng sức lôi kéo Sở Hoan cùng ngã xuống phía sau, nằm xuống giường. Thân hình Sở Hoan lúc này đã nằm đè lên cơ thể nóng bỏng của nàng.

Cơ thể của nàng thật sự rất mềm. Sở Hoan giống như đang ở trong mây mù, hôn lên vành tai Ỷ La, một bàn tay đã không kìm lòng nổi thăm dò vào trong vạt áo, không chút do dự xoa nắn cặp núi đôi đồ sộ của nàng.

Tay hắn chạm vào một chỗ cực kỳ mịn màng. Đôi nhũ phong này quả nhiên là đầy đặn kinh người, hình dạng lại cực kỳ xinh đẹp, tựa như hai túi nước treo vào ngực. Khi Sở Hoan nhẹ nhàng vuốt ve, cặp nhũ biến ảo thành các loại hình dạng khác nhau, trắng mịn, co giãn, còn hơn cả một túi nước. Đặc biệt, đỉnh núi giống như viên ru bi đỏ, Sở Hoan dùng tay kẹp chặt, vân vê, Ỷ La lập tức phát ra tiếng rên khẽ, thân hình vặn vẹo, ưỡn ngực lên, dường như muốn phối hợp với Sở Hoan. Thân hình nàng nóng bỏng như lửa, Sở Hoan cảm thụ được làn da mềm mại của nàng, cả người cũng đã giống như bị liệt hỏa thiêu đốt.

Ỷ La nằm ở dưới thân Sở Hoan, đôi mắt tựa mở tựa khép, mái tóc đen thui xõa trên mặt áo ngủ bằng gấm, thân hình hơi hơi run rẩy, hai tay bấu chặt vào lưng Sở Hoan. Sở Hoan dùng miệng kéo vạt áo của Ỷ La, bàn tay ôm chặt lấy bộ ngực sữa của Ỷ La. Một đôi nhũ to đồ sộ, như hai cái bánh bao khổng lồ, bật ra khỏi ngực áo, lắc lư đong đưa giống như sóng nước.

- Hôn thiếp đi.

Ỷ La nhắm mắt lại, trên mặt đã toát ra từng giọt mồ hôi thơm:

- Hôn chỗ này... !

Nàng dùng tay ôm một bầu ngực, tay kia vít đầu Sở Hoan hạ thấp xuống, ưỡn người lên nhét cả bầu ngực đồ sộ vào miệng Sở Hoan.

Hương say lòng người, dưới ngọn đèn dầu, một đôi vợ chồng mới cưới tựa hồ như hai ngọn lửa bập vào nhau, tạo thành một ngọn lửa to ngùn ngụt cháy.

Con gái thảo nguyên không giống với con gái Trung Nguyên. Trung Nguyên bị ràng buộc bởi nhiều lễ giáo quy củ, nữ tử lấy kiêu ngạo làm nhan sắc, cho dù là ở trong khuê phòng, cũng luôn bị động.

Mà con gái thảo nguyên bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh sống khác nhau, sự trói buộc so với nữ tử Trung Nguyên thoải mái hơn nhiều, tuy rằng còn lâu mới có thể đạt được vị trí ngang hàng với nam nhân, nhưng địa vị nữ tử Tây Lương cao hơn nhiều so với nữ tử Trung Nguyên.

Đối với các cô gái thảo nguyên, khi thích một người, thì sẽ dũng cảm nói ra. Một khi trở thành thân thuộc, thì muốn dâng hiến hết thảy cho người yêu của mình. Mà giao hoan nam nữ là một trong những phương thức để các cô gái thảo nguyên đáp lại tình lang của mình. Với các nữ tử thảo nguyên, cùng hòa hợp môt thể với tình lang hoàn toàn không phải đắn đo lo sợ lễ tiết. Các cô lấy sự thỏa mãn của đối phương làm chính, đồng thời cùng sẽ tận lực làm cho đối phương thỏa mãn nhu cầu của mình, cũng không vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng.

Thậm chí có rất nhiều cô nương Tây Lương khi hoan hợp, còn chủ động hơn so với nhiều nam tử.

Ỷ La mặc dù là tấm thân trinh nữ, nhưng sau khi tình cảm mãnh liệt bốc cháy, cũng không có chút nào ngượng ngùng, mà dường như còn muốn cho ngọn lửa này càng cháy to hơn. Khi Sở Hoan hôn nụ hoa đỏ bừng trước ngực nàng, Ỷ La cũng đã hết sức chủ động cởi đai lưng Sở Hoan. Chỉ có điều tay chân luống cuống, nhất thời lại không cởi được. Nàng thở dốc dồn dập, rõ ràng không cởi vạt áo Sở Hoan mà lại cởi áo của chính, sau đó, mê mẩn ném áo ngực của mình sang một bên, mặc kệ bộ ngực đồ sộ giống nhưng sóng nước nhộn nhạo ngay trước mặt Sở Hoan.

Sở Hoan tuy rằng cũng bị ngọn lửa tình thiêu đốt toàn thân, ngẩng đầu nhìn Ỷ La đã mở toang áo ngực, nhìn cặp nhũ hoa nhộn nhạo mê người, nhưng vẫn nhớ đến Cổ Tát Đại phi chỉ cách một tấm vách. Hiện giờ hắn và Ỷ La đã là vợ chồng, vợ chồng phong nguyệt là điều đương nhiên, chỉ có điều hắn vẫn lo lắng động tĩnh bên này sẽ khiến Cổ Tát Đại phi nghe thấy, chung quy cũng có chút xấu hổ.

Ỷ La hơi mở mắt, ánh mắt mông lung, thanh âm giống như mê sảng:

- Chàng… chàng làm sao vậy?

Sở Hoan nhìn thấy bộ dạng say lòng người của giai nhân, cuối cùng cũng chậc lưỡi mặc kệ mọi chuyện, tự mình tháo đai lưng, trút mấy lớp quần áo xuống. Ỷ La nhìn thân hình không hẳn là khôi ngô nhưng hết sức rắn rỏi của Sở Hoan. Đây là lần đầu tiên nàng ngắm cơ thể của một nam nhân, đúng là trên mặt vẫn còn có chút phiếm hồng, bất giác khép hai chân lại. Sở Hoan đã lên giường, buông màn trướng xuống, lúc này mới cởi hết áo ngoài của Ỷ La, chỉ để lại một manh quần lót mỏng. Khi Sở Hoan tới trên giường, Ỷ La cũng đã thấy rõ ràng, trên cơ thể Sở Hoan thậm chí có rất nhiều vết thương. Tất nhiên nàng biết, vết thương này hoặc là vết sẹo đao kiếm, hoặc vết sẹo tên, đúng là có hơn mười chỗ.

Nhưng những vết sẹo đó không ảnh hưởng tới vẻ đẹp khỏe khoắn của Sở Hoan. Đối với nam nhân mà nói, vết sẹo còn tượng trưng cho một loại vinh quang.

Sở Hoan nhìn dáng người nóng bỏng của Ỷ La, da tựa như sa tanh, dị thường bóng loáng, so với nữ tử bình thường còn co giãn hơn nhiều. Ỷ La cũng không có thái độ ngượng ngùng, nếu là nữ tử Trung Nguyên, lúc này không thiếu được sẽ bẽn lẽn lấy tay che bộ ngực của mình. Nhưng Ỷ La ngược lại, tự nhiên hào phòng phơi bày hai bầu ngực đồ sộ cao ngất ở ngay trước mắt Sở Hoan.

Nàng có thể thấy được vẻ yêu thích trong mắt Sở Hoan đối với bộ ngực của mình. Ỷ La tuyệt đối tự tin, ở trong bộ lạc, gần như mỗi một nam nhân lúc nhìn thấy mình, đều dùng một loại ánh mắt khác thường đảo qua bộ ngực của nàng. Nàng đương nhiên biết trong lòng những nam nhân kia đang suy nghĩ gì, cũng biết thân thể của mình là một tài sản rất lớn. Nàng thậm chí biết rất nhiều nam nhân ở sau lưng nghị luận về bộ ngực của mình như thế nào, biết trong lời nói của bọn họ vừa có sự thán phục vừa tràn đầy dục vọng. Ỷ La biết đây không phải là chuyện xấu, có được thân hình khiến nam nhân tán thưởng và mê luyến, vốn là chuyện đáng tự hào.

Nhưng Ỷ La biết chắc rằng, thân thể của mình chỉ hiến cho tình lang mình yêu nhất, vì tình lang của mình, nàng sẽ dâng lên thân thể của mình, cho tình lang sự cảm thụ ngọt ngào nhất.

Ỷ La không tránh ánh mắt Sở Hoan, ngẩng đầu, cầm một bàn tay của Sở Hoan đặt lên trên ngực mình, giọng vẫn còn có chút run rẩy:

- Chàng… chàng thích chỗ này sao?

Sở Hoan rất thành thực gật đầu. Ỷ La tự nhiên cười nói, hôn lên trán Sở Hoan, rồi ghé sát vào bên tai Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:

- Thiếp còn có thể làm gì? Còn có... còn có bộ ngực của thiếp, có thể làm những gì cho chàng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK